Lý do ngày càng ít phụ nữ đạt đến đỉnh cao trong mọi lĩnh vực, là bởi vì một khi đã vướng vào tình yêu, họ sẽ không còn muốn chinh phục thế giới nữa mà chỉ muốn phục vụ đàn ông.
Hàn Tô nhớ lại, mấy hôm trước, lúc buôn chuyện với Ashlee về Chu Bân, cô đã nhắc đến chị họ, tiện thể nói về quan điểm tình yêu của hai người.
Chị họ sinh ra đã ngậm thìa vàng, nên khi lựa chọn đàn ông chỉ dựa vào cảm xúc của bản thân. Những cô gái giàu có từ nhỏ đã được bảo bọc, che chở, nên luôn coi tình yêu là thuần khiết. Cho dù là ngây thơ thì họ cũng có vốn liếng để ngây thơ.
Còn Hàn Tô, lại ít được bảo vệ như vậy. Hồi nhỏ, việc bố cô ngoại tình dẫn đến bố mẹ ly hôn đã tổn thương cô sâu sắc. Khi lớn lên, bạn trai cũ Cù Nhất Bồng ngoại tình, sau đó là anh rể Chu Bân ngoại tình… Cô mới phát hiện ra, đàn ông thật nhàm chán, đến cả cách phản bội tình cảm cũng thiếu sáng tạo, giống nhau đến kỳ lạ.
Cô từng chia sẻ suy nghĩ của mình với Ashlee: “Tôi không tin vào khả năng bền vững của tình yêu, chế độ hôn nhân một vợ một chồng, chung sống trọn đời, có lẽ là phản nhân tính? Cả đời này, tôi quyết định không kết hôn.”
Ashlee bật cười, hỏi: “Vậy cả đời này cô muốn có được điều gì nhất?”
Hàn Tô nói: “Kiếm tiền chứ sao. Nhân lúc còn trẻ, phát triển sự nghiệp, đầu tư cho bản thân, đó mới là điều chắc chắn nhất.”
Ashlee lại lắc đầu, “Vậy thì lãng phí gương mặt xinh đẹp của cô quá. Bây giờ, có một câu khen ngợi người khác là ‘Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc để kiếm sống, lại cứ cố chấp dựa vào thực lực.’ Tôi lại cảm thấy, những người như vậy, thực ra là ngu ngốc nhất. Trong xã hội bây giờ, nhan sắc chính là thực lực, là tấm vé thông hành đến nhiều con đường, bỏ phí thì đáng tiếc quá. Tất nhiên, chỉ dựa vào nhan sắc thôi thì chưa đủ, chỉ dựa vào nhan sắc thì chỉ có thể kiếm cơm khi còn trẻ. Bây giờ, cạnh tranh khốc liệt, muốn đứng vững phải dốc hết sức lực, có vũ khí gì thì lôi ra hết đi. Những người thực sự thành công chưa bao giờ là người chỉ dựa vào thực lực để kiếm sống, đồng thời, họ cũng không ngại ngần dựa vào nhan sắc để kiếm sống. Cô nhớ nhé, thành công luôn ưu ái những người bất chấp hậu quả, dốc hết tất cả để theo đuổi nó.”
Hàn Tô sững người, “Tôi còn có thể dựa vào nhan sắc để kiếm sống kiểu gì nữa? Trước đây, vì muốn lấy lòng Cao Bằng, tôi cũng đã bán sắc rồi đấy.”
Ashlee chọc vào đầu cô: “Kết hôn chứ sao! Lấy chồng giàu, cô hiểu không? Loại trừ việc khởi nghiệp, đầu tư, tình cờ gặp thời, thì phần lớn mọi người chỉ có hai cơ hội để thay đổi giai cấp, một là dựa vào bố mẹ, còn lại là dựa vào hôn nhân.”
Cuộc trò chuyện hôm đó kết thúc tại đây. Còn lúc này, một đám đông hùa theo Cao Bằng, đến nhà hàng China Grill của khách sạn Park Hyatt để ăn tối, Hàn Tô bỗng nhiên nhớ đến cuộc trò chuyện với Ashlee.
