Người Cá Medusa

Chương 42: C42: Đi sâu vào sào huyệt



Trung – Việt: Linh Thần

– —

“Đương nhiên.” Giọng điệu anh kiện định đặt một lá poker xuống. Rất rõ ràng, Frukz được cử đến hành động chung với anh với thân phận là người giám sát của viện y học.

“Chắc chắn vậy?” Đôi mắt hồ ly thoáng vẻ trêu chọc, lật lá bên dưới lên, lộ ra một lá hề: “Thế sao nó bỏ trốn? Trước đó nó có vẻ nghe lời cậu lắm, hay là, nó giả vờ?”

Medusa sờ vảy vàng gắn trên cổ tay, hơi khó chịu. Nếu là trước đó, anh thật sự nghi ngờ lòng trung thành của Celuecus,nhưng…

Bây giờ anh thật sự hơi tin tưởng rồi.

“Chắc không phải cậu quan tâm đến người cá đó đấy chứ?” Frukz liếc mắt quan sát vẻ mặt anh, chậm rãi nói: “Phải biết rằng, trong viện y học mà nảy sinh cảm tình với tồn tại thí nghiệm, sẽ là chuyện cực kỳ… cực kỳ tồi tệ đấy.”

Trong lòng Medusa thoáng dao động, anh để ý… Celuecus sao? Hình như vậy thật, dù sao thì nuôi chó lâu cũng có tình cảm, huống chi người cá và con người gần gũi như vậy, hắn biết cười với anh, biết khóc với anh, làm nũng với anh… Còn bảo vệ anh, vào sinh ra tử vì anh.

Anh chuyển tầm mắt nhìn Frukz, mặt chẳng gợn sóng, nhếch khóe môi: “Nghe anh nói vậy, hình như có kinh nghiệm lắm à, Frukz?”

Khoé môi cong cong của Frukz chợt cứng đờ, hơi gật giật, anh ta sờ một lá bài khác: “Tôi có thể có kinh nghiệm gì, chỉ tốt bụng khuyên cậu chút thôu, làm thí nghiệm mà thương chuột bạch sẽ có hậu quả tệ thế nào, nghĩ thôi đã biết rồi.”

“Ồ, vậy à.” Medusa gật đầu, híp mắt nhìn anh ta: “Cậu chàng trước đó ấy, Frukz, rốt cuộc cậu ấy là ai?”

“Hình như chuyện này không liên quan đến dự án người cá chúng ta hợp tác, Đại úy Medusa.” Frukz đã khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ, đặt ấm nước xuống cạnh ghế: “Chi bằng cậu nói xem, rốt cuộc vì sao cậu lại quan tâm đến cậu chàng ấy vậy?”

“Rất xinh đẹp, là kiểu tôi thích.”

Frukz đang uống nước, nghe câu này của anh, anh ta phun ra hết, Archer bên cạnh nãy giờ không nói chuyện cũng run tay, bài Poker rơi xuống đất.

Frukz ho sù sụ mấy cái mới bình thường lại: “Nếu thiếu tướng nghe câu này của cậu, cậu ra sẽ điên mất. Chúa tôi, thì ra cậu thích mấy chàng trai xinh đẹp yếu ớt như vậy, muốn ở trên à?”

Mặt Medusa không cảm xúc, gật đầu phối hợp nói vớ vẩn với anh ta: “Không được sao?”

Nụ cười Frukz tắt ngúm: “Tìm người khác đi, cậu đừng đụng đến cậu ấy. Aineka là con trai nuôi của Công tước Nier, với lại còn lại kiểu… ông ta cưng chiều nhất.”

“Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?” Medusa hỏi dồn.

Frukz đặt ấm nước xuống, nhìn anh với vẻ kỳ lạ, hình như quan sát được gì đó khác thường, Medusa thở dài, giả bộ thất vọng: “Được rồi, tôi không hỏi, người chẳng chạm đến được đầu ngón tay, hỏi cũng vậy.”

Aineka. Anh lặp lại cái tên này trong lòng.

