Đăng ký kết hôn xong thì cũng là lúc tính đến việc tổ chức hôn lễ.
Sau khi hai người bàn bạc xong, quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày 1 tháng 5. Cụ thể hơn thì nữ hiệp Đàn là người duy nhất có quyền quyết định vấn đề này, lý do cô đưa ra cũng khá đầy đủ:
Lý do thứ nhất: Hôm đó là ngày lễ, người thân và bạn bè đều có thể tới tham dự hôn lễ.
Lý do thứ hai: Hôm đó là kỷ niệm lần đầu tiên thư sinh thối bày tỏ với cô—— Ừ, chính xác, chính là câu nói ấy: You had me at hello—— Nữ hiệp Đàn nhớ rất rõ, đó là vào ngày lễ Quốc Tế Lao Động!
Có thể nói đầu óc của nữ hiệp Đàn không chỉ có cơ chế tự bảo vệ cực mạnh, ngoài có thể thường xuyên loại bỏ những ký ức bất lợi cho chính mình thì còn có cơ chế củng cố mạnh mẽ không kém. Có thể thường xuyên ôn lại những ký ức có lợi cho bản thân, cho nên cả đời này cô chắc chắn sẽ không quên khoảnh khắc đỉnh cao ấy của cuộc đời.
Lương Vân Tiên cũng sẵn lòng phối hợp với “Kỷ niệm ngày bày tỏ” của cô, nên hôn lễ đã được quyết định như vậy.
Ngày tháng vẫn trôi qua như thường lệ, xuân qua hạ tới, tháng Năm tươi sáng lặng lẽ đến.
Họ chọn hôn lễ kiểu Trung Quốc.
Vì nghi thức đón dâu nên Lục Vân Đàn đành trở về nhà bố mẹ đẻ một đêm trước hôn lễ, âm thầm giấu giếm nỗi hưng phấn kích động mới mẻ và chờ đợi thư sinh thối đến đón.
Người dân ở phố cổ vẫn luôn rất nhiệt tình, hễ con cái nhà ai trên phố cưới vợ hay gả chồng thì chắc chắn sẽ tới hỗ trợ. Có sức thì góp sức, không có sức thì tham gia việc phù hợp với khả năng mỗi người, mọi người đều cố gắng giúp hôn lễ trở nên náo nhiệt hơn.
Hơn nữa ở phố cổ có một quy tắc bất thành văn khi gả con gái, đó là trước cửa nhà gái phải có một đám trẻ con chặn chú rể, yêu cầu chú rể cho kẹo, nếu cho ít thì sẽ khiến lũ trẻ không hài lòng, phải cho đến khi nào chúng hài lòng thì mới mở đường cho chú rể qua.
Thực ra quy tắc này mang ý nghĩa cầu mong đông con nhiều cháu, cầu vận may, đồng thời chứng tỏ cho Quan Âm thấy rằng, hai vợ chồng sẵn lòng đối xử tốt với đứa trẻ, để người yên tâm mang đứa trẻ đến với đôi vợ chồng son.
Tuy nhiên, từ khi có quy tắc này thì đã gây ra không ít phiền phức cho các chàng rể ở phố cổ.
Trẻ con là đáng yêu nhất nhưng cũng khó đối phó nhất, hơn nữa trẻ con cũng rất thích kết bè kết phái, đứa nhỏ hơn sẽ nghe lời đứa lớn hơn, đứa lớn hơn sẽ nghe lời đứa cầm đầu.
Tóm lại, muốn giải quyết đám trẻ con chặn cửa này thì chắc chắn phải giải quyết đứa cầm đầu.
Nghe nói đứa cầm đầu hiện giờ họ Triệu, tên là Triệu Tinh Thần, năm nay tám tuổi, cơ thể khỏe mạnh cũng có tiếng nói, có phong thái của người lãnh đạo.
Có thông tin bên lề rằng mẹ của Triệu Tinh Thần là con gái ở phố cổ, bố là con rể ở phố cổ, thằng bé là con thứ hai trong nhà.
Vấn đề là, năm đó khi bố mẹ Triệu Tinh Thần kết hôn thì đứa cầm đầu ở phố cổ là Lục Vân Đàn.
