*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không sao, dạo này ta khá rảnh.”
***
Thẩm Tam Xuyên mắt chữ A mồm chữ O nhìn Thiên Lũng Cảnh!
Thiên Lũng Cảnh đó! Người đứng đầu năm nhánh Thần Phong đó! Tiên Tôn được cả giới Tu chân công nhận là xịn xò nhất đó! Tự dưng chủ động đưa ra lời mời dạy một thầy một trò á?! Chuyện bình thường nằm mơ cũng không dám nghĩ thế này, như vàng rớt trên trời xuống, mà lại đến lượt anh chàng sao? Anh chàng giống hệt Super Mario rơi xuống cái hố toàn đồng vàng, rồi điên cuồng rong chơi “Ding ding ding ding ding ding…” trong biển xu!
【 Hệ thống: Đúng kiểu cứt chó mọc ngập mặt đất, để mình cậu giẫm hết ấy 】
Thẩm Tam Xuyên: Phì, so sánh gì nghe thối hoắc thế… Ủa nhắc mới nhớ, giờ đằng ấy nói chuyện với tớ mà không sợ bị sư tôn nhà tớ phát hiện ra à?
【 Hệ thống: Chả lo đâu, thứ nhất giờ thầy không cố tình dò xét cậu. Thứ hai cậu có Ứng Kiếp rồi, dù Vu Nguyệt Thượng nhân có cảm nhận được điều dị thường trong cơ thể cậu, thì cũng chỉ cho là có liên quan đến Ứng Kiếp thôi. Thứ ba, tui cảm thấy có vẻ thầy đã biết cậu không bình thường từ lâu rồi… 】
【 Hệ thống: Còn nữa, cậu ăn nói khoe khoang kiểu đấy cho ai xem hả, trả sư tôn nhà tui đây, làm như sư tôn của mình cậu không bằng 】
“Làm sao, con nghi ngờ à?” Thiên Lũng Cảnh thấy Thẩm Tam Xuyên cứ im thin thít, bèn mở miệng dò hỏi.
“À, không ạ không ạ, con chỉ không ngờ mình lại được sư tôn tự chỉ dạy, nên nhất thời vui quá hơi ngơ thôi ạ!” Thẩm Tam Xuyên nhìn Thiên Lũng Cảnh, vẫn không nhịn nổi, hỏi, “Sư tôn, sao thầy lại đột nhiên muốn dạy con ạ?”
“Tên của thanh kiếm ban nãy là “Ứng Kiếp”. Kiếm cũng như tên, nó được sinh ra ứng theo số kiếp, nó hiện thế là để đối phó với kiếp nạn của thế gian… Trong khoảnh khắc con cầm kiếm lên, ngoài kia trời đã giáng điềm lạ. E là cả giới Tu chân đều biết Ứng Kiếp xuất thế rồi.”
Thẩm Tam Xuyên chớp chớp mắt: “Nghe có vẻ lợi hại quá nhỉ.”
Thần Khí màu mè vãi!
Phải tội anh chàng lại không ưa màu mè phông bạt lắm.
“Tuy vậy, với thực lực hiện giờ, con vẫn chưa thể khống chế Ứng Kiếp được. Sở hữu vật báu hiếm lạ mà lại không có năng lực tương xứng là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Một khi bị kẻ xấu xa khó lường theo dõi, con sẽ dễ lâm vào hiểm nguy.”
Thiên Lũng Cảnh nói xong, Thẩm Tam Xuyên lặng đi một thoáng. Anh chàng bỗng nhiên nhớ tới Hoang Tịch. Năm xưa, vì mang vật báu hàng đầu Nghiệp Liên trên người nên Hoang Tịch bị đám ma tu thòm thèm, rồi mới sinh ra bao nhiêu sự. Có lẽ sư tôn sợ mình cũng gặp phải chuyện tương tự.
Bình tĩnh lại rồi, Thẩm Tam Xuyên cảm ơn Thiên Lũng Cảnh: “Đa tạ sư tôn đã suy nghĩ cho đệ tử ạ.”
Thiên Lũng Cảnh nói tiếp: “Ứng Kiếp và Uyên Quang là hai vũ khí thần thánh ngang ngửa nhau, bởi vậy ta đại để cũng có một ít kinh nghiệm trong lĩnh vực này, có thể chia sẻ với con được.”
Sư tôn nhà mình khiêm tốn quá, ngoài thầy, thì trên đời chẳng còn ai dám nói là có kinh nghiệm để sẻ chia đâu!
