Nói Dối Thành Tính - Lý Ất

Chương 49: Đơn giản



Một ngày, Lý Đài và Trương Hạo Linh hẹn nhau lên núi tìm cỏ heo, đợi rất lâu mà Trương Hạo Linh vẫn chưa đến. Lý Đài tìm đến nhà Trương Hạo Linh thì thấy bà nội Trương Hạo Linh tay cầm điện thoại khóc, Trương Hạo Linh đang nhìn TV cũng lặng lẽ rơi nước mắt.
Tiếng TV cũ rất to, người dẫn chương trình dùng giọng phổ thông không cảm xúc nói: “… Công trường do thi công vi phạm quy định dẫn đến giàn giáo sập, hiện đã có 17 người bị thương, 3 người tử vong…”
Cha mẹ Trương Hạo Linh là 2 trong số 3 người đó.
Năm đó Trương Hạo Linh 5 tuổi, sự việc này không ảnh hưởng nhiều đến cậu, cậu vẫn giúp đỡ bà ngoại, mỗi ngày cùng Lý Đài làm việc đồng áng, chăm chỉ học tập, ước mơ tương lai.
Một năm sau đó, người già trong nhà lần lượt qua đời, họ hàng cho rằng hai đứa trẻ từ nhỏ đã hiểu chuyện, giờ tuổi cũng không nhỏ, mệnh cách lại “kiên cường” như vậy, tự sống chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Thế là, chúng bị bỏ lại trong nhà mình. Lúc đầu thỉnh thoảng còn có họ hàng đến thăm, không bao lâu sau, không còn ai đến thăm hai đứa trẻ “kiên cường” nữa.
Năm đó Lý Đài và Trương Hạo Linh chưa đầy 7 tuổi, sự việc này ảnh hưởng hơi lớn đến chúng, chúng dọn đến sống chung một nhà, thu dọn đồ đạc còn dùng được của hai nhà bỏ vào một chỗ.
Mùa xuân, chúng xuống đồng cày cấy.
Mùa hè, chúng cẩn thận để thức ăn vào chỗ mát để dự trữ.
Mùa thu, chúng chia nhau ăn khoai tây vừa thu hoạch.
Mùa đông, chúng nằm trên một chiếc giường, đắp tất cả chăn lên người trong căn nhà bị gió lùa, suýt nữa không tỉnh dậy nữa.
Lần đầu tiên Lý Đài có kinh nguyệt, chính Trương Hạo Linh là người mua băng vệ sinh cho cô.
Trương Hạo Linh giúp Lý Đài hiểu rằng, con trai khi trưởng thành không chỉ có tinh dịch, mà còn có hiện tượng chào cờ vào buổi sáng.
Bước vào tuổi dậy thì, lượng ăn của Trương Hạo Linh tăng rõ rệt, Lý Đài nói đến kỳ kinh nguyệt thì chán ăn nên luôn để thừa cơm.
Lý Đài bị bệnh nằm viện, Trương Hạo Linh phải làm thêm việc nữa, chỉ có thể đến bệnh viện thăm cô vào mỗi trưa, mua một suất ăn dinh dưỡng chia đôi mà ăn, lúc xuất viện mặt mũi cả hai đứa đều xanh xao, không phân biệt được rốt cuộc ai mới là người nằm viện.
Tuy nhiên, dù xuân hạ thu đông, dù có khó khăn thế nào, Lý Đài và Trương Hạo Linh chưa bao giờ gián đoạn việc học.
Chúng khích lệ lẫn nhau, luôn kiên trì đọc sách, thi đỗ vào trường cấp 3 của huyện, rồi lại đỗ vào hai ngành khác nhau của một trường đại học vô danh.
Đồ đạc gia đình để lại cho chúng vốn không nhiều, tuy luôn nhận được học bổng nhưng vẫn không đủ để sống.
Lý Đài và Trương Hạo Linh bắt đầu đi làm ngay khi vừa đủ tuổi trưởng thành.
Bài học đầu tiên mà xã hội dạy cho Lý Đài chính là thế nào gọi là trăm miệng cũng không thể biện bạch.
Sau khi lên đại học, để tiện đi làm thêm, Lý Đài và Trương Hạo Linh thuê nhà ở ngoài trường,đó là một căn phòng đơn nhỏ, kê một giường tầng.
Họ không phải ngay từ đầu đã tuyên bố với mọi người bên ngoài là người yêu, cho đến khi xuất hiện ngày càng nhiều vấn đề và phiền phức cần giải thích.
“Bạn giường thì nói là bạn giường, cũng không lạ lẫm gì, việc gì phải nói là bạn bè.”
“Thật ghen tị với các cậu, tôi và anh trai cãi nhau suốt ngày, tình cảm ruột thịt của chúng tôi còn không bằng các cậu không có quan hệ huyết thống gì.”
“Gì mà không có quan hệ huyết thống, lúc cho tôi thuê nhà tôi đã xem chứng minh thư của họ rồi, chính là cùng một họ. Thế mà một người họ Lý, một người họ Trương, toàn là bịa cả, hai đứa nó chính là anh em ruột, loạn luân nên bị nhà đuổi ra ngoài. Không thế thì sao mà thân thiết như vậy được?”
“Việc này không thể giao cho cậu ta, dẫn theo một cô gái ở cùng lâu như vậy mà không cho người ta danh phận, còn cứ bắt cô ấy cũng miễn cưỡng nói rằng họ chỉ là bạn, người này nhân phẩm chắc chắn có vấn đề, tuyệt đối không đáng tin.”
“Hồi nhỏ thì không hiểu chuyện, giờ lớn rồi mà vẫn thế này, định sống cả đời làm “anh em” à?”
“Đừng nhìn ban ngày họ tình cảm tốt như vậy, ban đêm tắt đèn tình cảm còn tốt hơn, ngày nào cũng ồn ào khiến tôi ngủ không được, miệng thì giả vờ thanh cao, một trai một gái thì có tình bạn trong sáng gì chứ?”

