Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 81: A Dư: Đi chết đi



Editor: YYone

Mấy tháng này bận rộn chế tạo Hướng Nguyệt nên Thích Triều ít khi ra ngoài chứ đừng nói đến đưa Tam Nguyệt về giới thiệu với các búp bê trong nhà.

“Ba đứa nhóc nhà tôi rất ngoan, Tam Nguyệt đừng căng thẳng quá.” Thích Triều mỉm cười với Tam Nguyệt đang ngồi bên ghế phụ. “Cậu cứ coi bọn chúng như em trai là được rồi.”

Tam Nguyệt hiếm khi ở một mình với Thích Triều, nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông, sống lưng y cứng đờ, bàn tay đặt trên đầu gối co quắp.

Khác với cơ thể căng thẳng, trong lòng Tam Nguyệt có cảm giác gần gũi kỳ lạ với người đàn ông này. Cảm giác này giống như sự thân thiết đối với cha, thậm chí còn gần gũi hơn một chút.

Người cha “Thiêu Khí” của Tam Nguyệt là một thợ chế tác đam mê rượu chè, tuy ông ta chưa từng ngược đãi Tam Nguyệt nhưng cũng không thể coi là tốt. Sau khi bán Tam Nguyệt cho thương gia giàu có thì đã biến mất.

Tam Nguyệt không biết cha mình sẽ đổ phần lớn tiền bạc vào rượu rồi mua mấy nguyên liệu giá rẻ để chế tạo búp bê, tiếp tục bán đấu giá chúng để mua rượu. Vòng đi vòng lại như vậy cho tới khi trúng độc cồn mà chết.

Y nhìn người đàn ông đang cố khiến mình thả lỏng, ngừng lại một lúc rồi gật đầu.

Thời gian dài như vậy cũng đủ để Tam Nguyệt suy nghĩ thông suốt. Có lẽ từ khoảnh khắc y tỉnh lại, cha của y đã thay người. Tam Nguyệt không hỏi Thích Triều, y đoán hắn không muốn làm lộ chuyện này.

Phi thuyền chậm rãi đáp xuống, Thích Triều đưa Tam Nguyệt vào biệt thự. Bây giờ là tám giờ sáng, thời gian Li Bạch và Lan Lạc học tập. Hôm nay cũng như thường ngày, lúc Thích Triều vào nhà, hai búp bê đang ngồi trên thảm đọc sách.

Điểm khác biệt là Hướng Nguyệt đứng phía sau hai búp bê, cái đuôi đung đưa qua lại, tầm mắt đảo quanh như đang tìm gì đó. Thấy cha từ ngoài cửa đi vào, đôi mắt đỏ sáng rực, nháy mắt đã chạy tới trước mặt Thích Triều. “Ba ba.”

Thích Triều không ngạc nhiên khi Hướng Nguyệt xuất hiện, hắn đưa tay xoa đầu cậu, giải thích. “Ba ra ngoài một chuyến, thấy mấy đứa đang ngủ nên ba không gọi.”

Hướng Nguyệt mới sinh chưa lâu, dễ cảm thấy thiếu an toàn. Lan Lạc và Li Bạch thì chỉ cần ở nhà đã có thể thư giãn, tỉnh dậy không thấy Thích Triều cũng không sợ hãi.

Được cha xoa đầu, cái đuôi phía sau Hướng Nguyệt càng vẫy hăng hơn, hiển nhiên rất thích cha sờ tóc mình. Cậu nhìn Thích Triều, định nói gì đó thì phát hiện một búp bê xa lạ đứng sau cha mình, đôi mắt đỏ ngoan ngoãn lập tức trở nên cảnh giác.

“Đây là Tam Nguyệt, con không cần sợ.”

Thích Triều xoa đầu Hướng Nguyệt, nói với Li Bạch và Lan Lạc đang theo đuôi mình. “Hôm nay nghỉ một ngày, các con với Tam Nguyệt chơi với nhau vui nhé.”

Li Bạch và Lan Lạc rất nghiêm túc trong phương diện học tập. Đôi khi Thích Triều nhìn bọn nhỏ cố gắng học như vậy cũng run bần bật. Thích Triều vốn là học sinh kém, chẳng thích học hành. Nếu không phải chuyện mấy búp bê gây ra quá nghiêm trọng thì hắn cũng không ép hai đứa phải bổ sung kiến thức.

