Tạ Linh Nhai cố gắng duy trì vẻ mặt thân thiện dễ gần, cúi xuống nhìn bàn tay của Tiểu Vương, sau đó hạ nó xuống nói: “Vị khách này, cô phải ngài vẫn chưa nghỉ ngơi tốt phải không, tối hôm qua tôi còn đưa cho ngài chi phí rửa xe mà, chém giết người là phạm pháp.”
Tiểu Vương nhớ tới mình đã ở cửa của đạo quan, nên hơi thở phào một chút, đỡ cửa: “Cậu cậu, sao cậu lại ở đây…”
“Tất nhiên là vì tôi ở đây rồi.” Tạ Linh Nhai nói: “Nơi này là do tôi lập.”
Tiểu Vương: “… “
Tiểu Vương nhìn sang bên cạnh, thấy Hải Quan Triều đứng ở một bên, thì lộ ra ánh mắt cầu xin giúp đỡ, tuy rằng anh ta cũng không quen biết Hải Quan Triều, nhưng dù sao đối phương đứng ở trong quan, thì chắc hẳn sẽ biết rõ hơn mình.
Hải Quan Triều chậm rãi gật gật đầu: “Ngài không biết sao, đây là người phụ trách của Bão Dương Quan.”
Tiểu Vương nghe xong thì hoàn toàn mê muội: “Vậy tối hôm qua các cậu ở đó làm gì?”
Tạ Linh Nhai cuối cùng cũng có thể nhân cơ hội nói rõ chuyện này: “Tất nhiên là tôi làm pháp sự! Đó là máu của động vật, không ngờ lại dọa đến đến ngài!”
Thứ có thể di chuyển đó là động vật thật sao, chẳng lẽ là tế phẩm? Cái loại cảm giác cứng nhắc này là vì anh ta đã nhìn lầm sao? Tiểu Vương mơ hồ nhìn Tạ Linh Nhai: “Vậy… Thật ngại quá… “
“”Không sao đâu.” Tạ Linh Nhai cũng biết rõ, vì sao người này lại tới Bảo Dương Quan, đắc ý nhìn Hải Quan Triều liếc mắt một cái, ý là tôi không có phải là kẻ tùy tiện đi khi dễ người.
Hải Quan Triều cạn lời, hỏi hắn: “Cậu lại ra ngoài à? Vừa rồi Phương Triệt nói nghiên cứu của bọn họ có tiến triển.”
“Lần này đã thu hẹp phạm vi hơn à, được rồi, khi nào về nói rõ hơn đi, giờ tôi phải đi dẫn mấy cậu nhóc đi mua đồ đã.” Tạ Linh Nhai nói cho Hải Quan Triều biết việc mình đưa hòa thượng kia đi mua quần áo, sau đó quay đi.
Hải Quan Triều đứng đó trầm tư hồi lâu, nghĩ rằng, tên này vậy mà lại có mối quan hệ rộng đến mức, có thể dạy đạo sĩ làm pháp sự và dẫn tu sĩ đi mua quần áo.
Đợi khi Tạ Linh Nhai trở lại đường đi bộ, thì nhìn thấy một vài người qua đường đang tụ tập xung quanh. Họ hưng phấn nhìn quanh nhưng không dám dừng lại để xem. Hắn nhìn kỹ hơn thì thấy một người thiếu niên đầu trọc ở giữa những người đó, bộ dáng nhìn qua giống như Đàm Thanh, đang muốn bước tới. Còn Thi Trường Huyền là đang che chở cho tiểu hòa thượng, và cùng những người đó giằng co.
“Làm gì vậy?” Tạ Linh Nhai bước tới hỏi.
Hai người bọn họ bị vây quanh bởi những thanh niên khoảng hai mươi ba mươi tuổi, có dáng người rất cường tráng, chẳng trách người qua đường lại không dám nhìn.
Những người đó liếc nhìn Tạ Linh Nhai một cái: “Sao, mày cũng cùng bọn với thằng đầu trọc này à? Mày là gì của thằng nhóc đầu hói này?”
Tạ Linh Nhai nghe bọn họ mở miệng ngậm miệng đều là thằng nhóc hói đầu, thứ trọc đầu, cũng không lịch sự nữa, nói: “Vậy chứ mấy người là thứ yêu ma quỷ quái nào?”
Tạ Linh Nhai sau khi nghe Thi Trường Huyền dăm ba câu kể rõ lại đầu đuôi, thì ra, những người này đang đạp xe trên phố đi bộ, thi không may đụng phải Đàm Thanh, tuy nhiên bọn họ lại nghênh ngang rời đi, nào ngờ Đàm Thanh lại mạnh mẽ bắt lấy quần áo của một kẻ, sau đó kéo người từ trên xe xuống dưới đất, khiến áo quần của người đó bị dính bẩn. Tức thì cả đám không bỏ qua, chuẩn bị “lý luận” với cậu ta một chút.
