Chử Huy thích sự kiên cường trong mắt Lý Đài.
Nghĩ đến sự kiên cường đó bị bẻ gãy, bị tàn phá, đôi mắt trong sáng này trở nên ảm đạm vô hồn, mất hết hứng thú với cuộc sống, khiến anh hào hứng đến mức tim đập thình thịch.
Chử Huy là kẻ bạo ngược bẩm sinh, nếu không phải từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm khắc, anh sớm đã dựa vào gia thế làm không biết bao nhiêu chuyện mất hết lương tâm rồi.
Giờ đây tuổi đã lớn, anh hiểu rõ quy tắc xã hội, tình người thế thái, cũng tương đối tâm huyết với sự nghiệp, một đường thăng tiến thuận lợi, trước sau đều được tung hô.
Người xung quanh thuận theo quá lâu, anh đã lâu rồi không có cơ hội trải nghiệm cảm giác chinh phục khiến người ta sôi sục nhiệt huyết này.
Chử Huy giữ lại Lý Đài còn có một nguyên nhân nữa: cô ngốc.
Sau khi ngủ với Lý Đài 4, 5 lần, Trương Hạo Linh vào trại giam số 2 của thành phố.
Trong thời gian này, Lý Đài chưa từng đề cập đến yêu cầu nào, cũng chưa bao giờ hỏi Chử Huy sẽ giúp cô thế nào, cô ngây thơ tin rằng Chử Huy là người giữ đạo nghĩa giang hồ.
Dù sao cũng đã ngủ với người ta rồi, Chử Huy cũng không đến mức ngủ không công.
Vừa hay Lâm Diệp Nhiên ở trại giam số 2, nhắc nhở anh ta một tiếng, bảo anh ta chăm sóc Trương Hạo Linh đừng để bị đánh chết, còn thuận miệng nói trên bàn bài để Lâm Diệp Nhiên chuyển số tiền thua anh vào tài khoản của Trương Hạo Linh.
Khi anh gặp lại Lý Đài, ánh mắt cô đã thay đổi, dường như có chút vui mừng, nói khi cô đi gửi tiền cho Trương Hạo Linh, nhân viên nói đã vượt hạn mức, cô nói cảm ơn Chử Huy.
Chử Huy thấy buồn cười, ngủ với anh lâu như vậy, anh chỉ nói một câu, gửi cũng không biết là bao nhiêu tiền, cô đã vui mừng đến thế?
Nếu anh cứ chẳng làm gì, không biết Lý Đài sẽ ngủ với anh trong bao lâu?
Sau đó Chử Huy cũng không tốt với Lý Đài lắm, gọi đến thì đến đuổi đi thì đi là chuyện bình thường.
Phát hiện cô chưa từng trải, còn rất ngượng ngùng với chuyện trên giường, anh cố ý thử nghiệm nhiều trò chơi mới lạ táo bạo trên người cô.
Tuy hoảng loạn và lúng túng nhưng Lý Đài luôn có thể nhanh chóng thích ứng và lập tức tìm ra tình huống ít khó chịu nhất với mình. Thậm chí cô còn học rất nhanh, chủ động tích cực tránh được không ít trò khó chịu của Chử Huy.
Lý Đài đòi hỏi rất ít, ngủ với Chử Huy 3 năm chỉ đổi lấy sức khỏe của Trương Hạo Linh, cô đã rất mãn nguyện.
Đôi mắt đó ngay cả khi bị Chử Huy dày vò bằng tư thế xấu hổ nhất vẫn luôn kiên cường, dường như chưa bao giờ biết tuyệt vọng là gì.
Mất rất nhiều thời gian, Chử Huy vẫn chưa đợi được ánh mắt mà anh muốn.
*
“Này này, nghĩ gì đấy?” Lâm Diệp Nhiên gõ gõ bàn.
Chử Huy dụi tắt điếu thuốc sắp cháy đến tay, uống một ngụm rượu hỏi: “Gì cơ?”
“Tôi nói dạo này cậu sao vậy? Cả ngày mặt đen xì, không được thỏa mãn dục vọng à?”
Chử Huy không thèm liếc Lâm Diệp Nhiên một cái, giơ ly rượu cụng với anh rồi uống cạn ly rượu.
“Lâu rồi không gặp Lý Đài, dạo này cô ấy vẫn ổn chứ?” Lâm Diệp Nhiên vẫn nói chuyện như mọi khi.
“Cậu và cô ấy rất thân à?”
“Thân chứ, nên mới quan tâm tình hình gần đây của cô ấy.”
Chử Huy không để ý đến anh.
“Vậy tôi tự hỏi vậy.” Lâm Diệp Nhiên làm bộ định gọi điện.
Chử Huy liếc ngang, “Cậu có nhàm chán quá không vậy.”
“Hai người cãi nhau à? Tại sao? Để tôi đoán xem, vì Trương Hạo Linh?”
Chử Huy không nói gì cũng không ảnh hưởng đến việc Lâm Diệp Nhiên tiếp tục nói: “Trương Hạo Linh giờ cũng ở quầy tạp hóa à? Không đúng, tôi nói sai rồi, anh ta ở quầy tạp hóa là đúng, dù sao hai người họ là người yêu mà.”