Cao Bằng đi bên cạnh cô, hai người đi chậm hơn mọi người một chút. Từ văn phòng Bắc Kinh của công ty luật S đến China Grill có thể đi bộ. Cái lạnh của đầu xuân vừa qua là thời điểm mà buổi tối ở Bắc Kinh trở nên dễ chịu. Mọi người may mắn được miễn phí một bữa tối, hiểu chuyện, phối hợp với kế hoạch của Cao Bằng, họ tụ tập cách hai người khoảng 10 mét, tạo điều kiện cho hai người tận hưởng thế giới riêng lãng mạn.
Mười phút trước, anh ta tuyên bố trước mặt mọi người, từ nay về sau sẽ chính thức theo đuổi cô.
“Vì vậy, vừa rồi có coi là… lời tỏ tình không?”, Hàn Tô hỏi.
“Hửm? Anh tưởng đã rõ ràng lắm rồi?”, Cao Bằng hỏi ngược lại. Nhưng anh ta vẫn không dám nhìn thần sắc của Hàn Tô, chỉ cúi đầu, liếc nhìn bàn tay cô, tay kia đút trong túi áo vest – không tiện nắm tay.
“Em tưởng lời tỏ tình nên nói trực tiếp với đối tượng chứ.” Hàn Tô mỉm cười.
“Vậy à.” Cao Bằng gật đầu, “Vậy lần sau, anh bù cho em một lần nữa nhé?”
Hàn Tô dừng bước, nghiêm túc nhìn Cao Bằng: “Cao Bằng, ngoài quan hệ hợp tác thì chúng ta vẫn luôn là bạn, cũng vì là bạn nên chuyện của anh và Hà Tri Nam, Emily và những cô hot girl quán bar, em đều biết. Với điều kiện của anh, chỉ cần vẫy tay là có một đống con gái lao vào, không chỉ là hot girl mà còn có luật sư hoặc những người làm trung gian khác, bất kỳ cô gái nào có học vấn, có nhan sắc, đều sẽ không từ chối anh. Chơi chán rồi anh có thể đổi người khác, anh có rất nhiều sự lựa chọn. Tại sao, lần này, anh lại nhắm vào bạn bè?”
“Nhắm vào?!” Nghe Hàn Tô kể lại quá khứ của mình, Cao Bằng không khỏi ngại ngùng. Anh ta lúc này mới nhận ra, lời tỏ tình của mình đúng là hơi vội vàng. Nhưng nghe thấy Hàn Tô dùng từ “nhắm vào” để miêu tả tình cảm của anh ta, anh ta cũng cảm thấy oan ức, sợ cô từ chối ngay lập tức, anh ta nắm lấy vai Hàn Tô, giải thích: “Chính vì chúng ta là bạn nên anh mới hiểu em, em khác với những người khác. Những cô gái đó nông cạn, em thì không, em biết anh là người như thế nào. Anh… anh chỉ là thích em, lần này, anh thật lòng. Đây không phải là nhắm vào mà là theo đuổi!”
Hàn Tô nghe thấy Cao Bằng nói hai lần “em khác với những người khác”, giống hệt câu thoại kinh điển của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình – quả nhiên, bí kíp để nổi bật luôn là khác biệt, chỉ cần đủ đặc biệt thì mới có thể khiến tổng tài thốt lên: “Người phụ nữ này, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”
Trong lòng cô tự giễu, nhưng miệng lại hỏi: “Cao Bằng, anh định nghĩa thế nào về chữ ‘thật lòng’ lần này của anh?”
“Anh không muốn chơi bời nữa. Anh đã sống cuộc sống của người bình thường hơn 20 năm, anh vẫn thích cuộc sống bình thường, ăn chơi trác táng không hợp với anh. Tìm một cô gái mình thích, tỏ tình, theo đuổi, yêu đương, kết hôn, đó là sự thật lòng mà anh muốn.”