Tạ Linh Nhai nhìn cái gọi là giết chóc này, da thịt của họ không bị thương, nhưng quần áo lại bị vấy bẩn.
Đàm Thanh tuy hiểu rõ lý lẽ Phật pháp nhưng thực ra lại không hiểu mấy người này đang nói gì, nên cũng không thể lý giải được.
Thi Trường Huyền cũng không phải người thích nói chuyện, nên những người này còn tưởng rằng lúc nãy mình đã chiếm được thế thượng phong.
Và nếu bọn họ ra tay sớm hơn, thì khi Tạ Linh Nhai tới, mọi chuyện chắc hẳn đã được giải quyết xong hết rồi.
Tạ Linh Nhai bình tĩnh nói: “Mấy người đụng phải người khác, cũng không xin lỗi, nhưng khi cậu ấy kéo cậu một chút, dẫn tới việc cậu bị té ngã, có thể xem như là huề rồi, còn có gì để so đo nữa.”
“Chuyện tôi bị đẩy ngã có thể giống với chuyện của cậu ta sao?” Thanh niên nọ nói: “Rồi giờ thế nào, mà cái thằng nhóc hói đầu này sức lực cũng lớn lắm, là võ tăng của Thiếu Lâm sao?”
Bạn bè của thanh niên nọ cũng cười ha ha, giống như từ “võ tăng” này là cái danh xưng rất buồn cười.
Tuy rằng Tạ Linh Nhại không tận mắt chứng kiến chuyện trước đó, nhưng hắn biết Liên Đàm từng học qua kiếm pháp, là một kiếm tiên rất giỏi, nên chắc hẳn khi nhận Đàm Thanh làm đệ tử, Đàm Thanh cũng phải là người giỏi giang thế nào, chứ không thể là hạng người trói gà không chặt được. Nên nếu những người này muốn cậy đông hïếp yếu, thì e là họ đã tính sai rồi.
Nhưng đó chỉ là khi không thể thương lượng được, chứ Tạ Linh Nhai cũng không muốn phải ra tay với họ.
Thanh niên thấy Tạ Linh Nhai lộ ra vẻ mặt khác thường, nói: “Nói cho bọn mày biết, ở đây tao chỉ cần gọi một cú điện thoại là sẽ có mười mấy anh em của tao tới, mày có tin không?”
Tạ Linh Nhai nhìn thanh niên hống hách trước mặt, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Tạ Linh Nhai thấy bọn họ đều còn rất trẻ tuổi, nên hỏi: “Vậy mấy người có thấy tôi rất quen không?”
Hắn không nói thì thôi, nhưng khi nói xong, lại có mấy người liếc nhìn nhau, trong đó có người nói: “Hình như tao thấy mặt thằng này rất quen… “
“Là ai? Chẳng lẽ là nghệ sĩ nào sao?”
Thanh niên khác tức giận nói: “Tụi mày nghe thằng này nói bậy làm gì! Tao mặc kệ nó có quen hay không quen!”
Tuy nhiên phía sau lại có người lôi kéo thanh niên lại: “Không phải đâu, anh, em nhớ ra rồi, em đúng là có từng thấy qua nó, thấy ở trên mạng, thằng này giống như là người phụ trách của Bão Dương Quan đó.”
Thanh niên ngạc nhiên nói: “Mày khùng hả, người của đạo quan ai lại đi dạo phố với hòa thượng chứ?”
Mọi người: “… “
“Không đúng không đúng, hình như nó cũng có hợp tác với nhóm người của đám hòa thượng đó.
Tạ Linh Nhai ngắt lời họ và hỏi: “Giờ nếu tôi gọi điện thì sẽ có hàng chục đạo sĩ đến, mấy người có tin không? Hơn nữa, chắc chắn bọn họ sẽ còn tới nhanh hơn mấy người.”
Bão Dương Quan ở ngay vỉa hè, đi chưa tới năm phút là đến.
Mọi người: “… “
Những lời này quá quen tai, làm cho sắc mặt của thanh niên nhất thời tái mét: “Mày, mày…”
Tạ Linh Nhai chỉ vào Đàm Thanh nói: “Nào cậu mau lấy điện thoại ra gọi cho mấy chục sư huynh của cậu tới đi, xem họ có tin không?”