Anh chàng thật sự rất thích, rất thần tượng sư tôn!!! Tại sao giữa một quyển tiểu thuyết máu chó lại có một người hoàn hảo nhường này. Quan trọng là trong cái sự hoàn hảo ấy, lại vương khí chất vụn vỡ quả thực rất là khó cưỡng. Hơn nữa sư tôn còn tự tới đây bảo vệ anh chàng…
Chờ chút đã, nếu sư tôn luôn âm thầm bảo vệ anh chàng, thì chẳng phải thầy đã thấy hết cảnh anh chàng giãy giụa trong nước, còn cố ý gọi Ứng Kiếp là chó để chọc nó, cuối cùng bị tẩn cho phải quỳ xuống gọi bố xin tha vừa nãy rồi sao?
Thôi toi thôi toi thôi toi, hình tượng của mình trong lòng sư tôn nhất định đã bị hạ thấp tè!
【 Hệ thống: Cậu còn để ý hình tượng nữa cơ à, vậy sao cậu không nghĩ tới chuyện Vu Nguyệt Thượng Nhân cũng xem hết cảnh giữa cậu và Ma Tôn trong rừng đi? 】
Thẩm Tam Xuyên: Đấy là diễn kịch! Khác chứ!
【 Hệ thống: Diễn kịch? Hôn là hôn thật, ôm là ôm thật, cái gì nên sờ không nên sờ của cậu cũng bị Ma Tôn sờ cả. Toàn bộ đỉnh Vô Quan đều tận mắt chứng kiến hai người live stream diễn giả thành thật. Tôn thượng sắp bị dán tag Top Dăm rồi đấy! Mấu chốt là, tui đã cộng hết điểm cho cậu á! 】
Thẩm Tam Xuyên: Bao nhiêu điểm?
【 Hệ thống: 185 điểm, hay cậu trả lại đi? 】
Thẩm Tam Xuyên: Cho rồi là không có trả lại đâu! Có tí tẹo mà đằng ấy bắt tớ ói ra, quá quắt lắm!
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu nói thật đi, chẳng lẽ lúc ấy cậu lại không rung động? Bạc Tuyết mà không xuất hiện bất thình lình, thì cậu có để Ma Tôn làm tiếp không? 】
Thẩm Tam Xuyên: Tớ tin em tớ sẽ một vừa hai phải…
【 Hệ thống (tỏ vẻ thâm sâu): À, thế à, tui thì không tin 】
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy cứ có thành kiến với em tớ ý. Em tớ làm thế một mặt là để cứu người, mặt khác cũng vì muốn giúp tớ đỡ bị kẻ khác quấy rầy thôi. Diễn hơi thật quá cũng là chuyện khó tránh mà…
【 Hệ thống (kích động): Nguyên cái cảnh ngài ấy thưởng thức thừng bạc ánh tuyết của cậu thôi nhá: ánh mắt ấy, cảm giác nóng bỏng ấy, làn hơi ấy, gần như sắp lột da đập xương cậu nuốt trọn cậu rồi… Tui ship tới bến luôn đó có được không!!! 】
Thẩm Tam Xuyên: … Đừng, đừng nói nữa.
…
Mèo tam thể Bạc Tuyết vất vả lắm mới trang hoàng xong phòng tân hôn. Cả động phủ đỏ rực vui mắt đáo để. Nó đang hớn hở dợm những bước chân mèo đến ngắm người đẹp tuyệt trần tắm gội, nào ngờ chỉ thấy một con thỏ béo ú ngâm mình trong suối nước nóng.
Bạc Tuyết: “Vợ ta to đùng thế mà chạy đi đâu rồi?”
Thỏ Lắc Lư hoảng hốt nói: “Mau quay mặt đi, bé thỏ còn đang tắm!”
Bạc Tuyết sợ tới mức vội vàng xoay người, xoay xong nó mới sửng sốt, ngoái đầu lại cạn lời nói: “Một con thỏ như mi dù không tắm cũng không phải mặc quần áo mà, thẹn thùng nỗi gì! Mà nữa, Bé Đường vợ ta đâu rồi?”
“Chính là bé thỏ đây mà, chàng không nhận ra sao?” Thỏ Lắc Lư tỏ vẻ yếu ớt đáng thương nhìn Bạc Tuyết. Để được ăn cà rốt Tôn thượng xào, nó quyết liều cái mạng này!
“Hình dạng thật của cưng là yêu tinh thỏ à?” Bạc Tuyết đi một vòng quanh suối nước nóng, ánh mắt tràn ngập vẻ ngờ vực.
“Đáng yêu lắm đúng không?”
“Ẹc… Hay là cưng biến về dạng cũ đi?”
“Không được, chúng ta sắp thành thân rồi, đương nhiên phải gặp nhau trong hình dáng thật chứ!” Thỏ Lắc Lư tỏ vẻ đây là nhẽ thường tình, “Chẳng lẽ thứ mà chàng yêu chỉ là vẻ ngoài của bé thỏ hay sao?”
“Đương nhiên. “
Bạc Tuyết gật đầu: “Bổn đại meo cực mê lốt người kia đấy!”
“… Sao chàng có thể nông cạn như vậy? Yêu ai là phải yêu cả đường đi lối về chứ!”
