Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 48: 48: Người Sau Lưng



Khương Mạn cười lắc đầu: “Ngươi so với nàng cái gì chứ?”
Mười lăm tháng Giêng nói đến liền đến, Nguyên tiêu hàng năm trong cung sẽ có một nhóm phi tần được tấn vị, nghĩ đến năm nay chắc cũng vậy, bất quá thời gian trước nàng vừa được tấn vị lên mỹ nhân, đợt tấn vị lần này chắc sẽ không có phần của nàng.
Tết năm ngoái, từ mùng một đến mười lăm tháng Giêng, phi tần trong cung liên tục tổ chức yến tiệc, năm nay không biết là do thiên tai ở Du Ninh phủ hay vì chuyện xảy ra trong đêm giao thừa mà trong cung không ai tổ chức yến tiệc.
Đặc biệt là sau chuyện của Tô Tiệp dư và Bạch Tài nhân, hậu cung lại càng an tĩnh hơn.
Bây giờ tầm mắt của mọi người cơ bản đều đang nhìn chằm chằm Liêu Thu đang đi điều tra lại chuyện này, muốn biết mọi chuyện là như thế nào, trong cung liệu có người nào sẽ ngã xuống không, đến nỗi ngay cả chuyện dò la tung tích của Vĩnh An đế cũng ít đi.
Bên kia việc điều tra của Liêu Thù cũng coi như đáng mừng, hắn mất nhiều công sức mới tra ra chút đầu mối, Đại Thái giám Ngự Thiện phòng Lý Đức Lộc kia ở ngoài cung có một em trai ruột, người em trai đó sinh ra ba đứa con trai, trong đó có một người được ghi dưới danh nghĩa là con nuôi của Lý Đức Lộc.
Mấy ngày trước khi xảy ra chuyện, con trai của Lý Đức Lộc là Lý Hữu Phúc có truyền tin mấy lần cho Đại thái giám, trong thư cụ thể viết gì thì không biết, nhưng Liêu Thù cảm thấy hơn phân nửa là có liên quan đến chuyện lần này.
Hắn phái người tới nhà của Lý Hữu Phúc và nhà của em trai Lý Đức Lộc, nhưng lúc bọn họ đến thì cả hai nhà đều đã trống không.
Mặc dù không thấy người, nhưng cũng chứng minh rằng suy đoán của hắn hoàn toàn đúng, chỉ cần tra được theo phương hướng này, sớm muộn cũng tra ra được người đứng sau dậy giây.
Bất quá chuyện này không thuận lợi như Liêu Thù nghĩ, hắn phái người đi tìm một nhà Lý Hữu Phúc cùng em trai Lý Đức Lộc, kết quả sau khi mất không ít tinh lực lại chỉ tìm được thi thể của cả nhà người em trai kia, còn Lý Hữu Phúc không biết là đã chết ở chỗ khác hay là đã chạy thoát rồi.
Sau khi Liêu Thù báo lại kết quả với Vĩnh An đế, Vĩnh An đế chỉ nói ba chữ: “Tiếp tục tra.” Hắn ngược lại muốn nhìn xem là ai có bản lĩnh như vậy.

Liêu Thù chỉ có thể một mặt tiếp tục cho người đi tìm Lý Hữu Phúc, sống phải thấy người chết phải thấy xác, mặt khác lại bắt đầu tra từ những chỗ khác.
Bọn họ không thấy Lý Hữu Phúc, nhưng tất cả hàng xóm của hắn vẫn còn ở đây, Liêu Thù đến từng cửa nhà hỏi, ngày thường nhà Lý Hữu Phúc đều có qua lại với mấy người hàng xóm này, nhưng cũng có người không quen, có người lại thân thiết với nhà Lý Hữu Phúc.
Hỏi một vòng, có người nói ra một chút manh mối, nói là vài ngày trước có thấy một tên đàn ông râu quai nón đến nhà Lý Hữu Phúc, tên đàn ông đó mặt trông rất hung dữ, trên mặt còn có một vết sẹo rất dài, vừa nhìn đã thấy không giống người tốt, trước kia bọn họ chưa từng thấy qua.
Liêu Thù cho người vẽ lại tên đàn ông này rồi đi tìm người.

Lần này bọn họ tìm được người nhưng làm thế nào cũng không cạy miệng hắn ra được, Liêu Thù bất đắc dĩ chỉ có thể tra những người có qua lại với hắn, cuối cùng tra ra được hắn tên Triệu Đại Hổ, trước kia từng làm hộ vệ ở Quý gia.
Lúc Liêu Thù báo lại kết quả cho Vĩnh An đế, Vĩnh An đế trầm mặc một hồi mới nói: “Tiếp tục tra, nghĩ biện pháp cạy miệng tên Triệu Đại Hổ kia, nghe xem hắn nói thế nào.”
Sau khi Liêu Thù từ Ngự Thư phòng đi ra, kéo Triệu Toàn Phúc nói: “Triệu công công, ngươi nói xem Hoàng thượng là có ý gì? Là không tin chuyện này do Quý Chiêu dung làm, hay là muốn che chở Quý Chiêu dung?”
Triệu Toàn Phúc cũng không đoán ra tâm tư của Vĩnh An đế, bất quá hắn có thể chắc chắn một chút, bất kể chuyện này có phải do Quý Chiêu dung làm hay không, nếu Hoàng thượng để Liêu Thù tiếp tục tra thì đã nói lên rằng Hoàng thượng tạm thời không muốn loại bỏ Quý Chiêu dung.
Triệu Toàn Phúc hướng về phía Liêu Thù nói: “Hỏi nhiều như vậy làm gì, Hoàng thượng bảo ngươi tra thì ngươi cứ tiếp tục tra đi, không được sao?”
Liêu Thù gật đầu một cái, “Cũng đúng.”
Phi tần hậu cung đợi nhiều thêm mấy ngày, đến tận tết Nguyên Tiêu mười lăm tháng Giêng, chuyện đêm ba mươi cũng không còn ai nói đến nữa mọi người cũng biết có lẽ tình hình sẽ cứ như vậy, mấy người bị hại hoặc là tự nhận mình xui xẻo, hoặc là tự mình tra được chứng cứ đi tìm Hoàng thượng làm chủ.