Không chỉ những điều này mà còn rất nhiều vấn đề khác, Lý Đài đều không giải thích nổi.
Với tương lai cô chưa bao giờ có kế hoạch, cô chính là bị cuộc sống từng bước đẩy đến ngày hôm nay.
Hai người từ một phòng một giường, đến một phòng hai giường, rồi đến một nhà hai phòng, lúc cô tưởng cuối cùng đã khổ tận cam lai, không ngờ nhìn lại thân phận bọn họ ở trong mắt người khác lại không dễ chịu như thế.
Rồi Lý Đài và Trương Hạo Linh tuyên bố với mọi người rằng hai người họ là người yêu.
Mỉa mai là, sau khi nói dối thì mọi thứ đều trở nên hợp lý và đơn giản.
Lúc mới đến Thân Thành, họ đã quen sống phiêu bạt cũng không nghĩ sẽ ở lại đây lâu. Mình ngồi tù, tiền bồi thường thì đưa cho bạn gái, tổng thể vẫn hợp lý hơn là đưa cho bạn bè.
Ai ngờ, lời nói dối đó kéo dài 3 năm, trên lời nói dối lại vướng víu tình người thế thái, tình yêu hận thù, rối như tơ vò, muốn gỡ ra manh mối cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Dù quá khứ hay tương lai, Lý Đài và Trương Hạo Linh luôn là người không thể tách rời trong cuộc đời nhau, chỉ tiếc họ khác giới, chỉ tiếc họ không có quan hệ huyết thống.
Vô số lần trăm cái miệng cũng không thể biện bạch trước kia, lặp đi lặp lại dạy họ rằng: để người khác hiểu được điều này là một hy vọng xa vời.
*
Chử Huy kiên nhẫn nghe Lý Đài kể xong câu chuyện của mình, không đưa ra bất kỳ ý kiến hay quan điểm nào, chỉ bảo Lý Đài uống thuốc, xác nhận cô đã khá hơn nhiều rồi đưa cô về quầy tạp hóa.
Ở dưới lầu quầy tạp hóa, anh còn dặn Trương Hạo Linh thần sắc căng thẳng rằng sáng mai nhớ bảo Lý Đài uống thuốc.
Sáng sớm hôm sau, Chử Huy đến quầy tạp hóa mang theo bữa sáng cho ba người.
Ba người ăn xong bữa sáng ở tầng hai, Chử Huy nói với Lý Đài: “Anh thích em, chúng ta yêu đương đi.”
Lý Đài tưởng mình bị bệnh mà sinh ra ảo giác.
Chử Huy lại quay sang hỏi Trương Hạo Linh: “Cậu đồng ý không?”
Sắc mặt Trương Hạo Linh biến hóa vạn phần gần như là méo mó, anh phải đồng ý cái gì? Chẳng lẽ Chử Huy còn định yêu đương với cả hai người họ sao?
Trước sự im lặng của hai người, Chử Huy bình tĩnh tiếp tục nói: “Anh nói là yêu đương với tiền đề là kết hôn. Em không cần đồng ý ngay bây giờ, có thể từ từ suy nghĩ. Nhớ lát nữa uống thuốc, anh còn có việc phải đi trước đây.”
Chử Huy đi được một lúc, Trương Hạo Linh và Lý Đài vẫn nghĩ không rõ họ đã nghe thấy gì.
Thế giới này sao đột nhiên lại thay đổi vậy?
Trương Hạo Linh xoa xoa mặt mình hỏi: “Em nói anh ta là cảnh sát à?”
“Không phải, anh ấy làm việc ở cục an ninh quốc gia.”
“Là làm gì?”
“Không biết.”
“Có phải anh ta lừa em không? Anh thấy bộ dạng anh ta, hình như đầu óc hơi không được bình thường.”
“Lừa em làm gì? Không thì bảo anh ấy đưa cho anh giấy chứng nhận công tác à?”
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.