Đương nhiên anh biết cậu chàng ấy không phải người anh muốn tìm, màu tóc màu mắt… và cả gương mặt đều chẳng giống Cillian chút nào, có chăng cũng chỉ tầm tuổi mà thôi, nhưng đã là con trai nuôi của Nier, lại có quan hệ không rõ ràng gì đó với Frukz, chắc hẳn cũng liên quan đến thầy Clorokawa của Frukz, anh có trực giác là có thể điều tra được đầu mối liên quan đến Cillian từ cậu chàng ấy.

Đương nhiên cũng chỉ là trực giác mà thôi, anh không có bằng chứng gì.

Chỉ có vào nhóm cốt lõi trong viện y học và đến gần Nier nhờ Aineka mới có thể tìm được những gì anh muốn. Cillian… nếu em vẫn còn sống thì hãy đợi anh nhé, được không?

Anh nghĩ thầm, rũ mắt nhìn vảy vàng trên cổ tay.

Celuecus… Đừng chạy xa quá, tất cả của tôi đều trông chờ vào cậu.

Người cá đuôi vàng trẻ tuổi chìm trong nước biển âm u, máu đỏ sẫm chảy ra từ miệng vết thương trên vai mãi chẳng ngừng, cả đám sinh vật khát máu tụ lại quanh hắn, nhìn lom lom như hổ rình mồi nhưng ngại ngọn lửa bừng bừng trong nước vẫn lấy máu hắn làm nhiên liệu tiếp tục cháy nên nào dám đến gần.

Đột nhiên, một bóng dáng to lớn hiện ra dưới người hắn, vô số xúc tua lượn sóng tụ lại từ khắp xung quanh, bao phủ lấy hắn.

Đôi mắt xanh lục mở ra, hắn khẽ rên một tiếng: “HADES… ngươi đến rồi.”

Xung quanh sáng lên, vài người có có cánh tụ trân* bơi ra từ xúc tua, vây quanh hắn, nâng cơ thể và vây cá của hắn lên. Một người cá đuôi lục đến gần bên hắn, bàn tay có màng chạm vào miệng vết thương đáng sợ trên vai hắn, muốn cầm máu cho hắn: “Vừa nhận được tín hiệu của ngài, chúng tôi đã đến ngay, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi. Là ai đã làm ngài bị thương thế này?”

Đôi môi tím tái của người thiếu niên nhếch lên đầy mỉa mai: “Còn có thể là ai?”

Đôi mắt đỏ sẫm đầy vẻ oán độc trợn tròn, trong vẻ ngạc nhiên thoáng tia đáng sợ: “Là… phản đồ bị lưu đày kia?”

Sóng âm hỗn loạn chợt im bặt, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Thậm chí không dám gọi thẳng cái tên đó. Nhiều năm vậy rồi nỗi sợ hãi về tên của tồn tại đó vẫn khắc sâu trong xương tủy họ.

Celuecus cắn răng cười, vai hắn lại tuôn máu, người cá đuôi lục hoảng hốt chặn miệng vết thương của hắn lại nhưng lại bị ngọn lửa bùng cháy dữ dội kia làm bị thường. một xúc tua quấn lấy cơ thể run lên vì tình dục mãnh liệt trong kỳ động dục và đau đớn, giọng của sứa Minh Hà trầm trầm vang lên từ sâu trong thần kinh hắn.

“Ngài định xử lý hắn thế nào?”

Celuecus ngước mắt nhìn lên mặt biển, nuốt khan một cái, đôi mắt xanh lục trở nên âm u sâu thẳm.

“Ta đã cho anh ta cơ hội rồi, nhưng anh ta không quý trọng nó. HADES, thân là người xét xử của hành tinh, ngươi giúp ta, phạt anh ta… nặng vào.”

Ba tháng sau.

“Hu…”

Sóng âm kỳ lạ truyền đến từ khoang lái, Medusa vứt bài poker trong tay xuống, gần như lao đến trước quả cầu Sonar cùng lúc với Frukz. Nó lóe lên liên tục, kim chỉ nam vốn dao động không ngừng giờ chỉ chỉ về một hướng, trên màn hình radar có một cái bóng khổng lồ xuất hiện cách bọn họ không xa, nhưng không giống sinh vật.