Hàn Tô còn muốn nói gì đó, Cao Bằng đã nhanh chóng ngắt lời cô: “Anh không cần câu trả lời của em ngay bây giờ. Anh đã nói, anh chỉ mới bắt đầu theo đuổi, đây là khởi đầu chứ không phải là kết thúc của mối quan hệ giữa chúng ta. Anh sẽ đối xử tốt với em hết mức có thể, nếu em muốn từ chối thì cũng không nên là bây giờ, cho dù cho anh thêm thời gian, cho anh cơ hội thêm mấy tháng rồi từ chối cũng không muộn.”
Hôm đó, sau khi ăn tối xong, Cao Bằng lấy lý do không muốn làm phiền các luật sư làm việc nên đã về nhà trước. Ngày hôm sau, Cao Bằng liên lạc với luật sư Hồ nói rằng sau khi công ty niêm yết, vẫn cần luật sư hỗ trợ về mảng tuân thủ pháp luật, hỏi công ty luật S có hứng thú không.
Luật sư Hồ thản nhiên báo giá, định đợi Cao Bằng do dự rồi mới giảm giá, không ngờ đối phương lại đồng ý ngay. Lúc này, cô mới nhớ đến tin đồn về việc Cao Bằng theo đuổi Hàn Tô mà cô nghe được vào buổi sáng. Cô hiểu chuyện lập một nhóm chat nhỏ, bảo Ashlee và Hàn Tô chủ trì, phụ trách.
Vì dự án này và lời tỏ tình rầm rộ của Cao Bằng ở công ty hôm qua, Hàn Tô cảm thấy khó xử, để chắc chắn cô đã gõ cửa, nói chuyện với luật sư Hồ – công ty luật luôn cấm tình yêu công sở, nhưng tình cảm giữa luật sư và khách hàng? Giới hạn ở đâu?
Không ngờ, luật sư Hồ lại không để tâm, cô mỉm cười, nói: “Em cẩn thận quá rồi. Quan hệ với khách hàng chỉ là chuyện của một dự án, rất dễ nắm bắt, em chỉ cần đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc là được.” Sau đó, cô như chợt nhớ ra điều gì, luật sư Hồ nháy mắt với Hàn Tô: “Nói đến chuyện này, trước đây, trong nhóm của chị cũng có một luật sư nam, thông qua dự án đã trở thành con rể của Chủ tịch Hội đồng Quản trị công ty niêm yết. Dự án kết thúc, hai người đăng ký kết hôn. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là một câu chuyện đẹp. Thế nào, em và CEO Cao có dự định này không?”
Hàn Tô hoảng hốt, nghĩ thầm sao lại lạc đề sang chuyện này, cô vội vàng xua tay từ chối: “Không, không, không, bọn em chưa có gì cả.”
“Em không thích anh ta à?”
Hàn Tô cười gượng, không phủ nhận. Cô suy nghĩ một chút, rồi nói: “Luật sư Hồ, em không mong đợi gì ở tình yêu, em cũng không thể thực sự thích ai. Bởi vì, đàn ông không thể cho em cảm giác an toàn, em hy vọng mọi chuyện đều có thể dựa vào bản thân.”
Luật sư Hồ lại cười, tán thưởng nhìn cô: “Em như vậy là tốt! Không mong đợi tình yêu ghé thăm là dấu hiệu cho thấy một người phụ nữ bắt đầu mạnh mẽ. Rất nhiều phụ nữ vốn dĩ có thể làm tốt hơn, nhưng lại thất bại vì tình yêu. Bản năng của phụ nữ là hy sinh vì tình yêu và gia đình, lý do ngày càng ít phụ nữ đạt đến đỉnh cao trong mọi lĩnh vực là bởi vì một khi đã vướng vào tình yêu, họ sẽ không còn muốn chinh phục thế giới nữa mà chỉ muốn phục vụ đàn ông.”
“Vì vậy, em cảm thấy mình không hợp kết hôn.” Hàn Tô cũng mỉm cười đáp lại, “Em muốn dành thời gian để chinh phục thế giới.”
