Nói Dối Thành Tính - Lý Ất

Chương 10: Hoảng hốt (H)



Lúc bị ném lên giường Lý Đài vẫn đang ho khan, chưa thở đều lại thì đã bị Chử Huy kéo mở hai chân, ngậm lấy chỗ giữa hai đùi.
Hàm răng cắn qua thịt trong, chiếc lưỡi thô ráp mạnh bạo cọ qua hoa môi mềm mại, huyệt nhỏ rất nhanh đã ướt đẫm một mảng.
Chử Huy mang bao, ngồi trên giường nắm mông Lý Đài ấn xuống bên dưới mình.
Lý Đài ngửa đầu hôn cằm anh lấy lòng, vội vàng lên tiếng: “Từ từ thôi, từ từ.”
dương v*t dán sát cọ vài cái ở hoa môi rồi mới tiến vào, đầu nấm từng chút một phá mở đường đi, tiếng thở dốc kiều mị kìm nén vang lên bên tai, như xuân dược rót vào đầu óc Chử Huy. Mắt anh lóe tia hung quang, gân xanh trên cánh tay nổi lên, bóp mông Lý Đài ấn mạnh xuống.
“A~”
“Bốp!” Mông cô ăn một cái tát, “Kêu gì, đồ dâm đãng.”
Chử Huy đè mông cô đẩy vào thật sâu thật mạnh, Lý Đài khó thở, chỉ có thể dùng cả tay lẫn chân bám chặt lấy Chử Huy. Khoái cảm mãnh liệt đến mức đáng sợ, nếu bị ném vào không trung, chắc chắn sẽ nát toàn thây.
Sau lần lên đỉnh đầu tiên, Chử Huy phải dùng chút sức mới kéo được Lý Đài ra khỏi người mình.
Lý Đài nằm sấp trên giường ôm gối và một cánh tay Chử Huy mà thở dốc.
Chử Huy cúi người bao trùm lấy cô, từ vai liếm cắn đến sau gáy, nắm lấy bầu vú để cô chống người dán sát vào mình.
“Dang chân ra.”
dương v*t chen vào huyệt nhỏ ướt nhẹp, thọc vào rút ra đều dễ dàng không chút tốn sức. Xương bả vai nhô ra cọ vào miệng làm Chử Huy ngứa ngáy, anh càng dùng sức ép vào cô.
Từ phía sau tiến vào quá sâu, Lý Đài co người lên trên trốn tránh, Chử Huy bàn tay đè lên bụng dưới cô đẩy mạnh một cái ra lệnh: “Ngậm cho tốt.”
Lý Đài mắt mờ đi, đầu óc cũng không tỉnh táo cho lắm, theo bản năng há miệng ngậm lấy ngón tay trước mắt, lưỡi quấn quanh đầu ngón tay, rồi ngậm trọn vào mút mát.
Cơ thể Chử Huy gồng lên những đường cơ bắp cường tráng, cưỡi trên người Lý Đài dùng sức mà đâm vào rồi lại rút ra, khi cô muốn lên tiếng thì dùng ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi cô, khiến giọng nói cô trở nên nức nở.
Sau khi thêm một vòng va chạm nữa, Chử Huy phủ bên tai Lý Đài một làn hơi thở nóng ẩm hỏi: “Tối nay giận không?”
Trước đó anh cũng hỏi thế, Lý Đài có thể suy nghĩ nhưng không thể trả lời; lần này, Lý Đài không thể suy nghĩ cũng không thể trả lời, chỉ có thể lung tung lắc đầu rồi lại gật đầu.
Chử Huy không bình luận gì về câu trả lời, chỉ dùng sức rất lớn bóp mông cô, dương v*t không ngừng đâm vào với độ sâu khiến Lý Đài ngạt thở.
Sự vuốt ve gặm cắn không mấy dịu dàng và những lần lên đỉnh liên tục tiêu hao và hành hạ Lý Đài, cô cảm thấy mình bị lột đi một lớp da, tất cả nội tạng cũng như sai vị trí.
Trong vòng xoáy của thời gian và dục vọng, cô khóc lóc cầu xin đến kiệt sức, cuối cùng ngủ thiếp đi trong mê man.
Đây là lần đầu tiên Lý Đài ngủ lại nhà Chử Huy, tỉnh dậy trong cơn ác mộng bị nhện khổng lồ bắt cóc, cắn cô một phát rồi thấy không ngon, tức giận nhảy dựng lên muốn kéo cô ra ngoài thiêu chết.
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Thật là tạo nghiệt mà.
Lý Đài ngồi trên giường xoa mặt tỉnh táo lại.
Trong phòng ngoài cô ra không có ai khác, trên người đều sạch sẽ gọn gàng. Không nấn ná lâu, cô thu dọn đồ đạc của mình nhanh chóng rời đi.