Đó là…

“Cần qua đó không?” Người lái đợi lệnh của anh.

“Đương nhiên.” Medusa hạ lệnh.

Tàu ngầm từ từ nổi lên mặt nước, từ từ đến gần cái bóng kia, lúc này trời đã nhá nhem, những tia nắng chiều chiếu xuống mặt biển đỏ như máu, để lộ hình dáng thật của cái bóng kia.

Tàu quân sự khổng lồ dừng ở cách đó không xa, chính là tàu của Niga, mà sau nó là trạm nguồn nước chiếm tầm một hecta, hình như có bị thứ gì đó đáng sợ phá hủy, vách kim loại bên ngoài vốn vô cùng kiên cố giờ đã hỏng lỗ chỗ, có một khoảng lớn bị màu đen ăn mòn, nhiều vết thương lộ ra ngoài, dường như có sinh vật khổng lồ gì đó phá từ bên trong.

Nếu không đoán nhầm, chắc đây là căn cứ viễn dương Mikael mất liên lạc trước đó.

Sonar cảm ứng được, là Celuecus sao… hắn cũng đến đây sao?

Giày tác chiến bước trên sàn nguồn nước hơi chòng chành, Medusa đứng vững, kiểm tra đồ tác chiến trên bờ và dưới nước trên người, đảm bảo không có một tấc da nào lộ ra ngoài mới quay lại, nhìn mấy nhân viên y tế và đội cảm tử đang chờ lệnh phía sau, và tám bộ đội đặc chủng đội Sói Biển Niga đã sắp xếp.

Đội Cá Kình Khổng Lồ phụ trách hành động quân sự dưới nước là chính, đội Sói Biển và đội Báo Biển là đội Hải quân lục chiến, xem ra lần này Niga đưa thành viên đội Báo Biển đi là chính.

Anh liếc mắt nhìn mấy bộ đội đặc chủng, ra lệnh: “Các người dẫn đầu.”

Đã là mấy tên Niga cử đến giám sát và bảo vệ anh, đương nhiên anh sẽ giao cho họ trách nhiệm nguy hiểm nhất rồi.

“Quân y bước ra, đứng giữa cùng tôi. Đội cảm tử đi cuối.”

“Thế tôi thì sao?” Frukz chỉ chỉ mình.

Medusa cười cười: “Tùy anh, tôi đâu có chịu trách nhiệm sống chết của anh. Nhưng nếu anh có thể đưa ra điều kiện hấp dẫn thì tôi chắc chắn sẽ bảo vệ mạng cho anh.”

“Điều kiện đó không phải là Aineka đấy chứ?” Frukz nhướng mày, trong mắt hồ ly thoáng ý đối đầu, nụ cười cũng tắt: “Cậu ấy thì cậu đừng có mơ, thiếu niên xinh xắn tương tự thì tôi có thể làm mai giúp cho.”

“Thế anh tự sinh tự diệt đi.” Medusa không cười nữa, ném cho anh ta một cây súng rồi vào căn cứ.

“Này này này…” Frukz gào lên rồi đuổi theo sau, Medusa quay lại nhìn anh ta cảnh cáo: “Anh muốn sống lâu một chút thì tốt nhất hãy giữ im lặng đi, căn cứ này không yên bình đâu.”

Màn đêm buông xuống, trong thoáng chốc trời đã tối đen. Cả căn cứ hệt như một nấm mồ khổng lồ, chẳng có lấy một tia sáng, im lặng đáng sợ. Cả nhóm người từ từ bước vào con đường dẫn vào căn cứ. Ba lớp cửa phòng hộ đã bị phá hủy méo mó, lộ ra vết nứt đủ để họ có thể qua được, mới đi được một đoạn ngắn, nước đã ngập đến cẳng chân, với lại càng vào sâu, mực nước càng cao.

Trong máy liên lạc truyền đến tiếng nhiễu ồn ào, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai đáp lời.

