Nếu nguy hiểm nhưng có thể khống chế được, tớ vẫn đồng ý.” Hứa Trạch nói rất nghiêm túc.
“ “Vậy cậu cảm thấy kế hoạch vừa rồi của tớ là loại nguy hiểm có thể khống chế được không?”
“… Không thể khống chế.”
Đàm Hi nhún vai tỏ vẻ cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Nếu biết sẽ tồn tại lực cản thì tại sao cô phải nói ra chứ?
Chỉ có ép Hứa Trạch tới bên bờ vực thẳm, không còn đường lui nữa thì cậu ta mới có đủ dũng cảm và quyết đoán không lùi lại mà xông tiếp về phía trước.
“Cậu bẫy tớ?” Ánh mắt Hứa Trạch trở nên lạnh lẽo.
Đàm Hi cười kiểu sao cũng được: “Tùy cậu thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”
“Ngoài ra, cậu có chắc là muốn nội chiến vào lúc này không?” Đàm Hi quay đầu đảo mắt nhìn mọi người vẫn còn đang ngồi nghỉ ngơi, chỉnh đốn tại chỗ.
Lửa giận vừa mới bắt đầu khởi động trong lòng Hứa Trạch lập tức tắt ngúm không còn một chút nào.
Cậu ta thật sự không có cách nào trị cô nàng Ma vương này rồi.
“Đàm Hi, cậu đúng là kẻ đòi nợ…” Hứa Trạch nghiến răng nghiến lợi!
Chiến thuật đã định ra rồi, giờ vấn đề quan trọng là phải làm thế nào để bắt được radio và thiết bị đầu cuối liên lạc với nhau của quân địch.
Đối với chuyện này, Đàm Hi cũng đã có dự kiến từ trước.
“Nhìn tình hình trước mắt, hẳn là bộ chỉ huy lữ đoàn Tia Chớp đã phát hiện radar và thiết bị không người lái mất tác dụng, bởi vậy cũng sẽ phỏng đoán chúng ta đang ở khu cấm thăm dò. Tiếp theo, chắc chắn họ sẽ phải ra một bộ phận binh lực bao vây chúng ta, sau đó từng bước siết chặt vòng vây lại cho đến khi vẫy chết được chúng ta thì thôi.”
“Cậu muốn mượn kế bày kế” Hứa Trạch không phải kẻ ngu ngốc. Đàm Hi đã nói tới tình trạng này rồi, cậu ta mà còn không hiểu được thì cái chức đội trưởng này cũng nên bỏ đi thôi.
“Đúng thế! Hiện tại đến lượt chúng ta ôm cây đợi thỏ, đợi đám người đó tự động dâng tới cửa thôi.”
“Tiểu đội một, hướng phía Đông. Tiểu đội hai, đi phía Tây. Tiểu đội ba, từ phía Nam thẳng tiến. Một khi phát hiện ra tung tích đám sinh viên kia thì lập tức báo cáo!”
“Rõ!”
Vương Tùng nhanh chóng ra mệnh lệnh, thấy hết thảy đã ổn thỏa mới lại cao giọng tuyên bố: “Xuất phát!”
“Trung đội trưởng, ngài đi với đội nào?”
“Đội ba.”
Cứ thế, một trung đội lập tức tách ra, từng người hành động.
Vương Tùng dẫn tiểu đội ba xuất phát từ hướng Bắc, sau nửa giờ vẫn không phát hiện bất kỳ cái gì. Ngược lại, còn có không ít người bị muỗi đốt sưng khắp người. Vì phải duy trì trạng thái chuẩn bị chiến đấu nên chẳng ai dám duỗi tay ra gãi cả.
Sống trên đời này, không còn gì đau khổ hơn ba việc…
Thứ nhất, buồn hắt hơi mà phải nhịn.
Thứ hai, bàng quang căng mà không thể đi tè.
Thứ ba, ngứa mà không thể gãi.
“Vặn vẹo cái gì thế hả? Vặn vẹo cái gì? Lấy ra dáng vẻ thực chiến ngay cho tôi, đừng có hi hi ha ha, cà lơ phất phơ thế!” Vương Tùng lạnh giọng mắng.
Tất cả mọi người đều không dám động đậy nữa, thân thể lập tức cứng cùng nhưng vẻ mặt lại vẫn không ngừng méo mó.
Vương Tùng nhíu mày, sao mấy thằng này bữa nay lại khác thường như thế…
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu nói đi.” Anh ta tùy tiện chỉ vào một cậu lính.