Thanh niên nọ: “…”
Có thể nói việc gọi điện triệu tập các đạo sĩ, tu sĩ tập hợp lại để chiến đấu, dường như là điều không thể, nhưng thanh niên trẻ thấy ánh mắt kiên định của Tạ Linh Nhai thì không thể không đứng dậy, tiếp đó, mỗi người trong nhóm bọn họ phun một ngụm bọt giống như cũng chịu không nổi…
Sắc mặt thanh niên âm tình bất định mà nhìn Tạ Linh Nhai vài lần, sau đó mới tức giận nói: “Lần sau cẩn thận!”
Nói xong quay người lạnh lùng rời đi, trong lòng vẫn có chút buồn bực. Vì sao họ lại chưa từng nghe có đạo sĩ và hoà thượng có tính tình xấu như vậy chứ?
Tạ Linh Nhai quay đầu lại, nhìn Thi Trường Huyền đang lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào mình, cười hì hì nói: “Em dọa bọn họ thôi.”
Mấy hạng lưu manh nhỏ nhoi đó thì hù dọa được ai, nên chỉ cần dốc sức chút là được, với lại giờ hắn cũng Muốń bảo đảm hình tượng của Bão Dương Quan.
Thi Trường Huyền lắc đầu, không nói nữa.
Tạ Linh Nhai vỗ vỗ vai Đàm Thanh: “Thế nào, bị đụng trúng có sao không? Lẽ ra cậu phải nói, để bọn họ bồi thường tiền thuốc men.”
Đàm Thanh lắc đầu: “Tôi không sao. thầy Tạ, nếu vừa rồi bọn họ không chịu thua thì sao, ngài định cọi điện thoại kêu mười mấy đạo sĩ tới thật sao?”
“Tôi chỉ là lấy lời bọn họ nói lại với bọn họ mà thôi.” Tạ Linh Nhai cười ha ha: “Tất nhiên là… Tôi sẽ báo cảnh sát.”
Vì dù sao đồn công an, với cảnh sát nhân dân đều có quen biết với hắn và cũng đã từng lấy cờ thưởng rồi.
Thanh niên gây phiền toái cho Đàm Thanh cảm thấy rất buồn bực, nên một đường đi cứ làu bàu mãi, sau đó ghé vào một quán nước giải khát, mua cho mỗi người một lon bia, gã ta lẩm bẩm nói: “Càng nghĩ càng cảm thấy bực, có phải người đó đang hù dọa chúng ta không, hay là, chúng ta…?”
“Mày muốn thế nào?”
“Cái thằng nhóc hòa thượng kia thì chúng ta không biết nó ở chỗ nào, chứ đạo quan thì ở đầu phố, mỗi ngày đều có người đến múc nước, hay là chúng ta lấy nước bùn tới đổ vào giếng của bọn họ xem sao? Còn không thì sáng tác một chút thi họa ở trên cửa của bọn chúng?”
“Haizz… Không được, tao nghe nói đạo quan này có chút tà môn, tao nghĩ chúng ta vẫn là đừng đến đó thì hơn.”
Cả đám vừa đi vừa bàn tán, cuối cùng ra đến đường chính, giữa đường có những luống hoa và cây cối, có vài người trong nhóm bọn họ lười di chuyển lên đầu đường, nên trực tiếp đi qua bồn hoa.
Người đầu tiên không biết chân bị như nào, mà khi đến một gốc cây, thì bị vấp té về phía trước, ngã nhào vào trong bùn.
Hai người phía sau thấy vậy cũng bước tới đỡ gã ta dậy, ngờ đâu ma xui quỷ khiến thế nào bọn họ cũng bị trượt chân, nên không những không đỡ được người kia mà hai người còn cùng nhau ngã đè lên gã ta. Hai người còn lại đứng ở trên cười đón, ai ngờ ở phía sau có một chiếc xe ba bánh phóng nhanh tới, đẩy họ ngã nhào về phía trước, sau đó nghênh ngang rời đi.
Năm người cùng nhau ở trong gốc cây ăn bùn, người này nhìn người kia không biết nên trách ai mới phải.
Tạ Linh Nhai đươ Đàm Thanh về khách sạn, Liệt Thố cũng đi đến, nói: “Giờ trong giáo phái chúng tôi có rất nhiều tăng nhân, nên chỉ trong một chốc không thể tra ra được, thực xin lỗi.”
“Không không, ngài không cần xin lỗi, tôi tìm tới là để tìm kiếm hỗ trợ, cảm ơn các ngài đã bằng lòng hỗ trợ tra xét.” Tạ Linh Nhai vội nói.