“Bổn đại meo chỉ yêu gương mặt kia thôi, tưởng tượng chay mà đã thấy hưng phấn rồi!”
Chủ nhân, bé thỏ sắp trụ hết nổi rồi á chủ nhân ơi!
“Thôi thôi, chúng ta đi bái đường trước đã, kẻo nến đỏ cháy rụi mất. Bao giờ vào động phòng cưng biến về lốt người là được.”
“…”
Nói xong, Bạc Tuyết bèn sử dụng thuật dịch chuyển tức thời cạy Thỏ Lắc Lư ra khỏi suối nước nóng. Nó còn xách con thỏ ướt lướt thướt giũ lông một hồi, quăng cho nó khô cong.
Sau đó mèo ta hớn ha hớn hở kéo Thỏ Lắc Lư đi bái đường.
Chủ nhân, cứu với chủ nhân ơi, bé thỏ còn nhỏ, chưa muốn kết hôn đâu, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu đó ú hu hu hu!
Bạc Tuyết kéo Thỏ Lắc Lư vào sảnh tổ chức hôn lễ, mệt phờ phạc: “Cái… phù, bản thể của cưng, nặng gớm… làm… bổn đại meo mệt muốn chết! Cho moa nghỉ một lát đã, phù…”
Thỏ Lắc Lư: “…”
Bạc Tuyết nghỉ một lát cho lại sức rồi, thì đến tiệc cưới bái đường của một con mèo và một con thỏ. Hết buổi lễ, Thỏ Lắc Lư ấm ức suýt khóc: Vì một đĩa cà rốt mà mình phải trao thân sai người! Đã hứa hẹn sẽ có tình tiết cướp đám cưới cơ mà, sao không thấy đâu? A a a, tự dưng làm xong hôn lễ trơn tru thế này, hay là chốc mình còn phải động phòng đủ bước!
Chủ nhân, cậu ở đâu chui ra đi mà chủ nhân!
Thỏ Lắc Lư vừa nghĩ vậy, thì bỗng nghe thấy những tiếng động ầm ầm vọng vào từ bên ngoài.
Nó chưa kịp ngẫm kỹ đấy là tiếng gì, thì chợt nghe Bạc Tuyết nói: “Có kẻ đột nhập, cưng vào buồng trong chờ bổn đại meo trước đi, nhớ biến về hình người nhé!”
Sau đó nó bị dịch chuyển tức thời lên chiếc giường đỏ thắm.
Thỏ Lắc Lư:???
…
【???: Đã bảo có Thiên Lũng Cảnh rồi nhóc khỏi cần lo, thế mà cứ nằng nặc bắt ta phải đưa nhóc tới đây. Cậu sư huynh quý báu của nhóc chả thiếu cọng tóc nào được đâu, cứ cuống lên như thế làm gì 】
Lục Lâm Trạch: Sư huynh ở trong à?
【???: Đúng vậy, đây là động phủ của con mèo tam thể kia 】
Lục Lâm Trạch: Phá cửa đi!
…
Một tiếng ầm lớn vang lên, động phủ của mèo tam thể bị lủng một lỗ to.
Lục Lâm Trạch mặt mày cực kỳ khó chịu bước vào. Sau đấy hắn thấy ngay sảnh cưới trang hoàng đỏ vãi mèo và Bạc Tuyết ngồi xổm trên cái đệm đỏ. Quan trọng là con mèo Bạc Tuyết còn đeo một đóa hoa đỏ chót to tổ chảng tượng trưng cho hôn phu trên cổ.
Hắn bỗng thấy máu nóng sôi trào, mắt sắc như có thể giết người: “Sư huynh ta đâu rồi?”
Bạc Tuyết nhìn chàng trai tuấn tú rắn rỏi đang cáu điên trước mặt mình, cứ thấy có chỗ nào quen quen. Sau đó nó đột nhiên nhớ ra: “Ngươi… Ngươi chẳng phải là kẻ vừa xơ múi vợ ta sao… Ơ ơ ơ, ngươi là đàn ông à??? Nhưng rõ ràng trước đấy ngươi mặc…”
“Vợ?” Một luồng sáng lạnh lóe lên trên tay Lục Lâm Trạch. Thanh dao găm tinh xảo kề ngay lên cổ Bạc Tuyết, “Ngươi dám gọi vợ ư? Ngươi đã làm gì sư huynh ta?”
“Ta với Bé Đường tình nồng ý đượm, vừa bái đường thành thân xong, không gọi là vợ thì gọi là gì, nương tử nhá?” Bạc Tuyết cười hề hề, “Nhưng bổn đại meo vẫn thích gọi ẻm là vợ hơn. Vợ thơm phưng phức, đã cởi tồng ngồng, ngoan ngoãn nằm trên giường chờ bổn đại meo vào động phòng với ẻm rồi!”