Trong không gian tĩnh mịch, cuối cùng có người lên tiếng, là một bộ đội đặc chủng đội Sói Biển dẫn đầu: “Không liên lạc được mấy người bên Bệ hạ và Thiếu tướng, không phải bọn họ gặp chuyện gì rồi chứ?”

“Không đến mức vậy chứ, hình như lần này Thiếu tướng dẫn cả hạm đội Đại Dương, còn có binh linh thân cận của Bệ hạ, không thể bị diệt sạch nhanh vậy nhỉ?

Medusa gõ súng lên vách tường, lạnh lùng cảnh cáo: “Dám làm dao động lòng quân nữa, bắn chết tại chỗ. Cảnh giác tuyệt đối cho tôi!”

Trong thoáng chốc cả đội ngũ im thin thít. Đi qua con đường dài, một không gian khác lớn xuất hiện trước mặt bọn họ, nơi này có cấu tạo hình vòng khuyên, phần giữa ngập nước vẫn có thể thấy tàn tích nửa chiếc trực thăng, gần đó trôi nổi nhiều xương người đứt gãy, có một số trong đó mặc đồng phục vệ binh Đế quốc Saint Buren.

Rõ ràng, nơi này đã trải qua một trận chém giết dữ dội, không biết trong ba tháng này, bọn họ đến đây đã gặp chuyện gì, hay là trước đó lâu hơn.

Dù vế trước hay sau thì nơi này cũng cực kỳ nguy hiểm.

“Trong trực thăng có gì đó.” Một bộ đội đặc chủng đội Sói Biển trước mặt nói nhỏ, chiếu ánh sáng đèn về phía trực thăng, Medusa ngước mắt lên nhìn. Một bóng người mặc đồng phục trắng đang co giật bên trong, vịn một tay lên thủy tinh.

“Ở đây đều là vệ binh Đế quốc, có thể là Bệ hạ hoặc Đế sư chăng?”

“Đừng đến gần.” Medusa giơ súng lên, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hướng đó, cửa trực thăng lung lay vài cái rồi đổ ầm xuống, bóng người kia tụt từ trực thăng xuống nước, đạp nước mấy cái rồi mất tăm.

“Ùng ục ục…” Trên mặt nước nổi bọt nước, Medusa khẽ quát một tiếng: “Tìm chỗ cao, tản ra!”

Vừa dứt lời, bộ đội đặc chủng đội Sói Biển đã tản ra, nổ súng trước, thi thể trong nước đột nhiên nhảy tót lên bị đạn bắn nổ tung, nước đen chưa kịp tụ lại đã văng tung tóe, nhưng bên dưới thình lình chấn động, một bóng dáng khổng lồ lộ ra từ trong nước… Đò là một người biến dị trước đó bọn họ chưa từng thấy, người mất đầu và hai cánh tay, thay vào đó là mấy chi đen dài như nhện, ruột trong bụng người này rách toạc ra biến thành mấy cái ống ăn như cá mút đá, nhe cái miệng răng nhọn lởm chởm về phía họ.

Quái vật kia vung vẫy cái ống ăn, hình như trong thoáng chốc không tim được mục tiêu,

May là người đột biến này không thấy đường.

Medusa điều chỉnh đèn sang chế độ chớp tắc, ra dấu im lặng, nhưng rõ ràng mấy bộ đội đặc chủng không nghe lời anh, cứ thế mà bắn, chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, người đột biến đã xuyên qua viên đạn đến trước mặt gã, nuốt cả người lẫn vũ khí vào bụng, chỉ kịp gào lên một tiếng thảm thiết.

Cả đội ngũ chợt yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhai nuốt đáng sợ của người đột biến. Bọn họ từ từ di chuyển đến lối vào căn cứ trong làn nước sâu đến eo, không ai dám phát ra âm tham gì. Cửa đã méo mó nghiêm trọng, chỉ còn lại kẽ hở hẹp, chỉ vừa một người qua, đội ngũ di chuyển cực kỳ chậm, một đội viên đội cảm tử sau cuối lại chợt phát ra tiếng kêu hoảng sợ: “Mẹ nó trong nước cũng có gì đó!”