Mọi người lại cùng nhau ăn cơm, nói rằng nếu có tin tức gì sẽ thông báo ngay, Tạ Linh Nhai và Thị Trường Huyền trở về Bão Dương Quan, Vừa vào cửa đã nghe thấy trang bị mà Phương Triệt đang nghiên cứu chợt rung lên cảnh báo: “Sao rồi, đã thu hẹp lại phạm vi chưa?”
“Đại khái là đã thu hẹp lại một tỉnh… Nhưng bây giờ, tôi lại sợ không biết có phải nó báo sai không, vì nó cứ liên tục kêu lên như này.” Phương Triệt ba chân bốn cẳng lấy trang bị tắt đi: “Cho dù có thật sự thu hẹp lại trong một tỉnh, nhưng cũng không cần phải kêu hoài như vầy chứ.”
Tạ Linh Nhai nhìn chằm chằm vào vật nghiên cứu kia một lúc, thẩm nghĩ có lẽ là nó đã báo sai rồi, vì đứa con của U Đô sao có thể ở tỉnh Thước Sơn được?
Hắn cảm thấy trong lòng chợt dâng lên một nỗi bất an không giải thích được, đã vậy, khi nghĩ đến bậc thầy Mật Tông muốn ám hại mình kia thì hắn lại càng thấy khó hiểu hơn, cũng không biết những chuyện này có liên quan gì với nhau không nhưng đứa con của U Đô hẳn là người của đạo môn và sống ký thác ở núi Côn Luân mới phải chứ.
Khi ý nghĩ này thoáng qua, Tạ Linh Nhai đến dâng một nén nhang cho tổ tiên và chú của mình, sau khi ở trong điện đọc một chút kinh, hắn mới yên tâm trở về phòng ngủ.
Thời tiết hơi lạnh, nên Tạ Linh Nhai mở thảm điện ra, sau đó quấn thân thể vào đó để sưởi ấm, và suy nghĩ về mọi việc.
Còn mấy ngày nữa là nghỉ đông, sau là đến Tết Nguyên Đán. Dù chuyện trong quan rất bận, nhưng về phần bố mẹ của Thi Trường Huyền cũng nên nói rõ và nói không chừng năm nay còn phải đi gặp mặt cha mẹ hai bên…
Tạ Linh Nhai suy nghĩ một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, hắn mơ thấy mình có rất nhiều công việc trong mùa đông cần phải làm. Trong đạo quan cũng rất bận rộn và phải tham gia nhiều cuộc kiểm tra khác nhau, nhưng vẫn không thể theo kịp. Trong khi đó, cha Tạ Linh Nhai lại không hài lòng với mối quan hệ của hắn với Thị Trường Huyền, nên gọi hắn về nhà và nhờ hàng xóm giới thiệu cho hắn một cô gái, định duỗi thẳng Tạ Linh Nhai lại. Còn cha mẹ của Thị Trường Huyền cũng rất bất bình với chuyện của anh và mong Thi Trường Huyền sẽ tìm được cho mình một nữ đạo sĩ…
Tạ Linh Nhai hơi bừng tỉnh lại, cái cảm giác sứt đầu mẻ trán này giống như vẫn cứ quanh quẩn ở trong tim.
Hắn ngồi dậy thở hổn hền mấy hơi, sau đó mới phát hiện ra trên lưng mình đã thấm đẫm mồ hôi.
Đúng vậy, mở đạo quan thật phiền, có quá nhiều việc cần phải xử lý, đã vậy không phải du khách nào cũng có tư cách, cũng không phải đạo sĩ nào cũng có tài, không biết phải bao lâu mới tích lũy được vốn để xây dựng thêm, chưa hết việc tìm đến chính phủ xin hợp tác cũng rất kho” khăn. Sự nghiệp là thế, trong cuộc sống sinh hoạt ngày thường càng có thêm nhiều chuyện xảy ra, chưa hết cha mẹ hai bên cũng không phải người biết thông cảm, rốt cuộc thì phải làm sao bây giờ?
Tạ Linh Nhai cảm thấy mệt mỏi, đứng dậy, xỏ đôi dép bông, áo khoác ngoài cũng không mặc, mở cửa đi ra ngoài, hắn đứng giữa hành lang lộng gió.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Tạ Linh Nhai bước ra khỏi cửa, thì thấy có chút ngây dại.
Toàn bộ Bão Dương Quan, ngoại trừ vườn rau ở sân sau, vài luống hoa và thảm cỏ trước sân, xung quanh hàng rào cũng chỉ có một hàng tre trúc, chứ không có cây cỏ nào cả.
Nhưng vào lúc này, trên tường sân có thể nhìn thấy từng tầng lá xanh, ẩn giấu một đóa hoa đỏ rực đang rung rinh qua lại, như thể thế giới bên ngoài đang bao phủ toàn bộ Bão Dương Quan, nhìn không ra được kiến trúc lúc đầu.