【???: Úi chà, con mèo tam thể này gan nhỉ, nó đang khiêu khích nhóc đấy 】
“Nếu ngươi thật sự đã bái đường với sư huynh ta,” Lục Lâm Trạch nhìn Bạc Tuyết, tròng mắt đen đặc, hắn gằn giọng nói, “Vậy thì giờ ta đành khiến huynh ấy góa bụa thôi!”
Dứt lời, hắn toan xuống đao, Bạc Tuyết bỗng biến mất ngay trước mắt hắn.
【???: Hóa ra con mèo tam thể này biết dịch chuyển tức thời, thảo nào lại gan cùng mình thế 】
Lục Lâm Trạch: Chẳng phải người nói sư huynh có Thiên Lũng Cảnh bảo vệ sẽ không gặp chuyện gì sao? Giờ còn bị bắt thành thân rồi đây này?!
【???: Ranh con lú lẫn rồi hả, dám quát cả ta nữa? 】
Tuy Lục Lâm Trạch đang tức điên, nhưng giờ hắn cũng biết quan trọng nhất là phải tìm được sư huynh đã. Không cần biết sư huynh đã bái đường với con mèo chết toi này chưa, sau này hắn vẫn phải tổ chức một lễ cưới long trọng, hoa lệ, hoành tráng bậc nhất, khiến năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát đều phải ngưỡng mộ ngước nhìn, tuyệt đối không để sư huynh chịu tủi hổ!
Sớm muộn gì, hắn cũng phải cho cả thiên hạ biết Thẩm Tam Xuyên thuộc về Lục Lâm Trạch hắn đây!
【???: Hầy, đúng là tính như trẻ con, giống hệt gã nào đấy 】
…
Ở một đầu khác, Thẩm Tam Xuyên và Thiên Lũng Cảnh thoát khỏi đáy suối nước nóng. Anh chàng phát hiện Thỏ Lắc Lư đã biến mất, chẳng lẽ nó bị kéo đi bái đường thành thân thật sao?
Thẩm Tam Xuyên nhìn ngó xung quanh. Sau khi chắc chắn Thỏ Lắc Lư thật sự không ở đây, anh chàng bèn nói với Thiên Lũng Cảnh: “Sư tôn, con đã bắt Bạc Tuyết thả hết những thiếu nữ bị nhốt rồi, thầy muốn giải quyết Bạc Tuyết thế nào ạ?”
Thiên Lũng Cảnh hỏi ngược lại: “Con thấy nên giải quyết nó ra sao?”
“Thật ra con biết mèo tam thể hơi khác mèo bình thường. Có điều ban đầu con không chắc liệu yêu tinh mèo có thế không. Nhưng trước đó con đã thử Bạc Tuyết rồi, phát hiện nó có đủ tập tính của loài mèo, chẳng thế nó đã không gây họa cho các thiếu nữ do tác động của kỳ động dục.”
Thiên Lũng Cảnh gật đầu, hỏi tiếp: “Nên là sao nữa?”
Thẩm Tam Xuyên lại chua thêm: “Giống mèo tam thể này gần như toàn mèo cái, mèo đực đúng là rất hiếm. Nghe nói xác suất mèo đực là ba trên mười nghìn. Hơn nữa, vì bị khuyết tật bẩm sinh, nên toàn bộ mèo đực đều không có chức năng sinh sản bình thường.”
(Mèo tam thể đực do mắc hội chứng Klinefelter (XXY) và chịu ảnh hưởng từ quá trình đột biến cho nên các cá thể sinh ra đều vô sinh bẩm sinh.)
Thẩm Tam Xuyên ho khan một tiếng: “Túm lại, Bạc Tuyết là một con mèo thái giám không xơ múi được gì. Nhưng dù không thể sinh đẻ, nó vẫn có dấu hiệu động dục, bởi vậy mới bắt cóc những cô gái kia…”
Thiên Lũng Cảnh ngập ngừng: “Nói tiếp đi.”
“À, là vầy ạ, thật ra ở quê con cũng nhiều mèo hoang lắm. Cứ đến mùa động dục là meo meo ầm ĩ bất kể ngày đêm, còn đi đánh dấu khắp nơi, cọc tính cào cắn người… Có hai cách có thể thay đổi hiện trạng.”
“Cách gì?”
Thẩm Tam Xuyên nghiêm mặt: “Một là kết hôn, hai là thiến đi.”
…
【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ nhận được thần kiếm Ứng Kiếp, điểm cốt truyện +500 】
【 Hệ thống: Thảo nào trước đấy cậu lại đồng ý chịch với nó ngay tắp lự, hóa ra cậu biết nó là mèo thái giám 】
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy xem, đấy là lợi ích của việc có tri thức rộng đấy.
【 Hệ thống: … 】
“Sư tôn, Bạc Tuyết giỏi dịch chuyển tức thời, chúng ta bắt nó liệu có khó không ạ?”
