Như Ý Truyện Chi Lan Nhân Tái Hiện

Chương 10: 10: Đầu Độc



Khi Như Ý hôn mê lần lần thứ hai, hoàng thượng giấu tung tích của Như Ý với mọi người, chiến sự cũng là bí mật.

Hắn tuyên bố với mọi người trung cung xảy ra chuyện, hắn phải chuyên tâm xử lý chuyện hậu cung, phải chuyên tâm quản lý quốc sự ổn định hậu cung, mỗi đêm nghỉ ngơi ở Thanh Yến Cửu Châu, nhưng mấy đêm đó là đi canh giữ Như Ý.

Nhưng khi tuyên bố chiến sự cấp bách, hắn cả ngày ở Thanh Yến Cửu Châu, cùng đại thần thương nghị, sau khi kết thúc hắn không muốn đến nơi ở của hậu phi nào.

Ngoài mặt hắn tỏ ra không coi trọng nàng, bởi vì hắn biết làm như vậy sẽ khiến người khác ghét nàng, từ đó gây bất lợi cho nàng.

Dù sao mọi người cũng truyền tai nhau rằng hắn không coi trọng nàng nữa.

Kỳ thật chỉ có nô tài hầu hạ bên cạnh mới biết hắn quan tâm nàng như thế nào, Lý Ngọc đương nhiều đều thấy, đều biết.
Vệ Yến Uyển xuân phong đắc ý, rất nhiều phi tần mệnh phụ đến nịnh bợ cô ta, cô ta tỏ ra kiêu hãnh.

Dung Phi, Dĩnh Phi cùng Uyển Tần chán ghét cô ta, một lòng chăm sõ Như Ý, không hề coi trọng cô ta.

Vệ Yến Uyển hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta nào dám lên tiếng? Cô ta không có gia thế, còn bọn họ có gia thế.

Cô ta tự biết rõ nếu làm sai chuyện, đến lúc đó sẽ không còn gì.
Qua vài ngày, hoàng thượng muốn trừng phạt Vệ Yến Uyển.

Hắn phái người vây bắt Xuân Thiền nhưng không để ai biết, bí mật tiến hành.

Đúng thời cơ khiến Xuân Thiền và Vệ Yến Uyển không thể thở.

Xuân Thiền cảm thấy bối rối, ả ta muốn báo cho Vệ Yến Uyển biết, nhưng chưa kịp báo tin đã bị hoàng thượng sai người bắt đi.
“Gần đây Lệnh quý phi làm sao vậy, có phải xử lý chuyện của hậu cung nên mệt mỏi?”
Xuân Thiền vừa nghe trong lòng vui mừng, nghĩ rằng hoàng thượng quan tâm sức khỏe của nương nương, lén triệu ả ta thăm hỏi tình hình, sau đó ả ta trả lời cái gì Vệ Yến Uyển xử lý chuyện ở hậu cung rất tốt.

Hoàng thượng khẽ cười: “Ồ, vậy sao? Hôm nay trẫm truyền ngươi tới đây không có việc gì, chỉ nghĩ ngươi là tâm phúc bên cạnh quý phi, trẫm gần đây bận rộn bỏ bê nàng ấy, nên tìm ngươi hỏi chuyện mà thôi.”
Chưa đợi Xuân Thiền trả lời, hoàng thượng liền giận dữ nói: “Lời đồn về hoàng hậu có phải do quý phi làm hay không, ngươi nên thành thật trả lời trẫm, nếu ngươi nói dối, trẫm sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!”
Xuân Thiền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, dậo đầu nói: “Hoàng thượng, quý phi nương nương một lòng vì người, cũng quan tâm hoàng hậu nương nương, sao có thể nói ra những lời đại bất kính như vậy.”
Lúc này Vệ Yến Uyển cũng biết hoàng thượng triệu Xuân Thiền tới nói chuyện, nàng ta cảm thấy sợ hãi.
Hoàng thượng biết ả ta sẽ không dễ dàng khai ra, cho ả lui xuống.

