Ở Đây Không Có Trai Ngoan Gái Hiền - Liễu Thuý Hổ

Chương 62: Tiêu Á Hiên khu vực thương mại trung tâm



Anh ta đâu có xấu, điều kiện cũng chẳng tệ, đã ân cần, chu đáo với tớ mấy tháng trời, vừa tốn công, vừa tốn sức, tớ lợi dụng anh ta mấy tháng, tính ra là anh ta thua thiệt chứ?

Hà Tri Nam lập tức kể chuyện hay ho này cho Tôn Hàm Hàm.

Tôn Hàm Hàm vừa làm xong bài trắc nghiệm tâm lý, đã thấy Hà Tri Nam ngồi ở cửa, hớn hở chờ cô, đôi mắt long lanh hóng hớt và kinh ngạc nhìn cô, nôn nóng nói: “Cậu đoán xem, tớ vừa nhìn thấy gì?”

“Gì?”

Hà Tri Nam lúc này mới nhớ ra, đã lâu rồi cô không nhắc đến Cù Nhất Bồng với Tôn Hàm Hàm, cô vội vàng lấy điện thoại ra, mở Moments của Cù Nhất Bồng, giới thiệu qua lý lịch, sau đó cô lướt đến bài đăng công khai tình cảm của Cù Nhất Bồng, chỉ vào mặt Trần Thi Thi, nói, “Tớ vừa nhìn thấy cô ta!”

“Ở đâu?”

“Ngay ở đây! Cô nàng này từng bị thần kinh! Có khuynh hướng bạo lực, còn nghỉ học một năm. Nhà cô ta giấu nhẹm chuyện này với Cù Nhất Bồng, định ép anh ta kết hôn. Tên ngốc này, cứ tưởng mình vớ được công chúa, không ngờ lại là Hannibal đội lốt công chúa.”

“Khốn kiếp!”, Tôn Hàm Hàm tròn mắt, định hỏi rõ vị trí cụ thể của Trần Thi Thi để lén lút đến nhìn trộm, nhưng nhớ ra mình đang là bệnh nhân, vừa nhận được kết quả trắc nghiệm tâm lý là trầm cảm nhẹ, định đi khám bác sĩ. Cô đành kìm nén tâm lý hóng hớt, dặn dò Hà Tri Nam, “Cậu giữ bí mật trước, đợi tớ đi khám xong, cậu kể chi tiết cho tớ nghe.”

Hà Tri Nam nắm tay Tôn Hàm Hàm, nói: “Tốt đấy, ít nhất cậu vẫn còn hứng thú với chuyện hóng hớt. Bệnh trầm cảm của cậu có thể cứu rồi.”

Hai người vừa ăn trưa, vừa buôn chuyện về Cù Nhất Bồng. Tôn Hàm Hàm tặc lưỡi nói, “Anh ta coi như là được như ý nguyện rồi, cố sống cố chết muốn lấy vợ giàu, giờ thì hay rồi, tiểu thư nhà giàu theo đuổi, muốn cưới anh ta.”

Hà Tri Nam lại ngẩn người, không trả lời cũng không ăn, tay cầm đũa gắp một miếng thịt gà, đứng hình suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Cậu nói xem, có phải tớ hơi bao đồng không? Tớ… tớ có nên nói chuyện này cho Cù Nhất Bồng biết không?”

Tôn Hàm Hàm sững người, nói: “Cậu lo chuyện bao đồng làm gì?”

Hà Tri Nam phân tích: “Anh ta cặn bã thì cặn bã, nhưng kết hôn là chuyện cả đời. Tớ thấy anh ta cũng đáng thương. Cậu nghĩ xem, nhà họ khó khăn lắm mới nuôi được ‘một trai Thanh Hoa’, mong chờ anh ta nâng cao vị thế gia đình, nối dõi tông đường, kết quả lại cưới phải một người vợ như vậy, người già trong nhà chắc tức chết!”

Tôn Hàm Hàm cúi đầu gắp một miếng rau bỏ vào bát, không trả lời.

Hà Tri Nam lại nói: “Hơn nữa, chuyện này có phải là rất trùng hợp không? Trùng hợp là anh ta quen biết tớ, trùng hợp hôm nay tớ đi cùng cậu đến bệnh viện, trùng hợp hôm nay Trần Thi Thi cũng đến bệnh viện, trùng hợp là tớ lại đụng mặt cô ta! Cậu nói xem, có phải là ông trời cố tình sắp xếp? Cho tớ một cơ hội để làm việc tốt?”