Tống Tu nghi đang nằm trên giường ngẩn người nhìn lên trên, liền nghe Triều Vân nói: “Nương nương, Hoàng thượng tới.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Tỏ Tình
2.

Tuyết Đỉnh Cà Phê
3.

Em Họ Ăn Cắp Ảnh Tôi Hẹn Hò Qua Mạng
4.

Bán Yêu Và Bán Sơn
=====================================
Tống Tu nghi nghe thấy, nhưng nàng không muống dậy.
Vĩnh An đế đi vào thấy Tống Tu nghi với cặp mắt vô thần nằm ở trên giường.
Triều Vân sợ Vĩnh An đế trách tội Tống Tu nghi, vội vàng thay Tống Tu nghi giải thích: “Hoàng thượng, nương nương mấy ngày nay thường xuyên đắm chìm trong suy nghĩ của mình như vậy, đối với bên ngoài có rất nhiều chuyện cũng không phản ứng.”
Vĩnh An đế phất phất tay, để cho Triều Vân đi xuống, sau đó ngồi xuống mép giường của Tống Tu nghi, nói: “Chuyện đêm giao thừa sớm muộn trẫm cũng sẽ cho nàng một câu trả lời, nàng cũng phải chú ý thân thể mới được.”
Vĩnh An đế nói xong, một lát sau Tống Tu nghi mới yếu ớt đáp: “Thân thể này của thiếp, thiếp tự mình biết, đã không thể cứu chữa rồi, chú ý hay không cũng như nhau cả thôi.”
Tống Tu nghi là người thông minh, Vĩnh An đế cũng không nói mấy lời lừa gạt nàng.
Thấy Vĩnh An đế yên lặng, Tống Tu nghi cười khổ nói: “Thiếp không quan tâm chuyện sinh tử, chẳng qua là đáng thương cho Ngũ Công chúa cái gì cũng chưa biết đã mất mẫu phi, thân thể nó lại yếu ớt như vậy, có thể sống được hay không còn không biết, không biết thần thiếp có thể xin Hoàng thượng một chuyện không?”
“Nàng nói đi.” Vĩnh An đế nói.
“Nhà thiếp có một biểu muội, tính tình ôn lương, dung mạo diễm lệ, thiếp muốn để nàng vào cung bồi thiếp một khoảng thời gian.”

Sắc mặt Vĩnh An đế phức tạp nhìn Tống Tu nghi một hồi, gật đầu, “Nếu ái phi thích thì để nàng vào cung bồi ái phi một thời gian đi.”
Tống Tu nghi nói: “Vậy ngày mai thiếp gọi người vào cung luôn được không?”
“Theo ý ái phi.”
Đến xem Tống Tu nghi xong, Vĩnh An đế lại đi xem Ngũ Công chúa, đã qua nửa tháng mà hình dáng Ngũ Công chúa vẫn nhăn nhúm như một con mèo nhỏ, Vĩnh An đế chỉ nhìn một cái, quay đầu dặn dò vú nuôi cùng cung nhân một câu: “Chăm sóc thật tốt, có chuyện gì thì sai người đến Càn Ninh Cung bẩm trẫm.” Nói xong liền rời đi.
Chuyện Vĩnh An đế đến Minh Sắt Cung cũng không gây chú ý, mọi người ở đây đều chờ ý chỉ tấn phong mỗi năm đều có.
Chạng vạng tối, ý chỉ tấn phong được đưa đến các cung, năm nay phi tần được thăng vị ít hơn nhiều, chỉ có vài người, một người là Tương Tài nhân được tấn vị Tương Mỹ nhân, một người là Du Tiệp dư tấn vị Du Sung dung, một người là Hồ Mỹ nhân tấn vị Hồ Tiệp dư, còn một người nữa chính là Khương Mạn, cũng được tấn vị lên tiệp dư.
Trước đó Khương Mạn còn nghĩ danh sách tấn vị năm nay dù thế nào cũng không thể có tên mình, không ngờ rằng nàng lại là một trong năm người được tấn vị.
Bất quá sau khi kinh ngạc Khương Mạn liền bình thường trở lại, nghĩ đến lần này được tấn vị có lẽ lần phần thưởng của Vĩnh An đế đối với việc tỷ tỷ nàng quyên góp lần trước.
Những người khác cũng không nghĩ tới trong danh sách tấn vị lần này lại có Khương Mạn, cách lần trước Khương Mạn được tấn vị còn chưa được bao lâu, còn chưa đầy một tháng.

Tốc độ thế này cũng quá nhanh đi? Trong cung vẫn chưa có người nào được tấn vị nhanh như nàng đâu.
Nhưng nghĩ một chút thời gian Khương Mạn vào cung và lần trước tỷ tỷ nàng quyên góp, mọi người ghen tị thì vẫn ghen tị, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận, năm năm từ bảo lâm đ ến tiệp dư, nhưng dưới tình huống đã sinh được một hoàng tử thật sự cũng không cần quá coi trọng..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.