Thiên Lũng Cảnh rằng: “Ta có thể lập kết giới, bó buộc phạm vi dịch chuyển của nó lại. Làm thế, dù nó có dịch chuyển đi đâu cũng không thể rời khỏi tầm mắt chúng ta được.”
Thẩm Tam Xuyên nhìn Thiên Lũng Cảnh với vẻ mặt sùng bái hết cỡ: Nhìn coi sư tôn tớ giỏi vãi nồi luôn. Có ai thấu hiểu được tâm trạng ngày nào cũng muốn bão like cho thầy của tớ không?!
【 Hệ thống: Giờ cậu cực kỳ giống fanboy siêu cứng của Vu Nguyệt Thượng nhân ấy 】
“Vậy thưa sư tôn, chúng ta nên dụ nó xuất hiện bằng cách nào ạ?”
Thiên Lũng Cảnh dường như không nghe thấy câu này của Thẩm Tam Xuyên, y đột nhiên hỏi sang chuyện khác: “Đúng rồi, con và Lục Lâm Trạch sư đệ con, có quan hệ kiểu đấy à?”
Thẩm Tam Xuyên còn chưa thoát khỏi trạng thái fanboy, nhưng câu nói của Thiên Lũng Cảnh y hệt đổ một xô đá lên đầu anh chàng, làm anh chàng đông cứng tại chỗ: “Hả? Cái, cái gì… quan, quan hệ kiểu gì ạ?”
Thiên Lũng Cảnh nói tiếp: “Ta cảm thấy bầu không khí trong rừng hay đấy, cảnh tượng cũng đẹp mắt vui tai, nhất là đoạn thằng nhỏ hôn thừng bạc ánh tuyết của con. Gợi cảm mà không dung tục, tuổi trẻ tuyệt vời thật.”
“…”
Ầm ầm ầm!
Nổ tung xác pháo anh chàng rồi!
【 Hệ thống: Cười ẻ, hóa ra cả Vu Nguyệt Thượng nhân cũng ngồi soi hint… Ha ha ha ha ha ha 】
“Tuy đấy là việc riêng tư của hai đứa, nhưng con và Lục Lâm Trạch đều là đệ tử của Ải Phong Nguyệt. Nếu hai đứa muốn về chung một nhà, thì thầy đây có thể tổ chức lễ lập khế ước cho hai con, vậy là các con sẽ được danh chính ngôn thuận…”
“Chờ đã, sư tôn!!! Con với Lục sư đệ, tụi con đều là đàn ông mà!”
Thiên Lũng Cảnh rằng: “Đạo lữ lập khế ước không cần để tâm giới tính, mấu chốt là độ phù hợp phải cao.”
Bị nhắc đến vấn đề này ngay trước mặt idol, Thẩm Tam Xuyên xấu hổ đến độ đỏ từ đầu đến chân: “Không phải đâu, sư tôn, thầy nghe con giải thích đi. Con với sư đệ chỉ đang diễn kịch thôi, không phải là thật đâu…”
“Nảy sinh tình cảm từ diễn kịch cũng đâu có gì đáng trách.”
Thẩm Tam Xuyên che cái mặt đỏ lựng: “Sở dĩ tụi con làm thế, là, là có nguyên nhân ạ… Trước kia có rất nhiều sư tỷ muốn tìm hiểu con, sư đệ biết con vụng, nên mới nghĩ ra cách khiến mọi người tưởng tụi con là một đôi, làm vậy có thể khiến các tỷ ấy nản lòng bỏ cuộc. Chỉ thế thôi ạ!! Thật đó thầy!!”
Thiên Lũng Cảnh gật đầu, thở than ra chiều hơi thất vọng: “Thì ra là thế, vậy thì đáng tiếc quá. Hai đứa các con có thể lập kế ước tu chung, tốc độ tu hành sẽ còn nhanh gấp mấy lần bây giờ.”
“… Thật vậy ạ?”
Thiên Lũng Cảnh đáp: “Ừ, tuy giờ các con đã là những người xuất sắc nhất trong lứa, nhưng vẫn còn chênh lệch nhất định với các sư huynh sư tỷ của núi Phong lầu Nguyệt. Vốn dĩ ta cũng chẳng khuyên đệ tử mới song tu đâu, nhưng hai đứa thì khác, các con có độ phù hợp cao hiếm gặp thời nay. Nếu lập khế ước song tu với nhau được, thì tất nhiên việc tu nghiệp sẽ tiến bộ vượt bậc, lên cảnh giới mới dễ hơn rất nhiều, có ích lớn cho cả hai đứa.”
Thẩm Tam Xuyên không khỏi tưởng tượng đến hình ảnh sau khi lập khế ước cùng Lục Lâm Trạch, rồi mặt lập tức bỏng rẫy. Không được không được không được, sao mình có thể có ý nghĩ bậy bạ như vậy với em mình được. Dù để tăng tu vi, mình cũng không thể lợi dụng em mình làm chuyện như thế…
Song tu mà chỉ vì mục đích vụ lợi, thì có vẻ hơi bị dơ.