Lúc ấy, khi bố Triệu Tinh Thần kết hôn với mẹ thằng bé, Tiểu Bá Vương Đàn cũng đã gây ra không ít phiền phức cho ông ấy.
Nhân quả luân hồi, hiện tại Bá Vương Đàn gả chồng, thủ lĩnh mới nhận chức lại là con trai thứ hai của nhà họ Triệu.
“Mẹ đã nói rồi mà, chỉ là thời cơ chưa đến thôi!” Đây là những lời quý bà Kỷ tặng cho con gái mình trước ngày đi lấy chồng.
Sư phụ Lục cũng hào hứng hóng chuyện, không do dự nói: “Chuyện người làm có trời đất đang nhìn, con cứ đợi ngày mai mà xem, thằng nhóc Triệu Tinh Thần kia chắc chắn là do bố thằng bé phái đến để trừng trị con.”
Lục Vân Phong vừa hồi tưởng vừa hả hê nói: “Năm ấy bố thằng nhóc đã cho em sáu hộp bánh cuộn lớn, nhưng em vẫn không chịu thả cho ông ấy vào, nhất quyết đòi ông ấy đưa thêm hai túi kẹo sữa WoWo nữa.”
Đối với đoạn ký ức này, Lục Vân Đàn không có chút ấn tượng nào: “Sao em không nhớ gì cả? Tại sao em lại đòi ông ấy thêm kẹo sữa WoWo vậy?”
Quý bà Kỷ: “Ôi, ngày đó con cực kỳ ngang ngược, nói rằng sáu hộp bánh cuộn to không đủ để chia cho đàn em, nhất quyết phải thêm hai túi kẹo nữa, nếu không thì người cầm đầu như con sẽ rất mất mặt.”
Sư phụ Lục: “Sau khi xong việc thì con chỉ bóc một túi kẹo để chia cho đàn em, còn lại một túi thì biển thủ cho mình.”
Quý bà Kỷ: “Bánh cuộn cũng tham ô ba hộp.”
Lục Vân Đàn: “…”
Tác phòng kiểu này, hình như đúng là chuyện mà cô sẽ làm!
Này này này này, vậy cô phải làm sao bây giờ?
Cô lo lắng cho Thư sinh thối đến toát mồ hôi lạnh—— Triệu Tinh Thần sẽ không bỏ qua cho anh!
Không được! Phải giải quyết “Sứ giả báo thù” – Triệu Tinh Thần này trước!
Trước khi đi thương lượng với “Sứ giả báo thù”, nữ hiệp Đàn gọi điện cho thư sinh Lương của cô trước. Nhắc nhở anh ngày mai sẽ xảy ra vài vấn đề “Khủng hoảng”. Sau đó cô chạy ra ngoài mua ba thanh socola Dove, rồi chạy đến chỗ Triệu Tinh Thần và chuẩn bị dùng socola để hối lộ thằng bé.
Bây giờ đang là sau bữa cơm tối, Triệu Tinh Thần đang dẫn đầu đám trẻ ở khu phố cổ chạy đi chơi, Lục Vân Đàn mới đi hai bước thì đã nhìn thấy nó. Đầu tiên, cô cân nhắc cách thương lượng, sau đó vô cùng tự tin mà vẫy tay với thằng bé: “Triệu Tinh Thần, tới đây một chút.”
Triệu Tinh Thần lại đứng bất động, dù sao thì thằng bé cũng mang sứ mệnh “Báo thù”, nó nhìn Lục Vân Đàn một cách đầy đề phòng: “Chị muốn làm gì?”
Cả đám trẻ con đều dừng bước, tò mò nhìn hai người một lớn một nhỏ.
Lục Vân Đàn lắc lắc Socola trong tay: “Giao dịch một chút, em có muốn không?”
Triệu Tinh Thần: “Giao dịch gì?”
Lục Vân Đàn: “Em tới đây, tới chỗ chị nói chuyện riêng.”
Triệu Tinh Thần nghiêm túc suy nghĩ: “Được rồi.” Sau đó chạy về phía cô, ngẩng đầu nhìn: “Chị nói đi, giao dịch gì?”