Tôn Hàm Hàm cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô, cô đặt đũa xuống, nói: “Cậu không hận anh ta, không oan ức sao? Anh ta lừa dối cậu rồi đá cậu đấy!”

Hà Tri Nam sững người: “Hả? Đây gọi là lừa dối sao? Đây không phải là tình nguyện sao? Hơn nữa, anh ta ngủ với tớ, tớ cũng sướng mà! Anh ta đâu có xấu, điều kiện cũng chẳng tệ, đã ân cần, chu đáo với tớ mấy tháng trời, vừa tốn công, vừa tốn sức, tớ lợi dụng anh ta mấy tháng, tính ra là anh ta thua thiệt chứ?”

Tôn Hàm Hàm cuối cùng cũng tâm phục khẩu phục, cô cầm cốc nước chanh trên bàn lên, nâng ly với cô bạn: “Kiểu người như cậu, cả đời cũng không thể bị trầm cảm, cậu thoáng quá!”

Không đầu tư quá nhiều, đương nhiên có thể không so đo.

Lòng dạ của phụ nữ có lúc rộng lượng, có lúc lại hẹp hòi. Nhưng có một điều chắc chắn, đó là khi đối mặt với những người và việc mà họ thực sự quan tâm thì lòng dạ của họ chắc chắn sẽ hẹp hòi – ví dụ như Cù Nhất Bồng đối với chị J, lý do khiến cô ta nhớ mãi không quên, hận đến nghiến răng, chẳng qua là vì cô ta đã động lòng với anh ta.

Trao đi chân tình nhưng lại bị chó tha đi mất, nỗi hận này mãi mãi không thể nuốt trôi.

Hà Tri Nam không nhịn được, nhanh chóng “dâng” chuyện hay ho này cho chị J, người lại đến ăn trưa cùng cô – dù sao thì chuyện hóng hớt vẫn kích thích hơn khi được lan truyền giữa những người liên quan.

Chỉ là phản ứng của chị J lại nằm ngoài dự đoán của Hà Tri Nam. Cô nhìn thấy cơ mặt chị J giật giật sau khi nghe tin, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là nụ cười nửa miệng, tiếp đến là trầm ngâm, cuối cùng cô ta cố gắng gượng cười, tỏ vẻ hả hê: “Hả?! Cẩu huyết vậy sao?!” Sau khi cảm thán xong, cô ta lập tức nhìn chằm chằm vào Hà Tri Nam: “Tin tức có chắc chắn không?!”

Hà Tri Nam vẫn còn chìm đắm trong biểu cảm khó đoán của cô ta, mấy giây sau cô mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, em nghe thấy tận tai. Thế nào? Chị nghe xong, có phải là rất hả hê không?!”

“À… Ừ, ừ, ừ, hả hê. Hừ, đáng đời cậu ta!”, lần này chị J cuối cùng cũng nở nụ cười thoải mái, đôi môi đỏ mọng lấp lánh dưới ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ kính, cô ta cầm cốc thủy tinh trên bàn lên nhấp một ngụm nước, khẽ nói: “Thật tốt.”

“Nhưng mà em thấy…”, Hà Tri Nam lại lẩm bẩm, muốn xin ý kiến chị J: “Có phải em nên nói cho anh ta biết không? Ít nhất… kết hôn là chuyện cả đời, nếu như sinh con thì cũng không công bằng với đứa trẻ. Anh ta cặn bã thì cặn bã, gặp phải một cô nàng như vậy, nhưng ít nhất anh ta cũng nên có quyền được biết chứ?”

Quả nhiên, chị J lập tức nghiêm mặt, nói: “Em lo chuyện bao đồng làm gì? Cù Nhất Bồng sống tốt hay không đã không còn liên quan gì đến chúng ta nữa. Người ta đang hăm hở muốn kết hôn, em lại chạy đến nói vợ sắp cưới của người ta là đồ thần kinh, em có bằng chứng không? Anh ta có tin không? Hơn nữa, nếu như anh ta tin thật, chạy đi chia tay với Trần Thi Thi, kết quả lại lôi em ra, em nói xem, Trần Thi Thi tâm lý có chút vấn đề, nếu như cô ta ghét em thì phải làm sao?!”

