Nói Dối Thành Tính - Lý Ất

Chương 23: Thất lễ



Không chỉ có một việc mà Lý Đài đã đoán sai.
Chử Huy không những không biệt tăm, mà còn liên tục đến gặp cô hàng tuần, thời gian thì rất muộn nhưng không ở lại lâu.
Mỗi ngày anh đều mặc vest lịch sự, tới tận nửa đêm tóc tai vẫn ngăn nắp, trông như vừa đi từ một sự kiện chính thức nào đó về, và vẫn là vẻ mệt mỏi như thường.
Khi gặp mặt, phần lớn thời gian anh chỉ ôm Lý Đài, rất ít khi nói chuyện, ngồi yên lặng một lúc rồi thì bảo cô về nhà.
Chử Huy có xương mày cao, hốc mắt sâu, khi nhắm mắt lại, đường nét càng thêm sâu sắc rõ nét, nhưng không còn vẻ sắc bén, thậm chí còn có cảm giác dễ nói chuyện hơn.
“Anh gần đây bận lắm nhỉ?”
Chử Huy không mở mắt, chỉ ậm ừ một tiếng.
“Còn bận lâu nữa không?”
Anh ôm Lý Đài vào lòng, siết chặt rồi nói: “Đừng hỏi lung tung.”
“Ừm.” Im lặng không đến một phút, Lý Đài lại khẽ nói: “Sắp 1 giờ rồi, anh về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh lại ậm ừ một tiếng, nhưng người thì vẫn không nhúc nhích.
Đầu chui trong lòng Chử Huy, Lý Đài nói chuyện với giọng nói nhỏ xíu mơ hồ.
“Cái gì…?” Chử Huy cúi đầu đưa tai sát miệng cô hỏi.
Giọng Lý Đài vẫn rất nhỏ, lại ngắt quãng: “Ừm… chuyện là, Trương, Trương Hạo Linh…”
Chử Huy mở mắt, xoay đầu nhìn Lý Đài, Lý Đài thấy không nói tiếp được nữa.
“Cái gì?”
“Không có gì.”
Cảm giác dễ nói chuyện đều là ảo giác cả.
Lý Đài giơ tay che mắt Chử Huy lại bị anh kéo tay xuống nắm lấy, “Em cứ nói tiếp đi.”
Anh không có ý định tức giận, nhưng vẻ phản đối và mệt mỏi rõ ràng trong ánh mắt đã làm Lý Đài im bặt: “Em, em nói… điểm tích luỹ tài khoản điện thoại cuối tháng sẽ bị xóa, anh nhớ đổi quà nhé.”
“Ừm.” Chử Huy lại siết chặt Lý Đài vào lòng, không nói thêm lời nào nữa.
Cho đến khi Lý Đài vào nhà khóa kĩ cửa, bước lên cầu thang, cô mới nghe thấy tiếng xe khởi động rồi rời đi.
Đêm vẫn còn dài, sẽ có thời cơ thích hợp hơn.
*
Chiều thứ Bảy, vừa dọn dẹp xong bữa tối, Lý Đài lại nhận được tin nhắn quen thuộc. Cô vứt bát đĩa cho Trương Hạo Linh, vội vã đến điểm hẹn nhưng người đón cô lại là Đới Hiểu.
Đới Hiểu dẫn Lý Đài vào một căn phòng giống như phòng nghỉ, đưa cho cô một bộ quần áo để thay.
Chiếc váy vừa vặn, chất liệu cao cấp, kiểu dáng trang nhã, nhưng lại khiến gương mặt mộc mạc của Lý Đài trở nên hơi lạc lõng. “Có mỹ phẩm nào cho em mượn tô điểm một chút không?”
Đới Hiểu nhìn kỹ Lý Đài rồi cười nói: “Tôi thấy không trang điểm thì cô trông đẹp hơn.”
Đối diện với vẻ ngoài trang điểm cẩn thận của Đới Hiểu, Lý Đài thực sự không có sự tự tin như vậy, “Không trang điểm làm em cảm thấy hơi lạ lạ.”
“Tôi không nói về ngoại hình, mà là em có một phong thái rất đặc biệt.” Đới Hiểu nói thêm, “Chỉ nhìn một cái là biết đây chính là người Chử Huy sẽ thích.”
Lý Đài thấy hơi xấu hổ.
Đới Hiểu đứng dậy nói: “Đi thôi.”
*
Lý Đài theo sau Đới Hiểu đi qua một khu vườn, bước vào một tòa nhà nhỏ nằm ở một góc khuất.
Tầng trệt của ngôi nhà rộng rãi, không quá lớn, được trang trí cao cấp nhưng khá đơn giản, không có bất kỳ chi tiết nào để nhận ra chủ đề bố trí.
Trong phòng không có nhiều người, ai cũng ăn mặc chỉnh tề, nói chuyện nhỏ nhẹ, âm nhạc du dương êm ả vang lên, nhưng bầu không khí lạ lùng khiến người ta khó có thể cảm thấy thoải mái.
Đới Hiểu dẫn Lý Đài đi thẳng lên lầu hai, gõ cửa được phép vào, bảo Lý Đài tự mình bước vào rồi bỏ đi.
