Phép Tắc Của Ma Nữ - Tiểu Hoa Miêu

Chương 36: Không nỡ



Sau khi trò chơi mèo vờn chuột kết thúc, kế tiếp đó là tiết mục nóng bỏng được công chiếu suốt cả một đêm, eo nhỏ của ma nữ gần như muốn đứt lìa.

Người đàn ông tắm rửa sạch sẽ đi ra, vừa mới bước ra đã nhìn thấy cô gái nhỏ ném tất cả thuốc ngủ trong tủ đầu giường vào trong thùng rác.

Vài tiếng “Loảng xoảng” ở trong đêm khuya yên tĩnh cực kỳ chói tai.

Anh lau mái tóc ướt rồi đi qua, ngồi xuống bên mép giường, thuận tay kéo cô gái đang có cảm xúc không tốt vào trong lồng ngực.

Hạ Hữu Thất cúi đầu không nói gì, ngồi trên đùi anh cũng không yên, dạng chân ngồi lên trên người anh mới hài lòng mà ngoan ngoãn lại.

“Sao vậy?” Anh khẽ vuốt tóc cô, giọng điệu dịu dàng.

Cô im lặng, một lúc lâu sau mới nói ra vài chữ: “Sau này không được uống nữa.”

Người đàn ông rũ mắt xuống nhìn những vài chai nhỏ đang nằm lộn xộn trong thùng rác, không nhịn được mà nghĩ đến vô số đêm khuya mở to mắt đến tận hừng đông, cô đơn lại dài đằng đẵng.

“Sẽ không.” Anh hứa với cô, thanh âm trầm trầm.

Cô gác cằm lên vai anh, khịt khịt mũi, có chút nghẹn ngào: “Em chính là thuốc của anh.”

Cố Dực mỉm cười, hiếm khi hứng thú mà trêu ghẹo: “Hàng nhập khẩu lại đặc biệt, uống một lần lập tức thấy hiệu quả.”

Cô bị người đàn ông trêu chọc khiến cho không biết nên khóc hay cười, chỉ im lặng không nói lời nào, ôm anh không muốn buông tay, ngoan ngoãn nép vào trong lồng ngực của anh.

“Buồn ngủ không sao?”

Cô gái lắc đầu, toàn bộ hơi nóng thở ra phun lên trên cổ anh, ấm áp lại nóng bỏng.

“Cố Dực.”

“Hửm…”

Hạ Hữu Thất cắn môi, xoắn xuýt một lát, tựa như rất khó để nói ra điều này.

“Tôi có một câu chuyện xưa vừa nhàm chán lại cẩu huyết, anh có muốn nghe không?”

Hô hấp của người đàn ông chợt dồn dập, trái tim dường như dâng lên đến cổ họng, máu nóng sôi trào, điên cuồng tạo nên một trận khẩn trương lại kích động.

Anh cố gắng ồn định hơi thở, giọng nói khẽ run rẩy: “Em muốn… nói cho anh nghe?”

“Ừm.”

“Nhưng anh không được nói chuyện, cũng không được phép nhìm em, chỉ nghe em nói thôi, được không?”

“Được.” Anh khẽ nói.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lộ ra vài phần đau thương.

“Ông nội của em là một thương nhân người nước Anh, cho nên em có một phần tư dòng máu lai. Sau khi ông bà ngoại ly hôn, mẹ em cùng bà ngoại trở về nước, dưới cơ duyên xảo hợp* mà gặp gỡ ba em, một giáo viên bụng đầy kinh sách, nghèo rớt mồng tơi. Nhưng mẹ em lại không an phận, sa mình vào những buổi tiệc đầy xa hoa lại đồi trụy đến mức không thể kiểm soát được. Ba em thì thích yên tĩnh, ngoài việc đọc sách thì chỉ có viết thư pháp. Bọn họ ngoài việc tuổi tác tương giống nhau ra, tất cả những thứ còn lại đều trái ngược, tính cách không hợp nên hai người cãi nhau liên tục nhiều năm. Mãi cho đến khi em 13 tuổi, mẹ em ở bên ngoài… cùng với một người đàn ông người Mỹ. Lập tức ruồng bỏ ba em và bỏ mặc em một cách tiêu sái, đi theo người đàn ông người Mỹ kia đến nước Mỹ.”

*Cơ duyên xảo hợp: “Cơ duyên” là “cơ hội và duyên phận”, “xảo hợp” là “vừa khớp; thật khéo; trùng hợp”.

