Bạc Tô, tạm biệt
*
Trước sân của Thính Phong B&B, nơi đã trở lại sự yên tĩnh vốn có, vài chiếc đèn sàn rải rác phát ra ánh sáng vàng mờ. Không khí ngưng đọng vài giây trước lời mời “đi dạo biển một chút” của Bạc Tô, rồi lại lưu chuyển với câu trả lời “ừm” của Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh còn chưa kịp nói thêm lời nào, nhóm người của Chu Đạo đã tự biết ý rút lui: “Chị Tiểu Dư, cô Bạc, bọn em đi trước nhé.”
Trì Kỳ dặn dò: “Ban đêm về nhớ cẩn thận chút.”
Khương Dư Sanh đáp: “Ừm.”
Đám đông đi bên trái, các nàng ngầm hiểu, đi bên phải.
Đi qua một con đường dài với những dãy đèn tường nhưng không một cửa hàng nào mở, tản bộ đến bãi biển vắng vẻ yên tĩnh phía sau nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng.
Mọi thứ đã thay đổi, nhưng hơn mười năm qua, dường như vùng biển này là nơi duy nhất không đổi thay. Thủy triều dâng lên rút xuống nhưng tiếng sóng vẫn như cũ, gió biển gầm thét, ánh trăng soi lạnh lẽo khiến lòng người có chút trống rỗng, se lạnh.
Bạc Tô hỏi: “Có lạnh không?”
Khương Dư Sanh hờ hững: “Không.”
Nàng vén lại mái tóc bị gió biển thổi bay qua tai, đi dọc theo bờ biển, để lại vô vàn dấu chân khó thấy.
Bạc Tô đi bên cạnh nàng, thoáng lùi về phía sau nửa bước, ánh mắt dõi theo hình bóng nàng.
“Mấy ngày nay, cảm ơn mọi người đã vất vả và quan tâm đ ến.” Bạc Tô lại bày tỏ lòng biết ơn.
Khương Dư Sanh lắc đầu: “Không cần, việc nên làm thôi.”
Họ thực sự cũng không làm công việc tình nguyện.
||||| Truyện đề cử: Ngoan, Đừng Sợ Anh |||||
Bạc Tô nói: “Bọn chị phải về Bắc Thành vào chuyến phà và chuyến bay sớm nhất sáng mai.”
Khương Dư Sanh đáp: “Ừm, thận buồm xuôi gió.”
Lại là một khoảng im lặng, cuối cùng Bạc Tô lại lên tiếng: “Tài khoản WeChat của cậu trai kia xóa đi cũng được.”
Khương Dư Sanh hơi khựng lại, hỏi: “Sao vậy? Cậu ấy tệ lắm à?”
Giọng nói của Bạc Tô hơi khàn, trả lời: “Không phải.”
“Vậy cậu ấy thật sự có bạn gái rồi sao?”
Bạc Tô vẫn nói: “Không phải.”
Khương Dư Sanh dừng bước, quay lại nhìn thẳng vào mắt Bạc Tô. Nàng hỏi: “Tại sao vậy? Bọn tôi tìm hiểu thêm một chút, biết đâu thật sự có duyên thì sao?”
Ánh mắt nàng không sắc bén mà khá bình tĩnh, như thể thực sự chỉ tò mò, khó hiểu.
Lòng Bạc Tô dâng lên một nỗi đau khó tả.
Cổ họng cô hơi giật, một lúc sau mới mở miệng: “Yêu xa tương đối khó khăn.”
Khương Dư Sanh lẳng lặng ngóng nhìn cô.
Không biết là do thất vọng hay chán ghét, nàng chỉ cười, không trả lời câu nói của cô.
“Ngày mai phải dậy sớm để bắt chuyến bay, tốt nhất nên về sớm nghỉ ngơi đi.” Nàng không chừa đường trò chuyện nữa, lời ít ý nhiều đưa ra kết luận.
“Bạc Tô.” Nàng quay lưng về phía biển xanh lóng lánh, tà váy lay động, bình thản nói: “Tạm biệt.”
Giống như lời tạm biệt với một người mà mình sẽ không bao giờ gặp lại trong cuộc đời này nữa.
Hàng mi mỏng manh của Bạc Tô run rẩy dưới ánh trăng.
Khương Dư Sanh không lưu luyến, quay lưng về phía ánh trăng, bước càng ngày càng xa.
Nàng chợt nhớ đến lúc nhỏ, nàng luôn dõi theo bóng lưng của Bạc Tô, dần dần rời xa. Sau khi gặp lại, cùng lắm cũng chỉ là vài lần giao nhau, có vẻ như nàng đã trả lại tất cả.
