*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơm nhà giản dị, đều là những món mà Giang Miểu thích.
Bà ngoại luôn sống một mình, nên hôm nay cực kỳ vui vẻ.
Bà lấy bình rượu hoa quế được ủ nhiều năm mà mình trân quý ra, tự rót tự uống, đồ ăn chưa ăn được hai đũa thì đã uống hết ba ly rượu.
Giang Miểu hơi lo lắng, nhẹ giọng khuyên bà: “Bà ngoại, bà uống từ từ, đừng có vội.”
“Bà rất là vui!”
Mặt bà đỏ bừng, từ tốn vuốt mái tóc bạc, sau đó gắp miếng thịt heo kho với nước sốt đỏ cho Giang Miểu.
Bà cong ngón tay thành hình hoa lan* rồi giơ lên trời, giọng điệu và mặt mày đều hớn hở: “Bé à, bà ngoại nói cho con nghe, hôm nay là kỷ niệm 45 năm ngày cưới của ông bà.
Bà không nói cho ai biết cả, định cùng ông con trải qua ngày này với thế giới hai người, nào ngờ hai đứa nhóc các con đứa trước đứa sau chạy tới.
Có phải ngửi được mùi thịt kho tàu nên chạy đến đúng không?”
*
Giang Miểu cười ngọt ngào, ngoan ngoãn rót rượu cho bà.
Cô bưng chén trà của mình lên kính bà ngoại: “Bà ơi, con lấy trà thay rượu, chúc ông bà bạc đầu giai lão, mãi mãi chung thủy.”
“Được được.”
Bà vui vẻ ra mặt, xoay đầu lại nói với người đàn ông đang ăn cơm: “Cậu thấy chưa? Cô gái nhỏ nhà chúng tôi đã trưởng thành rồi đó, còn biết kính rượu nữa.”
Cô bị nhắc tới nên hơi ngại, cẩn thận nhìn trộm người đàn ông, lại tình cờ va vào đôi mắt đen đang cười của anh.
Mặt cô đỏ bừng, cúi đầu tránh đi cái nhìn chăm chú nóng rực của anh.
Bà ngoại nâng ly chạm cốc với cô rồi sảng khoái uống cạn.
Bà uống rất nhanh, trong chốc lát đã hơn nửa chai rượu, sau khi bà say thì không ai có thể cản nổi sự nhiệt tình của bà.
Bàn ăn yên lặng bỗng sôi nổi lên.
Bà kéo kéo tay Giang Miểu rồi nháy mắt với cô: “Bé, con nói cho bà biết, hiện tại con có đang thích ai không?”
Giang Miểu hoảng sợ, lắp bắp trả lời: “Bà, con mới tốt nghiệp không lâu, chưa nghĩ tới chuyện này…”
Bà bỗng chốc xụ mặt, khoa tay múa chân nói: “Con đó nha, đừng có nghe mấy cái sắp đặt cổ hủ và quy củ của mẹ con, bây giờ là thời đại nào rồi, tình yêu không phân biệt tuổi tác.
Lúc bà 18 tuổi đã được gặp ông ngoại con, bà bị mê hoặc bởi dáng vẻ khi mặc quân phục của ông, nói thế nào cũng phải là ông ấy.
Nhưng ông ấy lại không chịu, cứ nói bà còn quá nhỏ.
Bà cứ không quan tâm, theo ông từ Thượng Hải đến Diêm Thành.
Cuối cùng ông không lay chuyển được bà, vẫn ngoan ngoãn đi theo bà đấy thôi.”
Cô nhìn bà ngoại đang đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp.
Cô nghiêng đầu, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh bà ngoại trẻ trung đang đuổi theo sau ông ngoại lầm lì ít nói.
Nghĩ đến thôi đã cảm thấy thú vị rồi.
Ông và bà, một người trầm tĩnh ít nói, còn người kia ăn nói rất giỏi, nhưng khi hai người ở chung thì lại vô cùng ngọt ngào.