Trong lòng Cố Dực cảm thấy đau nhói, vỗ nhẹ lưng cô như muốn trấn an, cực kỳ giống với hình ảnh kiên nhẫn lại dịu dàng dỗ dành cô đi ngủ khi còn trẻ.

Cô gái nhỏ hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc, tiếp tục nói.

“Bà ấy đi rồi, tính tình của ba em hoàn toàn thay đổi. Tính cách hiền lành hòa nhã, thái độ đối với mọi người thân thiện đã bắt đầu điên cuồng uống rượu, say mê cờ bạc, thậm chí còn nghiện thuốc phiện. Khi lên cơn nghiện liền cầm lấy thắt lưng đánh em cho hả giận, lúc khôi phục lại lý trí, ông ấy lại nước mắt nước mũi quỳ xuống xin lỗi em. Nhưng lời hứa hẹn kiểu đó không bao giờ kéo dài quá 2 ngày. Bản thân em cũng dần dần trở nên chết lặng, không khóc cũng không nháo, em sợ bạn học nhìn thấy vết sẹo trên người, cả mùa hè đều bọc kín bản thân mình lại, vài lần bị sốt cao mà được đưa vào bệnh viện, giáo viên hỏi em, em mỉm cười đáp lại rằng chính mình có bệnh, cơ thể không thể tiếp xúc với ánh sáng.”

Giọng điệu của Hạ Hữu Thất lãnh đạm, như thể đang kể chuyện xưa của người khác, không hề liên quan gì đến cô.

“Vào ngày kỷ niệm ngày cưới của bọn họ, ông ấy đã tiêm quá nhiều thuốc phiện vào trong cơ thể, trên cánh tay cũng rạch vô số vết dao, là viết tên mẹ em. Khi em tan học đi học về nhà, ông ấy đã treo cổ tự vẫn trên thanh xà ngang, thành một khối lạnh như băng, thi thể đung đưa lay động, không nói chuyện, cũng không thể cười được nữa.”

Cô nở nụ cười chua chát, bi thương khiến cho người ta phải rét run.

“Thật sự rất ngốc, cho dù có chết đi cũng không thể làm cho trái tim của người phụ nữ kia cảm thấy nửa phần án náy.”

Trái tim anh như bị kim châm, dùng hết sức lực mà ôm chặt lấy cô.

Ma nữ nhỏ khịt khịt mũi, tiếp tục nói: “Sau khi ông ấy chết, em bị đưa đến Mỹ, người phụ nữ kia chưa nhìn em đã lập tức mắng mỏ, chửi rủa. Hơn nữa, lão cha dường mập mạp kia cũng thường xuyên quấy rối tình dục với em. Em còn trẻ lại đầy sức sống, chịu không nổi liền trốn ra ngoài, đi theo một nhóm côn đồ dưới tầng chót của xã hội. Để bảo vệ bản thân mình, em bắt đầu đội tóc giả, ăn mặc cùng chẳng ra dạng gì, em mang theo một cây dao bên người, luôn trong tư thế sẵn sàng đồng quy vu tận*, mãi về sau thì em gặp được Brie.”

*Đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết, cùng nhau hủy diệt.

“Anh ấy là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên nơi đầu đường xó chợ. Chúng em trong cùng một ban nhạc Rock Underground, anh ấy là ca sĩ chính, em là tay guitar. Lần đầu tiên bọn em gặp nhau, anh ấy nói với em rằng anh ấy là gay, chỉ thích đàn ông khiến cho em yên tâm mà đi theo bên cạnh anh ấy. Anh ấy còn nói, em trông giống như em gái đã mất của anh ấy, anh ấy nhất đi sẽ dùng mạng sống của mình mà bảo vệ cho em thật tốt. Lúc đấy em liền cảm thấy buồn cười, lời hứa hẹn gì gì đó chính là lời dối trá nhất cũng là lời nói tà ác nhất trên thế giới này, vì thế em không tin, một chữ cũng không tin.”