Bây giờ thư giãn mấy ngày, coi như cho bọn nhỏ có thời gian nghỉ ngơi. Thích Triều nghĩ vậy, dắt mấy búp bê vào phòng khách, không phát hiện khi Tam Nguyệt nhìn thấy Lan Lạc, biểu cảm có chút kỳ lạ.

Lan Lạc nhận ra tầm mắt đối phương, cậu nhóc nghiêng đầu, nở nụ cười rạng rỡ, thực chất trong lòng đã mất kiên nhẫn.

Cậu nhóc không hiểu tại sao người này lại nhìn mình bằng ánh mắt ấy. Nếu Thích Triều không ở đây, Lan Lạc đã tự ra tay ép hỏi Tam Nguyệt có ý gì rồi.

Đánh nhau là sai.

Lan Lạc biết mình không thể đánh lộn trước mặt Thích Triều.

Li Bạch không biết suy nghĩ của Lan Lạc, cậu bé kéo bạn mình, hưng phấn nói. “Đi nào, hôm nay được nghỉ rồi, xem hoạt hình thôi! Li Bạch sẽ để cậu xem Gấu Cầu Vồng trước mười phút, xong rồi Lan Lạc cũng phải để tớ xem hoạt hình tớ thích mười phút nha.”

Lan Lạc kìm nén cảm giác không vui trong lòng, cong cong mắt với Li Bạch.

Tam Nguyệt nhìn búp bê tóc vàng xuất hiện trong mơ bị Li Bạch túm đi, biểu cảm phức tạp. Vì sao y lại mơ thấy một búp bê có thật? Rốt cuộc giấc mơ đó là sao?

Nhớ tới đôi mắt xanh xinh đẹp bị móc mất, Tam Nguyệt càng cảm thấy mơ hồ về cảnh tượng ấy. Nghe thấy Thích triều gọi tên mình, Tam Nguyệt khựng lại, tạm thời bỏ qua mấy chuyện này, giả vờ tự nhiên đi qua.

Hướng Nguyệt đứng phía sau Thích Triều, ánh mắt đảo qua Lan Lạc và Tam Nguyệt, cuối cùng dừng lại trên người Thích Triều đang lười biếng lim dim trên sofa, chiếc đuôi cún xù xù màu đen vung vẩy. Nếu không liên quan tới cha thì cậu chẳng cần can thiệp.

Thích Triều chống cằm nhìn mấy búp bê trong nhà. Lan Lạc và Li Bạch ngồi trên sofa tớ một câu, cậu một câu xem hoạt hình. Tam Nguyệt ngồi một mình ở góc ghế, Hướng Nguyệt đứng sau lưng hắn, không có ý định giao tiếp với các búp bê khác.

Tổng cộng có bốn búp bê mà cứ như phân thành ba nhóm nhỏ.

Thích Triều đưa Tam Nguyệt tới đây là vì muốn búp bê trong nhà có thêm nhiều bạn bè chứ không phải để bọn chúng ở với nhau lúng túng như này. Hắn cào cào tóc, đứng dậy, đút tay vào túi. “Đi thôi, chúng ta ra công viên nào.”

Chơi ở nhà không được, ra ngoài hẳn là được ha?

Li Bạch và Lan Lạc thích ra ngoài chơi, lập tức đồng ý. Hướng Nguyệt chỉ cần theo cha thì đi đâu cũng được. Tam Nguyệt có tâm sự trong lòng nhưng cũng không phản đối. Chuyện đi công viên cứ thế được quyết định xong.

Công viên cách biệt thự không xa, Thích Triều đút tay vào túi đi trước, Li Bạch và Lan Lạc bám sát theo sau. Thích Triều liếc qua, khóe môi cong lên.

Từ việc “kết hôn” lần trước Li Bạch và Lan Lạc mỗi lần ra cửa đều có thói quen này. Thích Triều biết bọn nhỏ lo hắn lại bị mấy búp bê kiểu như “A Cốt” đánh ngất, song hắn vẫn hơi không quen.

Hắn không muốn mấy đứa nhỏ lúc nào cũng phải cảnh giác, ví dụ như thái độ của Li Bạch đối với Tam Nguyệt.

Nếu là trước đây, Li Bạch gặp Tam Nguyệt thì phản ứng đầu tiên là tò mò và bỡ ngỡ, sau đó sẽ chủ động bắt chuyện, nhiệt tình kết bạn với Tam Nguyệt. Nhưng sau khi liên tục gặp phải chuyện của Vua Sói rồi A Cốt, Li Bạch dường như hơi khép mình.

