“Khụ khụ, được rồi, tôi không khách sáo với cậu nữa. Tôi có ý tưởng này, sau này cậu thành lập một trung tâm phúc lợi ở công ty, hàng tháng hoặc hàng năm phát một khoản tiền cho mỗi thành viên của Vân Môn, đừng để họ phiền não về phương diện kinh tế gây ảnh hưởng tới tu luyện. Tương lai thành viên của Vân Môn sẽ phát triển, tất cả đều là thần bảo hộ của Vân Kỳ, số tiền này rất cần thiết.” Dương Bách Xuyên cân nhắc nói.
Lưu Tích Kỳ ngồi thẳng lưng: “Cậu không nói thì tôi cũng nghĩ đến chuyện này rồi. Tôi vốn định chờ đến lúc bố trí tập đoàn xong sẽ tiến hành, bây giờ xem ra thành lập sớm hơn dự kiến cũng tốt. Sắp đến cuối năm rồi, để mọi người đón năm mới vui vẻ, cậu xem mỗi người bao nhiêu một tháng thì hợp lý?”
“Tạm thời cho mỗi người một trăm vạn một tháng, có nhu cầu khác thì cho thêm.” Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời.
Lưu Tích Kỳ gật đầu: “Được, tạm thời cho một trăm vạn, sang năm sẽ tăng thêm. Có cần phân loại không?”
Dương Bách Xuyên xua tay: “Không cần, tất cả mọi người bình đẳng. Đối với người tu chân mà nói, thực lực mới là tất cả, tiền bạc chỉ là thứ yếu, là thứ cần thiết ở thế tục thôi.”
“Ok, đây chỉ là khoản nhỏ, lát nữa tôi sẽ triển khai.” Lưu Tích Kỳ đáp lời.
“Cứ vậy nhé! Đi nào, xuống lầu đi xem tiền với tôi. Cậu đừng thuê địa điểm nữa, dứt khoát mua luôn đi, tiền không thành vấn đề, không đủ thì tôi lại nghĩ cách.” Dương Bách Xuyên tùy ý nói.
Sau đó hai người xuống lầu, đi tới trước xe thương vụ. Dương Bách Xuyên mở cốp sau, một xe đá xuất hiện trước mắt Lưu Tích Kỳ.
“Nguyên thạch phỉ thúy?” Lưu Tích Kỳ trợn mắt: “Đại ca à, cậu đùa tôi đúng không? Tôi biết thứ này, trong nguyên thạch có phỉ thúy hay không chỉ là đánh cược, cậu kéo một xe đá đến cho tôi thì có tác dụng gì?”
Dương Bách Xuyên cười ha ha: “Cậu quên thân phận của anh đây rồi à.” Dương Bách Xuyên vừa nói vừa tiện tay cầm một tảng đá to bằng quả dưa hấu.
Rắc rắc!
Dương Bách Xuyên bóp mạnh, tảng đá lớn như miếng đậu phụ không thể chịu được lực bóp của tay anh.
Lưu Tích Kỳ trợn tròn mắt nhìn tảng đá Dương Bách Xuyên trong tay Dương Bách Xuyên, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy màu xanh xuất hiện trong nguyên thạch.
Tuy không chơi đổ thạch nhưng Lưu Tích Kỳ cũng từng nghe nói.
Tất nhiên anh ta biết là trong tảng đá này có ngọc, hơn nữa kích thước không nhỏ. Chưa đầy một phút, tảng đá to bằng quả dưa hấu trong tay Dương Bách Xuyên đã tróc lớp vỏ dày hai tấc (1 tấc =333 centimet), lộ ra một khối phỉ thúy màu cam.
“Cho nè.” Dương Bách Xuyên cười đắc ý đưa phỉ thúy cho Lưu Tích Kỳ. Suýt chút nữa thì đối Lưu Tích Kỳ không bắt được, sợ đến nỗi hét to: “Cậu từ từ thôi, coi chừng rơi vỡ đó!”
Lúc này hai mắt Lưu Tích Kỳ xanh lấp lóe.
Cả một xe thương vụ toàn là nguyên thạch đủ mọi kích thước, nếu tảng nào cũng có phỉ thúy…
Wow! Nghĩ đến đây, Lưu Tích Kỳ vô cùng kích động. Nếu đổi thành tiền thì thật sự có thể mua đứt địa điểm công ty chi nhánh, không cần thuê nữa, mình có thể làm Tổng giám đốc tập đoàn lắm tiền nhiều của.
Kế hoạch tung sản phẩm ra thị trường vào năm sau cũng không lo vấn đề mắt xích tài chính.
Lưu Tích Kỳ run rẩy hỏi Dương Bách Xuyên: “Cậu đừng nói là trong những tảng đá này đều có phỉ thúy đấy nhé?”
Dương Bách Xuyên cười he he: “Đứng thật vững mà nghe kẻo cậu lại giật mình. Cậu nói đúng, tổng cộng mười sáu tảng đá, bên trong tảng nào cũng có phỉ thúy. Hơn nữa tảng đá tôi vừa xẻ ra cho cậu chỉ là tảng có ít linh khí nhất, linh khí trong những tảng đá khác đều rất mạnh.
Theo suy đoán của tôi, linh khí trong nguyên thạch càng mạnh chứng tỏ phẩm cấp của phỉ thúy càng cao. À này, cậu tìm người vận chuyển chúng đi đổi tiền nhé, tôi còn có việc bận.”
Nghe vậy Lưu Tích Kỳ hạnh phúc đến mức suýt ngất xỉu: “Mẹ kiếp, cậu có bản lĩnh này thì đi Myanmar thêm mấy chuyến, không cần đến một năm chúng ta đã phát tài rồi.”