Để thể hiện sự tôn trọng với thủ lĩnh đương nhiệm, nữ hiệp Đàn khuỵu gối, hạ tầm mắt xuống ngang hàng với Thủ lĩnh Triệu: “Là như này, chúng ta đều là người hành tẩu trên giang hồ, đều tuân thủ những nguyên tắc phóng khoáng, người quang minh chính đại thì không làm chuyện mờ ám, chị đưa cho em ba thanh socola, ngày mai em đừng làm khó người đàn ông của chị nhé.”
Triệu Tinh Thần nhướng mi, khinh thường nhìn Lục Vân Đàn: “Oa, vậy mà chị lại muốn mua chuộc em!”
Lục Vân Đàn “Chậc” một tiếng: “Sao lại gọi là mua chuộc? Hai chúng ta đang giao dịch, đôi bên cùng có lợi, đây là cách giải quyết vấn đề của người trong giang hồ!”
Triệu Tinh Thần nhíu mày suy nghĩ, sau đó duỗi tay ra: “Chị đưa em xem socola trước đã.”
Ồ? Còn biết kiểm hàng trước cơ à?
Trẻ con bây giờ càng ngày càng lanh lợi.
Lục Vân Đàn bất đắc dĩ thở dài, đưa tay ra: “Dove, em chắc chắn… ê? Ê? Triệu Tinh Thần!”
Cô giận dữ gầm lên, vì khi cô lấy socola ra thì Bá vương Triệu đã cướp lấy đồ trong tay cô, xoay người chạy về phía đàn em của mình, vẫy tay: “Chạy mau! Đừng để chị ấy bắt được!” Sau khi chạy được mấy bước, thằng bé còn nghiêng đầu làm mặt quỷ với Lục Vân Đàn, cực kỳ ngang ngược.
Nữ hiệp Đàn kiêu ngạo cả một đời, chưa từng nghĩ đến chuyện mình lại thua trước một đứa bé tám tuổi.
Chỉ có thể nói là, cô thua vì khinh địch!
Có thể làm Tiểu Bá Vương ở phố cổ thì đúng là không phải kẻ đơn giản.
Hậu quả của việc đánh giá thấp đối thủ chỉ có thể là thất bại tan tác trở về nhà, nhìn về phía thân hình nhỏ bé của Triệu Tinh Thần đang chạy nhanh như cơn gió, Nữ hiệp Đàn thở dài, ấm ức trở về nhà. Khi về đến cửa, cô mới phát hiện anh trai đang khoanh tay tựa lên khung cửa nhìn cô bằng ánh mắt giễu cợt, còn bày ra vẻ mặt cười như không cười, hiển nhiên là đang hóng trò vui, còn không ngại chuyện lớn.
Lục Vân Đàn giận dữ trừng mắt liếc anh ấy: “Anh đang cười trên nỗi đau của người khác đấy!”
Lục Vân Phong cũng không nể mặt: “Liên quan quái gì đến anh, anh cũng có bảo em đi mua chuộc Triệu Tinh Thần đâu.”
Lục Vân Đàn càng lúc càng giận, vô cùng mất mặt: “Hừ, anh cứ chờ đấy, về sau em sẽ không khách khí với người phụ nữ Myanmar của anh đâu!”
Lục Vân Phong:”…”
Lục Vân Đàn vốn định trực tiếp bỏ đi, nhưng lại không kìm chế được lòng hiếu kỳ và hóng chuyện, cô mím môi suy nghĩ, làm ra vẻ thản nhiên hỏi: “Anh và người phụ nữ Myanmar kia sao rồi?”
Giọng điệu của Lục Vân Phong vẫn bình tĩnh, xúc tích nói: “Em tự lo cho mình trước đi.”
Lục Vân Đàn: “…”
Hừ!
Không thèm quan tâm đến anh nữa!
Lục Vân Đàn tức giận trở về phòng, sau đó cô gọi video cho thư sinh thối, bày tỏ với anh sự phẫn nộ và ấm ức của mình về hai sự kiện vừa mới lặng lẽ xảy ra.
“Anh trai em đúng thật là! Đúng thật là!” Cô càng nói càng giận: “Thật sự là không biết tốt xấu!”
Lương Vân Tiên vừa dỗ dành vừa khuyên giải: “Đừng tức giận, cũng đừng ép anh ấy, nếu anh ấy muốn nói thì tự nhiên sẽ nói thôi.”