Lý Đài cẩn thận đẩy cửa bước vào, trong phòng chỉ có một mình Chử Huy đang đứng bên cửa sổ nói điện thoại, thấy Lý Đài, anh chỉ chỉ về phía chiếc ghế sofa bên cạnh cửa rồi tiếp tục cuộc gọi.
Hôm nay Chử Huy cũng mặc trang trọng như mấy ngày trước, bộ vest chỉnh tề, thân hình cao lớn, có lẽ là vì bây giờ chưa quá mệt mỏi nên vẻ mặt nghiêm nghị khi nói chuyện khiến Lý Đài luôn cảm thấy anh đang ra lệnh cho người khác làm những việc tày trời – phong thái hoàn toàn không hề đứng đắn.
Cúp máy, Chử Huy bước nhanh tới, vuốt ve cánh tay Lý Đài, hỏi cô: “Lạnh không? Chỗ này điều hòa bật thấp lắm.”
“Không lạnh, lạnh thì em ra ngoài hâm nắng một chút.”
“Ăn tối chưa?”
“Rồi.”
Chử Huy định nói gì đó, điện thoại lại reo lên, anh không nghe máy mà bấm im lặng rồi dắt Lý Đài ra ngoài đi đến trước một cánh cửa khác, nhắc nhở từng lời một: “Em cứ ở đây, đừng đi lung tung, đừng nói chuyện với người lạ, có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh, biết chưa?”
“Vâng.”
Lý Đài vừa gật đầu, Chử Huy đã mở cửa, nhẹ nhàng đẩy cô vào rồi vừa nghe điện thoại vừa nhanh chóng bước đi.
Ban đầu Lý Đài tưởng đây là một căn phòng khác để cô đợi, nhưng vừa bước vào đã nghe thấy tiếng nén ho khan.
Cánh cửa có đặt một tấm bình phong, cô không nhìn thấy bên trong ra sao, nghĩ đến lời dặn của Chử Huy, cô không biết mình có nên bước vào hay không, nhưng cũng không thể cứ đứng ngoài cửa mãi.
Vòng qua tấm bình phong, cô thấy trên ghế sofa có một phụ nữ trung niên trang nhã mặc một chiếc áo dài, đang đỏ bừng mặt, lấy khăn tay che miệng không ngừng ho khan.
Thấy bà ấy rõ ràng đang rất khó chịu, Lý Đài bước tới rót một ly nước đưa qua: “Bác uống chút nước đi.”
Người phụ nữ không nhận, quay người sang hướng khác, càng cố kiềm chế tiếng ho hơn.
Lý Đài cũng không kiên trì, cô đặt ly nước xuống, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện.
Một lúc sau, người phụ nữ mới ngừng ho, bà ngừng một chút, rồi khó nhọc nói bằng giọng khàn khàn: “Xin lỗi, thất lễ rồi.”
“Không sao, bác uống chút nước đi ạ.”
“Chử Huy bảo cháu đến đây à?”
Lý Đài không nói gì, người phụ nữ mỉm cười nhẹ với cô rồi mới cầm ly nước lên uống vài ngụm.
Hai người lạ mặt ngồi đối diện nhau trong căn phòng rộng lớn, không khí ngượng nghịu lúc ban đầu được xua tan đi phần nào vì thân thể không khoẻ của người phụ nữ.
Nghỉ ngơi một lúc, thấy rõ tình trạng của người phụ nữ đã khá hơn nhiều, bà không ho nữa, hơi thở cũng đều đặn dần, Lý Đài bắt đầu lo lắng nếu mình chủ động nói chuyện thì phải đối phó ra sao.
Cô chưa kịp nghĩ xong thì cánh cửa đã bị đẩy ra, tiếng bước chân nhanh nhẹn quyết đoán vang lên dồn dập.
“Có chuyện gì vậy? Có cần gọi bác sĩ tới không?” Giọng người đàn ông cố gắng đè nén nhưng khí thế vẫn rất mạnh mẽ.
Lý Đài theo bản năng đứng dậy nhìn về phía người vừa đến rồi lập tức ngỡ ngàng.
Người đàn ông trung niên vừa bước vào trông giống Chử Huy tới 7, 8 phần.
Dường như không ngờ đến trong phòng còn có người khác, người đàn ông cũng dừng ánh mắt trên người Lý Đài.
Lý Đài đang lúng túng sắp xếp lời nói của mình, người phụ nữ đã mở lời trước: “Không sao, không cần gọi bác sĩ, tôi đã bình ổn lại rồi, lúc nãy chỉ bị gió lạnh thôi.”
Người đàn ông chuyển sự chú ý sang người phụ nữ: “Vậy bà cứ nghỉ ngơi ở đây, đừng đi đâu nữa.”
“Không sao, đi thôi, người tôi hẹn đã đến rồi, làm sao tôi có thể không đến được.”
Hai người vừa nói chuyện vừa nắm tay nhau đi ra ngoài, người phụ nữ quay lại gật đầu chào Lý Đài, người đàn ông chỉ nhìn liếc qua Lý Đài lần nữa.
Cho đến khi họ ra khỏi phòng và cánh cửa đóng lại, Lý Đài vẫn chưa kịp phản ứng lại.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.