“Thật sao? Chị lại không nghĩ như vậy. Sức lực của một người có hạn, nếu em không có yêu cầu gì đối với tình yêu thì thay vì độc thân cố gắng đến già, chi bằng dứt khoát hơn, biến hôn nhân thành đòn bẩy cho sự thành công của em.”
Hàn Tô vẫn không hiểu, cô khó hiểu nhìn luật sư Hồ. Ánh nắng buổi chiều chiếu xuống, khác với lần trước ở Hồng Kông, lúc này, bên ngoài cửa sổ văn phòng của luật sư Hồ là đường Kiến Quốc Môn thẳng tắp, không còn ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ sóng biển mà là những tòa nhà cao tầng thẳng tắp ở phía xa và màu sắc ảm đạm của mùa xuân Bắc Kinh.
Rất lâu sau, những lời mà luật sư Hồ nói với cô vào buổi chiều hôm đó vẫn văng vẳng bên tai Hàn Tô. Sếp của cô thông minh, trẻ trung, xinh đẹp, mạnh mẽ và thực sự rất giỏi. Từ khi vào làm, mọi chủ đề giữa hai người chỉ liên quan đến công việc. Mà vào buổi chiều hiếm hoi này, luật sư Hồ không phải là sếp mà là một người phụ nữ, một người phụ nữ đã thành công, bí mật mách nước cho đàn em về một bí mật khác của hôn nhân:
“Giả sử, bây giờ, có một loại chứng chỉ có thể mang đến cho em những nguồn lực, mối quan hệ và chỗ dựa đỉnh cao thì em có muốn thi lấy nó không?”
“Đương nhiên là có rồi.”
“Vậy thì kết hôn đi.” Luật sư Hồ mỉm cười, “Chị đang nói đến một tấm giấy đăng ký kết hôn chất lượng nhất, mà Cao Bằng chính là người cấp chứng chỉ.”
Bước ra khỏi văn phòng luật sư Hồ, vừa gửi hợp đồng hợp tác tuân thủ pháp luật cho thư ký của Cao Bằng thì mấy phút sau Hàn Tô đã nhận được tin nhắn Wechat của Cao Bằng:
“Hàn Tô, anh thích em, nên anh ủng hộ mọi việc em muốn làm. Sau này, cho dù có gặp chuyện gì thì hãy tin rằng phía sau em còn có anh.”
Câu nói của sếp lại hiện lên trong đầu cô – mà Cao Bằng chính là người cấp chứng chỉ tượng trưng cho nguồn lực, mối quan hệ và chỗ dựa đỉnh cao.
Hàn Tô đơ người một lúc, cuối cùng, cô trả lời: “Cảm ơn anh:).”
Có lẽ là nhận ra mình vội vàng, nên Cao Bằng không còn rầm rộ đến đón Hàn Tô tan làm nữa. Thay vào đó, anh ta đã hẹn cô vào cuối tuần ngay từ thứ Hai, thay đổi phong cách tổng tài bá đạo, chuyển sang lộ trình chàng trai chân thành, đáng tin cậy.
Nhưng Hàn Tô vừa tan làm, rẽ vào trung tâm thương mại dưới lòng đất, định vào ga tàu điện ngầm thì đã bị chặn đường.
Cậu nhóc mặc áo hoodie đen, quần short thể thao, giày thể thao xanh đậm, trên tay xách túi tập gym to tướng và một túi giấy, vừa đến đã khoác vai Hàn Tô, cười toe toét, hỏi: “Có nhớ em không?”
Hàn Tô giật nảy mình, vội vàng đẩy tay cậu ấy ra, nhìn phải, nhìn trái, xem có đồng nghiệp nào không rồi trừng mắt nhìn cậu ấy: “Sao cậu lại đến đây?”
La Mã thản nhiên nhún vai, “Mấy hôm nay chị bận mà, em đặc biệt đợi đến hôm nay chị hết bận để đưa chị đến một nơi!” Cậu ấy vừa nói vừa tỏ vẻ ủy khuất: “Muốn tạo bất ngờ cho chị, em đợi ở dưới nhà chị lâu lắm rồi đấy.”