Những lời này khiến Hà Tri Nam rợn tóc gáy, cô co rúm người, giơ tay đầu hàng, không nói nữa, không nói nữa, không nói nữa.

Chị J hài lòng gật đầu, đặt dao dĩa xuống, lấy gương từ trong túi ra soi xem son môi có bị lem không. Trong lúc soi gương, cô ta liếc nhìn Hà Tri Nam bình thường đối diện, rồi nhanh chóng dán mắt vào đôi môi mình. Cô ta nghĩ, “Chuyện hay ho này, cho dù có kể thì cũng không đến lượt em, Hà Tri Nam.”

Cù Nhất Bồng không ngờ vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng đã đụng mặt chị J.

Hôm nay, chị J đặc biệt mặc quần jean cạp cao và đôi bốt hot trend mấy mùa gần đây, áo khoác lông cừu ngắn, tóc uốn xoăn, buông xõa ngang vai. Chị J nấm lùn, tỷ lệ cơ thể 5:5, nhưng hai cánh tay lại dài một cách kỳ lạ. Trước đó, trên mạng rộ lên tiêu chuẩn đo chiều dài chân là cổ tay qua háng, tức là khi buông thõng tự nhiên, cổ tay thấp hơn háng có thể coi là chân dài. Hai cánh tay dài miên man của chị J lại đáp ứng được tiêu chuẩn này, khiến cô ta hứng thú, lúc nào cũng lôi kéo mấy cô em đồng nghiệp đến biểu diễn cổ tay qua háng trước gương trong nhà vệ sinh.

Cù Nhất Bồng vừa xuống lầu đã nhìn thấy chị J từ xa. Anh ta phát hiện ra vẻ mặt chị J có chút hớn hở, cả người toát ra khí chất giàu có, gương mặt cũng rất xinh đẹp – chỉ là lúc này hai tay cô ta cố chấp buông thõng hai bên, đứng thẳng – giống như một con vượn cái ngoan ngoãn, cánh tay dài.

“Có chuyện gì sao?”, Cù Nhất Bồng vẫn tiến đến.

“Không có chuyện gì thì không được tìm cậu à?”, chị J cười, cô ta không còn để tâm đến vẻ mặt lạnh lùng của Cù Nhất Bồng nữa, trên gương mặt cô ta là nụ cười bí ẩn.

“Tôi sắp kết hôn rồi.” Cù Nhất Bồng lạnh lùng nhắc nhở rồi bước đi.

“Tôi biết, nhưng gần đây tôi mới phát hiện ra hình như tôi có chút liên quan đến bố vợ tương lai của cậu?”

Chị J cũng là người Bắc Kinh, nghĩ đến quy luật người đẹp với người đẹp là bạn, người giàu với người giàu là người quen, Cù Nhất Bồng lập tức cảnh giác: “Chị muốn làm gì?”

“Đi ăn với tôi thôi.” Chị J tiến đến khoác tay Cù Nhất Bồng: “Tôi chỉ muốn cậu đi ăn với tôi một bữa. Tôi vui thì đương nhiên sẽ không nói linh tinh.”

“Chị đủ rồi đấy.” Cù Nhất Bồng dứt khoát hất tay cô ta ra, chính trực nói: “Muốn nói gì thì cứ nói, đừng diễn trò với tôi nữa!” Nói xong, anh ta lập tức sải bước, bỏ mặc chị J phía sau.

Tay bị hất ra, nụ cười đóng băng trên gương mặt chị J. Cô ta đứng hình mấy giây, rồi mới nói: “Ồ? Vậy còn Trần Thi Thi? Câu chuyện của cô ta, cậu có muốn nghe không?”

Bước chân người đàn ông dừng lại – liên quan đến Thi Thi, đương nhiên anh ta muốn nghe.