Tuy em mình còn mặc đồ con gái để giúp mình, nhưng dù gì thằng nhỏ vẫn là con trai, sao có thể chấp nhận để mình đè ra được…
【 Hệ thống: …? 】
Hơn nữa mình thực sự mù tịt khoản đấy, nhỡ làm thằng bé đau thì sao, nhỡ nó khóc ra đấy thì làm thế nào, hoặc đang đút dở lại kẹt không làm ăn được gì thì chả phải sẽ càng xấu hổ hơn sao…
Toi rồi toi rồi toi rồi, mình tưởng tượng toàn thứ quái quỷ gì thế này! Sao mình lại có thể nảy sinh ý nghĩ xấu xa với em mình chỉ vì nhìn thấy nó giả gái một lần được? Mình đúng là thối thây!
【 Hệ thống: … Ký chủ, cậu, có hiểu lầm gì không đấy… Ầy, nhưng cốt truyện này cũng thật cái tình, sao lại ngược hẳn nguyên tác thế, tự dưng cậu lại bắt đầu thèm khát cơ thể ngài ấy vậy?! 】
Thẩm Tam Xuyên: Đúng đấy, sư đệ tốt với tớ như thế, mà tớ lại nảy sinh ý xấu với phiên bản giả gái của thằng nhỏ chỉ vì nghe câu này của sư tôn. Tớ thực sự rất rất có lỗi với nó! Rõ ràng nó luôn chăm sóc tớ hết lòng, coi tớ như người anh em thân tình nhất! Vậy mà tớ lại định đè…
【 Hệ thống: Theo tui thấy á, ngài ấy chắc chắn sẵn lòng quện nhau với cậu, mắc mỗi vị trí nằm… 】
Thẩm Tam Xuyên: Theo đằng ấy thấy thì được cái cóc khô gì, đằng ấy có phải là bản thân sư đệ đâu!! Nếu thằng nhỏ biết tớ có suy nghĩ bẩn thỉu như vậy với nó, nhất định nó sẽ cảm thấy mình bị làm nhục! Tớ có tội! Tớ là người xấu!
【 Hệ thống: … Cậu đừng thế mà, tự dưng tui cũng không biết nên an ủi cậu kiểu gì nữa 】
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vào đúng thời khắc này, một bóng mèo tam thể chợt bổ nhào về phía Thẩm Tam Xuyên, đè nghiến anh chàng xuống đất: “Méo, mùi thơm ngọt trên người Bé Đường đúng là thích quá, sao lại nồng đượm nhường này! Bổn đại meo thật sự không nhịn nổi nữa, dẫu phải dấn thân vào nguy hiểm moa cũng quyết nhào vô. Bổn đại meo mê chết mất thôi méo!”
Thiên Lũng Cảnh thấy thế, lập tức trở tay dựng kết giới lên, đoạn nở nụ cười nhẹ: “Cuối cùng cũng dụ được mi ra. Tam Xuyên, vất vả cho con rồi!”
Thẩm Tam Xuyên:???!!!
【 Hệ thống:??? 】
Ơ kìa kìa kìa, vậy là ban nãy sư tôn chỉ lợi dụng mình để khiến Bạc Tuyết động dục rồi dụ nó ra thôi hả???
【 Hệ thống: Tuy tui vẫn biết Vu Nguyệt Thượng nhân rất thông minh, nhưng hình như hôm nay tui lại được chiêm ngưỡng thêm một khả năng lợi hại của thầy. Đến cả tui cũng chưa phát hiện thầy đang cố ý dụ Bạc Tuyết ra 】
【 Hệ thống (mắt lấp lánh): Nhưng cũng đúng thôi, trong tình thế hiện thời, cậu cũng chẳng làm này làm nọ để dụ nó ra được. Nói một câu là giải quyết xong ngay, quả không hổ là sư tôn mà, lò vé 】
Thẩm Tam Xuyên: … Đằng ấy còn bảo tớ là fanboy của sư tôn, chính đằng ấy cũng có kém cạnh gì đâu!
Bạc Tuyết chu mỏ mèo sắp hôn anh chàng đến nơi, đột ngột bị ai đấy túm gáy lại. Sau đó giọng Lục Lâm Trạch vang lên.
“Mi còn dám xuất hiện nữa!”
Bạc Tuyết giãy cả bốn chân: “Đồ chết tiệt nhà ngươi, cứ đuổi theo bổn đại meo mãi không thấy mệt hả? Sao bổn đại meo chạy đi đâu cũng bị ngươi phát hiện vậy, ngươi có còn là người nữa không!! Ngoèo, nhưng Bé Đường thơm quá là thơm, dẫu phải chết chìm vì ẻm, bổn đại meo vẫn thấy đáng!!! Mau để moa ôm ẻm nào!!!”