Một tia nước nhẹ làm mờ đi tầm nhìn của Khương Dư Sanh. Khương Dư Sanh ngẩng đầu lên, mỉm cười, tiếp tục tiến về phía trước.
*
Lần đầu tiên Khương Dư Sanh lờ mờ nhận ra mình có lẽ đã có một tình cảm vượt mức tình thân với Bạc Tô là vào năm đầu trung học.
Khi đó các nàng học cùng trường cấp 3, tuy kém Bạc Tô hai tuổi nhưng nàng chỉ thua Bạc Tô một lớp vì vào học sớm ở phố núi.
Không lâu sau khi nhập học, nàng đọc cuốn tiểu thuyết lãng mạn đầu tiên theo lời giới thiệu của bạn cùng lớp.
Không phải nàng chưa từng đọc qua nó, mà là vì không có hứng thú nên chưa bao giờ đọc nó đầy đủ như vậy, kể cả một số đoạn ngắn mà Bạc Tô chắc chắn sẽ không bao giờ cho nàng xem nếu biết.
Lần đầu tiên xem, nó đã có ấn tượng rất lớn đối với nàng.
Mặc dù cảm động trước tình yêu giữa nam nữ chính nhưng nàng hoàn toàn không thể giả vờ làm nữ chính như bạn cùng lớp mê đắm nam chính, rất mong gặp được một người đàn ông giàu có, cơ thể đẹp và đẹp trai như nam chính.
Vì nàng không thể tưởng tượng được một người đàn ông lại làm như vậy với mình như những gì mà nam chính đã làm với nữ chính trong tiểu thuyết.
Khi nghĩ đến những lần trao đổi nước bọt đó, nàng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể, nghi ngờ rằng mình có rào cản khi tiếp xúc gần.
Đó là một buổi chiều thứ bảy mùa hè đầy nắng, nàng đang ngồi ở chiếc bàn giữa hai giường ký túc xá, trao đổi tình tiết với người bạn cùng phòng ở giường ký túc xá đối diện. Bạn cùng phòng không nói nên lời, hoàn toàn không hiểu được thói ở sạch của nàng: “Cậu chưa bao giờ có ảo tưởng lãng mạn như vậy sao? Ví dụ như có một anh chàng đẹp trai nào đó mà cậu thích áp cậu vào tường chẳng hạn?”
Khương Dư Sanh nói: “Không có.”
Nàng không thích bất kỳ chàng trai nào, cũng không thấy có chàng trai nào đẹp trai.
“Giống Trần Hiển ở lớp 1 cũng không được sao?” Trần Hiển là nam sinh lớp bên cạnh, được công nhận là rất đẹp trai.
Khương Dư Sanh cười nói: “Không có, với lại tôi không nghĩ cậu ấy đẹp trai.”
Bạn cùng phòng nghẹn lời: “Tiêu chuẩn của cậu cao như vậy à. Được rồi, cậu là người đẹp, cậu được quyền quyết định.” Cô ấy đổi sang một ứng cử viên đẹp trai và xa xôi hơn: “Ví dụ như Takeshi Kaneshiro, Ngô Ngạn Tổ và Takuya Kimura đi, lúc họ còn trẻ cũng không được sao?”
Khương Dư Sanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không.”
Bạn cùng phòng của nàng không bị thuyết phục, đưa cho nàng thêm một vài sao nam mà cô ấy cho là đẹp trai, được mọi cô gái coi là thần tượng vào thời điểm đó. Khương Dư Sanh đều chê tất cả.
Bạn cùng phòng té xỉu, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, khi đang vắt óc nghĩ ra thêm một số ứng cử viên để nàng xem xét thì Bạc Tô bất ngờ xuất hiện.
Cô gõ cửa ký túc xá của các nàng, khẽ gọi: “Dư Sanh.”
Khương Dư Sanh quay đầu lại, nhìn thấy dáng người cao gầy, mái tóc dài như sa-tanh buộc cao, áo sơ mi trắng và đồng phục học sinh, đứng ngược sáng của cô. Ánh sáng biến đường nét của cô thành thánh thiện, ngay cả lông tơ mềm mại trên thái dương cũng toát lên vẻ đẹp sang trọng và thanh nhã.
Trong nháy mắt, Khương Dư Sanh nghe thấy tim mình đập mạnh.
Nàng bỗng nghĩ rằng nếu là Bạc Tô thì nàng cũng có thể.
Mặt nàng đột nhiên đỏ bừng, những từ nàng vừa đọc bắt đầu chạy trong đầu như một loại virus mã hóa, các dòng và đoạn văn biến thành hình ảnh, những cảnh tượng diễn ra trong đầu nàng.