Những bông hoa màu đỏ đó có màu sắc rực rỡ, đẹp đẽ và ẩm ướt, cũng không biết chúng là loại hoa gì…
Tạ Linh Nhai tạm thời quên mất tại sao ngoài tường lại có nhiều cây như vậy, tuy rằng hoa rất đẹp, nhưng khi nhìn vào trong mắt hắn lại cầm thấy càng thêm chán nản, nghĩ đến đủ thứ chuyện khó chịu trong cuộc sống, thậm chí là cả chuyện lúc sáng khi dv.ng độ với mấy thanh niên lêu lỏng ở phố đi bộ, tự hỏi lúc ấy sao mình lại không đánh cho họ một trận.
Cảm giác chán nản đọng lại trong lòng, khiến hắn có cảm giác muốn nôn. Hắn dựa vào lan can và nhìn thấy độ cao của mấy tầng này, khiến hắn có cảm giác nếu nhảy xuống thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tạ Linh Nhai ngơ ngẩn nhìn xuống phía dưới, đúng là lúc này, bên tai hắn bỗng truyền đến một tràng tiếng gà gáy.
“Òóoo-“
Và mặc dù tiếng gáy ở rất xa, nhưng khi Tạ Linh Nhai nghe vào trong tai lại giống như tiếng sét đánh.
Hắn chợt tỉnh dậy và cảm thấy có mùi hôi xộc vào mũi, gần như muốn nôn nên vội bịt miệng và mũi lại. Cùng lúc đó, tiếng chuông báo hiệu của Liễu Linh Đồng cũng vang lên trong đầu hắn, nhưng âm thanh yếu ớt đó lại không thể đánh thức Ta Lình Nhai. Ngoan Long cũng lăn lộn trên mặt đất, như thể nó cũng ngửi thấy được mùi tanh tưởi.
Mùi vị xú uế này, quả thực khó có thể diễn tả, vì nó giống như là rác thải cả trăm năm thải ra, rồi lại giống như ngày năng nóng trong nghĩa trang, gợi lên trong lòng mọi người đủ loại phiền não.
Tạ Linh Nhai ngửi một lúc lâu rồi mới xác định, những hương thơm này là đến từ những bông hoa không rõ tên trên cây ngoài tường toả ra. Và vì sự chênh lệch quá lớn nên hắn không thể tin được rằng một bông hoa đẹp như vậy lại có thể tỏa ra mùi tanh tưởi đến thế.
Nỗi lo lắng trong lòng hắn lại thỉnh thoảng được gợi lên, trong lòng Tạ Linh Nhai cảm thấy không ổn, cũng không biết những người khác có bị ảnh hưởng không, hắn đi đến bên tường nhìn nhìn, cũng may trên lan can không có ai ngã xuống, hắn lập tức đến bên vách gõ cửa và gọi người lên.
Sắc mặt Thi Trường Huyền trắng bệch, anh đỡ cửa bịt miệng và mũi mình, anh vẫn chưa bị mê hoặc, nhưng mới từ trong mộng tỉnh lại đã ngửi thấy cái mùi tanh tưởi kia, khiến anh khó có thể chịu được.
Cả hai cố gắng đánh thức những người khác nhưng hầu hết bọn họ đều giống như đang bị bóng đè.
Tạ Linh Nhai biết mình bị rơi vào trạng thái tê liệt khi ngủ và đã có ý tưởng nhảy khỏi tòa nhà giống như trước, chỉ là hắn đã tỉnh, nhưng những người khác có thể vẫn còn đang mộng du và muốn ra ngoài tự tử.
“Rốt cuộc thì đây là thứ gì!” Tạ Linh Nhai lộ ra vẻ mặt khó coi, nói: “Là ảo giác sao?”
Thi Trường Huyền muốn nói lại thôi, anh cũng không nói ra được mình muốn nói cái gì. Hai người nhanh chóng đi xuống lầu.
Ngoài tường hoa hồng rào rạt rơi xuống, Thi Trường Huyền thấy rõ từng cánh hoa, anh nhắm mắt lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cây Y Na Bạt La, có mùi tanh tưởi là cây hoa mang đến phiền não.”
Hay nói cách khác, cái cây này chính là sự lo lắng, nên khi người ta nhìn vào nó sẽ thấy nó không phải là cái cây mà là biểu hiện của sự phiền não rối rắm và giả dối.
Tạ Linh Nhai lẩm bẩm nói: “Cây Y Na Bạt La…”
Thi Trường Huyền nói: “Đó là nói theo tiếng Phạn, chắc em cảm thấy hơi xa lạ.”