Tôn trọng nhau, hiểu nhau, làm bạn với nhau.
Đây là những hiểu biết ban đầu của cô về tình yêu.
Xuất phát từ cuộc sống hôn nhân êm ấm bình đạm của ông bà.
“Ủa, mà không đúng.”
Bà gãi đầu, say mơ màng, nhìn cô không chớp mắt: “Sao bà nhớ con bé Mạt Lỵ có gọi cho bà, nói là đã giới thiệu cho con một chàng trai tài giỏi, hình như mới vừa đi du học về, cũng rất đẹp trai.
Thế nào? Con thấy sao? Có thích cậu ấy không? “
Giang Miểu bị hỏi dồn dập có hơi chóng mặt nhức đầu, ậm ừ nửa ngày cũng chưa trả lời được.
Cô xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ để bỏ trốn.
Cô nên trả lời thế nào đây?
Người bà nói con không có gặp.
Trời xui đất khiến con lại gặp một người khác.
Người đó đang ngồi đối diện con, thong thả húp canh.
“Bé ơi?” Bà ngoại thúc giục.
Giang Miểu thở dài, ánh mắt nhìn mông lung: “Con chưa gặp, cũng không thích.”
“Thật đáng tiếc…”
Bà hơi mất mát, ai ngờ chuyện vừa chuyển chủ đề lại chuyển đến đầu khác: “Kỷ Viêm.”
Người đàn ông đang cúi đầu húp canh nghe tiếng liền đặt muỗng xuống, người nghiêng về phía bà, ngồi ngay ngắn.
Bà ngoại cười tủm tỉm: “Đội trưởng Ngô của cậu chỉ có một đứa cháu gái cưng thôi đó.
Bình thường cậu phải để ý nhiều chút, nếu có người nào thích hợp là phải nghĩ đến bé nhà chúng tôi trước, biết chưa?”
Đội trưởng Kỷ nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô gái ngồi đối diện, cong môi cười: “Dạ được.”
“Ừ, mà không được, không được.”
Không biết bà nhớ tới điều gì, bỗng cuộn tay thành nắm đấm rồi vỗ đầu mình: “Một năm 365 ngày cậu đều ở trong quân đội, bên cạnh cậu toàn là đám nhóc xấu xí đầy mồ hôi.
Bé con là nụ hoa nhà chúng tôi dốc lòng chăm sóc, còn các cậu cứng nhắc như vậy, sao biết thương tiếc bé.
Không được không được… “
Cô gái nhỏ ngồi bên cạnh xấu hổ mặt mày đỏ bừng, kéo ống tay áo của bà, vô cùng đáng thương: “Bà ngoại… Bà đừng nói nữa…”
Ngón tay thon thả nhỏ nhắn như ngọc của bà vỗ nhẹ vào ngực, dịu dàng trấn an cô: “Đừng lo lắng, việc này bé cứ để cho bà ngoại, bảo đảm sẽ tìm được cho con một người chồng như ý.”
Giang Miểu: “…”
Bữa cơm này không thể ăn được nữa.
Cô muốn về nhà.
Tối nay bà ngoại vui vẻ khác thường, chưa đến tám giờ mà bà đã mơ mơ màng màng ngã gục trên bàn cơm.
Kỷ Viêm đỡ bà lên phòng ngủ trên lầu hai.
Sau khi sắp xếp ổn thoả, anh bước xuống lầu thì thấy Giang Miểu đang dọn dẹp chén đũa.
Người đàn ông sải bước lại rồi nắm cổ tay cô kéo qua một bên.
Anh cúi đầu nhìn cô, điềm đạm nói: “Em ra phòng khách ngồi đợi đi, nơi này để tôi lo.”
“Tôi có thể giúp.” Mắt cô gái nhỏ sáng lên.
Anh cong khóe môi, cười như không cười: “Tối nay tôi không muốn mơ thấy đội trưởng Ngô.”