Chưa dứt lời, một thứ gì đó như con đỉa nhảy bổ lên người anh ta, cắn ngay đầu anh ta, “pằng pằng pằng pằng” anh ta hét chói tai rồi bắt đầu bắn lung tung, Medusa cắn răng quay lại bắn nổ đầu anh ta, nhanh chóng lách qua khe hẹp, kéo Archer ra sau lưng, sau đó ba quân y và năm người đội cảm tử đi qua, lại nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, một thành viên đội cảm tử chưa kịp vào đã bị kéo đi, mà vô số “con đỉa” cũng tràn vào khe hẹp.

“Đạn khí lạnh!”

Anh ra lệnh, sương lạnh phu về phía khe cửa, “đóng băng” tạm thời mấy con đỉa đang tấn công, ngoài cửa dân yên tĩnh lại, trong lòng Medusa vẫn còn khiếp sợ lùi về sau vài bước, vừa nhìn ra sau đã bị cảnh tượng đáng sợ trước mắt làm hoảng hốt đến mức nín thở.

Thi thể ngang dọc khắp nơi.

Trên bàn điều khiển tỉ mỉ phủ đầy chất dính màu đen và vỏ rỗng còn lại sau khi tổ hình hoa nổ vỡ, thi thể đồng phục trắn ngã trái nghiêng phải nằm trên bàn, dưới đất, chẳng phân biệt được mặt mủi nữa, Medusa ngẩng đầu lên, bên trên căn cứ này có hơn trăm khoang sinh vật, đa số đều đã bị phá hủy rồi, mà có thể thấy được từ những cái còn lại, bên trong ngâm người cá… nói chính xác hơn là một sinh vật dị hợm lai giữa người cá, con người và người đột biến. Tất cả mọi người đều hít hà hoảng hốt.

Trong căn cứ viễn dương của Hoàng thất Saint Buren… rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Hoàng đến biết tất cả mọi chuyện ở đây không?

“Nơi này đã xảy ra chuyện gì… Chúa tôi.” Archer lẩm bẩm, giơ đèn pin kiểm tra mấy người mặc đồng phục trắng, nhưng rõ ràng người ở đây đều chẳng có ai may mắn, vả lại đều đã được giải quyết sạch sẽ… trên trán đều có lỗ đạn.

“Chắc Bệ hạ và mọi người đã từng đến đây.” Medusa ấn máy liên lạc, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nhiễu.

“Cái này, hình như là đồ của Bệ hạ!” Một người nhặt thứ gì đó dưới đất lên, Medusa liếc sang, đó là một con vẹt cơ giới, bây giờ đã hỏng rồi, bên trên dính máu. Đột nhiên trong máy liên lạc kêu xì xì, lờ mờ truyền đến tiếng kỳ lạ gì đó, sau đó là tiếng gào chói tai của người nào đó vang vọng khắp không gian.

“Trời ạ!”

“Mau lui! Ở đây nhiều quá!”

“Bệ hạ, Bệ hạ đâu?”

“Ngài ấy đi tìm Đế sư rồi, trời ai, ngài ấy đi một mình!”

“Ngài ấy sẽ chết đây… nơi đó vốn không có đường sống!”

“Có người không? Có ai nghe thấy không? Thiếu tướng Niga?”

“Đây là đội quân y, các người đang ở đâu?” Medusa đáp lại ngay, vừa nghe thấy tiếng hỏi kích động bên kia lại nghe tiếng gào thảm thiết. Đột nhiên ngay lúc này lại truyền đến tiếng thủy tinh nứt vỡ, anh quay đầu lại, thấy một con quá vật dài thòng, kéo theo đuôi cá, nửa người trên đã thối rữa đen thui, miệng toang hoác rách làm bốn như lưng của côn trùng cánh cứng, đang lao về phía họ.

