“Ha ha ha ha!”
Là ai đang phi nước đại ở nơi hoang dã?
“Ha ha ha ha ha, cưới vợ!”
Là ai làm mất mặt trước công chúng?
Là hắn là hắn, Phủ Quân đại tướng quân Hoa Hiểu Tư.
Chỉ khổ cho Tiểu Ngư của chúng ta.
Dư Dục bị người tháo dây cột tóc, chỉ có thể đuổi theo với đầu tóc bù xù.
Trời ạ.
Đây là hoàng đô chứ đâu phải nơi núi cao Hoàng đế xa.
Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đang đứng ngay đằng kia, chuyện gì cũng lọt vào mắt.
Lỡ Hoàng thượng và Hoàng hậu trách tội, Dư Dục cũng không biết rốt cuộc Hoa Hiểu Tư có mấy cái đầu để chém nữa.
Dư Dục muốn cản người lại, tiếc là Hoa Hiểu Tư chạy quá nhanh, thể chất văn nhân của Dư Dục dễ gì đuổi kịp hắn.
“Ngươi mau đứng lại cho ta! Đứng lại!”
Dư Dục chống nạnh thở hồng hộc, cảm thấy ra trận giết địch cũng chưa mệt như vậy.
Cũng may Hoa Hiểu Tư chỉ chạy lên đỉnh núi rồi dừng.
Phía trước không có đường, rốt cuộc Hoa đại tướng quân không phi nước đại nữa mà đặt mông ngồi phịch xuống đất.
“Ngươi…… đúng là vô lại mà!”
Khó khăn lắm Dư Dục mới đuổi kịp, nhưng nói một câu thì thở hết tám hơi.
Đều tại tên lưu manh vô sỉ này làm y phải chịu khổ.
Y vốn định chỉ tay mắng, ai ngờ cánh tay vừa duỗi ra thì bị người túm lấy rồi kéo vào lòng.
Đột nhiên bị kéo mạnh, Dư Dục chưa bao giờ đề phòng Hoa Hiểu Tư nên đành phải cam chịu ngồi trong lòng hắn.
——————
Hoa Hiểu Tư vui vẻ ôm y lắc lắc, còn đưa ra nhận xét.
“Chà…… vóc dáng cũng không lớn, giống như quả cân vậy.”
“Ngươi có bệnh không hả!” Dư Dục tức giận chửi ầm lên, ai thèm ngươi ôm chứ, “Trả dây cột tóc cho ta.”
Hoa Hiểu Tư đột nhiên biến sắc, thống khổ nhíu chặt mày làm tim Dư Dục giật thót.
“Ngươi bị sao vậy?”
Hoa Hiểu Tư nói thều thào, nhìn có vẻ rất đau.
“E là độc chưa trừ hết……”
Dư Dục cũng quýnh lên.
Trước khi trở về, y kiểm tra thấy Hoa Hiểu Tư đã khỏe hẳn rồi mà.
Sao giờ lại kêu đau chứ.
“Sao lại thế được! Để ta xem nào……”
Dư Dục vừa định bắt mạch thì bị người nắm lấy cổ tay rồi hôn chụt lên môi.
“Bé ngoan, lần này đâu cần bịt mắt ta nữa đúng không.”
Tướng quân ngả bài.