Xem biểu hiện của chị?
*
Bởi vì đã lâu không ngủ chung giường nên cả hai đều không ngủ được nhanh như mong muốn.
Khương Dư Sanh lặng lẽ ngẩng đầu lên, mở mắt ra, muốn nhìn Bạc Tô lần nữa, nhưng lại bất ngờ va vào mắt Bạc Tô.
Bạc Tô cũng không ngủ, chăm chú ngóng nhìn nàng.
Hơi thở của cả hai hòa vào nhau, ánh mắt chạm nhau, đều không khỏi mỉm cười.
“Sao còn chưa ngủ?” Bạc Tô khẽ hỏi.
Trầm thấp, có chút mơ hồ.
Khương Dư Sanh cong môi: “Giám sát chị ngủ.”
Sóng mắt Bạc Tô lay động, không tranh cãi với nàng mà chỉ ôm nàng thật chặt, tựa vào đỉnh đầu nàng, cười nhẹ.
Khương Dư Sanh cũng cười.
Cả hai không nhịn được lại nói chuyện, tán gẫu với mật độ tin tức hữu hiệu cực thấp, không biết qua bao lâu, họ mới buồn ngủ, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ quá sâu khiến Khương Dư Sanh bỏ lỡ đồng hồ sinh học của mình, lúc tỉnh dậy còn cảm thấy mơ mơ màng màng.
Bên ngoài màn cửa sổ khép hờ, trong phòng không đủ ánh sáng, có ảo giác trời còn chưa tỉnh, mặt trời đang trong giấc mộng đẹp.
Khương Dư Sanh nép mình trong vòng tay mềm mại chỉ có ở loài người mới có, sửng sốt một lúc mới nhớ ra chuyện tối qua.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Bạc Tô đã tỉnh.
“Chào buổi sáng.” Đôi mắt cô trong trẻo, rõ ràng đã tỉnh rất lâu.
Khương Dư Sanh ngơ ngác.
Giống như con diều giấy mà nàng hằng mong ước khi còn nhỏ, nhưng lại đứt dây rồi bay mất, vòng đi vòng lại rồi bỗng lại bay về tay nàng. Làm sao nó không như một giấc mơ, không phải là một sự ngạc nhiên bất ngờ, không được coi là báu vật?
Nàng rời khỏi vòng tay của Bạc Tô, nằm trên một chiếc gối ngang tầm với Bạc Tô, tiến lại gần hôn l3n chóp mũi cô, mỉm cười ngọt ngào: “Chào buổi sáng.”
Bạc Tô muốn hôn nàng lần nữa.
Cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ và h@m muốn của bản thân.
Có cảm giác như một kẻ bi3n thái
Cô thực sự thích đôi mắt trong sáng của Khương Dư Sanh, khao khát sự ấm áp trong miệng, sự mềm mại của lưỡi, những tiếng r3n rỉ khe khẽ và sự đan xen của cơ thể dường như hòa nhập với cô.
Nó giống như sự khao khát sự trọn vẹn từ sâu thẳm tâm hồn.
Nhưng cô ngại chưa rửa mặt, chỉ hôn lên má Khương Dư Sanh rồi mỉm cười với nàng.
Khương Dư Sanh quan tâm: “Không ngủ ngon sao?”
Bạc Tô phủ nhận: “Không phải, dạo này chị dậy rất sớm.”
“Có phải vì công việc không?”
“Một nửa.”
Một nửa thời gian trước đó là vì cô không ngủ được, một nửa thời gian đêm qua là vì cô không thể buông tay.
Cô luôn sợ khi mở mắt ra sẽ lại là một giấc mộng khác, sẽ chẳng là gì cả.
Khương Dư Sanh ít nhiều có thể đoán được.
Nàng dỗ dành: “Vậy sau này khi không có việc, ngủ thêm chút nữa được không?”, Giống như thương lượng xem cô có ngủ được không.
Bạc Tô không vạch trần: “Ừm.”
Khương Dư Sanh lại hôn cô như một phần thưởng.
“Hôm nay chị định làm gì?” Nàng hỏi.
Bạc Tô hỏi lại: “Còn em thì sao? Em sắp xếp thế nào?”
Khương Dư Sanh nói: “Chắc là đến Chu Đạo hỗ trợ.”
Nàng đã nghỉ ngơi được hai ngày, Trì Kỳ cũng làm xong công việc lấy hàng vất vả ở bến tàu.
Mặc dù Trì Kỳ không quan tâm, yêu cầu nàng nghỉ ngơi thêm hai ngày nhưng nàng vẫn rất ngại.
Sự tôn trọng và quan tâm không phải là những thứ mà người khác ban phát tự nhiên mà là những thứ bản thân tự tích cóp.
Nàng không muốn trở thành một người không có ý thức về sự cân đối.
Bạc Tô hiểu ra: “Vậy sắp xếp của chị là đưa em đi làm, đợi em làm xong sẽ đón em về.”
Có thể nói nhiều và ngọt như vậy sao? Khương Dư Sanh cười đến mi mắt cong cong.
“Không có việc gì làm sao?”
“Hai ngày nay không có.”
“Hai ngày nay?”
“Ừm.” Bạc Tô giải thích: “Tối mai chị phải về Bắc Thành. Ngày mốt chị có việc, phải chuẩn bị cho buổi ghi hình phần tiếp theo của《Sơn thủy chi gian》.
Mặc dù Khương Dư Sanh là nơi trú ẩn an toàn của cô. Nếu có thể, cô vẫn muốn ngủ bên cạnh nàng mãi mãi.
Nhưng cô đã trưởng thành, muốn cùng Khương Dư Sanh hòa thuận bên nhau, bịt tai trộm chuông, vờ như thế giới thái bình, cô đã làm một lần là đủ rồi.
Cô phải quay lại đối mặt và giải quyết vấn đề.
Khương Dư Sanh có thể đoán được.
Nàng không hề tỏ ra bất đắc dĩ mà chỉ suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Vậy hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở Bành Đảo, ngày mai rời đảo đi thăm bà Lưu nhé?”
Bạc Tô hiểu ý.
Cô nhớ ra điều gì đó, gọi nàng: “Dư Sanh.”
“Ơi?”
“Có thể thêm lại WeChat không?”
Khương Dư Sanh hơi giật mình, suýt chút nữa nàng quên mất.
Nàng nhìn Bạc Tô hai giây, trêu cô: “Xem biểu hiện của chị ra sao đã?”
Bạc Tô nhíu mày: “Ừm?”
Khương Dư Sanh dùng hai tay chống nửa người lên, cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Sau khi về Bắc Thành, chị phải ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi thật tốt. Nếu cần thì… đi khám bác sĩ, vậy có được không?”
Đôi mắt Bạc Tô sâu thẳm, một lúc lâu sau mới trịnh trọng nói: “Được.”
Khương Dư Sanh thở phào nhẹ nhõm.
Nàng biết cô là người trọng lời hứa, nói được sẽ làm được.
Bạc Tô hỏi: “Nhưng chị có thể ứng trước phần thưởng được không?”
Khương Dư Sanh sửng sốt.
Bạc Tô nói: “Thêm lại trước đã.”
Cô có vẻ quan tâm.
Khương Dư Sanh bật cười: “Được rồi.”
Nàng ngồi dậy, lấy điện thoại. Trước mặt Bạc Tô, nhấp vào [Thêm bạn bè], nhập, tìm kiếm rồi thêm, liền mạch lưu loát.
Khóe môi Bạc Tô bất giác cong lên.
Hóa ra Khương Dư Sanh cũng nhớ ID WeChat của cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại hạnh phúc vì một điều trẻ con như vậy.
Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng hạnh phúc vẫn có thể là thứ mà mình có được.
Cô ngồi dậy theo Khương Dư Sanh, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh không để ý.
Bởi vì nàng vẫn tồn tại trong tài khoản WeChat của Bạc Tô nên Bạc Tô không cần phải chuyển thủ công, một khi yêu cầu thêm bạn của nàng được gửi đi, nó sẽ tự động được chuyển.
Avatar biển xanh đã quay lại danh sách tin nhắn của Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh đưa điện thoại cho Bạc Tô kiểm tra: “Đây, em đã thêm lại rồi.”
Bạc Tô suy nghĩ một lúc rồi đưa tay chọc vào màn hình.
Khương Dư Sanh thu tay lại, để cô di chuyển.
Trước mặt nàng, Bạc Tô ghim tin nhắn của mình lên đầu.
Lòng Khương Dư Sanh mềm nhũn, trêu chọc: “Cô Bạc, sao chị tại tự tăng thêm phần thưởng cho mình thế?”
Bạc Tô nhìn sang, nói: “Không thể sao?”
Giọng điệu nghiêm túc đến mức Khương Dư Sanh không biết cô đang nói đùa hay nghiêm túc.
“Có thể.” Khương Dư Sanh không dám trêu chọc cô nữa.
Bạc Tô thu hồi tầm mắt, khẽ mỉm cười.
Tinh ranh, đáng yêu đến quá đáng.
Khương Dư Sanh cầm lòng chẳng đặng, lại hôn lên má cô một cái.
Cả hai ôm nhau trên giường một lúc rồi xuống giường chuẩn bị rửa mặt.
Tắt điều hòa, kéo rèm lại, mở cửa sổ và hít thở không khí trong lành.
Hơi thở tươi mát sau cơn mưa ùa vào cửa sổ.
Cơn bão có lẽ sẽ không đến nữa.
Sau cơn mưa, mọi thứ đều được đổi mới, Khương Dư Sanh cảm thấy vết thương ở chân đã đỡ hơn rất nhiều.
Nàng lắc lắc mắt cá chân, Bạc Tô lo lắng: “Có ổn không?”
Khương Dư Sanh khẽ mỉm cười: “Ổn hơn nhiều rồi.”
Bạc Tô gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm. Cô hỏi: “Chị có thể xuống dưới rửa mặt với em được không?”
Khương Dư Sanh không phản đối: “Được, nhưng có lẽ sẽ hơi chật.” Bồn rửa trong phòng tắm không rộng rãi lắm.
“Không sao đâu.”
Khương Dư Sanh đồng ý: “Ừm, vậy em đợi chị.”
Bạc Tô ra ngoài, lên lầu.
Khương Dư Sanh quay lại giường, sắp xếp gối chăn, đưa tay cầm chăn điều hòa lên, gấp lại, khi chạm vào thân nhiệt còn sót lại trên giường, vẫn có cảm giác như đang mơ.
Nàng dừng lại.
Nhưng mái tóc đen dài còn sót lại trên gối là có thật, cảm giác đau âm ỉ ở miệng, nơi lưỡi bị răng vô tình làm xước tối qua là thật, niềm hạnh phúc và thỏa mãn vô tận mà nàng cảm thấy bây giờ cũng là thật.
Nàng khẽ cười, ngồi xuống để cảm nhận, đắm chìm trong sự buông thả, say mê trong tỉnh táo.
Không muốn nghĩ về tương lai xa xôi, chỉ trân trọng hiện tại.
Tận hưởng khoảnh khắc này.
Nàng dọn giường rồi ra khỏi phòng ngủ, sau khi Bạc Tô lại đi xuống, cả hai đứng cạnh nhau trước bồn rửa mặt trong phòng tắm, cùng nhau đánh răng rửa mặt như thuở nhỏ.
Vì Bạc Tô đến vội nên không mang theo gì. Cô dùng sản phẩm dưỡng da của Khương Dư Sanh, mặc quần áo của Khương Dư Sanh, cả cơ thể đều thoang thoảng mùi hương của Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh rất hài lòng.
Một chiếc áo sơ mi giản dị màu xanh lam và một chiếc váy màu xám khói khi mặc luôn trông hơi giống học sinh, nhưng khi mặc chúng, Bạc Tô lại trông quý phái, lạnh lùng đến khó hiểu.
Khương Dư Sanh giúp cô gỡ mái tóc dài sau gáy, chỉnh lại cổ áo.
Ở khoảng cách gần như vậy, lại mang cùng một đôi dép đi trong nhà đế phẳng, nàng nhận ra Bạc Tô bây giờ cũng không cao hơn mình bao nhiêu.
Nàng cao 171cm, Bạc Tô cao hơn nàng nhiều nhất là ba centimet.
Nàng không cần kiễng chân, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể trao đổi nụ hôn dài và tinh tế với cô.
Nàng rất thích.
Đó là những gì nàng nghĩ, cũng là những gì nàng đã làm.
Bạc Tô vòng tay qua eo nàng, nghiêng người về phía trước, cảm ơn lòng hiếu khách của nàng, hôn lại đầy say đắm.
Ánh nắng ban mai chiếu những chiếc bóng dài chồng lên nhau trên mặt đất.
Khương Dư Sanh tựa vào vai Bạc Tô, thở gấp.
Hơi thở của Bạc Tô nhanh và sâu hơn nàng, nhưng vẫn kiên quyết đứng vững, nhẹ nhàng vuốt v e lưng Khương Dư Sanh, để nàng bình tĩnh lại.
Lòng Khương Dư Sanh giống như bọt biển chứa đầy nước, muốn tan vào biển sâu trong cô.
Nhưng cũng không còn sớm nữa, họ không thể tiếp tục để nhau như thế này nữa.
Nàng ngẩng đầu hỏi Bạc Tô: “Muốn ăn sáng ở cửa tiệm không? Hay chúng ta ăn ở tầng một rồi qua?”
Bạc Tô giúp nàng lau vệt nước trên khóe môi: “Sao cũng được.”
Khương Dư Sanh ý thức được cô đang làm gì, hai má nóng bừng.
Nàng cố tình phớt lờ, mím môi dưới, quay người như không có chuyện gì xảy ra: “Vậy em xuống lầu xem trong tủ lạnh có gì, ăn xong chúng ta qua đó nhé?”
Nàng lo Bạc Tô sẽ cảm thấy không thoải mái khi ăn ở cửa hàng.
Bạc Tô không phản đối: “Ừm.”
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Khương Dư Sanh đang bận rộn ở nhà bếp công cộng hiếm khi được sử dụng ở tầng một.
Nguyên liệu có hạn nên nàng chỉ có thể nướng bánh mì nướng làm sẵn, cắt dưa chuột, chiên hai quả trứng, làm bánh sandwich và hai ly sữa.
Bạc Tô không kén ăn.
Cô sực nhớ, hỏi Khương Dư Sanh: “Em thích nấu ăn sao?”
Khi cô hỏi Khương Dư Sanh sao lại nảy ra ý tưởng mở nhà hàng, Khương Dư Sanh chỉ trả lời cô đầy qua loa: “Ngẫu nhiên thôi.”
Cô không nghe ra được đó là sở thích cá nhân của nàng.
Khương Ngọc Sinh cắn một miếng bánh mì, không cần suy nghĩ, nói: “Thật ra, em không thể nói thích hay không thích, đối với em, nó hầu như chỉ là một công việc, tất nhiên, đôi khi nó mang lại cho em niềm vui và cảm giác thành tựu.”
“Đối với em, việc biết liệu mình có thích làm việc này vào một thời điểm nhất định hay không sẽ dễ hơn liệu em có thích ý tưởng đó hay không.”
Bạc Tô nghiêng đầu: “Ừm?”
Khương Dư Sanh nhìn Bạc Tô, không ngần ngại bày tỏ cảm xúc của bản thân: “Ví dụ như vừa rồi vậy, em rất hưởng thụ.”
Bạc Tô mất cảnh giác, bị đánh thẳng bóng, hàng mi run run, cúi đầu mỉm cười.
Khương Dư Sanh cũng cười: “Chị thì sao?”
“Hả?”
Khương Dư Sanh thản nhiên nói: “Chị có thích việc làm MC không?”
Nàng từng nghĩ rằng trở thành người dẫn chương trình và làm việc trong ngành truyền thông là ước mơ của Bạc Tô, nhưng ngày hôm qua có vẻ như điều đó cũng không phải như vậy.
Quả nhiên, Bạc Tô suy nghĩ vài giây rồi trả lời: “Cũng giống như em vậy.”
“Không thể nói thích, cũng không thể nói không.”
Có vẻ như đòn đánh đã được sắp đặt sẵn, không còn cách nào khác là phải làm nửa vời.
“Theo những gì chị còn nhớ, mẹ đã nói với chị rằng sau này chị phải trở thành người dẫn chương trình, nuôi dưỡng mong muốn và trình độ của mình đối với ngành này. Trước khi bắt đầu làm việc trong ngành này, chị chưa bao giờ nghi ngờ mong muốn của mình đối với nó cả. “
“Sau khi bắt đầu làm việc thì sao?”
“Sau khi bắt đầu công việc…” Bạc Tô khẽ mỉm cười: “Là công việc và nhiệm vụ.”
Động tác nuốt nước bọt của Khương Dư Sanh dừng lại. Nàng mở miệng định nói gì đó, nhưng khi chạm đến gương mặt có chút mất tập trung của Bạc Tô, nàng lại im lặng.
Nàng không nói gì, cũng không bình luận gì, chỉ để Bạc Tô trầm ngâm trong suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười, tiếp tục ăn.
Nàng không định nghĩa Bạc Tô hay đưa ra bất kỳ phán xét nào về Bạc Tô. Nàng chỉ mong Bạc Tô có thể giống như ngày hôm qua, yêu bản thân mình hơn một chút khi vùi đầu vào con đường vì những người mình yêu.
Thỉnh thoảng thoát khỏi quán tính, suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn.
Đừng tự làm khó bản thân mình.
——–
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.