Y Na Bạt La tượng trưng cho phiền não, mọi người chắc sẽ quen thuộc với cây đàn hương hơn, còn cây còn lại là tượng trưng cho bồ đề, phải, đây là những gì thích giáo cách nói.
Tạ Linh Nhai vừa nghe đã hiểu tiếng Phạn, nhưng hắn nghĩ: “… Đạo sĩ của Hồng Dương nhiều như vậy, có khi nào để xổng con cá nào không?”
Cây Y Na Bạt La đã làm cho hắn nghĩ tới việc từng điều tra về Hồng Dương Đạo khi gặp Thi Đà Lâm, chưa hết giữa hắn và mật tông không có mối liên hệ nào, nên nếu nói có quan hệ gì, thì chắc chính là việc Hồng Dương Đạo Tà Phật muốn trả thù.
Lúc trước Tạ Linh Nhai đã từng huỷ hoại linh thể của Hỗn Nguyên lão mẫu, nếu giờ dư nghiệt của Hồng Dương Đạo muốn báo thù, thì đúng là đã tìm đúng người.
Nhưng đám đạo sĩ Hồng Dương Đạo đó đã thâm nhập vào nhiều nơi, nếu nói có một vài con cá lọt lưới, Thi Trường Huyền cũng không dám chắc là không có. Hơn nữa ngay từ đầu, đúng là có một số khả năng.
Tạ Linh Nhai đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy nhiều tiếng hét và tiếng nôn mửa lớn. Nhưng này không phải là từ trong đạo quan truyền đến, mà là từ ngoài đạo quan truyền đến, hắn nhíu mày lại, hơn nửa đêm rồi mà vẫn còn có người đi ngang qua và bị liên lụy?
Trong lòng Tạ Linh nhai không khỏi rùng mình, hắn rút Tam Bảo Kiếm ra, “Ngày hoa lưu tinh, nguyệt hoa lưu quang, càn quét hung ác, vạn ác diệt vong. Thật quan đem lại, uy đặt mìn cương, pháp thủy bốn bố, vạn phúc tới tường!”
Tạ Linh Nhai đem Tam Bảo Kiếm nhúng vào trong lu nước trồng hoa sen ở sân sau vài cái, sau đó giơ lên vẩy ra.
Những bong bóng bắn nước tung tóe, giống như những viên ngọc vỡ, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh, khi chiếu lên bức tường bên ngoài, lại không có tác dụng gì, thay vào đó, còn khiến các bông hoa như được an ủi, hoa càng nở càng đẹp và mùi tanh tưởi cũng càng lúc càng rõ hơn.
Tạ Linh Nhai gần như không thể ngửi được mùi vị tanh tưởi kia nữa, hắn nhìn đến thanh kiếm gỗ đào trên tay mình, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, hắn vội nói với Thi Trường Huyền: “Em đã biết phải làm như thế nào rồi, huynh xem.”
Vốn dĩ Thi Trường Huyền còn đang dùng tay che miệng mũi lại, để trấn định tâm thần, nghe Tạ Linh Nhai nói, thì lại nhìn hắn.
Chỉ thấy Tạ Linh Nhai đem Tam Bảo Kiếm biến thành một thanh kiếm hoa, chỉ về phía đông, nhắm mắt thiền định, miệng lẩm rầm trì chú: “Chỉ hướng phương đông, bốn cảnh khai sáng. Ngô phụng chân thần, sai khiến vạn linh. Cửu thiên sắc mệnh, tốc tức hiện hình!”
Cùng với tiếng uống nước, một dòng cánh hoa màu hồng nhạt từ bên ngoài bức tường bay ra, hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt gần như không thể nhận ra, áp chế mùi tanh tưởi tràn ngập của cây Y Na Bạt La. Rõ ràng đó chỉ là những cánh hoa mềm mại, nhưng lại giống như một lưỡi dao cắt đứt hết các cánh hoa của cây Y Na Bạt La.
Một cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống đôi môi hồng nhạt của Tạ Linh Nhai. Hắn mở to mắt, toàn thân được bao phủ bởi những cánh hoa.
Ngực Thi Trường Huyền cứng lại, nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt.
Tạ Linh Nhai cười rạng rỡ nói: “Này là hoa đào diệc ác.”
Cùng là màu đỏ, Y Na Bạt La là mang the0 máu tươi toả ra mùi tanh hôi. Còn hoa đào lại có màu hồng nhạt, mùi hương ngọt ngào, là loài hoa truyền thống của Hoa Hạ có tác dụng xua đuổi tà ma. Thi pháp giả khác với người thường đó là không dùng diệt hoa, mà dùng hoa đào của đạo môn nuôi dưỡng cây ác của phật môn, mang lại công dụng kỳ hiệu.