Chai rượu gõ vào ly rượu, rượu bên trong từ từ chảy ra, rót gần được nửa ly, Chử Huy cầm lên uống cạn.
“Không phải người yêu, cô ấy nói là người nhà.”
“Thật à? Anh em khác giới? Trước kia không phải nói với cậu là người yêu sao?”
Chử Huy khá không kiên nhẫn, “Liên quan gì đến cậu.”
“Tôi quan tâm bạn bè chút thôi. Nếu không phải vì Trương Hạo Linh, vậy cậu và Lý Đài cãi nhau vì gì? Chẳng lẽ vì Trương Hạo Linh ra tù rồi, cậu không còn giá trị lợi dụng nên bị vứt bỏ rồi?”
Với tính cách của Chử Huy, lời này của Lâm Diệp Nhiên hoàn toàn chỉ là nói đùa thôi, nhưng phản ứng của anh thì không đúng.
Dù Chử Huy có giỏi che giấu cảm xúc đến đâu, hai người cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chuyện riêng tư trước mặt Lâm Diệp Nhiên anh cũng không giấu diếm.
Men rượu đã khiến mặt Chử Huy trắng bệch, vốn dĩ gương mặt đã không hiền hòa giờ còn mang chút hung tợn.
Hơi thú vị đấy.
“Này, cậu nói xem biết đâu một ngày nào đó Lý Đài và Trương Hạo Linh thực sự thành người yêu? Dù sao cũng ở cùng nhau nhiều năm như vậy, từ người nhà thành người yêu là hết sức bình thường, cũng không cần phải dọn nhà, chỉ cần đăng ký là tiếp tục sống với nhau thôi.”
Uống ngụm rượu làm ẩm cổ họng, Lâm Diệp Nhiên nói tiếp: “Trước đây là vì Trương Hạo Linh ngồi tù, giờ anh ta ra tù rồi, lại có quầy tạp hóa, hai người có cơm có canh, sống cuộc sống nhỏ của riêng mình, cũng khá tốt.”
“Choang”, Chử Huy mạnh tay đập ly rượu xuống bàn, làm Lâm Diệp Nhiên giật nảy cả mình.
“Kích động gì chứ? Tôi chỉ nói lung tung thôi mà.”
“Trượt tay.”
Nhìn Chử Huy mặt như đáy nồi, Lâm Diệp Nhiên mười phần chắc chắn về suy đoán của mình, lại hỏi: “Cậu không phải chưa nói với Lý Đài đấy chứ?”
“Nói gì?”
“Không biết.” Lâm Diệp Nhiên buông một tay nói, “Đới Hiểu còn nói thẳng với Lý Đài là cô ấy sắp cưới cậu, cái này cậu còn không biết phải nói gì thì tôi càng không biết rồi.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Lâm Diệp Nhiên ra vẻ vô tội, “Tôi có nói gì đâu! Đới Hiểu sắp cưới cậu, Lý Đài sắp cưới Trương Hạo Linh, chuyện trong ngoài này có liên quan gì đến tôi đâu, tôi nói gì chứ?”
Chử Huy nheo mắt nhìn anh, “Cậu đừng có mà úp mở với tôi.”
“Câu này cậu nói không đúng rồi, tôi luôn nói gì làm nấy, nghĩ gì làm đó. Yêu thì tận hưởng cái đang có, không yêu thì chia tay trong êm đẹp, tuyệt đối không…”
“Được rồi.” Chử Huy dùng ly rượu của mình cụng ly với anh, “Uống đi.”
Tâm trạng Lâm Diệp Nhiên đột nhiên trở nên rất tốt, khuyên nhủ tận tình: “Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, bây giờ bên cạnh Lý Đài đã có lựa chọn tốt hơn rồi, không cần phải đi theo cậu nhìn cái mặt lạnh của cậu đâu, cậu mà không nói, sau này đừng có mà hối hận đấy.”
Nói gì cơ?
Nói Chử Huy đã yêu người phụ nữ chủ động leo lên giường mình? Nói Chử Huy cam tâm tình nguyện làm một thằng thứ ba? Nói chỉ cần Lý Đài dọn ra ngoài, Chử Huy sẽ bỏ qua chuyện cô lừa anh 3 năm, sẵn sàng tin tưởng lời giải thích chỉ vài câu của cô? Nói Chử Huy chịu nhẫn nhịn, cuối cùng Lý Đài lại hỏi anh rốt cuộc phải thế nào anh mới có thể buông tha cho cô?
Loại lời này Chử Huy cả đời cũng không thể nói ra khỏi miệng.
“Nói cái quái gì.”
“Đúng đúng đúng, không nói không nói, không theo đuổi cô ấy mười tám năm thì sao thể hiện được sự chân thành của cậu chứ.”
Lâm Diệp Nhiên không biết hôm nay ăn nhầm thuốc gì, tối nay câu nào câu nấy cũng đâm vào tim, chọc vào phổi anh.
“Nói nhảm nhiều quá, tôi đi đây.”
Chử Huy vung tay áo bỏ đi.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko