Ngài Cố Và Chú Chó Dữ Họ Lục

Chương 52



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 52

Edit: Linh Lung

Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Lục Yến đột nhiên cúi đầu hôn lên mặt Cố Tư.

Sau đó hắn lấy điện thoại ra, ngồi xuống sofa như mọi ngày.

Cố Tư: “Vào đi.”

“Sếp,” Từ Phi đi vào, “Cuộc họp tiếp theo sẽ diễn ra sau một giờ nữa.”

Cố Tư đứng lên, nói với Lục Yến: “Về Gia Minh với anh nào.”

Lục Yến lắc đầu: “Lát nữa em còn phải bàn chuyện với Lâm An, khi nào bàn xong em sẽ về luôn, đêm nay em đợi anh về ăn cơm hay sao đây?”

Cố Tư: “Không cần, có thể anh sẽ về trễ lắm.”

“Được,” Lục Yến ngồi trên sofa không nhúc nhích, “Làm việc chăm chỉ nhé.”

Cố Tư mỉm cười: “Ừm.”

Từ Phi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngoan ngoãn đứng một bên chờ sếp mình.

…Anh ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cái bầu không khí của một cặp vợ chồng già này là sao nữa.

Vừa lên xe, Cố Tư đột nhiên nghĩ đến tin nhắn mà chương trình gửi đến hôm nay, hỏi: “Ngày mốt có cuộc họp nào không?”

Từ Phi lấy cuốn sổ tay ra: “Buổi sáng 9 giờ có một cuộc họp, buổi chiều trễ hơn, 5 giờ mới có cuộc họp.”

Cố Tư: “Toàn bộ dời sang ngày khác.”

Từ Phi nhìn lịch trình dày đặc: “…Nhưng mà sếp, lịch làm việc mấy ngày tới đều kín hết cả rồi.”

Cố Tư: “Toàn bộ dời đến hai đêm nay.”

Tất cả đều dời qua buổi tối, chắc phải tăng ca thêm vài tiếng…

Từ Phi: “Vâng, tôi sẽ báo ngay cho các bộ phận.”

Cố Tư rời đi không bao lâu, Lục Yến liền đứng dậy xuống lầu.

Lâm An thấy hắn: “Anh còn tưởng em về rồi.”

Lục Yến ngồi xuống bên cạnh: “Mấy kịch bản dạo trước anh nhắc, mai nay gửi cho em xem.”

Lâm An sửng sốt: “Sao thế, không phải nói sang tháng 1 hả?”

“Chọn trước,” Lục Yến nói xong lại suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp. “Không cần lựa, anh xem cái nào có thù lao đóng phim cao nhất thì gửi cho em.”

Lâm An: “Em thiếu tiền?”

“Ừm,” Lục Yến nói rất dứt khoát. Lúc trước giúp Lưu Minh Y tìm người seeding, thời gian này lại mua đồ nội thất, mà hắn còn vài kế hoạch cần làm.

Sợ bị đánh nên những lời như bảo Lục Yến có thiếu tiền thì đi tìm Cố Tư, anh ta không dám nói: “Em sắp bán căn hộ mà?”

Lục Yến: “Không đủ.”

Lâm An hỏi: “Mấy chục triệu mà không đủ, chẳng lẽ em muốn gầy dựng sự nghiệp???”

“Gầy dựng sự nghiệp cũng không tốn mấy chục triệu,” Lục Yến nói, “Đâu ra nhiều vấn đề thế?”

“Được được được, tối nay anh sẽ mang đến cho em,” Lâm An nói, sau đó nghĩ tới điều gì, “Chương trình thực tế kia của các em, có phải ngày mốt quay không?”

Lục Yến: “Ừm.”

“Thế chỗ trống của Lâm Thanh thì sao?” Lâm An hỏi.

Lục Yến mặc áo khoác, đeo khẩu trang thật kĩ: “Đó là chuyện tổ chương trình nên lo, nhớ gửi kịch bản cho em, đi đây.”

“Đi hả? Không thương lượng chuyện của Cựu ảnh đế sao?” Lâm An nói với theo.

Lục Yến về chung cư, lúc vào thang máy, trong đầu vẫn đang suy nghĩ nên ăn gì thì đột nhiên nhớ ra, lần cuối hắn gọi cơm hộp hình như đã là chuyện rất lâu rồi.