Lục Vân Đàn: “Em lo là anh ấy sẽ bị người phụ nữ Myanmar kia lừa gạt thôi, miền Bắc Myanmar có rất nhiều nhóm lừa đảo, chuyên đi lừa người Trung Quốc!”
Lương Vân Tiên kiên nhẫn phân tích cho cô: “Anh trai em cũng không phải kẻ ngốc, cũng không phải lần đầu tới miền bắc Myanmar, nếu đối phương là kẻ lừa đảo thì anh ấy có thể không nhận ra sao?”
Lục Vân Đàn nghiêm túc nói: “Tình yêu khiến con người ta mờ mắt, khiến con người ta mê man hoặc làm ra những hành động mù quáng!”
Lương Vân Tiên cố ý trêu cô: “Giống như em đưa socola cho Triệu Tinh Thần à?”
Lục Vân Đàn: “…”
Thể diện của cô!
Hai má của cô lập tức phồng lên vì tức giận, cô nhìn về phía máy tính bảng với sắc mặt rất khó coi, ánh mắt tràn đầy uy hiếp.
Lương Vân Tiên lại bị khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chọc cười, sau đó cam đoan với cô để trấn an: “Nữ hiệp Đàn hãy yên tâm, ngày mai thư sinh chắc chắn có thể giải quyết được Tiểu Bá Vương.”
Lục Vân Đàn hừ khẽ, tức giận: “Nếu anh không giải quyết được thằng bé thì cũng đừng mong sẽ cưới được người ta!”
Lương Vân Tiên nhướng mày lên: “Giấy kết hôn cũng ký rồi, anh còn sợ không cưới được sao?”
“……”
Lục Vân Đàn cắn răng, mạnh miệng nói: “Anh có thể cưới được em, nhưng sẽ không có được lòng em! Em sẽ không sinh khỉ con cho anh!”
Lương Vân Tiên nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc hỏi: “Khi nào em muốn sinh con?”
Lục Vân Đàn hơi sửng sốt, thật sự là cô chưa suy nghĩ về vấn đề này, nhưng cô lại suy nghĩ rất nhanh: “Tối ngày mai!”
Lương Vân Tiên hơi bất ngờ: “Nhanh vậy sao?”
Lục Vân Đàn hơi híp mắt: “Anh căng thẳng à? Sợ biểu hiện của mình không tốt hả?”
Lương Vân Tiên: “…”
Sau đó, anh dứt khoát kiên định trả lời, gằn từng chữ: “Không thành vấn đề.”
Lục Vân Đàn nhếch môi: “Vậy thì tối ngày mai!”
Lương Vân Tiên: “Tối nay em nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lục Vân Đàn gật đầu: “Em biết, hôn lễ ngày mai sẽ rất mệt mỏi!”
Lương Vân Tiên vẫn bình tĩnh, có lòng tốt mà nhắc nhở: “Ý của anh là, tối ngày mai có thể là em sẽ không được nghỉ ngơi đâu.”
Lục Vân Đàn: “…”
A a a!
Đồ Thư sinh lưu manh!
…
Ngày cưới, chưa đến 5 rưỡi sáng Lục Vân Đàn đã bị mẹ gọi dậy, sau đó ăn sáng rồi thay quần áo, trang điểm và đón khách.
Thợ trang điểm và thợ quay phim là những người đến đầu tiên, sau đó là bốn người phù dâu.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng thì chỉ cần chờ đợi giờ lành, đợi chú rể tới.
Hơn 9 giờ, một hàng xe hoa trang trí ruy băng đỏ vô cùng nổi bật tiến vào phố cổ. Lương Vân Tiên bước xuống từ chiếc xe đi đầu, vừa nhìn về phía nhà họ Lục đã thấy ngay một đám trẻ “Khí thế hào hùng” đứng thành hàng trước cửa.
Triệu Tinh Thần mặc đồ jeans, hai tay chống nạnh đứng chính giữa, ưỡn ngực ngẩng đầu, khí thế hiên ngang, rất có khí thế của kẻ tướng lĩnh đứng trên vạn người.