“Báo cáo Trung đội trưởng! Chỗ này… nhiều muỗi quá, tất cả mọi người đều bị đốt.”
Lúc này Vương Tùng mới để ý thấy trên mặt những người này nổi đầy vết mẩn đỏ, sưng vù một đống.
Tức khắc, anh ta cũng bất đắc dĩ: “… Nghỉ ngơi tại chỗ hai phút.”
“Cảm ơn Trung đội trưởng!”
Mọi người lập tức buông súng xuống, sau đó, cào mặt, gãi ngứa sồn sột.
Sau khi Vương Tùng ngồi xuống mới phát hiện cổ mình cũng bị đốt đầy vết sưng, lúc đầu cũng chẳng có cảm giác gì, bây giờ lại thấy ngứa đến phát điên.
“Trung đội trưởng, khu vực này rất rộng, chúng ta phải lục soát tới chừng nào mới tìm được người đây?”
Vương Tùng đưa mắt nhìn ra xa, ngoại trừ màu xanh biếc thì vẫn chỉ có màu xanh biếc, ngoài cây cũng chỉ có cây.
Thêm ánh nắng chói lóa nóng rực làm người ta cảm thấy cực kỳ choáng váng.
“Kiên nhẫn một chút, rồi sẽ tìm được thôi.”
Cậu lính trẻ “vâng” một tiếng, cảm xúc uể oải. Anh ta không phải là người như thế nhưng cảm giác ở trong rừng cây tĩnh lặng thế này thật quá khó chịu.
Giống như rơi vào một cái hố lớn toàn màu xanh biếc, nhìn trái nhìn phải, trong tầm mắt cũng toàn là màu xanh. Hơn nữa màu xanh này không phải xanh tươi mơn mởn mà là màu xanh lục trầm buồn, nặng nề.
Làm người ta có cảm giác buồn nôn, chóng mặt hoa mắt.
Đột nhiên, ở bụi cỏ phía xa xuất hiện động tĩnh, kéo dài đại khái chừng năm giây.
“Có động!” Vương Tùng đứng lên đầu tiên, giương súng lên ngắm.
Rất nhanh, những người lính khác cũng có phản ứng, xông lên xem xét.
Chỉ thấy một thân ảnh màu xanh lục xẹt qua trước mắt, tuy rằng tốc độ cực kỳ nhanh nhưng vẫn bị bao nhiêu người ở đây nhìn thấy.
“Là sinh viên!”
“Bốn người các cậu đuổi theo, nhất định không được để người chạy mất! Cậu và cậu, lập tức liên hệ bộ chỉ huy, nói phát hiện tung tích của sinh viên ở cách lối vào phía Bắc khu cấm thăm dò số ba năm kilomet. Xin thêm chỉ thị tiếp theo.”
“Đã rõ!”
Vương Tùng mệnh lệnh xong liền nhanh chân đuổi theo về phía trước, để hai cậu lính lưu lại tại chỗ.
Một người lấy radio, một người lấy thiết bị đầu cuối liên lạc ra.
“Bộ chỉ huy! Gọi bộ chỉ huy! Tiểu đội ba trung đội số ba báo cáo…”
Giầy tiếp theo liền đột nhiên im bặt, một con dao đè lên động mạch cổ của anh ta. Một tay Đàm Hi cầm dao, một tay cắt đứt tín hiệu liên lạc, “Dựa theo quy định của diễn tập, hiện tại anh đã hy sinh, hiểu chưa?”
Bên kia, binh lính cầm thiết bị đầu cuối cũng bị Hứa Trạch tóm được, làm một dấu hiệu cắt cổ, “Anh cũng thế.”
Hai đồng chí “đã hy sinh” liếc nhìn nhau, vô lực, thất bại rồi.
Lúc này xong đời rồi…
Trương Quán và Lưu Minh cũng từ sau bụi cây ló ra.
Đàm Hi: “Lấy radio và thiết bị đầu cuối của bọn họ.”
“Được.”
Lưu Minh tiến lên: “Người anh em à, anh nên buông tay ra đi. Người chết làm gì có sức mà tranh đồ với người sống được chứ, hiểu không nhỉ?”
Trương Quán thì đơn giản và thô bạo hơn, lập tức cướp radio ở trong tay đối phương: “Hi… Thứ này là radio à? Tới mới chỉ nhìn thấy trên phim…”