Như Nước Với Lửa

Chương 58



Tác giả: Superpanda

Dịch: Mặc Thủy

Chương 58

Nước lửa giao hòa (2)

Chu Sưởng cảm thấy cà vạt của Kinh Hồng thật là vướng víu, tay thoăn thoắt cởi ra, ném lên tủ rồi lại hôn say đắm vào cổ anh. Hắn ôm Kinh Hồng vào lòng, vừa hôn vừa cởi nút trên cổ áo anh, kéo ra, để lộ bờ vai, đầu tiên nhẹ nhàng ngửi, sau đó môi dưới nhẹ nhàng dán lên, lướt từ cổ sang vai, sau đó từ vai trở lại cổ, lặp đi lặp lại.

Sau đó, Chu Sưởng bắt đầu nhẹ nhàng mím môi chạm vào. Hắn chạm một cái, buông ra, lại chạm một cái, lại buông ra, rồi bắt đầu cứ mỗi lần ngậm lấy một chút da thịt, buông ra, lại ngậm lấy một chút da thịt, lại buông ra, hết lần này đến lần khác.

Sau đó, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt. Chu Sưởng m út thật mạnh, lại li3m thật mạnh, từng vệt li3m dường như là để an ủi. Hai động tác đan xen vào nhau. Kinh Hồng cảm thấy mình hệt như một viên kẹo, hay một thứ gì khác, một bên cổ vừa ngứa lại vừa tê, một lượng lớn máu dồn lên não không kiểm soát được, anh cố gắng đẩy Chu Sưởng ra nhưng không được.

Kiểu hôn này hoàn toàn phản ánh bản tính của Chu Sưởng, vô cùng kiên nhẫn, thực hiện từng bước một, không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ lợi ích nào trên đường đi, dù là nhỏ nhất. Cho đến khi rút cạn khô đối thủ một cách từ từ, chậm rãi, nắm chắc phần thắng trong tay, kiên định và mạnh mẽ.

Kinh Hồng thốt lên: “Chu Sưởng…”

Chu Sưởng ngước lên, đôi mắt vẫn đầy tính hung hãn và khí thế, thế nhưng khi nhìn Kinh Hồng ở một khoảng cách thật gần, ánh nhìn ấy dường như đong đầy tình cảm. Hắn chợt hỏi rất nghiêm túc: “Kinh Hồng, có việc này, thật ra tôi vẫn luôn muốn biết.”

“…Ừ?” Kinh Hồng nhìn vào mắt Chu Sưởng, không hề tránh né.

Chu Sưởng hỏi: “Lúc đó, khi tập đoàn Thanh Huy niêm yết ở Mỹ, người bên Vị Lai đã lợi dụng thời kỳ chờ đợi để bịa chuyện vu cáo Thanh Huy… Khi ấy người giúp Thanh Huy, là em phải không?”

Kinh Hồng: “…”

Thời kỳ chờ đợi (Waiting Period), theo quy định của Ủy ban chứng khoán và giao dịch Hoa Kỳ (SEC), trong vòng vài tuần trước và sau khi niêm yết, nhân sự cấp cao của các công ty niêm yết và ngân hàng đầu tư bảo lãnh không được phép đưa ra bất kỳ nhận xét quan trọng nào ngoài nội dung bản cáo bạch, nghiêm cấm khoe khoang công khai về cổ phiếu mới và khuyến khích đầu tư. Và vào thời điểm đó, thừa dịp thời kỳ chờ đợi, một số quản lý cấp cao của Vị Lai liên tục oanh tạc tập đoàn Thanh Huy, ví dụ như tố cáo một quản lý cấp cao của Thanh Huy đã thực hiện nhiều hành vi vi phạm pháp luật khi làm việc tại Vị Lai nên bị đuổi việc, hoặc là…

Nhưng Thanh Huy không thể đáp lại.

Lúc đó, không ai ngờ rằng tập đoàn Phiếm Hải đã đứng ra bênh vực Thanh Huy. Chẳng hạn Phiếm Hải cho rằng vì quản lý cấp cao của Thanh Huy cũng làm việc ở Phiếm Hải mấy năm, lại còn làm việc tận tâm trong những năm đó, nên mong Vị Lai có thể cung cấp bằng chứng về “hành vi phạm pháp”, chứ Phiếm Hải không muốn bị liên lụy. Vì nếu quản lý cấp cao kia đã vi phạm pháp luật ở Vị Lai, thì có thể cũng đã vi phạm pháp luật ở Phiếm Hải, tập đoàn Phiếm Hải rất coi trọng điều đó.