Cả người Khương Dư Sanh đều bắt đầu nóng rần lên, tim đập thình thịch.
Bạc Tô khó hiểu, lại gõ cửa hỏi: “Dư Sanh?”
Khương Dư Sanh chợt hoàn hồn lại, a một tiếng, luống cuống tay chân đứng dậy nói: “Dạ, chị, đợi em soạn đồ, thay giày là có thể đi được rồi.”
Các nàng đã hẹn cùng nhau đến thư viện mượn sách.
Khương Dư Sanh cố gắng gạt bỏ những hình ảnh không lành mạnh đó ra khỏi đầu, hai má nóng bừng, suốt quá trình đó, nàng không dám ngẩng đầu nhìn Bạc Tô nữa.
Sau này, nàng tự thuyết phục bản thân rằng chỉ là lúc đó nàng tình cờ nói về chủ đề này, Bạc Tô lại vô tình xuất hiện nên đầu óc nàng mới tự nhiên nghĩ về cô thiếu kiểm soát như vậy. Giống như đôi khi tham gia một lớp học Ngữ văn, tìm hiểu về một nhà văn nào đó, giáo viên kể lại câu chuyện cuộc đời của người đấy, dù rất thích và tôn trọng đối phương nhưng đôi khi lại không khỏi nghĩ đến một số giai thoại liên quan đến họ mà mình đã từng nghe qua trước đây. Điều đó không có nghĩa là nàng tin đó là thật mà chỉ thật khó để ngừng nghĩ về nó. Đây đều là những suy nghĩ bình thường và tự nhiên.
Nhưng vẫn có vài ngày nàng không thể hòa hợp với Bạc Tô như trước nữa. Mỗi lần tiếp xúc ánh mắt với cô, nàng vẫn cảm thấy như có điều gì đó khác lạ. Vì vậy, sau ngày thứ bảy đó, trong suốt hai ngày lẽ ra phải đợi Bạc Tô ở cửa lớp cô rồi cùng nhau đi ăn tối, nàng đã viện cớ không đến gặp Bạc Tô.
Vì điều này mà nàng hoàn toàn không biết tình hình sinh hoạt trong tuần của Bạc Tô.
Chiều thứ sáu hôm đó, tiết đầu tiên là tiết thể dục, sau hoạt động nhóm, Khương Dư Sanh và các bạn đều mệt, rời sân vận động về phòng học sớm. Khi đến cửa lớp, nàng vô tình quay lại, nhìn thấy Bạc Tô và một cậu trai đang sóng vai nhau đi dạo trên sân bóng rổ ngoài ban công, bước ra khỏi cổng trường.
Đang là giờ học, mà lớp này cũng không phải là giờ thể dục của lớp Bạc Tô, làm sao Bạc Tô có thể xuất hiện ở đó?
Khương Dư Sanh không hiểu.
Đang suy nghĩ thì người bạn ngồi cạnh nàng cũng chú ý đến, hỏi: “Tiểu Dư, đó có phải là đàn chị không?”
Bạc Tô không xa lạ gì với các bạn cùng lớp của Khương Dư Sanh. Cô vốn là nhân vật nổi tiếng trong trường, thường xuyên đến cửa lớp và ký túc xá để tìm Khương Dư Sanh. Mọi người đều biết Khương Dư Sanh và Bạc Tô có mối quan hệ chị em thân thiết.
Bởi vì họ khác nhau, cũng ngại khi giải thích chi tiết bố mẹ cả hai chỉ hẹn hò chứ không kết hôn, nên người khác đều hiểu lầm là bạn thân từ nhỏ, cả hai đành phải cam chịu.
“Ừm.” Khương Dư Sanh nhìn bóng dáng xinh đẹp trên sân chơi, gật đầu.
Bạn bè bàn tán: “Cậu trai ngồi cạnh có phải là đàn anh đã tổ chức bữa tiệc năm nhất với các đàn anh trước đây không? Trông họ hợp nhau quá đi mất. Chị họ tôi kể rằng chàng trai đó rất nổi tiếng trong lứa tuổi của chị ấy, có rất nhiều cô gái phải lòng anh ta, nhưng có vẻ như anh ta chỉ muốn theo đuổi chị gái cậu thôi. Anh ta theo đuổi được chưa đấy? Họ đang hẹn hò sao?”
Lòng Khương Dư Sanh lộp bộp, vô thức vặn lại: “Không đâu, sao vậy được?”
Nhưng sau khi phản bác, nàng bắt đầu hoảng sợ.
Thật sự không có sao? Nàng không biết. Nàng chưa bao giờ hỏi Bạc Tô về vấn đề này, bởi vì trước đây nó chưa bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc của nàng, nàng cho rằng Bạc Tô cũng như vậy.
Nhưng bây giờ, cả hai đều đã trưởng thành rồi, Bạc Tô, có chắc là vẫn như vậy không?
Nàng không có câu trả lời.
Nàng không thể chấp nhận một người đàn ông làm những việc mà nam chính đã làm với nữ chính trong tiểu thuyết, chứ đừng nói đến việc một người đàn ông làm những điều đó với Bạc Tô.
Nàng bồn chồn đến tiết học cuối cùng ngày hôm đó, tan học, nàng và Bạc Tô bắt phà trở về biệt thự ở Bành Đảo. Sau khi ăn tối, tắm rửa xong, nàng nóng lòng chạy đến phòng Bạc Tô, đợi cô tắm xong.
Sau một đêm giông bão năm lớp 5, nàng lập tức ăn vạ ở phòng Bạc Tô, ngủ chung giường với cô. Nhưng sau tháng 9 năm nay, vì lý do nào đó, Bạc Tô không muốn ngủ chung giường với nàng nữa, bảo nàng về phòng ngủ.
Vì vậy, sau khi tắm xong, Bạc Tô giật mình khi nhìn thấy Khương Dư Sanh đang ngồi đọc sách trên giường trong bộ váy ngủ, để lộ đôi chân dài miên man.
“Sao lại ở trong phòng chị?” Cô tránh nhìn Khương Dư Sanh, ngồi xuống bàn học, mở laptop ra.
Khương Dư Sanh ấp úng nói: “Hai tuần nay em đã đọc một cuốn tiểu thuyết lãng mạn.”
“Ừm.” Bạc Tô không để tâm, cô cũng không phản đối việc nàng đọc sách ngoại khóa, miễn là không ảnh hưởng đến việc học tập bình thường của nàng.
Khương Dư Sanh nói: “Sau khi xem xong, em cũng cảm thấy không có gì, nhưng bạn cùng phòng của em lại rất thích, rất mong đợi tình yêu. Chị…” Nàng không khỏi căng thẳng hỏi: “Chị có ảo tưởng gì về tình yêu không?”
Bạc Tô tạm dừng việc gõ phím, một lúc lâu sau mới trả lời: “Không có.”
Khương Dư Sanh cảm thấy nhẹ nhõm đầy khó hiểu.
Nhưng vẫn lo lắng, nàng hỏi: “Cho dù có người theo đuổi chị, chị cũng không muốn thử vì tò mò phải không?”
“Ừm.”
“Cho dù đối phương có đẹp trai, có đạo đức, học lực tốt cũng không được, phải không?”
“Ừm.”
“Vậy…” Nàng còn chưa nói xong, Bạc Tô đã xoay ghế máy tính lại đối diện với nàng, nhìn thẳng vào nàng, hỏi: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”
Không giận, cũng không chất vấn, cô giống như mặt hồ tĩnh lặng, yên bình thiếu sóng, nhưng vẫn mang gió trăng cuốn lấy nàng.
Khương Dư Sanh chớp chớp mắt, cảm thấy có chút nóng bừng, lại hoảng sợ. Nàng thật sự không giỏi nói dối trước mặt Bạc Tô, quyết tâm trực tiếp làm nũng, hỏi: “Chị ơi, chị có thể đừng yêu đương, đừng yêu sớm được không?”
Nàng hỏi rất nhỏ, giống như cảm thấy mình rất vô lý.
Bạc Tô giật mình, ánh mắt thăm thẳm.
Nhưng cuối cùng cô cũng không phản bác, vẫn đáp: “Ừm.”
Khi đó, Khương Dư Sanh cũng không thể nói ra nguyên nhân vì sao nàng không muốn Bạc Tô yêu sớm. Bạc Tô thì sao? Liệu cô có thể nói rõ cảm xúc và động cơ của mình là gì khi bảo nàng xóa lời mời kết bạn WeChat của kỹ thuật viên ánh sáng tối nay không?
Khương Dư Sanh không biết.
Thôi, câu trả lời này không còn quan trọng nữa.
Khương Dư Sanh tắt tiếng mưa triền miên giúp mình ngủ đi, tìm đến liên hệ Bạc Tô trong danh bạ, lặng yên hai giây, xóa đi, rồi tắt đèn nằm xuống ngủ.
—
Tác giả có lời muốn nói: Tôi có cảm giác như mấy em xinh xắn trong phần bình luận đều là chị em cùng cha khác mẹ của Tiểu Trang: có chung mối hận thù.jpg
Tiểu Trang: Gửi tình yêu đi bobo~
——–
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.