Trương Hạo Linh thuận lợi bước vào nghề chỉnh sửa video dựng phim, rồi theo đà này bắt đầu nghiên cứu các phần mềm và kỹ thuật khác nhau, thời gian ngồi trước máy tính cũng ngày càng lâu hơn.
Sáng 9 giờ, anh miễn cưỡng dậy ăn cơm sáng vì bị Lý Đài quấy rầy quá.
“Hôm nay anh có bận không?”
“Bận.”
“Vậy chúng ta đi chơi đi.”
“Hả?” Trương Hạo Linh tuy não vẫn chưa kịp chuyển làn, nhưng anh nhớ là mình đã nói bận mà, “Đi chơi cái gì?”
“Đi dạo đi, anh không phải từng nói muốn đi thăm thú khắp nơi sao.”
“Nhưng đó là bao giờ rồi…”
“Đi thôi, em dẫn anh đi chơi. Nhanh lên, đi thu dọn đồ đạc đi.”
“Thu dọn luôn á? Đi xa lắm hả?”
“Không xa lắm” Lý Đài giật đũa của Trương Hạo Linh, “Đừng ăn nữa, thu dọn đi, nhanh nhanh nhanh.”
“Đi bây giờ luôn á?”
“Trời, nói nhiều thật, anh mau lên đi.”
Trương Hạo Linh thực sự đã vận dụng tốc độ dọn dẹp trong tù, nhanh chóng sắp xếp hành lý, đeo ba lô rồi xuống lầu cùng Lý Đài gọi xe đến ga. Đến ga còn đi luôn đường ưu tiên, cuối cùng suýt nữa thì không kịp lên tàu.
Trương Hạo Linh mang theo tất cả hành lý nên mệt đến phờ phạc, dựa vào cửa tàu thở hồng hộc.
“Này, anh đi chơi hay là đi trốn đấy? Cần gì phải vội vàng thế?”
“Tiền vẫn phải trả như nhau, đến sớm thì hưởng sớm chứ sao.”
Điểm đến của họ là một thị trấn nhỏ ven biển ở nơi ngoại ô xa nhất của Thân Thành, đi tàu cao tốc mất 1,5 tiếng đồng hồ, là nơi người dân Thân Thành thường chọn để đi nghỉ ngắn ngày.
Bây giờ là mùa hè, chắc chắn sẽ đông người.
Xuống tàu, lại đi taxi gần 1 tiếng đồng hồ theo hướng dẫn của Lý Đài, bọn họ đến một nơi yên tĩnh nằm giữa núi non xanh tươi, biển cả mênh mông.
Phong cảnh thì không đẹp bằng những địa điểm nổi tiếng trên mạng, nhưng núi, biển, tường trắng, xích đu… tất cả những gì có trong ảnh của dân mạng, nơi này đều có đủ.
Lý Đài đặt một căn hộ gia đình hai phòng ngủ, làm thủ tục xong Trương Hạo Linh lập tức chui vào phòng ngủ bù giấc.
2 ngày sau đó, họ đã đi hết các điểm nổi tiếng ở thị trấn, chụp ảnh, ăn uống đủ thứ.
Ngày thứ 3, Lý Đài bắt Trương Hạo Linh phải ra biển bắt cua cho cô, vai tay anh phơi nắng đến đỏ rát, bắt được 4-5 con cua con, Lý Đài quan sát chúng một lúc rồi lại thả chúng trở lại biển.
Ngày thứ 4, dù đây chỉ là một thị trấn biển bình thường nhất, ngoài biển ra thì không có gì khác, dù biển có đẹp đến đâu cũng không thể ngắm 24/24 giờ, nên họ không ra khỏi cửa.
Trương Hạo Linh ngồi trong phòng khách dựng video, Lý Đài nằm dài trên ghế sô pha, đều đặn bấm điều khiển từ xa để tập thể dục ngón tay, đột nhiên cô ngồi bật dậy.
Trương Hạo Linh giật mình: “Làm gì vậy? Bị điên à?”
“Chân, chân tê rồi.”
Lý Đài đi khập khiễng vào phòng, lấy ra chiếc điện thoại đang rung, do dự một lúc mới nghe máy: “Ạlô.”
“Sao lâu thế?”
“Em đang đi xe nên không nghe thấy.”
“Tại sao không trả lời tin nhắn?”
“Em trả lời rồi mà.” Đầu dây bên kia im lặng không trả lời, Lý Đài lại giải thích: “Em đang ở bên ngoài chơi, có hơi ồn ào, em cũng không hay để ý điện thoại, nên có lẽ sẽ trả lời chậm một chút.”
Chử Huy dường như hút một hơi thuốc, rồi lại hỏi: “Khi nào về?”
“Mấy ngày nữa đi, ngày mai… ở đây có một sự kiện, em muốn xem rồi mới về.”
“Mấy ngày?”
“Ừm… em cũng không… chắc chắn lắm, đã đến rồi thì xem luôn đi, đợi khi nào xem xong sẽ về.”
Lý Đài có hơi bực mình, rõ ràng là Chử Huy xen vào việc của người khác, giờ lại làm cô ở đây cảm thấy chột dạ, nếu Chử Huy nói nhiều hơn nữa, cô sẽ nổi giận mất.
“Được, nhất định phải trả lời tin nhắn kịp thời.”
“Cạch” Rồi anh cúp máy.
Cái gì vậy? Anh bảo về là về à? Anh là ai? Lý Đài nhe răng trợn mắt với chiếc điện thoại.