Xuân Thiền sợ hãi ra khỏi Cửu Châu Thanh Yến, đi đã rất xa, nhưng ả ta không thấy lối ra.
“Lý Ngọc, đi truyền chỉ, Lệnh quý phi quản lý hậu cung rất mệt mỏi, thu hồi quyền lực quản lý hậu cung của cô ta, mặt khác lén trừ bữa ăn của Tử Vân Các, phái người đi theo dõi cô ta.”
(Tử Vân Các: Nơi ở của Vệ Yến Uyển)
Thắc mắc của Lý Ngọc mấy ngày trước dần hé lộ.

Hoàng thượng có ý định để Vệ Yến Uyển đứng cao, ngã xuống thấp.

Trở thành người được sủng ái nhất trong cung, đột nhiên thất sủng rơi xuống đáy.

Điều này khiến cho trong cung bàn luận sôi nổi, làm cho Vệ Yến Uyển mất chỗ đứng.

Nhân cơ hội này khiến cô ta bẽ mặt! Lý Ngọc không khỏi cảm thán gừng càng già càng cay, hành động này của hoàng thượng khiến hắn kinh ngạc.

Xuân Thiền trở về Tử Vân Các.

Ả ta vội vàng bẩm báo với Vệ Yến Uyển.

Vệ Yến Uyển cũng đang chờ đợi ả ta.

Xuân Thiền cũng trở về Tử Vân Các, chỉ nghe thấy Vệ Yến Uyển khẽ gọi ả ta.

Ả ta còn chưa đi tới bên cạnh chủ tử, Lý Ngọc đã tới truyền chỉ.
Sau khi nghe được ý chỉ, Vệ Yến Uyển thấp thỏm bất an, đứng không vững.

Xuân Thiền vội vàng chạy tới đỡ lấy cô ta.
“Lý Ngọc công công, ngươi không truyền sai ý chỉ chứ?” Vệ Yến Uyển không tin.
“Lệnh quý phi nương nương, hoàng thượng là thông cảm cho người xử lý chuyện ở hậu cung quá mệt mỏi, không đành lòng!” Cô ta còn chưa kịp hỏi rõ Lý Ngọc rời đi, trên mặt hắn nở ra nụ cười đắc ý.
Vệ Yến Uyển bình tĩnh lại, nhìn sang một bên đỡ Xuân Thiền đứng dậy.
Xuân Thiền, cô ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn Xuân Thiền, một giây sau, một cái tát “Bốp” xuống mặt Xuân Thiền, Xuân Thiền bị đánh không hề phòng bị, ả ta ngã trên đất.
“Có phải ngươi nói với hoàng thượng những gì không nên nói, vì sao sau khi trở về hoàng thượng hạ ý chỉ như vậy với bổn cung? Ngươi phản bội ta?”
Xuân Thiền lắc đầu nghẹn ngào mở miệng nói không, nói với cô ta hoàng thượng chỉ hỏi về lời đồn kia, Xuân Thiền nói không phải do Vệ Yến Uyển làm.

Trong lòng Vệ Yến Uyển nhẹ nhõm hơn.

Cô ta đỡ Xuân Thiền dậy nhẹ giọng an ủi, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, không thể giữ lại Xuân Thiền nữa! Cô ta sẽ tìm thời gian để giải quyết Xuân Thiền.
Cô ta nhẹ nhàng xin lỗi Xuân Thiền, nói mai là ngày giỗ của ngạch nương cô ta.

Cô ta không tin bất kỳ ai, chỉ tin Xuân Thiền.

Muốn Xuân Thiền đốt chút tiền giấy, Xuân Thiền cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy chủ tử tin tưởng mình, vui vẻ đồng ý.
Ngày hôm sau, Vệ Yến Uyển ban thưởng cho Xuân Thiền chén trà hoa cúc.

Nói uống trà hoa cúc giúp cơ thể khỏe mạnh.

Vệ Yến Uyển nở ra nụ cười độc ác, cô ta đã hạ độc trong trà, tính toán thời gian Xuân Thiền trúng độc ngoài cung.

Độc này rất kỳ lạ.

Cô ta còn mua chuộc người, đợi Xuân Thiền chết đem ả ta đẩy xuống vách núi, làm giả trượt chân xuống vách núi mà chết..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.