Cù Nhất Bồng không phải là người chưa từng trải trong chuyện tình trường, ngược lại, anh ta đã cưa đổ không ít cô gái. Nhưng anh ta cũng phải thừa nhận Trần Thi Thi là kiểu phụ nữ mà anh ta gặp lần đầu tiên. Cô ta không giống phụ nữ mà giống thú cưng hơn: ngây thơ, nhạy cảm, không hiểu phong tình và dường như có một cuộc sống đại học không mấy vui vẻ – mỗi khi hai người nói chuyện, nhắc đến đại học, cô ta đều im lặng. Trần Thi Thi nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, cô ta không có bạn bè, không có bạn thân, chỉ thích nằm gọn trong lòng Cù Nhất Bồng, lẩm bẩm: “Em chỉ có anh thôi, em chỉ có anh thôi, Nhất Bồng, trên thế giới này, em chỉ có anh.” Như thể muốn bám víu vào một cọng rơm cứu mạng.

Thỉnh thoảng, hai người cũng chia sẻ về quá khứ, nói về lịch sử tình trường của mình. Trần Thi Thi là tờ giấy trắng, cô ta nhìn Cù Nhất Bồng với ánh mắt chân thành, nói: “Em chưa từng yêu đương.” Cù Nhất Bồng sững người, vội vàng rút gọn lịch sử tình trường của mình, chỉ còn lại Hàn Tô. Không ngờ, Trần Thi Thi lại xoáy sâu: “Vậy anh có yêu cô ấy không?” Cù Nhất Bồng nói: “Đương nhiên là yêu rồi, nếu không thì sao lại ở bên nhau?” Câu trả lời bình thường nhất, nhưng lúc đó Trần Thi Thi lại có phản ứng rất bất thường, cô ta nắm chặt điện thoại, toàn thân run rẩy như bị kích động mạnh. Cù Nhất Bồng hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cô ta, dỗ dành bằng những lời ngọt ngào. Anh ta nghĩ, Thi Thi là cô gái tốt bụng, ngây thơ nhất mà anh ta từng gặp, con gái khi yêu lần đầu thường hay nhỏ nhen.

Mấy ngày sau đó, Trần Thi Thi luôn buồn bã, lo lắng, nhưng một tuần sau, cô ta cuối cùng cũng trở lại bình thường, tiếp tục chìm đắm trong tình yêu. Cù Nhất Bồng, người đã lo lắng mấy ngày, thở phào nhẹ nhõm – tuy lòng dạ cô ta có vẻ hơi hẹp hòi, phản ứng hơi quá khích, nhưng ít nhất mọi chuyện cũng đã trở lại bình thường.

Điều mà Cù Nhất Bồng không biết là Trần Thi Thi dựa vào những lời anh ta nói, nhân lúc anh ta ngủ, cô ta đã lén lút xem Weibo, Wechat, LinkedIn… của anh ta, vượt qua muôn trùng khó khăn, cuối cùng cũng tìm thấy Hàn Tô và nơi làm việc của cô. Cô ta còn lén lút thuê thám tử tư, theo dõi Hàn Tô mấy ngày – may mà kết quả khiến cô ta yên tâm, người phụ nữ mà Cù Nhất Bồng từng yêu, bây giờ đã có đối tượng hẹn hò nghiêm túc. Cuối cùng, cô ta cũng yên lòng.

Thật tốt, Trần Thi Thi nghĩ trên thế giới này không còn ai có thể cướp Nhất Bồng của cô ta nữa.

“Chị muốn nói gì về Thi Thi?”, Cù Nhất Bồng tò mò.

“Quá khứ của cô ta. Cậu không sợ con người thật của cô ta sao?”, chị J lắc lắc chìa khóa xe, cười hớn hở, giọng điệu bí ẩn: “Hôm nay tôi lái xe, đang đỗ ở cửa, có muốn lên xe hay không thì tùy cậu.”

Nắm giữ bí mật mà anh ta quan tâm, chị J có đủ quyền lực để nhìn xuống anh ta.

Cù Nhất Bồng do dự một chút rồi sải bước đi theo.

Chiếc xe của chị J đang đỗ trong hầm gửi xe gần tòa nhà văn phòng. Là một chiếc Mercedes màu đen, nhưng bên trong lại được trang trí màu hồng nhẹ nhàng, không khí trong xe lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc kích thích, giống như vùng đất êm ái hút hồn. Anh ta đã lên xe mấy lần, cũng đã hồn xiêu phách lạc mấy lần.