Medusa cầm sung bằng hai tay, bóp cò rồi lui về cách cửa gần nhất, quái vật gào lên trong làn sương lạnh rồi chui vào nước, không biết chết chưa, không ai dám đến gần, tự lui về cánh cửa gần nhất, đột nhiên, mấy tiếng thủy tinh nứt vỡ vang lên, lại có nhiều thứ khác lao vào trong nước. Tiếng súng đột ngột, ánh đèn lóe lên hỗn loạn, cả đội ngũ bị ép vào cục diện phải tự mình chiến đấu.

Medusa tắt đèn, rảo bước về sau con đường sau cánh cửa với Archer vẫn luôn theo sát anh. Đối mặt với người đột biến thế này, kinh nghiệm nói có anh biết dù có kế hoạch chiến đấu đỉnh cỡ nào, đối diện với người đột biến thay đổi khó lường thế này mà cứ tiếp tục kiên trì thì chỉ chết nhanh hơn thôi, chỉ có tùy cơ ứng biến mới có thể sống sót. Tình huống thế này, tụ lại với nhau chỉ dẫn đến kết cục tất cả đều chết, e rằng tốp quân đội trước đó đến đây cũng vậy.

“Đại úy, anh nói xem, sao ở đây lại xảy ra chuyện thế này?” Trong màn đêm tĩnh mịch, Archer sau lưng hỏi nhỏ: “Mấy người đột biến giống người cá kia…”

“Suỵt.” Medusa dừng lại một chút, mở đèn pin cầm tay. Trong ánh sáng ảm đảm, một gương mặt khủng bố gần như dán sát Archer chợt toác ra, phát ra tiếng khóc tru chói tai!

Anh nện báng súng thật mạnh, cả người bị một luồng sức mạnh dưới nước hất văng lên tường. “Đại úy Medusa!” Archer hoảng hốt kêu lên, bổ nhào lên người con quái vật kia trong ánh sáng lập lòe, chìm vào nước với nó.

“Archer!” Medusa lắc lắc đầu choáng váng, cảm thấy máu tươi chảy xuống từ trên trán, anh sờ thử, nương theo ánh đen trên cổ tay tìm vị trí của Archer, thấy một bóng dáng đột nhiên vọt lên, người cá đột biến kia trườn như rắn đến đầu con đường, bị Archer cưỡi trên lưng, dùng súng chèn chặt hàm đang há ra của nó.

Quân y trẻ tuổi ngày thường hòa nhã như thỏ gào lên: “Đi mau!”

Đó là người anh từng cứu. Medusa liếm răng, giơ súng lên, nhắm chuẩn bóng đen đang dao động liên tục, bóp cò.

Ngay lúc đạn băng bắn ra, anh vẫn chưa kịp nhìn rõ có bắn trúng mục tiêu không đã cảm thấy eo bị siết chặt, bị thứ gì đó quấn chặt, cơ thể bị kéo bay ra mấy chục mét, ngã xuống sàn rất đỗi kiên cố, suýt nữa thì xương toàn thân gãy hết rồi.

Trước mắt đầy sao, anh trở mình, nhìn ra sau, quét đèn bia qua một lượt, phía sau tôi đen trống rỗng, dường như chẳng có gì cả. Chỗ của anh cao hơn mặt nước, có thể thấy được đây là tòa tháp như giếng khoan, dòng nước chảy hai bên người anh, tạo thành một thác nước không cao.

Bên dưới thác nước là một cái hang màu xanh. Nước biển trong vắt như thủy tinh xanh, là thứ anh chưa từng thấy kể từ khi sinh ra đến giờ, nhìn qua mặt biển thế này, có thể lờ mờ thấy được miệng hang lớn trong nước, không biết sâu cỡ nào, dẫn đến đâu, hoặc có thể đây là vùng Tịnh thổ duy nhất trong sau khi biển cả bị ô nhiễm sau sự kiện Thần Khóc.

Tác giả: Chương sau, Ce trưởng thành sẽ quay lại và lợi hại hơn xưa. =)))

Chú thích:

*七鳃鳗: Cá mút đá (Họ Petromyzontidae) – nói chung là con này thấy gớm, ai sợ lỗ gì thì đừng có search nha.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.