Giang Miểu ngẩng đầu rồi trịnh trọng nói: “Anh không bắt nạt tôi thì ông ngoại cũng sẽ không tìm anh gây phiền phức đâu.”
Kỷ Viêm lẳng lặng nhìn cô nhóc.
Bỗng nhiên anh khom lưng ghé sát vào người cô.
Cô hoảng sợ lùi về sau một bước, ngước mắt lên, đúng lúc bốn mắt chạm nhau.
“Em có đi hay không?” Giọng anh khàn khàn.
Khuôn mặt cô gái có hai vệt ửng hồng đáng ngờ, chân mềm nhũn suýt chút nữa không đứng vững.
Cô ngượng ngùng dời mắt, mở miệng nói: “Đi.”
Sau đó dưới ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, cô xoay người không tiền đồ mà bỏ trốn.
Giang Miểu yên lặng ngồi trên ghế mây thở hổn hển, nhịp tim đập loạn xạ, không thể bình tĩnh lại.
Hai tay chạm vào gương mặt nóng rực, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Nóng quá, nóng quá.
Nóng đến mức sắp phát điên rồi.
Chờ anh dọn dẹp xong, kim đồng hồ đúng lúc chỉ chín giờ.
Mấy ngày qua, Kỷ Viêm dẫn một đội tân binh đến đội cứu hỏa của trấn ở gần đây để huấn luyện đặc biệt.
Sau khi kết thúc, anh lập tức đến thăm bà, thuận tiện ăn ké bữa cơm nhà ngon miệng.
Ngoài ra, kỳ nghỉ đông mỗi năm anh đều sẽ đến đây ở vài ngày, thường xuyên qua lại nên anh cũng có phòng riêng.
Giang Miểu đeo túi nhỏ đi theo người đàn ông ra ngoài.
Hai người bước ra sân, cô đi thẳng đến xe của mình, lúc chuẩn bị kéo cửa xe ra, cô quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Cô nghi hoặc hỏi: “Anh không về nhà ư?”
Người đàn ông mặt không cảm xúc trả lời: “Người say rượu sau khi tỉnh lại sẽ rất khó chịu, tôi ở lại đây trông chừng bà, ngày mai làm xong bữa sáng rồi đi.”
“Ồ.”
Thật ra cô cũng muốn ở lại, nhưng chiều mai cô có buổi hội thảo học thuật, không thể không đi.
Cô đứng thẳng người, khom lưng lễ phép cảm ơn: “Vậy bà ngoại làm phiền anh.”
Anh bình đạm đáp: “Ừ.”
Giang Miểu chậm rãi lên xe, cô ấn vào nút khởi động được trang bị trong xe.
Xe phát ra tiếng đánh lửa ‘da da da’, sau đó tắt ngúm.
Cô hoảng sợ, tay chân luống cuống thử lại mấy lần, kết quả vẫn như cũ.
Đúng lúc này, người đàn ông đứng dưới tán cây đi đến.
Anh kéo cửa xe ra, tay đặt lên cửa rồi cúi người tiến vào.
Không gian bên trong không rộng lắm, người đàn ông cao to xông vào khiến khoảng cách gần như mặt đối mặt.
Hô hấp của cô bỗng gấp gáp, căng thẳng đến nỗi không dám thở ra.
“Không khởi động được à?” Giọng nói anh vang lên bên tai cô, toàn bộ hơi nóng đều phun lên vành tai nóng rực.
“Ừ.” Âm thanh yếu ớt như muỗi kêu.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển, nhìn thấy nó sáng đèn nhưng vài giây sau lại hoàn toàn đen kịt.
Anh đứng thẳng dậy rồi vẫy tay với Giang Miểu đang ngồi trong xe ngốc thành chim cút: “Em xuống xe đi.”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn xuống xe đứng sang một bên, sau đó Kỷ Viêm lập tức bước lên xe, trước tiên anh điều chỉnh ghế lái.