Vừa đóng cửa xe, hai người lập tức tạo nên một thế giới riêng, cho dù Cù Nhất Bồng có chính trực đến mức nào cũng không thể che giấu bầu không khí mập mờ đang lưu chuyển trong không khí.

Anh ta hắng giọng, định hỏi chuyện của Trần Thi Thi thì chị J đã nhỏ nhẹ lên tiếng: “Nhất Bồng, cậu còn nhớ không, lần tuyệt vời nhất của chúng ta là ở đây.”

Giọng điệu mang theo ba phần ấm ức, ba phần mong đợi, ba phần hồi tưởng và một phần khao khát.

Cù Nhất Bồng sợ mình sẽ không chống đỡ được, vội vàng xoa dịu: “Tôi sắp kết hôn rồi. Chuyện cũ đã qua rồi.”

“Nhưng cậu bỏ rơi tôi ở Tahiti, là cậu nợ tôi đấy. Cù Nhất Bồng, cậu nợ tôi một lần, trả cho tôi lần này thôi được không?”

Cù Nhất Bồng cảm thấy khó xử, lý trí mách bảo anh ta, đàn ông khi đối mặt với cám dỗ nên lập tức xuống xe. Nhưng sự tò mò về Trần Thi Thi rõ ràng lớn hơn sức chống cự trước lời dụ dỗ của chị J lúc này. Anh ta yếu ớt chống cự: “Tôi… tôi sắp kết hôn rồi…”

“Chưa kết hôn mà!”, chị J nhướng mày, bĩu môi một cách trẻ trung: “Lúc học đại học, Trần Thi Thi đã nghỉ học một năm là vì bị bệnh. Cậu không biết à?”

Cù Nhất Bồng sững người, lo lắng hỏi: “Bệnh gì?!” Cô ta kiêng kỵ nhắc đến chuyện hồi đại học, anh ta biết, quả nhiên sự việc có nguyên nhân!

“Hôn tôi… Hôn xong, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Chị J ngọt ngào quay mặt sang, tiếp tục dụ dỗ: “Là cậu nợ tôi, Nhất Bồng~ Lần cuối cùng, sau đó chúng ta sẽ không ai nợ ai.”

Gương mặt chị J gần trong gang tấc, không gian kín mít của hai người. Tuy đã là cuối xuân, nhưng dù sao cũng là mùa xuân. Mùi hương kích thích như thuốc mê xộc vào mũi anh ta. Đôi môi chị J chiếm trọn tầm mắt anh ta, bên tai là tiếng thở ngày càng gấp gáp của hai người. Các nhà sinh vật học đã nói, tế bào của con người có trí nhớ – những điều vui vẻ mà anh ta từng làm trong chiếc xe này, một khi đã quay lại thì các tế bào trên cơ thể anh ta đều nhớ lại, gào thét, “Làm lại một lần nữa đi”.

Con người đối với niềm vui luôn có ham muốn vô tận.

“Chuyện này…”, yết hầu Cù Nhất Bồng chuyển động. Chị J không nhịn được nữa, đưa tay vuốt ve yết hầu anh ta, sau đó là đôi môi, những nụ hôn dày đặc. Cô ta thầm nghĩ, người đàn ông này thật đẹp trai, không uổng công cô ta lại ngủ với anh ta một lần: làn da trắng nõn, hàng mi dài cong vút, gương mặt đeo kính, khi không nói chuyện trông rất lạnh lùng. Vì gương mặt này, anh ta thường được khen là “nam thần cấm dục”, nhưng lúc này, người đàn ông cấm dục ấy rõ ràng không thể kiềm chế ham muốn của bản thân: Anh ta đứng hình, mặc cho chị J hôn, sau đó, cuối cùng cũng đưa tay siết cằm chị J, cúi đầu – dùng nụ hôn nồng nhiệt để phản công một cách mãnh liệt.

Hầm gửi xe trong tòa nhà văn phòng, sau một thời điểm nhất định trong ngày làm việc sẽ trở nên vắng vẻ. Dưới hầm gửi xe rộng lớn, chỉ có ánh sáng loang lổ từ trên cao chiếu xuống. Trong khu vực được phân chia ngăn nắp, không ai chú ý đến chiếc xe đang rung lắc bất thường ở góc khuất. Nó như được thổi hồn, được lắp một trái tim đang đập dữ dội.

Bất ngờ bắt đầu, rồi lại bất ngờ kết thúc.