“Sau đó có một đêm, anh ấy đi biểu diễn ở phía bên kia của thành phố, tay chơi bass trong ban nhạc sau khi cắn thuốc lập tức phát điên, phối hợp với mấy con ma men kéo em vào trong một căn phòng tối tăm, bọn họ xé rách quần áo của em, mắng em là gái điểm thiếu đ*. Em vốn không có sức lực để phản kháng, thời điểm em gần như bị cởi sạch, Brie xuất hiện, anh ấy dường như điên cuồng mà lao vào đánh nhau với đám người đó một trận, nhưng anh ấy người ít đánh không lại số đông, bị bọn chúng đâm ba nhát dao vào bụng và chân, hơn nữa còn bị bắn một phát sáng. Cả người anh ấy đều là máu ngã xuống trước mặt em, giống như ba em năm đó vậy.”

“Năm thứ hai, em gặp người phụ nữ kia trong bệnh viện. Cô ấy nói cho em biết, Brie mắc bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa hiện tại vết thương lại nghiêm trọng, nếu không được cấp cứu kịp thời, có thể chết bất cứ lúc nào. Cô ấy có thể chi trả toàn bộ số tiền đó, nhưng với điều kiện là em phải về nước, ngoan ngoãn học xong trung học. Lúc đó trong đầu em chỉ hy vọng Brie có thể sống, cho nên em đã lập tức đồng ý.”

Nói đến đây, Hạ Hữu Thất chậm rãi ngẩng đầu lên, hai tay quấn chặt lấy sau gáy của anh, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm vào anh: “Nhưng mà em chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ gặp được anh. Lúc đó trái tim của em đã sớm bị ma quỷ cắn xé đến chia năm xẻ bảy, không có tình cảm lại càng không tin tưởng bất kỳ người nào. Nhưng anh lại khác biệt, anh tựa như là mặt đối lập của em vậy, anh hiền lành lại, hay cười lại bá đạo, vừa thu hút anh em nhưng cũng đồng thời làm cho em cảm thấy ghen tị. Trong suốt thời gian ở bên cạnh anh, dường như em được sống lại một lần nữa, tựa như được thoát ra khỏi vực sâu vô tận không có ánh mặt trời.”

Đáy mắt người đàn ông tràn đầy sự đau lòng, trái tim của anh giống như bị hàng ngàn thanh kiếm đâm vào, ngay cả hít thở cũng trở nên xa xỉ.

Anh hôn lên môi cô, giọng nói khô khốc: “Nếu đã như vậy, tại sao em lại muốn rời xa anh? Ở bên cạnh anh, em muốn bao nhiêu sự yêu thương, anh đều có thể cho em.”

Cô gái nhỏ rũ mắt xuống, kéo kéo khóe môi, một giọt nước mắt nặng trĩu cũng theo đó mà rơi xuống, giọt nước rớt xuống trên mặt anh.

“Cố Dực, nếu anh đã từng lang thang giống như sinh vật phù du bình thường trong cái thế giới máu lạnh lố bịch này, có lẽ anh mới có thể hiểu rằng tình yêu chỉ thuộc về một số ít người may mắn. Đối với những người như em, tình yêu hoàn toàn chỉ là một thứ xa xỉ, không hơn.”

“Brie đã cứu em một mạng, em nhất định phải trả ơn anh ấy, em có thể không có tình yêu, nhưng không thể không biết báo ơn được.”

Cô gái nhỏ kìm nén không khóc, gằn từng tiếng mà bóc tách hoàn toàn mọi chuyện.

“Sau khi anh ấy bị trúng đạn, cơ thể bị tổn hại phải nằm viện điều dưỡng hơn một năm. Sau đó, tình trạng của anh ấy lại trở nên tệ hơn, cần phải tiến hành phẫu thuật ghép tim để tiếp tục sống, ca phẫu thuật vô cùng tốn kém, người phụ nữ kia liền buông tay mặc kệ, chỉ có mình em gánh vác.”

Cô nhìn anh, nước mắt rơi như mưa: “Xin lỗi, giữa anh và anh ấy, em đã chọn anh ấy, em biết bản thân mình có lỗi với anh, nhưng em chưa bao giờ hối hận.”

Đầu óc người đàn ông ong ong, đau lòng lau nước mắt cho cô, ai ngờ càng lau lại càng nhiều.

“Tại sao không nói cho anh biết, có lẽ anh có thể…”

“Nhưng lúc đó là anh chỉ mới 17 tuổi, anh không nên đeo trên lưng quá khứ của em mà sống.”

Cảm xúc của cô không kìm nén được nữa, nhào vào trong lòng anh mà bật khóc.

“Cố Dực, mẹ nó, em thực sự không nỡ.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.