Những người hàng xóm còn lại cũng đều đứng ở hai bên trái phải để hóng chuyện, chú rể vừa xuống xe, đám người lập tức hò hét ầm ĩ. Một nửa hô hào chú rể tới rồi, một nửa không ngừng khen ngợi chú rể quá đẹp trai.
Lương Vân Tiên mặc lễ phục kiểu Trung Quốc, nền vải đỏ thêu chỉ vàng, dáng người cao thẳng, vẻ ngoài đẹp trai, khí chất nổi bật, có thể nói là rồng giữa loài người.
Theo sát sau anh là bốn phù rể mặc áo dài kiểu Trung Quốc: Chu Lạc Trần, Lý Hàng, Hạ Tây Dương, Lý Cơ Thụ—— Cao thấp béo gầy không giống nhau.
Chú rể và phù rể, năm người đàn ông cầm trên tay những chiếc hộp in hoạt hình nhiều màu sắc.
Không cần nghĩ cũng biết, trong đó chắc chắn là chứa đầy bánh kẹo cho bọn trẻ.
Triệu Tinh Thần thấy vậy thì lập tức nói với đàn em: “Phải chống lại cám dỗ! Tuyệt đối không được khuất phục!”
Giọng của đám trẻ oang oang: “Được.”
Những người hàng xóm vây xem đều đang cười, cảm thấy chút nữa nhất định sẽ có trò hay để xem.
Đến trước cửa nhà họ Lục, Lương Vân Tiên vừa nhìn thấy cầm đầu của đám trẻ có khí thế hung hãn thì lập tức mỉm cười, sau đó đi tới trước mặt thằng bé, khuỵu gối khom lưng, đưa chiếc hộp màu xanh lam đến trước mặt thằng bé, khách khí nói: “Bạn nhỏ, đây là món quà của chú tặng con.”
Bốn phù rể cũng nhanh chóng chia quà cho đám trẻ, bé gái là hộp màu hồng còn bé trai là hộp màu xanh.
Triệu Tinh Thần nhìn chú rể như nhìn quân địch, sau đó mới nhận quà, mở ra xem thì ánh mắt lập tức sáng lên——
Là một bộ siêu nhân Ultraman, tổng cộng có sáu bộ, ở giữa là Tiga, năm cái còn lại được bày xung quanh.
Hơn nữa, trừ Ultraman bên trên thì trong hộp còn có rất nhiều viên Socola Ferrero Rocher màu vàng kim.
Những đứa trẻ khác cũng không nhịn được kêu lên khi mở hộp: Oa!
Trong hộp của các bé gái là bộ búp bê và socola.
Nhìn vẻ mặt của Triệu Tinh Thần thì Lương Vân Tiên biết mình đã thành công, nhưng anh vẫn khách khí hỏi: “Anh lớn có hài lòng không?”
Triệu Tinh Thần nhíu mày, sau ba giây phân vân giữa “Sứ mệnh báo thù” và Ultraman Tiga ở giữa hộp, thằng bé quyết đoán lựa chọn Ultraman Tiga. Thằng bé một tay ôm hộp quà, một tay vẫy đám đàn em: “Chú rể này rất hào phóng, chúng ta rút lui!”
Cầm đầu vừa lên tiếng, đám trẻ chặn cửa nhanh chóng chạy hết.
Lương Vân Tiên buồn cười nhìn bóng lưng Triệu Tinh Thần rời đi, trong đầu anh bỗng nảy ra một ý tưởng rất hài hước:
Liệu con trai của anh và nữ hiệp Đàn có trở thành Tiểu Bá Vương mới của khu phố không nhỉ?
【Tác giả có lời muốn nói】
Hạo Hạo & Cảnh Cảnh: Bố à, bố hỏi vấn đề này chính là đang khinh thường chúng con đấy!
*
Lịch sử phố cổ: Nghe đồn, trên con đường này, năm tháng tối tăm kinh khủng nhất, chính là mấy năm mà con gái nhà họ Lục xưng vương xưng bá.
Lời tiên đoán ở phố cổ: Một năm sau, rồng phượng giáng thế, sau ba năm nữa, phố cổ sẽ lại giẫm lên vết xe đổ năm xưa, sự nguy hiểm sẽ nhiều hơn gấp đôi, nên những người không liên quan xin hãy nhanh chóng rút lui.