Cây Y Na Bạt La ảo ảnh đã biến mất không thấy, mà những cánh hoa đào cũng rung động rơi xuống đất, khiến mặt đất phủ đầy hoa rơi.
Trong khi đó, khoảng cách từ Bão Dương Quan đến khoảng 100 mét thẳng tắp, trên đường cái trong bồn hoa, lại có một cây đào sơ sầy ngã xuống, chỉ còn lại nhụy hoa cô đơn.
Những bông hoa biến mất trong giây lát rồi bỗng nở rộ tràn đầy sức sống, xua tan mọi tà ma.
Thi Trường Huyền phủi hoa đào trên đầu Tạ Linh Nhai, nhịn không được sờ mặt hắn và cúi đầu xuống.
Tạ Linh Nhai: “Sư huynh-“
Lúc này trong lòng Thi Trường Huyền cảm thấy rất ấm áp, nhưng không thể ngăn lại xúc động, cũng không rảnh bận tâm Tạ Linh Nhai đang ngượng ngùng ngăn lại, hôn lên cánh môi hắn.
Trên môi Tạ Linh Nhai giống như cũng mang theo vị ngọt của hoa đào vừa bay qua, Thi Trường Huyền nắm lấy bờ vai của hắn hôn sâu mấy giây, rồi mới buông ra.
Mặt Tạ Linh Nhai lộ ra vẻ bối rối: “…”
Thi Trường Huyền thấy rõ vẻ mặt của hắn, cảm thấy có gì đó không ổn nên lập tức xoay người lại.
Chỉ thấy từ lầu một đến đỉnh của tòa nhà, không biết khi nào trên hành lang đã có rất đông các đạo sĩ và nhân viên đạo giáo, tất cả đều dựa vào lan can, nhìn sang nơi này.
Thi Trường Huyền: “…”
“Mẹ nó, tôi thật không ngờ, các cậu như này là muốn dùng pháp thuật để chơi trò lãng mạn sao?” Hải Quan Triều nói.
Bọn họ cũng bị cây Y Na Bạt La làm cho phiền não, cứ vậy từng người một đi ra cửa, kết quả lại bị hoa đào đánh thức, đến khi tỉnh táo lại còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, thì nhìn thấy thấy Tạ và Thi đạo trưởng đang hôn nhau, Hải Quan Triều muốn ngăn cũng ngăn không được.
Tạ Linh Nhai dựa vào trên bàn: “Chúng tôi điên hay sao, nửa đêm lên đây rải cánh hoa yêu đương, mấy người tỉnh lại chẳng lẽ không ngửi được mùi tanh hôi sao?”
Hải Quan Triều cũng giống tự nói: “Vậy mà tôi cứ tưởng đó là mùi vị tanh nồng của tình yêu…”
Tạ Linh Nhai: “…”
Hắn cảm thấy rất buồn bực, vốn là muốn giúp cho tâm tình của cha mình ổn hơn, nên hắn không định để ai thấy chuyện ái muội của mình và Thi Trường Huyền, ai ngờ, trong một phút bất cẩn, đã để cho tất cả mọi người thấy được… Giống như trên người bọn họ luôn có mặt trái buff hay sao ấy? Nên mỗi lần đều bị người nhìn thấy!
Những người khác vẫn cảm thấy không sao, với lại kết hợp với danh tiếng xấu của Tạ Linh Nhai, cũng không là cái gì. Duy chỉ có Tiều Lượng ngây thơ khi thấy thầy Tạ mà mình tôn kính lại đi hôn môi với Thi sư huynh, thì có chút ngây ngốc, lâu cũng không nói chuyện.
Phương Triệt chủ động gánh lấy việc đi khugên giải, chạy đi tìm Tiểu Lượng trò chuyện một chút.
Qua một lúc, Tiểu Lượng mới hai mắt đỏ hoe lại đây, đối mặt với Tạ Linh Nhai nói: “Thầy Tạ… Thầy và sư huynh đúng là cũng không dễ dàng gì mới đến được với nhau, tôi, tôi sẽ ủng hộ hai người!”
Tạ Linh Nhai: “… Cảm ơn?”
Sau đó hắn nhỏ giọng hỏi Phương Triệt: “Cậu đã nói với cậu ấy cái gì vậy?”
Phương Triệt cũng nhỏ giọng nói: “Giúp cậu diễn một bài thảm.”
Tạ Linh Nhai: “Chuyện này cũng có thể đem ra làm bộ đáng thương sao? Ba tôi là sốc đến mức té gãy xương đó!”