Lấy di động ra, tùy tiện đặt một phần cơm, lúc đến cửa thì thấy có một người đang ngồi đấy.

Phía cảnh sát làm việc rất nhanh, chỉ một buổi chiều đã gửi thông báo bắt giữ cho Lâm Thanh. Một lần còn đưa tận hai cái.

Lâm Thanh vội vã đến cục cảnh sát, lại không gặp được Tần Mẫn.

Sau khi biết được sự việc từ cảnh sát, Lâm Thanh cảm tưởng như trời sập xuống.

Bản thân cậu ở nhà họ Cố từ con trai ân nhân bỗng chốc biến thành con trai kẻ thù.

Trên mạng toàn anti – fan, mất công việc, tin tức cấm hoạt động thi nhau đến, Lâm Thanh bị một loạt các sự việc ập đến làm cho choáng váng.

Cậu ta theo bản năng tìm tới Cố Tư, nhưng điện thoại Cố Tư từ 800 năm trước cậu ta đã không liên lạc được, dưới tình huống như bây giờ, cậu cũng không thích hợp xuất hiện ở nơi công cộng, cho nên cậu ta chỉ có thể tới ngồi trước cửa nhà Cố Tư.

Không ngờ, không gặp được Cố Tư còn gặp phải Lục Yến.

Lục Yến nhìn người ngồi trước cửa: “Nhường đường tí.”

Lâm Thanh đứng dậy hỏi: “Có phải lúc trước anh ở trước mặt anh Tư nói xấu gì tôi không?”

Động tác đứng dậy quá mạnh, hai thư thông báo bắt giữ bị rớt xuống.

Lục Yến nhìn lướt qua, hờ hững nói: “Xảy ra chuyện gì tự lòng cậu biết rõ mà?”

Lâm Thanh còn muốn nói gì đó, Lục Yến dùng sức, Lâm Thanh bị đẩy qua một bên.

Sau đó mở cửa vào nhà, đóng cửa.

Dứt khoát, nhanh chóng, không nói nhiều thêm câu nào nữa.

Cuộc họp kết thúc sớm hơn dự kiến, Cố Tư về chung cư, Lâm Thanh vẫn chưa rời đi.

Ánh sáng le lói từ giữa khe cửa chứng tỏ Lục Yến ở trong nhà, anh đi ngang qua Lâm Thanh, giơ tay định mở cửa.

Lâm Thanh phấn khích đứng dậy: “Anh Tư, cuối cùng anh cũng về.”

Nói xong, không đợi người ấy đáp lại cậu ta đã chộp lấy chiếc cặp của anh: “Anh Tư, những việc đó đều là mấy người họ làm, em không biết gì cả!”

Sợ Cố Tư không tin, cậu ta lại bổ sung: “Thật đấy, nếu không tin anh cứ hỏi mẹ em. Nếu em biết…”

Nói đến đây Lâm Thanh dừng lại.

Cố Tư đã nghiêng đầu nhìn cậu ta, trong mắt không thấy bất kì cảm xúc gì.

Lâm Thanh lại nói tiếp: “Nếu em biết, nhất định sẽ nói cho anh hay.”

“Cậu biết cậu sai ở chỗ nào không?”

Lâm Thanh suy nghĩ kĩ càng, cảm thấy bản thân hình như không có làm sai chỗ nào.

Cậu ta ngẩng đầu, dõi mắt trông mong nhìn Cố Tư.

Người đàn ông bình thản nói: “Chuyện sai nhất là cậu đụng vào Lục Yến.”

“Đừng đến tìm tôi nữa.”

Cố Tư nói hết lời, nhấc chân rời đi.

“Anh không thể bỏ mặc em như thế!” Lâm Thanh vội la lên.

Giọng cậu ta bị cánh cửa chặn lại.

Vừa vào nhà đã thấy Lục Yến đang dựa vào tường.

Lục Yến mặc một chiếc áo len rộng màu xám nhạt, bên dưới lộ ra một lớp áo trong màu trắng, trong tay còn cầm một ly nước ấm, trông vừa nho nhã vừa ấm áp.

Lục Yến cười nhìn anh: “Về rồi à.”

Cố Tư không thèm cởi giày, đã nghiêng người về trước hôn Lục Yến.

Lâm An vốn định gửi kịch bản cho Lục Yến từ sớm, nhưng trong nhà có việc đột xuất, mãi đến tận gần 11 giờ đêm mới xong.

Gọi xác nhận Lục Yến chưa ngủ, Lâm An cầm kịch bản vội vàng đến căn hộ của Lục Yến.

Vừa đỗ xe xong, anh ta thấy Lâm Thanh đi từ thang máy ra, sau đó lên xe rời đi.

Lâm An lên tầng 28, nhìn thấy Lục Yến đứng trước cửa: “Anh giúp mẹ anh dọn đồ đạc, nước cũng không kịp uống đã chạy tới đây tốt xấu gì em cũng mời anh vào uống ly nước chứ.”

“Anh về nhà từ từ uống,” Lục Yến mơ hồ cảm thấy Cố Tư không thích người lạ bước vào lãnh địa riêng của mình sau vài lần nhìn thấy Từ Phi ở ngoài, hắn vươn tay, “Kịch bản.”

“Rốt cuộc em thiếu tiền đến mức nào mà nước cũng không muốn cho anh uống một hớp vậy hả!” Hơn nữa, Lâm An còn muốn đến tham quan nhà của Boss Cố nữa, anh ta ném kịch bản cho Lục Yến, “Vừa nãy ở bãi đổ xe, anh thấy Lâm Thanh, em tính xử lý cậu ta thế nào?”

Lục Yến nói: “Em không rảnh rỗi đến vậy.”

Lâm An trừng mắt: “Chẳng lẽ em định buông tha cho cậu ta?”

Lục Yến khẽ cười, không đáp lại.

Hai cha con nhà họ Cố tận tình hỗ trợ, còn thêm một người mẹ như Tần Mẫn, Lâm Thanh đã được chiều thành hư.

Bây giờ Lâm Thanh ngoại từ trình độ học vấn ra chẳng có gì trên tay.

Trên mạng ồn ào như vậy, cậu ta muốn tồn tại ở giới giải trí hầu như không có khả năng. Với cái tính kia của Lâm Thanh, ở chỗ làm được mấy người sẽ thích cậu ta nổi. Lục Yến không cần đoán cũng có thể mường tượng được cuộc sống tương lai của cậu ta sẽ khó khăn đến nhường nào.

Chẳng cần hắn ra tay, cuộc đời sẽ dạy cho Lâm Thanh cách làm người.

Hôm quay chương trình, Lục Yến bị Cố Tư sờ đến tỉnh giấc.

Ngày hôm trước, Cố Tư ở luôn trong công ty, mãi đến khi Lục Yến đi ngủ vẫn chưa về.

Lục Yến dùng tay dụi mắt, nhưng người bên cạnh lại đẩy tay hắn ra: “Mắt đau bây giờ.”

Lục Yến nheo mắt: “…Về lúc nào?”

“Mới về,” Cố Tư ngồi đầu giường, “Không dậy nữa là muộn đấy.”

Anh đứng dậy: “Anh mua đồ ăn sáng rồi, dậy rửa mặt đi.”

Lục Yến nhắm mắt lại, duỗi người, sau đó vươn tay với Cố Tư.

Cố Tư bật cười nắm chặt, tay còn lại đưa ra sau cổ người yêu mình, kéo em ấy rời giường.

Hai người ăn xong bữa sáng liền, họ lên xe do tổ chương trình sắp xếp, đang ở dưới căn hộ.

Sau chuyện của Lâm Thanh, Gia Minh đã bồi thường cho bên chương trình một khoảng.

Bên đạo diễn cảm thấy Lâm Thanh tham gia tiếp sẽ tạo được độ thảo luận cho chương trình nhưng thái độ của Gia Minh rất rõ ràng: Tôi tình nguyện bị lỗ cũng sẽ không để Lâm Thanh tiếp tục tham gia chương trình.

Lên xe, Lục Yến hỏi nhân viên xung quanh: “Khách mời mới là ai thế?”

“Không có khách mời cố định mới,” nhân viên nói, “Đạo diễn bảo sáu người vừa đủ để chia ba tổ, sau này quay phim sẽ thuận tiện hơn.”

Lục Yến gật đầu, không hỏi nhiều.

Hôm nay, địa điểm quay ở trong nhà.

Những người khác đều đến cả, tổ chương trình đã chuẩn bị xong mọi thứ từ sớm, người vừa đến đủ, lập tức tiến hành quay.

