Ta rảo bước đến bên Thọ Xuân quận vương, khẽ chau mày: “Quận vương, lời ngài nói sẽ khiến bệ hạ đau lòng lắm. Hoàng hậu và Tiết tể tướng quả thật có tội, bệ hạ giấu diếm nguyên do, đều là vì nghĩ cho quận vương. Sao ngài có thể hiểu sai tấm lòng nhân từ của bậc phụ vương đến vậy?”
Hắn oán hận liếc nhìn ta, ngẩng cao đầu nói: “Phụ hoàng! Mẫu hậu và người quen biết từ thuở hàn vi, kết tóc se duyên khi còn trẻ. Mẫu hậu một lòng một dạ với người, thúc thúc tuy tính tình cương trực, nhưng cũng hết lòng trung thành với người. Nay người vì yêu phi kia và đứa con trong bụng nàng ta, mà phế bỏ chính thất, đày đọa công thần, chẳng lẽ không sợ khiến lòng người trong thiên hạ lạnh lẽo hay sao?!”
Sắc mặt Hoàng đế đã sớm xanh mét, không thể kìm nén cơn thịnh nộ thêm nữa.
Một tiếng “Bốp” vang lên, hắn giáng một cái tát mạnh vào mặt Thọ Xuân quận vương, kẻ đang hăng hái hùng hồn kia.
“Đồ nghịch tử!”
Ta kêu lên một tiếng kinh ngạc, vội dùng khăn tay che miệng, cố giấu đi nụ cười nơi khóe môi.
Trong cơn thịnh nộ, Hoàng đế không hề nương tay.
Cái tát ấy mạnh đến nỗi m.á.u từ khóe miệng Thọ Xuân quận vương từ từ chảy xuống.
Ánh mắt hắn thoáng lộ vẻ sợ hãi, nhưng hắn không thể lùi bước.
Dù Hoàng đế đã hạ quyết định, nhưng thời gian quá gấp gáp.
Tiết tể tướng vẫn chưa nhận được chiếu thư, Tiết hậu cũng chưa dời khỏi cung Khôn Ninh.
Mọi việc vẫn còn có thể xoay chuyển được.
Một khi thánh chỉ ban ra, sự suy vong của nhà họ Tiết đã là chỉ mệnh.
Hắn sẽ mãi mãi không còn cơ hội kế thừa ngôi báu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thọ Xuân Quận vương lại trở nên kiên định.
“Phụ hoàng, nếu nhà họ Tiết bằng lòng xuất tiền tu sửa đê điều Giang Nam, phụ hoàng có thể khoan hồng cho mẫu hậu và thúc thúc không?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Hoàng đế liền thay đổi.
Ta đầu tiên là kinh ngạc, sau đó suýt nữa thì bật cười.
Lời hay khó thuyết phục kẻ đã quyết định gieo mình vào chỗ chết, lòng từ bi vĩ đại cũng không thể cứu rỗi những ai đã tự chối bỏ cuộc sống mình.
Thái tử tự mình tìm đến con đường xuống suối vàng, ngàn vạn lần không thể trách người khác.
Thời gian trước, Giang Nam mưa to liên miên, nước dâng cao, cuốn trôi một phần đê điều.
Tuy nhiên quốc khố vì chiến tranh liên miên với Hung Nô ở biên giới phía Bắc nên lực bất tòng tâm.
Hộ Bộ, Công Bộ và Binh Bộ vì chuyện tiền bạc mà tranh cãi không ngừng.
Không ít triều thần quê quán ở Giang Nam nghĩ đến nhà cửa, phần mộ tổ tiên, cũng tham gia vào cuộc tranh luận.
Các triều thần đem kinh điển ra tranh luận, cãi nhau như gà chọi, suy cho cùng vẫn là vấn đề tiền bạc.
Nhưng quốc khố không có tiền.
Ta cố nén cười, giả vờ lo lắng, cắn môi khuyên nhủ: “Thần thiếp biết Quận vương thương Hoàng hậu và Tiết đại nhân, nhưng ngàn vạn lần đừng nói bừa trước mặt Bệ hạ. Tu sửa đê điều tốn kém rất nhiều, cần vận động cả nước mới có thể gom đủ, ngài đừng vì nóng lòng cứu người mà nói khoác, đây chính là tội lừa dối vua, Quận vương hãy nhanh chóng rút lại lời vừa nói đi.”
Thọ Xuân Quận vương khinh miệt nhìn ta một cái: “Đồ nhà quê nghèo hèn, kiến thức hạn hẹp, phụ hoàng cứ yên tâm, toàn bộ chi phí đều do nhà họ Tiết gánh vác, tuyệt đối không động đến quốc khố một đồng một hào.”
Hoàng đế nheo mắt, giọng nói lại rất nhẹ: “… Không động đến quốc khố, nhà họ Tiết gánh vác toàn bộ?”
Thọ Xuân Quận vương tưởng rằng thái độ của Hoàng đế đã dịu lại, vội vàng chớp lấy thời cơ: “Không chỉ tu sửa đê điều, chi phí lương thực, củi lửa, v.v. để an trí người dân sau này cũng do nhà họ Tiết chịu trách nhiệm.”
Hắn đắc ý nhìn ta, nhưng không nhận ra ánh mắt sắc lạnh của Hoàng đế.
Hoàng đế im lặng bước đến trước mặt hắn.
Thọ Xuân Quận vương ngẩng mặt lên, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Tuy nhiên, điều đón chờ hắn lại là một cú đá vào n.g.ự.c từ Hoàng đế đang thịnh nộ.
Hoàng đế đạp lên n.g.ự.c Thái tử, ánh mắt dữ tợn:
“Nhà họ Tiết giàu có hơn cả một quốc gia cơ đấy! Trẫm có cả thiên hạ, nhưng quốc khố lại trống rỗng, một gia tộc nhỏ bé ở Hành Dương như nhà họ Tiết lại có thể bỏ ra số tiền mà ngay cả Trẫm cũng không có, bây giờ còn dám vượt quyền, thay Trẫm an ủi dân chúng!”
“Các ngươi còn muốn làm gì nữa? Muốn thiên hạ này đổi thành họ Tiết sao?!”
“Nếu ngươi đã trung thành với nhà họ Tiết hơn cả với Trẫm, vậy thì đừng làm con trai của Trẫm nữa, hãy đổi sang họ Tiết đi!”
“Trẫm không có đứa con trai ăn cây táo rào cây sung như ngươi.”
Giọng hắn lạnh băng, tức giận đến cực điểm, sắc mặt ngược lại bình tĩnh trở lại.
Thọ Xuân Quận vương hoảng sợ tột độ, bất chấp tất cả, nhào tới ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Hoàng đế, khóc lóc thảm thiết: “Phụ hoàng, phụ hoàng! Con biết lỗi rồi, con thật sự biết lỗi rồi, con không quan tâm đến nhà họ Tiết nữa! Phụ hoàng muốn xử trí thế nào cũng được. Phụ hoàng, con là do một tay người nuôi lớn, người quên rồi sao? Con sai rồi, người muốn phạt thế nào cũng được, chỉ là đừng nói những lời tuyệt tình như vậy.”
“Trên người con chảy dòng m.á.u của người! Huyết mạch tình thân, sao có thể dễ dàng cắt đứt?”