Ngày thứ 5, Trương Hạo Linh vẫn ngồi dựng video ở phòng khách, Lý Đài vẫn tập thể dục ngón tay.
“Này, này,” Lý Đài đặt bàn chân lên vai Trương Hạo Linh, hỏi: “Anh với Sở Sở thế nào rồi?”
“Thế nào là sao?” Trương Hạo Linh đáp lại một cách không để ý.
“Đến đâu rồi?”
“Đến đâu… đâu…”
Nói được vài chữ rồi im re, Lý Đài lại đá anh: “Này, nói tiếp đi.”
“Ái..” Trương Hạo Linh xoay đầu lại, rõ ràng là rất bực bội, “Hay là chúng ta về đi?”
“Cái gì?”
“Về đi, ít ra em còn có việc trông cửa hàng chứ, còn hơn là ở đây không có việc gì làm rồi lại nói nhăng nói cuội với anh.”
“Nói nhăng nói quậy gì, em là đang quan tâm đến anh đấy.”
“Quan tâm người khác đi, anh đang bận đây.”
Ngày thứ 6, vừa thức dậy Lý Đài đã thấy tin nhắn của Chử Huy: [Tối nay 8 giờ, Cảnh Viên.]
Cô giật mình, lắc đầu xoa mặt, cẩn thận trả lời: [Em chưa về Thân Thành.]
[Anh sẽ cử người đón em, thời gian em tự chọn, muộn nhất là 6 giờ tối.]
Này này này…
Lý Đài dùng hết sức đập cửa trong vòng 3 phút mới đánh thức được Trương Hạo Linh.
“Anh không phải muốn đi về sao, đi thôi.”
“Hả???”
“Đừng ngẩn ra đấy nữa, nhanh thu dọn đồ đạc đi. Từ đây đến ga còn xa, trễ thêm một chút nữa sẽ không kịp tàu đâu.”
Trương Hạo Linh còn chưa kịp đánh răng đã phải vác ba lô lên đường trở về.
Khi về đến quầy tạp hóa, anh chỉ trỏ trán Lý Đài một cách trịnh trọng tuyên bố rõ ràng: “Từ nay về sau, cho dù có phải đi trốn, hai đứa chúng ta cũng sẽ đi hai đường riêng.”
Lý Đài chui vào bếp, làm một bữa ăn đầy tâm ý gồm gà om xì dầu, gà kho nước tương, đùi gà xào tỏi, Trương Hạo Linh lại hào phóng rộng lượng lập tức rút lại tuyên bố vừa rồi.
Sau bữa tối, Lý Đài dặn Trương Hạo Linh rằng mình sẽ đi thăm “người bạn mù”, tối nay có thể sẽ không về, rồi lên đường đến Cảnh Viên.
Chử Huy mở cửa, Lý Đài vừa bước vào anh đã hỏi: “Đến tay không à?”
“Hả?”
“Không mang quà cho tôi à?”
“Hả? Quà gì?”
“Không phải em đi chơi sao? Không mang quà về à?”
Lý Đài đâu có nghĩ đến chuyện này, “Bên đó không có gì đáng mua cả.”
“Thật không?” Chử Huy hiếm hoi lộ vẻ mặt thích thú xem trò rồi nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”
“Hả??”
Cuối tuần trước sinh nhật bố anh, hôm nay lại sinh nhật anh, xin hỏi tuần sau có phải sinh nhật mẹ anh không?
Tất nhiên Lý Đài không thể nói thế, “Vậy… chúc, chúc anh sinh nhật vui vẻ, ha ha.”
“Hết rồi à?”
“Em…” Lý Đài tính nói sau này sẽ bù quà, nhưng không cần nghĩ cũng biết mình không thể tặng nổi Chử Huy thứ gì anh thích, nên cô chỉ nói: “Chỉ chúc như vậy được không?”
“Không được.” Chử Huy chẳng hề để ý mặt mũi cô chút nào.
Trước khi Lý Đài tính toán xong giới hạn chịu đựng của mình, đột nhiên cô nảy ra một ý, “Anh có thể gợi ý gì không?”
“Nấu cho tôi một bát mì.”
Bóng ma tâm lý để lại từ lần trước khi vào bếp nhà Chu Huy cho đến nay vẫn còn nguyên vẹn, “Em không hay nấu ăn, nấu cũng không ngon, đổi cái khác được không?”
“Ở nhà em cũng không nấu ăn à?”
Câu hỏi này thực sự dễ phá hỏng bầu không khí sinh nhật.
Chử Huy hiếm khi làm người tốt một lần, anh lại nói: “Sinh nhật ăn mì trường thọ là điều rất bình thường mà.”
Lúc Lý Đài nấu mì, Chử Huy không đứng cạnh giám sát mà anh đi tắm.
Căn bếp vẫn y nguyên như lần trước, mới tinh sạch sẽ, trong tủ lạnh vẫn chỉ có mì và trứng gà.
Cô nấu mì rất nhanh, Chử Huy cũng tắm rất nhanh, mì vừa dọn ra thì anh cũng vừa tắm xong đi ra lau tóc.
“Anh không ăn à?”
“Anh ăn tối rồi.”
Chử Huy đẩy bát mì về phía Lý Đài, “Em ăn trước đi.”
Lý Đài ăn một miếng nhỏ, đẩy bát trở lại, “Cảm ơn phúc của người có sinh nhật. Anh ăn đi, em đi tắm đây.”
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko