Sau khi ăn sáng ở chỗ u Dương Ngọc Thanh, Dương Bách Xuyên đi thẳng đến trường. Kỳ nghỉ của u Dương Ngọc Thanh vẫn chưa tới, cô ấy định đưa con đến nhà mẹ mấy ngày.
Trước khi đi, Dương Bách Xuyên để lại con chồn Hương Hương cho Nhạc Nhạc chơi.
Trên đường đi, tâm trạng Dương Bách Xuyên rất tốt. Tối qua quan hệ giữa anh và u Dương Ngọc Thanh tiến triển vượt bậc, tuy chưa làm đến bước cuối cùng nhưng rốt cuộc cũng có một khởi đầu tốt.
Dương Bách Xuyên đến lớp, nhưng hôm nay không thấy Liễu Linh Linh đi học, ít nhiều gì cũng thấy hơi tiếc nuối.
Buổi sáng Dương Bách Xuyên về luôn ngay sau khi tan học, buổi chiều cũng không định đến trường. Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, không có tiết học nào quan trọng, anh định buổi chiều sẽ đến chỗ Lưu Tích Kỳ xem thử. Hồi sáng Lưu Tích Kỳ đã gọi mấy cuộc điện thoại, nói là mọi thứ trong công ty vẫn hoạt động bình thường, hôm nay bắt đầu tuyển nhân sự, có mấy chức vị quan trọng cần anh đến xem.
Theo ý của Dương Bách Xuyên thì anh không định nhúng tay vào chuyện công ty, tất cả cứ giao cho Lưu Tích Kỳ toàn quyền phụ trách là được. Nhưng anh không chống đỡ được Lưu Tích Kỳ gọi điện thúc giục, bắt anh phải đến trấn ải.
Xem thì xem, dù sao anh cũng chỉ đi cho có, anh bạn chí cốt giỏi quản lý công ty hơn anh gấp chục lần.
Bởi vì muốn thành lập công ty nên Liễu Linh Linh tìm cho Lưu Tích Kỳ một slot nghe giảng ở ban đào tạo quản lý xí nghiệp của ba mình. Theo lời Liễu Linh Linh thì đây là lớp đào tạo tốt nhất trong giới thương mại Cố Đô, cả giảng viên lẫn sinh viên đều là nhân viên quản lý cấp cao của các công ty lớn. Hơn nữa, đây là lớp đào tạo từ thấp đến cao.
Có Liễu Linh Linh ra mặt tương đương với việc bật đèn xanh cho Lưu Tích Kỳ. Buổi sáng anh ta bận rộn chuyện thành lập công ty, buổi chiều đến lớp đào tạo, buổi tối còn phải đọc đủ loại sách.
Có thể nói từ sau khi Lưu Tích Kỳ làm cho công ty Vân Kỳ, anh ta bận tối tăm mặt mũi. Có một lần Dương Bách Xuyên dành thời gian đến thăm anh ta thì thấy mắt đối phương thâm quầng, nói là mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng.
Tuy mệt nhưng Dương Bách Xuyên nhìn ra Lưu Tích Kỳ thích gây dựng sự nghiệp, thích làm công việc hiện tại, vui vẻ không biết chán.
Anh cũng khâm phục nghị lực và năng lực học tập của đối phương.
Vả lại công ty mới thành lập, có mấy cổ đông thuộc thế hệ con cháu trong giới kinh doanh Cố Đô là Liễu Linh Linh, Tiền Tiểu Bối và nhóc Đông, gia tộc mỗi người cũng cử một số người đến hỗ trợ Lưu Tích Kỳ, hơn nữa toàn là tinh anh.
Lưu Tích Kỳ mừng như nhặt được vàng, khiêm tốn học hỏi bọn họ.
Mấy hôm nay, ngày nào trước khi đi ngủ hai người cũng gọi điện thoại nói chuyện. Theo cách nói của Lưu Tích Kỳ thì anh ta đang báo cáo công việc với sếp.
Tuy đó là lời nói đùa, nhưng nhìn từ một góc độ khác có thể thấy EQ của Lưu Tích Kỳ rất cao, ít nhất thì Dương Bách Xuyên cảm thấy cao hơn mình.
Anh biết Lưu Tích Kỳ đang truyền tải cho anh tin tức “anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng”. Mặc dù Dương Bách Xuyên tỏ vẻ không quan tâm, nhưng anh ta vẫn kiên trì báo cáo mỗi ngày.
Đây là thái độ làm việc nghiêm túc, chuẩn bị làm chuyện lớn.
Địa điểm công ty nằm ở khu phát triển mới, tuy vị trí hơi xa xôi hẻo lánh nhưng được cái có rất nhiều công ty và cơ quan ở gần đó, cũng coi như