Nói xong nó lại lập tức dùng chiêu dịch chuyển tức thời, nhưng nó dịch mãi mà vẫn ở đây. Nó hoảng sợ nhìn mỹ nhân tóc bạc đứng một bên như đang xem tuồng: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi dùng thứ yêu thuật gì, tại sao bổn đại meo dịch chuyển tức thời mà không thoát được khỏi đây?!”
Thiên Lũng Cảnh đáp: “Kết giới trói buộc.”
“Đùa chắc, một cái kết giới trói buộc đơn giản có thể hạn chế tuyệt chiêu dịch chuyển tức thời của bổn đại meo chắc?? Rốt cuộc ngươi là người phương nào?!!”
“Ải Phong Nguyệt, Thiên Lũng Cảnh.”
Nghe thấy tên Thiên Lũng Cảnh, Bạc Tuyết trợn trừng mắt, lông mèo dựng đứng cả lên. Nó sợ đến độ đứng phắt dậy bằng hai chân, lùi ra đằng sau. Vuốt mèo căng thẳng tới nỗi co rụt, lùi được mấy bước nó quỳ sụp xuống ngay: “Hỡi ngài Tiên Tôn, con, con, con chỉ là một yêu tinh mèo nhãi nhép. Không đáng để đức đức đức ngài tự mình ra tay đâu! Cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ phù hợp với khí chất của ngài hơn chứ ạ!”
“Không sao, dạo này ta khá là rảnh.”
Đạ mấu, câu này là vấn đề rảnh hay không rảnh hả?!
…
Ở đàng kia, Lục Lâm Trạch duỗi tay định đỡ Thẩm Tam Xuyên. Hắn thấy quần áo anh chàng xộc xệch vì bị mèo tam thể vồ, cổ áo còn hơi xô ra. Hơn nữa vừa trông thấy hắn, tự dưng sư huynh lại lảng mắt đi, đôi gò má đỏ hây hây, như thể có điều gì khó nói: “Sư huynh, sao người huynh nóng thế, hay con mèo chết tiệt kia thật sự đã làm gì huynh…”
Thẩm Tam Xuyên né cái tay đang duỗi qua chỗ mình của Lục Lâm Trạch, căng thẳng đáp: “Nào, nào có.”
Tuy sư đệ đã mặc lại đồ nam, nhưng cả đống hình ảnh mình vừa tưởng tượng ban nãy khiến anh chàng không thể nhìn thẳng vào sư đệ ngay được. Không ổn, anh chàng phải ngưng tí đã! Có vài cảm giác đã lên rồi là không xuống được luôn đâu!!
Nhưng thái độ khác lạ của Thẩm Tam Xuyên lại khiến Lục Lâm Trạch hiểu lầm to. Hắn tưởng Thẩm Tam Xuyên thật sự bị bắt đi bái đường, phải thành hôn với yêu tinh mèo!
Hắn đứng dậy nói: “Nó còn dám bắt huynh thành thân thật sao! Vậy đệ sẽ đi giết con mèo khốn nạn đó ngay!”
Ý thức được có lẽ sư đệ đang hiểu lầm, Thẩm Tam Xuyên cũng thây kệ cái mặt đỏ au, túm lấy tay Lục Lâm Trạch: “Sư đệ, không, ta không thành thân với nó!”
“Sao lại không hả meo! Ban nãy mình còn bái đường và dập đầu rồi mà. Bé Đường, cưng đã là người của moa, có cả ấn ràng buộc đây!” Bạc Tuyết không sợ chết, khoe ngay dấu ấn ràng buộc trên bàn chân mèo của nó, còn khiêu khích nhìn Lục Lâm Trạch đã đuổi theo nó nãy giờ.
Lục Lâm Trạch lập tức ngoái đầu nhìn mu bàn tay của Thẩm Tam Xuyên. Nhưng thấy mu bàn tay anh chàng trơn láng, chẳng hiện ấn ký gì, hắn chợt thở phào. Sau đấy hắn vẫn không yên tâm kéo tay anh chàng lại gần, quan sát đi quan sát lại. Sau khi xác nhận thực sự không xuất hiện dấu ấn chứng tỏ đã lập khế ước, hắn mới quay đầu nói với yêu tinh mèo: “Đến cả đối tượng mình lập khế ước cùng rốt cuộc là ai ngươi cũng không biết, vậy mà còn dõng dạc ghê cơ. Sư huynh không hề lập khế ước với ngươi!”
Bạc Tuyết cũng phát hiện tay Thẩm Tam Xuyên không xuất hiện dấu ấn lập khế ước: “Sao lại thế được meo? Rõ ràng mình đã bái đường với nhau, ban nãy Bé Đường còn là một con thỏ trắng béo ú, chúng mình còn hứa hẹn tới lúc động phòng cưng sẽ biến lại thành hình người. Rõ ràng giờ cưng đã biến hình rồi, sao lại có chuyện không có dấu ấn lập khế ước với moa được, chuyện này quá sức vô lý!”