Cù Nhất Bồng nhanh chóng bình tĩnh lại, chưa đợi chị J hoàn hồn, anh ta đã hỏi: “Giờ có thể nói chưa? Bệnh gì?”

Nụ cười đóng băng trên gương mặt chị J. Cô ta vừa kéo đôi bốt cao cổ bó sát trên chân, vừa thản nhiên trả lời: “Cậu sắp kết hôn rồi còn quan tâm cô ta bị bệnh gì sao?”

Cù Nhất Bồng lạnh lùng nói: “Chị đừng nuốt lời đấy. Đã nói rồi, sau này chúng ta không ai nợ ai!”

“Được rồi, coi như cậu đã dỗ tôi vui rồi…” Chị J mỉm cười, chậm rãi chỉnh trang lại quần áo, sau đó như thể mới nhìn thấy Cù Nhất Bồng, cô ta liếc nhìn anh ta: “Cậu còn ở trên xe là lưu luyến không rời? Hay là muốn tôi đưa cậu về nhà?”

“Chị nói xong, tôi sẽ xuống xe ngay.”

“Không, cậu xuống xe trước.” Chị J rất kiên quyết, cô ta mở khóa cửa xe rồi lại mở cửa sổ của mình, trẻ trung ra lệnh: “Cậu xuống xe, đến đây rồi đứng bên cạnh tôi, ghé tai lại đây, tôi nói nhỏ cho cậu nghe.”

Cù Nhất Bồng bất lực, ngoan ngoãn làm theo lời cô ta, đứng bên cạnh cửa sổ xe: “Chị nói đi.”

Cuối cùng, chị J cũng chịu lên tiếng: “Thi Thi nhà cậu á, điều kiện rất tốt nhưng lại đáng thương. Tôi nói rồi, cậu đừng chê cô ta nhé – lúc học đại học, cô ta đã nghỉ học một năm…” Chị J đột nhiên hạ giọng, hơi thở phả vào tai Cù Nhất Bồng: “Là vì bị bạo lực học đường nghiêm trọng!”

Cù Nhất Bồng sững người.

“Ừm, vì vậy nên cô ta rất hướng nội và nhạy cảm. Đôi khi, cảm xúc có thể hơi cực đoan. Đều là do bị tổn thương quá sâu.” Chị J lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc: “Cô ta khác với chúng ta, cậu phải bảo vệ trái tim mong manh, dễ tổn thương của cô ta, nhường nhịn cô ta một chút.”

Cù Nhất Bồng vẫn chưa hoàn hồn.

Chị J mỉm cười, kẹp điếu thuốc đã hút hai hơi vào tai Cù Nhất Bồng, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu anh ta, tuyên bố: “Hôm nay, tôi rất vui~ Sau này, chúng ta sẽ không ai nợ ai nữa. Chúc cậu hạnh phúc nhé! Cù Nhất Bồng, moah moah!”

Sau đó, chị J đóng cửa sổ, không nhìn người đàn ông đó nữa, đạp ga, hai tay xoay vô lăng, hùng hổ lái xe ra khỏi hầm gửi xe.

Giờ này, đường vành đai 3 đã hết giờ cao điểm, chị J lái xe bon bon trên đường. Cô ta không nhịn được, mở cửa sổ xe, gió luồn vào tai. Nếu như không phải đã muộn, cô ta nhất định sẽ lao đến SKP, quẹt thẻ mua mấy chiếc túi để ăn mừng. Câu nói gặp nhau một phát súng, ân oán xóa bỏ hết, quả nhiên là không sai.

Vết thương lòng mà Cù Nhất Bồng để lại trong lòng cô ta cũng đã hoàn toàn lành lặn theo một cách kỳ lạ.

Bài hát đầu tiên vang lên từ loa trên xe, kết nối với điện thoại qua bluetooth, là “A Woman’s Worth” của Tiêu Á Hiên. Cô ta không nhịn được mà hát theo.

“Tóc buông tung, sải bước đi xa. Chẳng cần thương hại chút sầu bi. Vẫy tay chào, chúc luôn hạnh phúc…”

“Chị đây muôn đời, rực rỡ nhất trần ai!”

Nguồn: Sưu tầm

Editor: Bỉ Ngạn Đỏ


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.