Sáng sớm quầy tạp hóa vừa mở cửa, Đinh Hoa Sở đã vội vàng chạy vào, “Chị, chị.”
Lý Đài vừa mới dậy chưa lâu, vẫn còn hơi ngái ngủ, “Sở Sở à, mua gì vậy?”
“Anh Hạo Linh có đó không ạ?” Vừa nói cô bé đã đi lên lầu.
“Đợi chút.” Lý Đài kéo cô lại, chớp chớp mắt, mới phản ứng ra mình định nói gì, “Anh ấy chưa dậy.”
Đinh Hoa Sở lúc này mới nhận ra mình đã thất lễ, “Xin lỗi. Em, em tối qua nghe mẹ nói bà ấy từng đến đây, bà ấy nói gì vậy?”
“Không nói gì cả, chỉ tán gẫu thôi.”
“Chị không cần giấu em, em biết mẹ em nói chuyện thế nào mà. Xin lỗi chị nhé, bà ấy cãi nhau với chị, nói thế nào bà ấy cũng không chịu nghe.”
“Thật sự không sao đâu, em đừng nghĩ lung tung.”
“Thật vậy ư? Vậy sao em nhắn tin cho anh Hạo Linh anh ấy đều không trả lời?”
Đã không trả lời, vậy Lý Đài có thể nói tùy tiện được rồi.
“Dạo này Trương Hạo Linh khá bận, anh ấy thức khuya suốt, em xem giờ này đã sắp trưa… giờ này cũng không còn sớm nữa rồi, anh ấy vẫn còn chưa dậy đây này.”
Vẻ mặt lo lắng của Đinh Hoa Sở hoà hoãn đi một chút, Lý Đài lại tiếp tục nói: “Nên tạm thời anh ấy không thể dạy em chỉnh video được, đợi anh ấy đỡ bận, anh ấy sẽ liên lạc với em.”
“Vậy ạ? Vậy em… em chiều lại đến.”
“Chiều anh ấy cũng phải…”
“Em chỉ đến để xin lỗi anh ấy thôi.”
Như sợ Lý Đài từ chối, nói xong Đinh Hoa Sở liền quay đầu chạy mất.
Đến trưa ăn cơm Trương Hạo Linh mới dậy, lúc ngồi ở bàn ăn vẫn ngáp liên tục.
“Sáng nay Sở Sở đến tìm anh, em nói anh dạo này bận nên đuổi về rồi.”
“Ồ.”
“Anh chẳng nói gì với cô bé à?”
“Nói gì chứ?”
“Tùy tiện tìm một cái lý do gì đó, vô cớ không để ý người ta, cô bé chẳng phải sẽ nghĩ lung tung sao.”
“Thôi, tìm một lý do rồi lại phải tìm thêm nhiều lý do khác. Cứ trốn đi, đợi một thời gian nữa cô bé về trường học thì cũng xong chuyện thôi.”
Ăn cơm xong Lý Đài cứ suy nghĩ mãi khi Đinh Hoa Sở đến lại phải nói thế nào, lời Trương Hạo Linh nói cũng có lý, nhưng đó là vì anh thực sự trốn được.
Nhưng Lý Đài lại trốn không được, người ta đã tìm đến tận cửa rồi, cô vẫn phải đưa ra lời giải thích.
Chẳng lẽ trực tiếp đóng cửa sao? Cho dù đóng cửa hôm nay, liệu có thể cứ đóng mãi cho đến khi cô bé đi học được không?
Chưa nghĩ ra phải làm sao thì một tin nhắn gửi đến, thư ký Vương nhắn: [Cô Lý, tôi đến cửa rồi.]
Lý Đài ngơ ngác ló đầu ra nhìn, một chiếc xe quen thuộc đậu ngay trước cửa quầy tạp hóa.
Cô vội vàng chạy ra, thư ký Vương không xuống xe mà ngồi trong xe chào cô: “Cô Lý.”
“Sao anh lại đến đây?”
Thư ký Vương sững người một chút rồi lập tức lấy lại vẻ mặt bình thường, “Cục trưởng Chử bảo tôi đến đón cô.”
“Đón tôi? Đi đâu vậy?”
“Cô lên xe rồi sẽ biết.”
Ấn tượng về Lý Đài của thư ký Vương không tệ, cho dù Chử Huy đặc biệt dặn anh ta lái xe đến tận cửa quầy tạp hóa, anh ta cũng không dám xuống xe.
Thân phận của Lý Đài nói cho cùng vẫn là tế nhị, bị hàng xóm nhìn thấy khó tránh khỏi bị bàn tán.
Sau khi nói với Trương Hạo Linh một tiếng, Lý Đài mới lên xe.
Nơi này khá xa, xe chạy gần 2 tiếng mới đến nơi.
Phong cảnh như tranh vẽ, dân cư thưa thớt, trong ngoài đều thể hiện đây không phải nơi người bình thường có thể tùy tiện đi đến.
Vừa bước vào cửa đã có một nữ phục vụ ra đón tiếp, mời Lý Đài vào phòng nghỉ thay quần áo.