Không dễ tin người là một trong những biểu hiện của sự trưởng thành, song đôi khi suy nghĩ quá nhiều lại rất mệt mỏi. Thích Triều dừng bước, xoa đầu Li Bạch và Lan Lạc, cười nói. “Ba muốn ngồi xích đu, hai đứa mau chạy qua giúp ba xem có chỗ không nhé?”

Li Bạch và Lan Lạc nghe vậy, ánh mắt sáng rực lên, cao giọng đáp “Vâng ạ!” rồi lập tức chạy đi.

Giờ phút này trong đầu hai đứa chỉ có một suy nghĩ là phải thỏa mãn nguyện vọng của Thích Triều.

Chờ Thích Triều đưa Tam Nguyệt và Hướng Nguyệt chậm rì rì đi tới, Li Bạch kích động vẫy vẫy tay. “Ba ba! Li Bạch và Lan Lạc giữ chỗ cho ba ba rồi ạ!”

Khu biệt thự cao cấp vốn đã ít cư dân, hơn nữa bây giờ đang là giờ hành chính, ở công viên không có ai cả. Thích Triều nhìn Lan Lạc và Li Bạch đang cười toe toét, lần lượt xoa đầu hai búp bê. “Hai đứa giỏi lắm.”

Được cha khen, nụ cười trên mặt Li Bạch và Lan Lạc còn rạng rỡ hơn. Hai búp bê đi tới bên cạnh, ngượng ngùng chơi xích đu.

Thích Triều cười khẽ, không nói gì, ngồi lên xích đu một lúc. Dù sao cũng đã giao nhiệm vụ cho bọn nhỏ, không mấy hứng thú thì cũng không thể phụ lòng hai đứa.

Đôi mắt đỏ của Hướng Nguyệt nhìn chằm chằm xích đu.

Trước khi ra cửa Hướng Nguyệt đã thu tai và đuôi cún vào, nếu giờ có đuôi đằng sau thì hẳn đã dựng thẳng lên rồi.

Hướng Nguyệt nhớ kỹ xích đu trông như thế nào, lần sau nhiệm vụ giữ xích đu cho cha sẽ do cậu đảm nhận.

Tam Nguyệt ngồi bên ghế xích đu khác, bí mật liếc mắt sang Lan Lạc. Trong mơ búp bê tóc vàng cũng mỉm cười nhưng so với hiện tại thì nụ cười đó giả tạo đến phát sợ, cứ như thể được lập trình sẵn.

Y ngẩng đầu, có hơi không hiểu.

Thích Triều nhìn Tam Nguyệt một cái, vỗ vỗ Hướng Nguyệt đứng bên cạnh mình. “Con qua chơi xích đu với Tam Nguyệt đi.”

Cứ đi theo hắn mãi thì không ổn.

Thích Triều cảm thấy Hướng Nguyệt nhà mình cần kết thêm nhiều bạn hơn.

Nếu Hướng Nguyệt bây giờ có đuôi thì giờ nó đã cụp xuống rồi, đôi mắt đỏ của cậu quan sát cha, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, đi tới bên cạnh Tam Nguyệt, bình tĩnh lên tiếng. “Tôi chơi với cậu.”

Tam Nguyệt liếc sang Thích Triều, mím môi gật đầu.

Tuy nghe tên có vẻ dịu dàng nhưng Tam Nguyệt là búp bê nam trưởng thành, đương nhiên nặng hơn búp bê thiếu niên như Hướng Nguyệt rất nhiều, song Hướng Nguyệt vẫn đẩy được y lên dễ dàng.

So với Li Bạch và Lan Lạc đùa nghịch đến phát cuồng thì hai búp bê này rõ ràng không hứng thú với xích đu. Hướng Nguyệt đẩy giúp Tam Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng, cực kỳ giống đang làm qua loa.

Thích Triều có chút buồn cười, song hắn không lên tiếng. Thấy tầm mắt Hướng Nguyệt luôn dừng một chỗ, Thích Triều ngừng lại, nhìn theo.

Đó là một hố cát trẻ em, bên trên có không ít đồ chơi mấy đứa trẻ con để lại. Hướng Nguyệt thích chơi cát sao?

Thích Triều chủ động hỏi. “Hướng Nguyệt, con muốn sang hố cát chơi không.”

Hướng Nguyệt lắc đầu, như thể không mấy hứng thú, nhưng một lát sau tầm mắt vẫn giữ nguyên tại chỗ. Thích Triều quan sát hồi lâu mới xác định được Hướng Nguyệt hẳn đang nhìn trái bóng chày ở đó.