Chu Sưởng lại ép hỏi Kinh Hồng: “Là em phải không? Kinh Hồng? Nói thật lòng, tôi khó mà tưởng tượng ra đó là ý của Kinh Hải Bình.”

“…” Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng, nói: “Là ý của em. Thấy ngứa mắt. Phiếm Hải và Thanh Huy, và hai bên còn lại, phải cạnh tranh lành mạnh, lành mạnh tuần hoàn, các công ty Internet Trung Quốc không cần phải xung đột với nhau.”

Chưa kịp nói xong, Chu Sưởng đã hôn lên một cách hung ác.

Thế giới dường như đã tan biến.

Một thành phố có hàng chục triệu dân, dường như chỉ còn lại hai người họ.

Vừa hôn,Chu Sưởng vừa cởi mấy nút áo dưới cùng của Kinh Hồng, ôm lấy eo, ngậm lấy môi anh, lầm bầm: “Kinh Hồng, em yêu… tôi muốn li3m em.”

“…” Kinh Hồng không tránh, hỏi: “…Li3m ở đâu?”

Chu Sưởng đáp: “Khắp người.”

Đêm nay thành ra như vậy, cơ thể Kinh Hồng cũng dâng tràn h@m muốn khó mà kìm nén được, anh đẩy Chu Sưởng, nói: “Đi tắm trước đã.”

Chu Sưởng đáp: “Được. Em dùng cái trong phòng ngủ chính, tôi sẽ dùng cái kia.”

Kinh Hồng tắm rất lâu, tắm sạch sẽ từ trong ra ngoài. Khi trở ra, Kinh Hồng thấy Chu Sưởng đang ngồi làm việc ở đầu giường, lông mi rũ xuống, áo choàng tắm nửa kín nửa hở, thắt lưng trên eo lỏng lẻo, để lộ cả một vùng cơ ngực săn chắc. Chu Sưởng thì chống một chân, chân kia ngả ra. Thân hình hắn quá cao lớn, một cái Netbook nhỏ bé đặt trên đùi trông lại càng nhỏ hơn. Hắn đang chăm chú đọc cái gì đó.

Kinh Hồng bước tới, vươn tay phải ra, đẩy màn hình LCD của Netbook đóng lại đánh “bộp” một tiếng.

Chu Sưởng ngước lên, nhìn Kinh Hồng.

Kinh Hồng cũng nhìn Chu Sưởng, tay phải đẩy Netbook, đẩy từng chút một ra khỏi giường.

Chu Sưởng không ngăn cản.

Netbook thôi mà, sử dụng hệ điều hành mạng, hỏng thì cứ hỏng, mọi thứ đều có trên mạng nội bộ của công ty.

Sau đó là một tiếng “bộp” khác vang lên, Netbook rơi xuống đất, nằm trên tấm thảm dày.

Kinh Hồng ép thân trên về phía trước. Anh giữ vai Chu Sưởng, Chu Sưởng vòng tay qua eo anh, hai người lại bắt đầu hôn nhau.

Hôn nhau được một lúc, Chu Sưởng ôm Kinh Hồng lấy trớn một cái, lật người. Kinh Hồng lập tức vùi mình trên giường lớn. Chu Sưởng áp sát vào người anh, đầu lưỡi hung hãn xâm nhập.

Áo choàng tắm của cả hai vẫn chưa cởi ra hẳn, còn vướng lại trên tay, dây buộc đã tuột ra hết.

Chu Sưởng thật sự đã hôn khắp người anh.

Cảm xúc đã lên tới đỉnh điểm, những món đồ mà Kinh Hồng vừa thay cũng được cởi ra rất tự nhiên. Anh rút chân ra, dùng chân phải móc mảnh vải, rồi đá văng ra xa.

Chu Sưởng cười: “Taekwondo đai đen ngũ đẳng phải không? Dùng để đá cái này.”

Kinh Hồng nói: “Đừng khiêu khích.”

Khi cảm nhận được đầu ngón tay, Kinh Hồng chợt khựng lại, anh nắm lấy cánh tay Chu Sưởng, hỏi: “Chu Sưởng, anh thật sự không chỉ muốn chiếm đoạt tôi, sỉ nhục tôi, phải không? Đây không thể nào lại là một lần mai phục kín đáo của sếp Chu chứ? Suy cho cùng, sở trường mạnh nhất của anh là lập kế hoạch dài hạn.”

Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng bằng đôi mắt hoa đào sâu thẳm, đột nhiên đổi thứ tự hành động, thu tay lại, vén vạt áo choàng tắm của Kinh Hồng sang hai bên, cúi đầu xuống.