Giang Miểu thấy anh kéo ghế về sau cả khúc, cô rầu rĩ nhìn đôi chân ngắn của mình, khẽ thở dài.
“Da da da da da…”
Xe lại tắt máy.
Qua vài lần thử nhưng chiếc xe vẫn không nổ máy.
Trong thùng xe oi bức kín gió, mới một chút mà mồ hôi đã nhễ nhại.
Sau khi bước xuống xe, lưng anh ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp dính vào da thịt.
Kỷ Viêm đi về trước hai bước, dùng một tay cởi chiếc áo ngắn tay ra treo lên cây rồi đi vòng ra trước xe, mở mui xe, cúi người xem xét.
Những đàn ông từ trước đến nay đều không câu nệ việc vặt.
Hằng ngày cũng thường xuyên khỏa thân trong quá trình huấn luyện, đều là đàn ông thô kệch cao lớn với nhau nên không có khái niệm xấu hổ.
Nhưng hiển nhiên anh đã quên có một người khác đang tồn tại trong tiểu viện nông thôn này.
Có quỷ mới biết cảnh mãnh nam cởi đồ vừa nãy đã dọa cô gái nhỏ chưa trải sự đời thành dạng gì rồi.
Nhìn tấm lưng trần trụi cường tráng của anh, theo phản xạ cô lấy tay che mặt, nhưng sau mấy giây, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại hé ngón tay ra, lén nhìn anh như đứa trẻ nhìn trộm.
Anh có làn da ngăm đen, bờ vai rộng, các cơ trước ngực nhô ra phồng lên, cứng như xương.
Lúc anh cong eo, mồ hôi theo hàm dưới cương nghị chảy xuống xương quai xanh rồi đọng lại, chạy dọc theo đường cong bóng loáng da thịt tản ra tứ phía.
Tất cả đều đi vào trong chiếc quần bó, biến mất không thấy tăm tích.
Trên người anh tràn ngập đường nét hoang dại cùng với hormone nam tính bùng nổ trong không khí.
Đầu óc cô gái nhỏ đang “Ong ong”.
Cô đương nhiên hiểu được đạo lý “Phi lễ chớ nhìn” (*), nhưng biết là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.
(*) Phi lễ chớ nhìn: không nhìn điều sai, trái lễ nghi.
Trong lòng có hai tên phản diện trắng đỏ đang đánh nhau, hiển nhiên là ác ma đã thắng.
Vì thế cô mới dám công khai nhìn anh chằm chằm như vậy.
Cho dù đã đỏ từ mặt đến tận cổ, cô vẫn luyến tiếc khi nhìn chỗ khác.
Người đàn ông đang kiểm tra thiết bị trước xe bỗng nhiên ngước mắt, đụng phải ánh mắt sáng ngời của cô gái nhỏ.
Đôi mắt tròn xoe, hai má ửng đỏ, mồ hôi trên trán thấm ướt tóc mái, chia rõ thành từng sợi từng sợi, trông có chút buồn cười.
”Nóng à?” Anh hỏi cô.
Giang Miểu chột dạ nhìn chỗ khác rồi gật gật đầu.
“Vào nhà ngồi cho mát đi.”
Cô gái nhỏ lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Thật sự không đi?”
“Ừ.” Giọng cô chắc nịch.
“Vậy em đứng đợi dưới tán cây…”
Anh đứng thẳng người, một tay để trên động cơ.
Ánh mắt sâu thẳm rơi vào người cô, con ngươi đen láy tản ra tia sáng kỳ lạ giống như báo gấm tìm kiếm thức ăn vào ban đêm, khóe môi hơi cong lên: “Em cứ nhìn tôi chăm chăm như vậy sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu quả làm việc của tôi.
“
“…”
Cô còn ngây ngốc cho rằng mình đã che giấu kỹ, không muốn để người khác nhìn thấy.
Cô gái nhỏ chán nản, sau đầu có anh có mắt à?.