Hướng Nguyệt thích bóng à?

Thích Triều trầm mặc. Ban đầu hắn thiết lập Hướng Nguyệt là Thiên Cẩu, hóa ra đặt giả thiết cho thân phận của búp bê sẽ ảnh hưởng đến sở thích của chúng sao?

Thích Triều không hỏi Hướng Nguyệt nữa, có lẽ giờ cũng chẳng có câu trả lời ngay được, hắn quyết định đặt một quả bóng trẻ em trên mạng để thử.

Đặt hàng xong, Thích Triều khẽ cười, cảm thấy chuyện này đúng là thú vị. Hắn đang chuẩn bị tắt quang não, tiếp tục trông mấy đứa nhỏ thì trên màn hình nhảy ra thông báo.

#Thợ chế tác cấp đại sư của Hiệp hội đã có thêm một người! Yến hội hoàng gia mùa đông tăng thêm một chỗ!#

Thích Triều dừng lại, nhấn vào thì thấy một gương mặt quen thuộc, chính là Thanh Vũ, chủ nhân của Song Kính.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng bàn tay cầm quang não đột nhiên siết chặt, gân xanh mơ hồ nổi lên. Trước đây Thanh Vũ là một thợ chế tác đặc cấp, bây giờ đã tăng lên cấp đại sư.

Thợ chế tác cấp đại sư cần phải chế tạo năm búp bê cấp S, vậy Thanh Vũ đã hoàn thành rồi sao?

Thích Triều tắt quang não, nghĩ đến những búp bê dị dạng mà Thanh Vũ chế tạo, trong lòng đột nhiên cảm thấy gấp gáp. Hắn biết thợ chế tác cấp đại sư có ảnh hưởng rất lớn đối với ngành này. Thanh Vũ trở thành thợ chế tác cấp đại sư đồng nghĩa với việc sẽ có thêm nhiều búp bê dị dạng xuất hiện.

Thích Triều thầm nghĩ tốc độ của mình phải nhanh hơn nữa. Ít nhất không thể để Thanh Vũ đã trở thành cấp đại sư mà mình khó khăn lắm mới lên được thợ chế tác đặc cấp.

Bên kia, Thẩm Du Hi nhận được tin nhắn của Đỗ Quyên, anh rũ mi.

Mười người có năng lực xuất hiện nghĩa là mười búp bê cấp S đã chết.

Gần đây tốc độ làm búp bê cấp S của Hiệp hội nhanh hơn hẳn. Thẩm Du Hi nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, biểu cảm dường như không mấy ngạc nhiên, khóe miệng nhếch lên, nghiêng đầu nhìn Mạc Tư. “Bảo Xích Yêu đưa tất cả các búp bê mà A Dư đánh dấu gần đây về sân huấn luyện.”

Mạc Tư gật đầu, không hỏi nhiều, lập tức rời phòng.

Không lâu sau khi Mạc Tư rời đi, A Dư xuất hiện.

“Có chuyện gì?”

Thẩm Du Hi biết nếu không có chuyện quan trọng thì A Dư rất ít khi về nhà, trừ khi anh gọi.

“Năng lực đặc biệt của Tam Nguyệt rất hữu dụng ạ.”

A Dư cởi mũ hải quân, giữ trước ngực mình. Nàng đặt cuốn sổ lên bàn cha. “Có vẻ Tam Nguyệt đã từng mơ thấy Lan Lạc. Dựa theo phán đoán của A Dư thì năng lực đặc biệt của cậu ta thiên về tiên đoán ạ.”

Năng lực đặc biệt của A Dư là thu thập thông tin, dựa trên những thứ tổng hợp được thì khả năng phán đoán của nàng chính xác tới 80%.

Tiên đoán?

Ngón tay Thẩm Du Hi khựng lại, anh nhìn về phía A Dư. “Hôm nay Tam Nguyệt đã gặp Lan Lạc rồi à?”

Khi A Dư thu thập thông tin, phần lớn đều dựa trên phán đoán thực tế. Để có được những thông tin này, A Dư cần phân tích từng biểu cảm của Tam Nguyệt khi đối diện với Lan Lạc.

“Vâng.” A Dư gật đầu, nàng dừng lại một chút rồi nói. “Búp bê tên Hướng Nguyệt mà Thích Triều chế tạo rất nhạy bén ạ.”

“Cậu ta phát hiện con à?” Thẩm Du Hi có chút ngạc nhiên.