*
Sự thay đổi của Chử Huy khiến Lý Đài khó hiểu.
3 năm qua, hai người luôn duy trì tần suất gặp mặt khoảng mỗi tuần một lần, gặp mặt chỉ để lên giường, đời sống chăn gối cũng tạm hòa hợp.
Trong thời gian dọn dẹp một lần lớn cuối cùng cho quầy tạp hóa, Lý Đài liên tục hồi tưởng lại những lần tiếp xúc gần đây với Chử Huy – tần suất gặp mặt tăng lên, hình thức tương tác đa dạng hơn không nói, hình như đều là Chử Huy đều không vui cho lắm.
Chử Huy trước đây dù có ít nói không thích cười đến đâu, ít nhất cũng là một người đàn ông bình thường nghiêm túc, trong giao dịch hai người anh tình tôi nguyện cũng không làm khó cô.
Nhưng giờ anh trở nên thất thường, thường xuyên nói lời châm chọc khó nghe, rõ ràng là khó có thể lấy lòng, làm Lý Đài có chút sợ anh.
2 ngày sau khi lại nhận được tin nhắn của Chử Huy, Lý Đài thật sự nhíu mày lo sợ trong lòng.
Người này sao không có lúc nào yên ổn vậy, công việc nhàn rỗi đến thế à?
Địa điểm lần này là một nơi giống khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô xa, phong cảnh tươi đẹp, bãi cỏ rộng lớn.
Họ đến sau bữa tối, có lẽ Chử Huy đã dặn dò trước, ngoài lúc đầu dọn trà nếm bánh, trong phòng riêng không có người khác đến nữa.
Xa xa có tiếng cười nói ồn ào, nhìn bóng đèn phản chiếu trên mặt hồ, Lý Đài liên tục cầu nguyện mình đã đóng cửa sổ sau tầng một quầy tạp hóa trước khi ra ngoài, nếu thật sự có chuột chui vào thì phiền phức lắm.
Cô ngồi một mình chưa được bao lâu, Chử Huy cùng 4, 5 người bước vào phòng riêng.
“Chào cô.” Người phụ nữ đi đầu tiên chủ động chào hỏi Lý Đài.
“Chào chị.”
“Tôi là Hứa Hữu Dao.”
“Tôi là Lý Đài.”
“Cô không biết tôi à?”
Đã nói vậy thì vị Hứa Hữu Dao này hẳn là “người nổi tiếng”, nhưng Lý Đài thậm chí không nghĩ ra bất kỳ nhân vật nổi tiếng nào họ Hứa, chỉ có thể lặp lại thêm lần nữa, “Chào chị.”
Ý cười của Hứa Hữu Dao vẫn không giảm, nhưng cô ta không nói thêm gì nữa.
Mấy người có lẽ vừa bàn xong việc, ngồi xuống rồi cũng không nói chuyện gì nữa
Im lặng uống trà một lúc, lại là Hứa Hữu Dao lên tiếng: “Gia đình cô Lý làm nghề gì?”
“Tôi là trẻ mồ côi.”
“Ồ, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng à, thật không dễ dàng.”
Mở một quầy tạp hóa không tính là “khởi nghiệp”, Lý Đài cười rồi không nói gì.
“Cô thích kem đá Granita à?”
Thuận theo tầm mắt Hứa Hữu Dao, Lý Đài nhìn hai cái bát trống đựng món tráng miệng cô ăn xong, không biết cô ấy nói cái nào, nhưng cô nhớ hương vị của cả hai đều không tệ.
“Thích ạ.”
“Trước đây chưa ăn bao giờ à? Kem đá Granita ở đây không ngon bằng của Lee, nhưng cũng… tạm được, cô có muốn ăn thêm một phần nữa không?”
“Được.”
Hứa Hữu Dao gọi nhân viên phục vụ mang thêm món tráng miệng, rồi tiếp tục hỏi: “Có lẽ hơi đường đột, nhưng tôi thật sự rất tò mò, cô Lý và anh Chử quen nhau thế nào vậy, tôi thực sự không tưởng tượng nổi hai người làm sao lại có điểm giao thoa?”
Mãi đến khi nhận lấy món tráng miệng nhân viên mới bưng lên, Lý Đài mới thong thả trả lời: “Không nhớ rõ nữa, là chuyện từ rất lâu rồi.”
“Ừm? Nói vậy hai người là bạn cũ à? Vậy sao trước giờ chưa từng thấy cô Lý?”
“Ừm, tôi cũng không biết nữa.”
Những người còn lại vẫn không nói gì, chỉ nghe Hứa Hữu Dao và Lý Đài nói chuyện lúc có lúc không.
Lý Đài cũng thật thà, có gì nói nấy, chỉ có những câu hỏi liên quan đến Chử Huy thì lại ấp úng không rõ.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.