Kinh Hồng như bị cuốn vào vùng biển nóng bỏng, cơ thể bị vùi giữa ngọn lửa đang bùng cháy.

Không biết qua bao lâu, cơ thể dần dần dịu lại. Chu Sưởng nhổm người dậy, cầm lấy ly nước trên bàn cạnh giường uống một hớp lớn.

Sau đó Chu Sưởng lại thẳng lên, hỏi Kinh Hồng: “Như vậy, đã tin rồi chứ?”

Kinh Hồng lúc này đã rất muốn rồi, anh nói với Chu Sưởng: “Đến lúc đó giữ chặt hai cổ tay em. Em không muốn đẩy anh ra.”

“Được.” Chu Sưởng đồng ý.

Trong suốt quá trình sau đó, Kinh Hồng luôn nhìn lên đèn trần phòng ngủ. Ánh sáng trở nên mờ ảo, những hình ảnh kép xuất hiện, khiến anh cảm thấy mơ màng và choáng váng.

Đêm Bắc Kinh như vực thẳm, sâu không thấy đáy.

Chu Sưởng đã tắm xong, mặt mày sạch sẽ, vẻ hung dữ thường ngày cũng đã gột sạch.

Có lúc nào đó Kinh Hồng mắng: “Súc vật…”

Chu Sưởng nói: “Còn có thể súc vật hơn nữa.”

“Sếp Kinh…” Chu Sưởng lúc này còn đùa một câu, hắn ghé vào tai Kinh Hồng, hỏi: “Em không yếu đến thế chứ hả?”

“…” Mắt Kinh Hồng như phủ sương, khi nhìn vào Chu Sưởng, anh không còn vẻ ung dung tự tại như thường ngày, cũng thiếu đi cái cao quý xa cách vẫn thấy.

Chu Sưởng không chịu nổi dáng vẻ này của anh.

Cuối cùng, nghe Kinh Hồng đưa ra hai mệnh lệnh rõ ràng là mâu thuẫn, Chu Sưởng khẽ cười, hôn lên môi anh: “Tổng giám đốc của tôi ơi, sáng nắng chiều mưa là điều cấm kỵ. Chỉ có thể chọn một. Em chọn cái nào?”

Đầu óc Kinh Hồng nóng lên, đáp: “Cái vừa rồi.”

Chu Sưởng nói: “Tuân lệnh.”

Người càng hung hăng thì nội tiết tố nam tiết ra càng nhiều. Cả hai người họ đều tình cờ như vậy.

Họ chinh phục lẫn nhau, lại thần phục lẫn nhau.

Không biết đã mất bao lâu, cuối cùng mọi thứ cũng kết thúc.

Chu Sưởng ném một vật gì đó vào thùng rác cạnh giường, thùng rác phát ra một tiếng “bịch” rất lớn.

Chu Sưởng lại mở ngăn kéo ra, Kinh Hồng thì chê phiền phức, nói: “Không cần cái đó.”

Chu Sưởng liền nghe lời làm theo rất là trơn tru, khi đẩy ngăn kéo thậm chí còn không kiểm soát được sức lực, khiến ngăn kéo phát ra một tiếng “rầm” lớn.

Lần này qua trọn một đêm. Chiếc giường Alaskan King Size, dài 2,75 mét, rộng 2,75 mét, cuối cùng bẩn từ đầu đến cuối.

Chờ khi trời tờ mờ sáng, Chu Sưởng mới nhổm dậy từ trên người Kinh Hồng. Hai người ôm nhau, Chu Sưởng hỏi: “Kể từ bây giờ sẽ ngủ cùng nhau, hửm?”

Kinh Hồng lười biếng đáp lại: “Ừ.”

Chu Sưởng xác nhận lại lần nữa: “Lúc đó em nói em không thích ngủ chung với người khác cơ mà?”

Kinh Hồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ anh không phải là người khác nữa.”

Chu Sưởng cảm thấy không thể tin được, Kinh Hồng, tổng giám đốc tập đoàn Phiếm Hải, lại đang ngủ trên giường của mình.

Sau cùng, người lên được giường của hắn lại là Kinh Hồng.

Hắn lại vuốt tóc Kinh Hồng, hỏi: “Em yêu, trời sáng rồi, muốn ăn gì?”

Kinh Hồng lúc này gần như hồn lìa khỏi xác, anh vùi mình trong chăn, mơ mơ màng màng, cố gắng tập trung suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lẩu cay.”

Chu Sưởng sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Được. Tôi bảo họ không cho ớt vào?”

“…” Kinh Hồng chiều ý Chu Sưởng, anh nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm: “Thêm nhiều đậu hũ chiên.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.