Hàn Tô hỏi đi đâu.
La Mã kéo cô vào ga tàu điện ngầm, mỉm cười: “Lớp học boxing, đưa chị đi giải tỏa căng thẳng.”
“Tôi có mang theo đồ tập đâu!”, Hàn Tô theo bản năng từ chối, vừa nói xong, La Mã đã nhét túi giấy vào tay cô: “Em mua cho chị hết rồi.”
“Sao cậu biết size của tôi?” Vừa hỏi xong, cô đã hối hận…
La Mã một tay vịn tay cầm, tay kia hờ hững ôm Hàn Tô, quay mặt đi, một lúc sau cậu ấy mới khẽ đáp: “Sao em có thể không biết được…”
Lớp học boxing của La Mã được mua tại trung tâm thương mại Fortune Financial Center nằm ở khu vực thương mại trung tâm, cách nhà Hàn Tô một đoạn đường đi bộ. Mấy năm gần đây, phong trào tập thể dục toàn dân không ngừng phát triển, nhưng mọi người ngày càng nhận ra sự lười biếng của bản thân – đăng ký tập gym chẳng khác nào ký hợp đồng cá cược với phòng gym, phòng gym đánh cược rằng bạn sẽ không đến, mà phần lớn người tiêu dùng cũng trung thành với nguyên tắc quẹt thẻ là tập thể dục, thực sự không đến mấy lần. Khi người tiêu dùng ngày càng khôn ngoan, nhiều phòng gym nhận ra rằng việc dụ dỗ hội viên đăng ký tập luyện đã không còn hiệu quả, họ bắt đầu tìm cách khác, mở những phòng tập tính phí theo buổi: Cho dù là ngày thường hay cuối tuần, đều có đủ loại lớp học, hội viên chỉ cần trả phí theo buổi, có huấn luyện viên chuyên nghiệp hướng dẫn, đến là tập, không có áp lực tâm lý.
Sau khi học boxing mấy lần, La Mã đã muốn đưa Hàn Tô đến trải nghiệm – “Lớp học này, rất hợp với chị.” La Mã chân thành giới thiệu.
“Tại sao?”
“Bởi vì…” La Mã cười gian, “Chị tấn công mạnh mà.”
Hàn Tô giơ chân định đá cậu ấy, không ngờ, suýt chút nữa thì đụng phải huấn luyện viên, cô loạng choạng, huấn luyện viên còn chưa kịp đỡ, La Mã đã nhanh như chớp lao đến giữ lấy cô. Huấn luyện viên bật cười, anh ta đã quen biết La Mã, chào hỏi: “Hôm nay, cuối cùng cũng dẫn bạn gái đến rồi à?”
La Mã chỉ cười, không phủ nhận, tay vẫn đặt trên eo Hàn Tô, cậu ấy lén nhìn cô, thấy cô bình tĩnh, lịch sự mỉm cười với huấn luyện viên, cũng không có ý định phủ nhận. La Mã càng vui mừng hơn, định nhân cơ hội đụng chạm thêm, cậu ấy véo nhẹ Hàn Tô, phàn nàn với huấn luyện viên: “Đúng vậy, em rủ chị ấy mấy lần, chị ấy cũng không chịu đến. Lười quá, ngày nào cũng ở lì trong nhà.”
Hàn Tô không tiện nổi đóa trước mặt người ngoài, chỉ đành mặc kệ cậu ấy quậy phá. Huấn luyện viên cũng tiện thể nói giáo về tầm quan trọng của việc tập thể dục. La Mã cười lắng nghe, sau đó, cậu ấy rời tay khỏi eo Hàn Tô, nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau, giữ chặt như nắm được bảo bối.
Cho đến khi tan lớp, La Mã vẫn cười như vậy. Vẻ mặt hài lòng.
Hàn Tô không khỏi tò mò: “Cậu nhặt được tiền à? Cả buổi học cứ cười ngây ngô.”
