Cây xanh ở thành phố Nữu Dương quả thực rất tốt, trên những ngọn đồi ngoại ô cũng có hoa đào dại… Nhưng chỉ khi cả thành phố thức dậy thì vjệc hoa đào nở rộ đã rời khỏi đây, và mọi người mới phát hiện ra, hoa đào chỉ nở ở gần con đường đi bộ của vùng hoa đào mà thôi.
Đừng nói là hoa đào ngoài thành, mà các hoa đào ở hai con phố ở ngoài, nhiều nhất cũng chỉ là hơi hé nhuy mà thôi.
Lúc này người đến tham quan vô số, thậm chí đài truyền hình thành phố còn ghi lại một bản tin nhỏ nói rằng, những cây đào trong nội thành này hoàn toàn kì lạ với các hoa đào bình thường, khi nở hoa từ rất sớm.
Chỉ là, các phỏng đoán trước đó đều không trùng khớp, vì nếu các cây hoa đào này tưởng nhầm đến kỳ nở hoa và ra hoa, thì sao trước lúc nở rộ, lại bị thổi bay, và bất ngờ là vì sao chỉ số IQ của hoa đào này lại khác biệt đến vậy? Chi nở ở xung quanh đường Kim Quế, không lẽ hoa đào ở đây ngốc đến mức dễ mắc mưu tới vậy sao?
Trong lúc nhất thời, nói cái gì đều có lý cả, nên suy đoán cũng trở nên sôi nổi.
Có người nói là vì có suối nước nóng ngầm, làm cho hoa đào bị thúc giục ra hoa nhanh, tuy nhiên khả năng cũng không lớn, với lại bên cạnh còn có nước ở Bão Dương Quan, bình thường chỉ là nước lạnh mà thôi.
Cũng có nói bởi vì nơi này hàng năm có người bán rong bán cơm điểm, từ sớm đến tối, đều bắn pháo hoa— Nhưng cái này cũng có chút kỳ lạ.
Nhưng điều tuyệt vời nhất ở đây là, nghe nói có người muốn lập kế hoạch cầu hôn, nên ngày nào cũng cố gắng ép hoa đào ở đây nở nhưng đến tối qua khi cầu hôn lại điên cuồng làm rơi cánh hoa xuống. Một là vì không khí lãng mạn lúc đó, hai là vì đóa hoa hy vọng mà chi hai người mới nhìn thấy— Đó chính là tiếng kêu tột cùng.
Và vì Tạ Linh Nhai ở tại đầu phố, nên có một số bạn cùng lớp đã đến và hỏi hắn, liệu hắn đã từng nhìn thấy, có người dân nào lại có thị lực kém đến vậy chưa.
— Có lẽ bởi vì hoa đào tuy là có khả năng phá vỡ tà ác, nhưng vẫn luôn có một sức hấp dẫn nhất định, nên đa số mọi người càng dễ tin rằng chúng có liên quan đến tình yêu.
“Tôi không biết, tối qua tôi ngủ rất ngon.” Tạ Linh Nhai giả vờ như không biết.
Bạn gái học chung cũng hâm mộ nói: “Mặc dù những bông hoa như vậy thật đáng thương, nhưng nếu bạn trai tôi có thể dùng những bông hoa mà chỉ có một mình tôi thấy và cầu hôn với tôi, thì tôi nhất định sẽ cưới anh ấy.”
Tạ Linh Nhai lộ ra vẻ mặt khó có thể tán đồng.
Nữ sinh nhìn hắn, tức giận nói: “Đó là lý do tại sao cậu vẫn chưa có bạn gái đó. Vì đa số đàn ông thẳng đều không có tế bào lãng mạn”.
Và vấn đề cá nhân của Tạ Linh Nhai cũng rất rõ ràng, không ai có thể chinh phục được hắn.
Tạ Linh Nhai: “…”
Đệch, nếu hắn nói ra mấy lời lãng mạn, xem bộ sẽ hù chết người ta mất.