Thiên Lũng Cảnh nói: “Tam Xuyên, sao con không bảo yêu linh của con ra giải thích đi?”
Sư tôn biết chuyện con Thỏ Lắc Lư rồi á???
【 Hệ thống: Cậu thành công lấy được Ứng Kiếp, thì có nghĩa cậu chính là Thiên Khải giả trong truyền thuyết. Kẻ nắm quyền thế trong giới Tu Chân như Vu Nguyệt Thượng nhân, sao lại không biết cậu sở hữu thể chất thần thánh có khả năng thu phục muôn vàn yêu linh? E là cậu có bao nhiêu bug thầy cũng chấp nhận được hết ấy. Khỏi cần giấu giếm nữa đâu, cho Thỏ Lắc Lư xuất hiện đi 】
Hệ thống vừa dứt lời, Thỏ Lắc Lư đang gặm cà rốt chợt xuất hiện giữa đám đông, trên bàn chân thỏ bụ bẫm của nó còn có một ấn ký lập khế ước giống hệt cái của Bạc Tuyết.
“Là ngươi à?!” Bạc Tuyết nhìn Thỏ Lắc Lư với vẻ mặt không thể tin đổi, “Mẹ kiếp, không phải ngươi nói ngươi là bản thể của Bé Đường ư?!”
Thỏ Lắc Lư hơi ngượng ngùng đáp: “Bé thỏ cũng không ngờ ngươi lại tin thật, nhưng bé thỏ cũng ngọt lắm á.”
“Vậy người mà bổn đại meo lập khế ước cùng…”
“Chính là bé thỏ đó!” Sau đó Thỏ Lắc Lư nháy mắt với Bạc Tuyết, “Đừng lo, bé thỏ sẽ chịu trách nhiệm với cưng á!”
“Ai, ai muốn ngươi chịu trách nhiệm, người mà bổn đại meo thích là Bé Đường cơ! Chả thèm con thỏ béo nhà ngươi đâu!”
Nó vừa thốt ra câu này là bị một cái bóng đè nghiến ngay. Thỏ Lắc Lư bỗng hóa thành một con thỏ đen sì quái lạ, ấn Bạc Tuyết ngã xuống đất bằng một chân: “Ngươi vừa nói gì cơ?”
“…”Bạc Tuyết không trốn đi đâu được nuốt nước miếng, áp lực tới độ hèn hẳn, “Cưng ơi, cưng chính là Bé Đường của moa.”
Thỏ Lắc Lư trở về trạng thái thỏ con moe, nó múa may cây gậy mình đang cầm: “Về sau còn ra ngoài trêu chọc người khác nữa không?”
Bạc Tuyết lắc đầu quầy quậy: “Không không không, không dám nữa, moa có cưng là đủ rồi!”
Thỏ Lắc Lư: “Okela, cưng nên nhớ thêm chuyện này, bé thỏ nằm trên nhá! Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông đều là mùa động dục của loài thỏ. Giờ bé thỏ đang ở độ tuổi sung sức nhất, cưng số hưởng rồi!”
“… Cứu với! “
“Đi theo bé thỏ nào! “
Sau đấy một thỏ một mèo biến mất vào thinh không ngay trước mắt ba người, dường như họ vẫn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Bạc Tuyết vang vọng bên tai mình…
…
Không ngờ sự kiện Bạc Tuyết lại được giải quyết bằng cách này. Nhưng một con mèo tam thể vô sinh nay lại có mái ấm gia đình, hình như cũng chẳng đến nỗi nào…
Trên đường về, Thẩm Tam Xuyên vẫn chưa dám ở riêng một mình với Lục Lâm Trạch. Để giảm bớt sự xấu hổ, anh chàng chuyển sang đi cạnh Thiên Lũng Cảnh, giả bộ tán dóc với y: “Lần này ít nhiều cũng nhờ sư tôn ra tay nên mới thuận lợi giải quyết vấn đề được ạ.”
Thiên Lũng Cảnh nói: “Riêng chuyện này công lao của con là lớn nhất, bao lần dụ được Bạc Tuyết ra cũng nhờ công con cả.”
Thẩm Tam Xuyên xấu hổ cười đáp: “Không ngờ sư tôn nói mấy lời đó với con là để dụ Bạc Tuyết. Con còn suýt tin là thật, tưởng sư tôn kêu con lập khế ước song tu cùng sư đệ cơ…”
“Ừ.” Thiên Lũng Cảnh từ tốn gật đầu, “Đúng là để dụ địch đấy.
“Nhưng ta cũng nói thật cả, con cứ ngẫm thử xem sao.”
[HẾT CHƯƠNG 40]