Phương Triệt: “…”
Tiểu Lượng đúng là quá ngây thơ, Tạ Linh Nhai quay đầu lại cười với cậu ta, lại thấy Tiểu Lượng lộ ra vẻ mặt đau lòng, còn có chút u ám. Ngẫm lại, cũng cảm thấy mình giống như đã quên mất cái gì, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra được.
Tuy nhiên, so với việc Bão Dương Quan đã phải chịu những đòn tấn công sâu, thì việc các thanh niên lêu lổng ban sáng, sau khi bị Tạ Linh Nhai làm cho tức giận bỏ đi, tối hôm qua, bọn họ chạy đến Bão Dương Quan định gây chút rắc rối, nào ngờ.
Sáng sớm hôm nay, người ta phát hiện bọn họ té xỉu trong một vũng nôn mửa, dây lưng quần lỏng lẻo, trên cổ cũng có các vết bẩm. Cả đám được những vị trà khách đến quan lấy nước, tưởng bọn họ tự sát nên vội đến cứu.
Tạ Linh Nhai nghe có người nói có người bên ngoài quan bị té xỉu, hắn mới chợt nhớ tới đêm qua mình nghe thấy tiếng người qua đường la hét.
May mắn là, khi đến, nhìn thấy người được xem là người qua đường, lại là những tên lưu manh hôm qua ở đường đi bộ đã tìm Đàm Thanh gây phiền toái.
Nhóm thanh niên vừa tỉnh dậy, đã hoảng nói, bọn họ nói đêm qua nhìn thấy mấy cái cây ở đây, nên muốn trèo lên cây trèo vào tường. Ngờ đâu lại ngửi thấy một mùi tanh hôi không chịu nổi, sau đó không hiểu sao lại nghĩ đến việc muốn tự thắt cổ chính mình… Sau đó xảy ra chuyện gì bọn họ cũng không nhớ rõ.
Tạ Linh Nhai chen qua đám đông, nhét túi vào rồi hỏi: “Vậy là tối qua mấy người muốn trèo tường vào đây?”
Nhóm thanh niên: “…”
Bọn họ vừa thấy Tạ Linh Nhai đến, cảm thấy rất chột dạ, nên lắp bắp nói không nên lời, dứt khoát xoay người lên mang theo một thân dơ bẩn bỏ chạy.
Để lại cho những người kia một trận ngơ ngác: “Những tên côn đồ này đang nói nhảm gì vậy, hay là chúng bị ảo giác? Ngoài tường làm gì có cây cối nào, nhưng mà, đúng là tối hôm qua trên đường phố lại giống như có hoa đào nở rộ rơi rụng khắp nơi.”
Đúng vậy, sự chú ý của mọi người lập tức chuyển hướng, không ai để ý đến những thanh niên có vẻ ngoài côn đổ đang la hét nữa.
Tối hôm qua trong một đêm, những cây hoa đào được trồng xung quanh thành phố, đã đồng loạt nở hoa, nhưng khi mọi người còn chưa kịp nhìn thấy cảnh hoa đào nở rộ, lúc tỉnh lại, đã thấy cánh hoa rơi rụng khắp mặt đất. Từng cánh hoa xinh đẹp mỹ miều, lại làm cho người ta cảm thấy rất khó hiểu.
Những người dậy sớm đi làm khi đi ngang qua đây, không khỏi chụp ảnh lại và cảm thấy rất ngạc nhiên và vui mừng.
“Chẳng lẽ là khoảng thời gian trước thời tiết ấm áp nên làm cho hoa đào tưởng tới mùa rồi, muốn nở rộ, ngờ đâu, lại bị việc giảm nhiệt đột ngột của tối hôm qua làm cho rơi rụng?”
Mọi người rôm rả thảo luận.
Có người còn nhìn về phía Tạ Linh Nhai: “Tiểu Tạ, thầy nói xem có phải vậy không?”
Tạ Linh Nhai ôm cánh tay cười, nhìn hoa đào rơi đẩy đất, mặc dù không có ai nhìn thấy chúng nở rộ, nhưng…
Hắn nhẹ nhàng cười nói: “Vạn vật đều có linh tính. Có lẽ đêm qua chúng nở hoa là vì thấy việc nghĩa nên hăng hái làm đó.”
Mọi người cùng cười vang lên: “Người trẻ tuổi các cậu nói chuyện đúng là rất thú vị, hoa đào sao có thể làm được chuyện tốt gì chứ, có chăng chỉ là làm tăng thêm sự lãng mạn cho các cặp đôi yêu nhau mà thôi.”
Tạ Linh Nhai: “… Ha ha.”