Nghe vậy, La Mã dừng bước, xoay người, nghiêm túc nhìn cô. Hàn Tô cảm thấy đôi mắt cậu ấy như phát sáng trong bóng tối, mang theo niềm vui lấp lánh từ tận đáy lòng. Giọng nói của cậu ấy xen lẫn sự không thể tin được và vui sướng, tuyên bố: “Chị đồng ý rồi!”
“Cái… cái gì?”
“Chị đồng ý làm bạn gái em rồi.”
Hàn Tô khó hiểu nhìn cậu ấy: “Tôi đồng ý lúc nào?”
Nhưng La Mã lại coi câu hỏi này là sự trốn tránh ngại ngùng của phụ nữ, cậu ấy vươn tay, ôm chặt Hàn Tô, cúi đầu, áp cằm lên tóc cô, giọng nói ngọt ngào, dịu dàng: “Vừa rồi, chị không phản đối. Lúc huấn luyện viên nói chị là bạn gái em, chị không phản đối.”
Hàn Tô buột miệng giải thích: “Đó là vì tôi không quen anh ta, là người không liên quan, tại sao tôi phải quan tâm đến suy nghĩ của anh ta?”
Vừa dứt lời, cô cảm thấy người đang ôm mình cứng đờ người.
“Vậy… Vậy nếu là người quen, họ hỏi chị có phải là bạn gái em không, chị sẽ nói thế nào?” Giọng nói bỗng nhiên khàn đi, Hàn Tô nhớ lại niềm vui của cậu ấy vừa rồi, bỗng nhiên cảm thấy áy náy, nhưng cô vẫn nói:
“Vậy thì tôi nhất định sẽ nói không phải.”
Vài giây sau, La Mã từ từ buông tay.
Hai người tiếp tục đi trên đường vành đai 3 phía Đông, người trước, người sau, không ai lên tiếng. Cho đến khi đến dưới nhà Hàn Tô, cô mới nói: “Cậu về đi. Muộn nữa là hết tàu điện ngầm đấy.”
La Mã đeo túi xách lên vai, nghiêm túc nhìn Hàn Tô: “Rốt cuộc chị coi em là gì?”
Chỉ muốn một câu trả lời. Biết rõ cậu ấy yêu cô, vậy mà lại cho phép cậu ấy ôm cô, có thể hẹn cậu ấy đi ăn, có thể để cậu ấy đợi cô dưới nhà, ở công ty, thậm chí còn cho phép hai người tiếp xúc thân mật.
Nhưng cho dù hai người đã trông như một cặp đôi trong mắt người ngoài thì cô vẫn không yêu cậu ấy.
Hàn Tô ngẩng đầu, nhìn La Mã, ánh đèn đường chiếu lên gương mặt hai người, giống hệt đêm đầu tiên ở Hồng Kông, lúc cậu ấy đưa cô về nhà. Cô đã nói rõ nguyên tắc của mình, mà giờ đây cậu ấy như đang trách móc cô, cô hỏi ngược lại:
“Cậu đang muốn tôi cho cậu một danh phận ư? Nhưng tôi nhớ lúc đầu tôi đã nói với cậu rồi, tôi sẽ không từ chối cũng sẽ không chịu trách nhiệm với cậu.”
La Mã chỉ cười khổ, như bừng tỉnh, vừa gật đầu vừa nói: “Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy, em hiểu rồi.”
Hàn Tô nghiêng đầu, nhìn vào mắt cậu ấy: Hiểu gì?
“Chẳng phải chỉ là bạn tình sao, đúng không?” Cậu ấy cố gắng cười toe toét, giả vờ thản nhiên, nhưng chỉ cảm thấy mắt nóng ran, trái tim như cứng đờ, bị ai đó cầm búa đập liên hồi.
Nỗi đau của cậu ấy như lan đến đầu, đến tim cô. Hàn Tô cúi đầu, không nhìn cậu ấy nữa, cô không phủ nhận, đưa tay quẹt thẻ, mở cửa.
“Về cẩn thận, tôi lên nhà đây.”
Nguồn: Sưu tầm
Editor: Bỉ Ngạn Đỏ