Một chiếc váy không phải kiểu dáng đơn giản trang nhã như trước, không hở nhiều, nhưng rất bó sát, lộ rõ đường cong. Lý Đài cảm thấy chỉ cần ăn một miếng thôi bụng sẽ nổ tung mất.
Thay xong quần áo, nhân viên phục vụ dẫn cô lên đến tầng ba, đẩy cửa ra là một căn phòng giống như phòng chơi bài bạc.
Có không ít nam nữ mở một bàn mạt chược, còn có một nhóm người đang chơi bài ở bên kia.
Chử Huy đang chơi mạt chược, ngồi cùng bàn là ba người đàn ông, ngoài Chử Huy ra bên cạnh mỗi người đều dựa một mỹ nữ, trong đó một người còn ngồi trên đùi đàn ông.
Bên cạnh Chử Huy thì trống trơn, Lý Đài vừa đi vào vừa nhìn xem còn chỗ nào có ghế ngồi.
Không cần tìm, Chử Huy trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi mình.
Những người cùng bàn thấy nhiều nên không lạ, Lý Đài áp mặt vào lòng Chử Huy che giấu sự không tự nhiên của mình.
Chử Huy ôm cô cũng không nói gì, vẫn chỉ tiếp tục chơi bài.
Chưa được mấy phút, anh đã đánh sập bài.
“Ồ, Chử cục, cuối cùng cũng thắng rồi à?”
“Cả một buổi chiều, cuối cùng cậu mới chịu khai trương.”
“Thắng lớn như vậy? Đúng là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm.”
Mọi lời tâng bốc từ mọi người xung quanh Chử Huy đều nhận lấy, anh cũng không thấy vui mừng lắm.
Một người trong số đó nói: “Có phải vì cô này đến không? Thế nào, cô ấy là phúc tinh của anh à?”
Nghe nói câu này, Chử Huy cuối cùng cũng cúi đầu nhìn Lý Đài, nâng cằm cô rồi hôn lên miệng một cái.
“Ồ ồ ồ.”
“Thật là buồn nôn à nha.”
“Lại hút phúc khí, định hút hết vận may của chúng tôi à!”
Đám đàn ông cùng trêu, mấy mỹ nữ bên cạnh lập tức dán sát vào ông chủ của mình, lần lượt trao nụ hôn nồng nàn, như đua nhau, tiếng này nối tiếp tiếng kia vang dội.
Vốn là động tác đùa giỡn kiểu tình nhân, bị làm như vậy liền đổi vị.
Lý Đài cười gượng, bắt đầu học theo mấy mỹ nữ xung quanh rót trà, bưng trái cây cho Chử Huy.
Chơi thêm một lúc nữa, có người đến thông báo rằng bữa tối đã được chuẩn bị xong.
Chơi xong ván cuối cùng bắt đầu tính tiền. Tuy trước đó Chử Huy cứ thua nhưng sau đó toàn thắng bài lớn, tính ra cuối cùng thành thắng nhẹ.
Tính tiền xong, các vị sếp đều phát hồng bao cho mỹ nữ ở bên cạnh, trong đó một ông sếp thắng lớn trực tiếp nhét cả xấp tiền mặt vào cổ áo mỹ nữ hầu hạ bên cạnh.
Mỹ nữ nhận lấy mặt đầy hớn hở, như muốn đưa ngực áp vào mặt vị sếp kia luôn.
Lý Đài nhìn Chử Huy, cầu nguyện anh đừng giơ tay.
Chử Huy cầm tiền, quẹt qua cổ áo cô rồi đưa cho nhân viên phục vụ bên cạnh. Sau đó xoay tay vuốt nhẹ má Lý Đài rồi ôm cô đi ra ngoài.
Bữa tối ở tầng một, trên một cái bàn tròn lớn trong sảnh rộng. Ngồi cạnh Chử Huy vẫn là mấy người ở bàn bài lúc nãy.
Nhân viên phục vụ rót rượu, ai cũng uống, khi hỏi đến Lý Đài cô cũng không vội từ chối, chỉ nhìn Chử Huy như muốn xin ý kiến.
Chử Huy gật đầu, chai rượu sắp chạm vào ly anh lại đổi ý, “Thôi, cô ấy không uống.”
Người bên cạnh nói: “Uống chút rượu vang đi, hôm nay tôi mang đến loại đặc biệt đấy.”
“Không cần, cô ấy uống rượu kém.”
“Vậy uống ít thôi mà.”
“Đúng đấy, Chử cục, đêm dài lê thê, uống rượu trợ hứng, không phải rất tuyệt sao.”
Chử Huy cười khẩy một tiếng, “Cô ấy khá giỏi kích thích người khác rồi, không cần đồ trợ hứng.”
Câu này vừa nói ra, thần sắc đám đàn ông càng thả lỏng hơn, lời nói cũng càng trở nên tục tĩu.
Lý Đài lấy tay che miệng cũng cười theo một cách ngượng ngùng.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko