Vào ngày thứ ba Hoành Hoành ra đời, Bồ Thần đã có thể xuống giường hoạt động. Cơ thể vẫn còn đau nhức. Nhưng so với cơn đau khi co thắt tử cung, cô hoàn toàn không quá coi trọng cơn đau bụng sinh này được. Nhưng Tần Dữ thì không ổn. Anh vẫn chưa hồi phục sau cái loại cảm giác đau đến tê tâm liệt phế mà cô đã trải qua khi sinh con.
– –Đọc full tại Truyenfull.vn—
Mấy ngày hôm nay Tần Dữ ăn không ngon, ngủ không yên, một tấc cũng không rời Bồ Thần.
Bồ Thần sau bữa trưa thì buồn ngủ, cô ngủ rất say, lúc này vẫn chưa tỉnh dậy.
Tấm rèm che ánh nắng vẫn chưa từng được kéo lên. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời len lỏi từ khe chui vào, chiếu rọi rải rác lên tấm ga trải giường trắng hồng.
Tần Dữ nói tài xế mua một chiếc ghế đẩu, anh ngồi bên giường, chống khuỷu tay lên mép giường, chống cằm nhìn chằm chằm Bồ Thần đang ngủ say. Từ lúc co rút tử cung đến khi sinh Hoành Hoành, một giọt nước mắt cô cũng không rơi. Anh chảy nước mắt giúp cô.
Bồ Thần đang ngủ vô thức xoay người, có lẽ là vô thức đụng phải một vết thương nào đó. Lông mày cô hơi nhíu lại, hơi thở lại rất nhanh bình ổn lại.
Lúc cô nhíu mày, Tần Dữ cảm thấy trái tim mình không tự chủ đau nhói lên.
Lúc Bồ Thần vừa xoay người, chiếc chăn bông trên người cô bị tuột xuống, anh nín thở nắm chặt góc chăn đắp kín lại sau lưng cho cô.
– –Đọc full tại Truyenfull.vn—
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần. Tần Dữ quay đầu lại, Tần Minh Nghệ đưa đến cho anh một ly nước trái cây và một ly nước ấm.
Lo lắng chiếc ly đặt xuống tủ đầu giường sẽ tạo ra âm thanh, anh cầm lấy cả hai chiếc ly.
Tần Minh Nghệ muốn nhỏ giọng nói với anh vài câu, thấy anh cẩn thận sợ đánh thức Bồ Thần như vậy, bà nuốt lời nói của mình xuống cổ họng, ý bảo anh uống nước trái cây đi.
Bữa trưa Tần Dữ ăn không được nhiều. Vội vàng ăn xong nửa bát rồi đi đến ngồi xuống cạnh giường Bồ Thần. Tần Minh Nghệ lo lắng anh tự làm cơ thể suy sụp, đưa cho anh một ly nước ép tươi.
Anh lặng lẽ uống một ly nước trái cây, sau đó uống thêm vài ngụm nước ấm.
Bồ Thần đã ngủ hơn hai tiếng. Lúc tỉnh lại Tần Dữ vẫn còn bên cạnh, vẫn còn bộ dáng giống như trước khi cô ngủ
Cô đưa tay chạm vào má anh, gõ chữ hỏi anh: [Sao anh không đi ngủ một lát?]
Tần Dữ nhỏ giọng nói: “Vừa mới tỉnh.”
Anh chỉ vào những giọt nước trên trán: “Anh vừa mới vào nhà vệ sinh rửa mặt.”
Bồ Thần tin đó là thật, lau những giọt nước giữa hai hàng lông mày của anh.
Đáy mắt anh có tia máu, chỉ có những lúc anh thức suốt đêm theo đuổi dự án thì thỉnh thoảng hai mắt mới sung huyết. Hai đêm nay anh hầu như không ngủ, nhất là đêm đầu tiên lúc cô sinh con, cả đêm anh không hề chợp mắt.
Cô ra lệnh cho anh: “Hiện tại thân thể của em đã bình thường, bắt đầu từ đêm nay anh phải ngủ thật ngon.”
Tần Dữ đáp lại cô một tiếng cho có lệ, ôm cô ngồi dậy, để cô dựa vào đầu giường cho đầu óc tỉnh táo, anh đi lấy khăn lau mặt cho cô.
Còn chưa bước đi, Bồ Thần đã nắm lấy quần áo, cô muốn tự mình đi rửa mặt.
Tần Dữ không muốn để cô xuống giường.
Bồ Thần nói với anh ấy: “Sau khi sinh con phải hoạt động vừa phải, không thể lúc nào cũng được ôm, nếu không sẽ không có lợi cho việc hồi phục.”
Tần Dữ có lo lắng riêng: “Vậy cũng phải đợi đến khi tất cả vết thương đều hết đau.”
Bồ Thần: “Một chút vết thương này không sao đâu.”
Cuối cùng Tần Dữ không giằng co với cô nữa, mang dép vào cho cô.
Bồ Thần vươn hai tay. Nằm mấy ngày rồi, cô không muốn nằm trên giường thêm một phút nào nữa. Từ khi sinh đứa nhỏ, Tần Dữ hận không thể ôm cô đi, rất sợ cô đi nhiều hơn một bước là sẽ mệt chết.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Bồ Thần hỏi Tần Dữ: “Hoành Hoành tỉnh lại chưa?”
Tần Dữ lấy khăn thấm mồ hôi trên trán cô. “Chắc là tỉnh rồi. Lúc nãy anh nghe thấy giọng nói của Đông Đông, nói là muốn xem Hoành Hoành bơi.”
Hiện tại mỗi ngày Đông Đông đều đến bệnh viện. Ngày đầu tiên đến gặp Hoành Hoành, cậu bé há hốc mồm. Đây là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh lớn như vậy.
Sau đó, cậu bé nói nhỏ với mẹ: Cháu trai nhỏ sao lại có một chút xấu?
Cái hình dung từ “một chút” của cậu bé là cách nói rất lịch sự rồi, cậu bé không dám nói Hoành Hoành xấu xí.
Cậu bé tự nhủ: Nếu là cháu gái ngoại nhỏ, nhất định sẽ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Bồ Văn Tâm nói với cậu bé: Cho dù là cháu gái ngoại nhỏ thì cũng sẽ trông như thế này.
Đông Đông ngây người nhìn mẹ, trái tim thủy tinh hoàn toàn vỡ nát.
Cậu bé không thể hiểu được, không nên, cháu gái ngoại nhỏ sẽ xinh đẹp như chị gái, làm sao có thể xấu xí được.
Bồ Văn Tâm: Trẻ sơ sinh đều như thế này, nhăn nheo xấu xí, ba ngày sau sẽ từ từ thay đổi đẹp lên.
Đông Đông hiểu rõ làm động tác nuốt nước bọt, vẻ mặt thật may mắn.
Cậu bé đang mong cháu trai ngoại nhỏ thay đổi trở nên xinh đẹp hơn, vì vậy ngày hôm nay lại đến bệnh viện, ba ngày trôi qua, cháu trai ngoại nhỏ hẳn là sẽ thay đổi dễ nhìn hơn. Nhưng mà nhìn vẫn không khác trước mấy.
“Mẹ.” Đông Đông rất lo lắng: “Ba ngày đã trôi qua, Hoành Hoành sao trông vẫn không đẹp?”
Bồ Văn Tâm kiên nhẫn nói với cậu bé: “Phải từ từ mới trở nên đẹp được. Không phải ngủ một giấc là lập tức trở nên đẹp. Bộ dạng lúc đó của con cũng giống như thế này. Không phải bố đã cho con xem video hình ảnh lúc con mới sinh ra rồi hay sao? Không nhớ rõ hả? Buổi tối chúng ta về nhà xem lại một lần nữa.”
Đông Đông nhớ kỹ mấy đoạn phim đó. Cậu bé gảy gảy ngón tay: “Mẹ, con không nghĩ lúc nhỏ con xấu xí.”
Bồ Văn Tâm cười, nói: “Trong mắt con tất nhiên tự xem mình là trai đẹp rồi.”
Đông Đông tự cười khanh khách, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Chị ơi!”
Cậu bé nhìn thấy Bồ Thần đi vào, lao về phía Bồ Thần.
Mấy ngày nay mặc dù mỗi ngày đều đến, nhưng đều gặp đúng lúc Bồ Thần đang ngủ say. Cậu bé cũng không dám quấy rầy chị. Cuối cùng cậu bé cũng đợi được đến ngày hôm nay chị gái tỉnh lại.
Bồ Thần đón lấy Đông Đông, cúi xuống trán chạm trán với cậu bé.
Đông Đông đau lòng nói: “Chị ơi, chị có đau không?” Lúc cậu bé mới đến bệnh viện, chị gái anh đang nằm trên giường truyền nước, nhiều bình nước thuốc như vậy, nghĩ đến thôi cũng đã thấy đau.
Bồ Thần lắc đầu, biểu thị không đau.
Đông Đông: “Vậy chị đau thì nói cho em biết, em sẽ đọc truyện cho chị nghe. Lúc em bị bệnh truyền nước, bố cũng đọc truyện cho em nghe, cho em ngủ.”
Bồ Thần hôn lên trán cậu bé, dùng điện thoại di động nói lại với cậu bé: “Cảm ơn em, chị không đau.”
“Wow.” Đông Đông phát hiện ra một chuyện lớn, cậu chỉ vào điện thoại nói: “Chị ơi, chị đã trở nên thật dịu dàng rồi. Có phải là vì đã làm mẹ không? Mẹ nói trước đây mẹ rất hung dữ, nhưng bây giờ thì rất dịu dàng.”
Bồ Thần cười: “Đúng vậy, làm mẹ sẽ rất dịu dàng.”
Cô hỏi Đông Đông: “Âm thanh này nghe có hay không?”
Đông Đông gật đầu lia lịa, nghiêm túc nói: “Tất cả âm thanh của chị đều hay, cái này là hay nhất.”
Cậu bé giơ tay, cầm tay của Bồ Thần, dìu cô đi vào.
Một dòng nước ấm áp trào ra từ trái tim Bồ Thần. Năm ngoái Trần Viễn Hề đã gặp Đông Đông ở tiệm thịt nướng. Cô và Tần Dữ dẫn Đông Đông đi ăn cánh nướng. Trần Viễn Hề chỉ gặp Đông Đông có nửa tiếng thôi, nhưng cô ấy nói: Thế giới này rất đáng giá.
Hoành Hoành vừa mới tắm xong, đột nhiên khóc oe oe.
Động tác Bồ Thần ôm đứa nhỏ không thành thạo. Dì giúp việc cẩn thận đặt đứa nhỏ vào lòng cô, dạy cô cách bế.
Hoành Hoành vẫn đang mở miệng oe oe khóc lớn. Nhưng lúc được đặt trong vòng tay của Bồ Thần, đột nhiên không khóc nữa.
Lúc cô bồng Hoành Hoành thì không thể cầm điện thoại đánh chữ nữa, vì vậy chỉ có thể giao tiếp dựa vào ánh mắt và nét mặt.
Ngày hôm nay, độ ăn ý giữa Bồ Thần và Tần Dữ đã không còn cần dùng đến ánh mắt nữa. Anh nhanh chóng mở khóa điện thoại của Bồ Thần, tốc độ gõ chữ của anh bây giờ không kém hơn Bồ Thần là bao: “Hoành Hoành, mẹ là mẹ của con, có phải là con đã đói bụng rồi không?” Giọng nói phụ nữ dịu dàng phát ra từ điện thoại di động.
Hoành Hoành giống như nghe hiểu, nhìn Bồ Thần.
Bồ Thần nhẹ nhàng hôn lên trán con trai, tất cả tình yêu thương đều tan ra cùng với nụ hôn này.
Tần Dữ cũng cúi đầu hôn con trai, nhân tiện hôn một cái lên má Bồ Thần, theo bản năng hôn một cái lại thêm một cái nữa.
Những người khác trong phòng đều không thèm nhìn. Tần Minh Nghệ, bà ngoại và Bồ Văn Tâm đều lần lượt kiếm cớ đi ra ngoài. Đông Đông che mặt, chạy nhanh nhất.
Dì giúp việc thì không thể rời đi, bà phải chăm sóc đứa nhỏ. Ánh mắt của bà không biết phải dừng lại ở đâu, vì vậy bà không thể làm gì khác hơn là dọn dẹp bồn tắm của đứa nhỏ một lần nữa.
Tần Dữ không coi ra gì, nhìn chằm chằm Bồ Thần, còn không quên ôm Hoành Hoành giúp cho Bồ Thần: “Bé cưng, em có mệt không? Mệt mỏi thì để anh ôm con.”
Bồ Thần lắc đầu. Cô mới ôm con có hai phút, làm sao mà mệt được.
Tần Dữ lo lắng cánh tay của Bồ Thần bị đau, anh tìm một góc phù hợp, cố gắng hết sức để đỡ đứa nhỏ, giảm bớt trọng lượng đè lên tay cô. Tay còn lại gõ thì gõ chữ, dùng tiếng người mẹ trong ứng dụng tổng hợp giọng nói để giúp cô nói cho Hoành Hoành nghe.
Bồ Thần nhìn con trai trong tay, nhìn thế nào cũng không thấy đủ, giống như Tần Dữ nhìn cô vậy.
Buổi tối, bố mang canh hầm đến cho cô.
Mấy ngày nay Bồ Vạn Lý bận trong bận ngoài, hết lòng chăm sóc chế độ ăn uống của con gái. Trước đây lúc Bồ Văn Tâm sinh Đông Đông, ông cũng tự mình chăm sóc chế độ ăn uống cho em gái, liên tiếp trong vòng ba tháng, cho đến khi cơ thể Bồ Văn Tâm khôi phục mới thôi. Hiện tại đã có kinh nghiệm.
Trong ngày ở cữ, mỗi lần Bồ Văn Tâm đều đưa đến hai phần đồ ăn. Một phần đưa cho Bồ Thần, phần còn lại được chi cho bọn họ. Theo lời của bà ngoại là giải cơn thèm cho mọi người.
Trù nghệ của Bồ Vạn Lý rất tinh xảo. Mặc dù chỉ là một món ăn nhẹ, qua bàn tay ông nấu, đó đã trở thành một hương vị khác.
Tối nay Đông Đông nếm thử đồ ăn của Bồ Thần, hỏi Bồ Văn Tâm: “Mẹ, món ăn này gọi là gì?” Vừa nghe cậu bé lớn tiếng hỏi, Bồ Văn Tâm không để trong lòng.
Bồ Văn Tâm: “Món ăn ngày ở cữ.”
Đông Đông chậm rãi gật đầu: “Vậy…. Mẹ, chỉ có trong tháng này mới ăn món ăn này sao?”
Bồ Văn Tâm suy nghĩ một chút: “Về mặt lý thuyết, thì chính là như vậy.”
Đông Đông lấy điện thoại di động nhỏ ra tìm tên Bồ Vạn Lý. Cậu bé chỉ biết một vài thủ ngữ đơn giản của người câm. Chuẩn bị hỏi câu hỏi có chút phức tạp, cậu bé gõ chữ cho Bồ Vạn Lý đọc: [Cậu, cậu có thể đổi món ăn ngày ở cữ thành món ăn hàng năm không, để năm nào cũng có thể được ăn món ăn này?]
Bồ Vạn Lý cười, hứa với cậu bé: [Được, sau này mỗi ngày cậu đều làm món ăn hàng năm cho cháu ăn.]
Đông Đông cảm ơn ông bằng thủ ngữ, vui vẻ đi đến chỗ mẹ, tiếp tục ăn món ăn ngày ở cữ.
Tối nay Bồ Thần uống một chén canh lớn, ăn một nửa số đồ ăn mà bố đã nấu cho cô. Khẩu vị hôm nay của cô rõ ràng tốt hơn hôm qua, khí sắc cũng không tệ.
Bồ Vạn Lý đến dọn dẹp bộ đồ ăn, hỏi con gái xem có món gì cực kỳ muốn ăn hay không, ông có thể thay đổi đa dạng các món ăn.
Bồ Thần: [Bố làm gì con ăn nấy. Như vậy mỗi bữa cơm đều có sự ngạc nhiên vui sướng.]
Cô nói với bố: [Hôm nay là thứ bảy, bố đã xin nghỉ không đến công xưởng à?]
Bồ Vạn Lý: [Ông chủ cho bố nghỉ phép một tháng. Nhưng mà làm sao bố có thể không đi làm một tháng được. Chờ con xuất viện, thứ bảy bố sẽ đi làm bình thường, bữa cơm ngày hôm đó sẽ do dì làm.]
Bồ Thần: [Không sao đâu. Bố, bố bận công việc của bố, Tần Dữ cũng có thể làm cho con ăn.] Tần Dữ cũng nghỉ một tháng, cùng cô hoàn thành việc ở cữ rồi mới đi làm lại.
Anh giao các an đang làm và dự án của mình cho các luật sư khác trong nhóm thực hiện, bình thường thì liên lạc qua điện thoại và email.
Trước khi đến Tô Thành, anh đã đặc biệt yêu cầu bác sĩ dinh dưỡng lập ra bữa ăn trong những ngày ở cữ, dự định chờ xuất viện, mỗi ngày sẽ nấu cho cô ăn, để bố nghỉ ngơi một chút. [Bố, tết âm lịch năm nay bố dự định nghỉ mấy ngày? Lúc nào thì đóng cửa cửa tiệm?]
Bồ Vạn Lý cười: [Năm nay khác, bố phải nghỉ thêm vài ngày nữa, làm nhiều món ăn ngon cho các con.]
Tết âm lịch mỗi năm một lần lại đến. Tối qua ông không ngủ được, lấy công thức nấu ăn đêm giao thừa ra xem qua một lượt.
Bồ Vạn Lý trò chuyện với con gái một lúc. Hoành Hoành ở phòng cách vách đã tỉnh, ông phải đi xem cháu ngoại.
Tần Dữ khoác áo khoác cho Bồ Thần rồi dẫn cô ra ngoài phòng bệnh đi dạo.
Bồ Thần đã thương lượng với anh ngày mai muốn xuất viện, ở nhà vừa thoải mái vừa thuận tiện.
Tần Dữ không đồng ý: “Chờ thêm hai ngày nữa, tiếp tục tiêm thuốc kháng viêm đã, nếu không buổi tối em sẽ đau không ngủ được.”
Lúc anh đang nói chuyện thì bố anh gọi điện đến.
Hà Quân Thạc: “Con gửi cho địa chỉ bệnh viện và số phòng bệnh đến cho bố.”
Ông vội vã từ nước ngoài trở về, theo ngày dự sinh của Bồ Thần thì ngày mai mới là ngày sinh. Vì vậy trước mấy ngày, anh vội vàng giải quyết công việc ở đó rồi mua vé máy bay bay về trong đêm.
Hà Quân Thạc đặt phòng khách sạn gần con ngõ. Đến khách sạn, dùng tốc độ mà trước nay chưa từng có tắm rửa cạo râu, chưa đến hai tiếng, không kịp sấy khô tóc, thay một bộ quần áo rồi vội vã xuống lầu.
Hôm nay là ngày lạnh nhất kể từ khi mùa đông đến Tô Thành. Ông đang ở lối vào khách sạn chờ tài xế, cởi cúc cúc áo khoác để xua tan cái nóng trên người.
Nghĩ đến việc sẽ lập tức được nhìn thấy cháu trai, không biết sao ông lại có chút căng thẳng. Nếu như được gặp cháu gái, ông sẽ không chảy mồ hôi đầm đìa như vậy.
Tài xế chậm rãi dừng xe lại, thấy Hà Quân Thạc mặc ít như vậy còn mở rộng áo khoác ngoài, anh ta tốt bụng nhắc nhở: “Par Hà, ngài như vậy sẽ rất dễ bị cảm lạnh.”
Hà Quân Thạc lên xe, đóng cửa xe lại, nói: “Không lạnh, có thể được gặp Hoành Hoành ngay lập tức rồi. Tôi hiện tại hận không thể bật máy điều hòa cho mát mẻ.”
Tài xế cười nói: “Hiểu, hiểu.”
Hà Quân Thạc nói trong lòng, làm sao anh ta có thể hiểu được. Anh ta không thể hiểu được sự kích động và sợ hãi khi ông còn trẻ như vậy mà đã được làm ông nội.