A Dư lắc đầu, nhớ tới búp bê đó có liếc tới chỗ nàng đang theo dõi, khẳng định. “Cậu ta không phát hiện ạ, chỉ là trực giác cảm thấy bất thường.”

Thẩm Du Hi ừ một tiếng, khóe môi cong lên. Như nhớ gì đó, anh nhìn A Dư. “Con không cần giám sát Tam Nguyệt nữa đâu.”

Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi lộ ra ý cười. “Ta sẽ đi gặp cậu ta.”

Đó không nhất định là năng lực tiên đoán. Thẩm Du Hi biết phán đoán của A Dư rất chính xác, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng có sai sót. Dù vậy, năng lực này đủ quan trọng để anh phải tới khu Lâm Kinh một chuyến.

Thẩm Du Hi nhớ đến Thích Triều, chậm rãi rũ mi. Vài giây sau, anh nhẹ giọng. “Con đi tìm A Cốt, bảo nó ngoan ngoãn một chút. Qua hai ngày nữa để A Cốt đi hỗ trợ Xích Yêu.”

A Dư gật đầu, đội mũ hải quân, cầm cuốn sổ rồi nhanh nhẹn nhảy qua cửa sổ.

Cha hẳn sẽ đi tìm Thích Triều.

A Dư vừa nghĩ vừa chạy về phía trại huấn luyện.

Theo phân tích của nàng thì trở về nhà trong vòng ba giờ, nàng vẫn có thể được gặp được cha.

A Dư thường xuyên phải chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, rất ít khi ở bên cha. Nàng kéo mũ hải quân xuống che khuất đôi mắt, chỉ để lộ phần cằm trắng trẻo, tinh tế và đôi môi đỏ hơi mím.

Trong sân huấn luyện, A Cốt dựa người vào một cây đại thụ, nhàm chán đếm kiến. Đám người năng lực kia yếu đuối quá, cậu ta chỉ tuỳ tiện ra tay có chút mà bọn họ suýt ngỏm củ tỏi.

Trại huấn luyện không được có người chết.

A Cốt thở dài, trước đây cậu ta còn được thưởng thức cảnh mấy người đó mất tay mất chân, tinh thần sụp đổ, nhưng bây giờ, chỉ cần cậu ta đánh gãy tứ chi bọn họ thì một đống điều luật hình sự lại bay bay trong đầu.

Khó chịu chết đi được, niềm vui của A Cốt đã mất tăm.

A Cốt sắp phát điên vì sách vở, cậu ta buồn bã thở dài. Bên tai dường như còn văng vẳng âm thanh gậy trúc gõ lên bàn. Cậu ta nằm trên bãi cỏ, vuốt ve thân cây. “Mẫu thụ ơi mẫu thụ, A Cốt đáng thương quá đi mất thôi.”

Vừa dứt lời, A Cốt đã phát hiện động tĩnh cách đó không xa. Một búp bê tóc trắng, dáng người thướt tha, lạnh lùng xuất hiện trước mặt cậu ta.

“Cha bảo anh ngoan ngoãn chút đi, đừng có gây chuyện, hai ngày nữa đi hỗ trợ Xích Yêu, hiểu không?”

Ban đầu A Cốt còn chịu lắng nghe, song đến cuối, cậu ta ôm lấy cây đại thụ lớn hơn mình, khóc lóc tủi thân. “A Cốt còn chưa đủ nghe lời sao? Cha còn muốn A Cốt ngoan đến mức nào nữa chứ? Hu hu.”

A Dư lùi lại một bước, dường như có chút ghét bỏ.

A Cốt thấy vậy, càng thêm đau lòng, bắt đầu giả bộ ngây ngô. “Chị không tin A Cốt ư? Chị không tin thì hỏi họ đi, họ có thể làm chứng cho A Cốt!”

Nói rồi cậu ta duỗi tay phải chỉ lên ngọn cây.

Trên cây đại thụ tươi tốt, cành khô và lá cây xanh mướt đan xen cùng vô số bóng đen thấp thoáng, có cái giống người, có cái lại giống quái vật dị dạng. Những bóng đen này đều là linh hồn hư ảo, mang theo sự quỷ dị và điềm gở. Chúng yên tĩnh hệt như vật chết.

Nếu Thích Triều có mặt ở đây sẽ nhận ra trong những bóng đen này có một cái cực kỳ giống Vua Sói.

A Dư ngẩng đầu, sau đó dời mắt, giọng điệu bình thản nói với A Cốt. “Đi chết đi, rác rưởi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.