Đạo diễn: “Hôm nay các trò chơi đều sẽ diễn ra trong nhà, gồm hai phần, phần đầu tiên là chơi trò chơi.”

Vừa dứt lời, tấm màn lớn phía sau sáu người bọn họ được kéo ra, phía sau sân khấu tối om, một chiếc bàn gỗ không thấy rõ bao nhiêu cạnh được đặt bên trong, trên bàn đặt hơn chục chiếc đèn nhỏ, mỗi chiếc đèn được viết các số 1 đến 12.

Lục Yến không khỏi nhếch miệng khi thấy khung cảnh của trò chơi này.

Đạo diễn: “Trò chơi chúng ta sắp chơi hôm nay là Ma Sói – – trò chơi này chia người chơi làm ba chủng tộc Ma Sói, Dân Làng và Thần. Thần và Dân Làng đều là Người Tốt. Nếu loại bỏ hết Ma Sói, Phe Người Tốt sẽ thắng; nếu tất cả các Thần bị loại hoặc Dân Làng bị loại hết Phe Ma Sói sẽ giành chiến thắng.”

Nghe được từ “Ma Sói” những người khác hào hứng nhìn về phía Lục Yến.

Lục Yến, người từng bán khỏa thân khi giữ vị trí Ma Sói trong trò này: “…”

Hứa Trạch: “Tôi chưa từng chơi qua, không biết chơi sao cả.”

“Chúng tôi sẽ phát cho mỗi người một tai nghe, trò chơi sẽ được giải thích cho bạn qua tai nghe.”

Lục Yến hỏi: “Sáu người thì sao chơi được Ma Sói?”

Trò chơi này cần ít nhất tám người để chơi.

“Chúng tôi đã mời đến đây vài vị khách mời, đều là những người chơi Ma Sói lâu năm, bọn họ sẽ chơi với mọi người.”

Đạo diễn vừa dứt lời, phía sau sân khấu có sáu người đi tới.

Năm người trong số họ đều tương đối lạ, hẳn là những người chơi nghiệp dư được tổ chương trình chọn ra từ hội nhóm của trò chơi này.

…Vị còn lại là Cựu ảnh đế.

Quả nhiên, không tạo đề tài để thảo luận là không được.

Cựu ảnh đế đi lên bắt tay với Lục Yến, đạo diễn thấy thế vội nói: “Ảnh đế hình như rất thích Lục Yến.”

“Tôi vẫn luôn thích cậu ấy,” nam diễn viên đã ngoài 40, quay lại vỗ vai Lục Yến mỉm cười, “Cậu ấy rất nổi bật giữa dàn diễn viên trẻ bây giờ.”

Lục Yến cũng cười: “Cảm ơn anh.”

Sau khi chào hỏi, trò chơi bắt đầu ngay lập tức.

Mười hai lá bài được đặt ở trên bàn chờ rút, Lục Yến chạm vào mu bàn tay Cố Tư, rút một lá bài cạnh lá anh rút.

Vừa mở ra đã thấy, là lá Ma Sói.

Tổ chương trình viết tên khách mời sau mỗi chiếc ghế. Mười hai người đeo tai nghe và ngồi quanh bàn gỗ được sắp xếp vô cùng hợp lý. Ngay sau đó, một giọng nữ lạnh lùng vang lên: “Trời tối rồi mời nhắm mắt lại.”

Một lúc sau, Lục Yến lại nghe thấy một giọng nữ.

“Cậu được Thần Tình Yêu bắn trúng, cùng Tình Yêu của mình trở thành phe thứ ba. Từ giờ trở đi, hai người các cậu cần phải loại hết những người chơi trong sân thì mới giành được thắng lợi. Khi một trong hai người yêu nhau chết đi, người còn lại cũng sẽ chết ngay lập tức. Hãy mở mắt ra và xác nhận đồng đội của bạn.”

Lục Yến mở mắt ra, Cố Tư ngồi đối diện, anh đang nở nụ cười nhìn hắn.

Hết chương 52.

|||

Linh Lung: vẫn còn biến căng nên mọi người hóng tiếp nhé, đừng bỏ truyên hihi, mới giải quyết Lâm Thanh thôi còn cực phẩm cần giải quyết nữa chứ chưa xong đâu ^_^


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.