Một học sinh khác cũng buồn bã nói: “Cậu biết đó, Tạ Linh Nhai không cần có tế bào lãng mạn, vì cậu ta chờ nữ sinh có thể làm cho cậu ta cảm thấy lãng mạn đó…”
Tạ Linh Nhai Muốn bỏ cuộc ngay tại chỗ, chắp tay cúi đầu nói: “Cầu xin mấy người đừng nói nữa, tôi đi tìm giáo sư Chu xin phép nghỉ.”
“Lại xin nghỉ phép à?”
Tạ Linh Nhai mỗi lần xin nghỉ là lại nổi danh, mỗi lần trở về liền điên cuồng học bù, hơn nữa nghe nói những người đi công tác đều là các đại diện của đạo quan đi làm pháp sự và những thứ mang tính tôn giáo.
“Đúng vậy.” Tạ Linh Nhai giống như cũng không Muốń nói quá nhiều, lần này, là người được Đường Khải giới thiệu tới và không ở trong thành phố này, nên Tạ Linh Nhai buộc phải xin nghỉ phép.
Trong khi đó, Đường Khải ở bên kia cũng chi đơn giản nói sơ qua một chút, nghe nói cha của đối tác gần đây của anh ta, sau khi ra ngoài du lịch trở về, bụng bỗng dưng sưng to lên, đến bệnh viện xem thì bác sĩ bảo không tốt, sợ là sẽ ķhông qua khỏi, còn người biết một ít môn đạo thì nói cha của người đó là bị người thư ếm.
Thế là cộng sự của Đường Khải đổi hướng, nghĩ đến chuyến hành trình gần đây của cha mình, chạy đến những nơi ông đã đi qua để tìm hiểu tin tức, để mong tìm được người có thể giải trừ được việc thư ếm, và ở nơi trời xa đất lạ đó, cuối cùng cũng tìm được ở một người đồng hương chịu chỉ đến vị thầy kia, tuy nhiên người thầy đó lại giống như không muốn gặp mặt.
Trong lòng người nọ biết e là có sự chẳng lành, cũng không biết rốt cuộc thì cha mình đã chọc tới cao nhân nào rồi, nên khi trở về, anh ta đã đi hỏi thăm các chuyên gia trong lĩnh vực này và muốn mời người đến đấu pháp cứu cha mình.
Đường Khải vừa nghe, đương nhiên sẽ lập tức nghĩ tới Tạ Linh Nhai. Vì dù sao sự hợp tác của Phó gia đối với Đường Khải cũng rất có lợi, đã vậy bên họ cũng bỏ tiền ra chữa trị cho cha mình, nên chi cần trị được, thì tiền thù lao sẽ được trả rất cao.
Tạ Linh Nhai đang phải liên tục tích cóp tiền, nên vừa nghe thì vội thu dọn đồ đạt xin nghỉ, dẫn theo Tiểu Lượng và Quách Tinh ra ngoài, để Thi Trường Huyền ở lại trong quan, vì dù sao bây giờ vẫn còn cao nhân mang thân phận Mật Tông đang âm thầm giở trò, Tạ Linh Nhai sợ đối phương sẽ xuống tay với những người khác.
Quách Tinh cũng là lần đầu tiên vì loại sự tình này mà xin nghỉ, nên đã nói dối với thầy của mình là trong nhà có việc, sau đó gần như không kìm hưng phấn, khăn gói lên đường cùng Tạ Linh Nhai.
Nhìn thấy cậu ta như vậy, Tạ Linh Nhai cảm thấy cậu ta rất có tiềm lực làm được những việc này…
Lần trước Quách Tinh bị làm cho ghê tởm đến kêu khóc rất lâu, nhưng khi gặp được cơ hội này, cậu ta lại hưng phấn trở lại.
Vì dù sao, nếu một người được chọn mà lại nhát gan, cứ băn khoăn mãi, thì dẫu có tài năng thiên phú đến đâu cũng không thể làm được.
Đối tác của Đường Khải tên là Phó Tri Nghiệp, đang ở thị trấn Thanh Khâu, cũng không phải xa ở đây lắm, ngồi tàu cao tốc hơn một giờ là đến.
Tạ Linh Nhai phân phó Quách Tinh một chút, sau đó dặn dò những việc cần chú ý, Tiểu Lượng không chút lo lắng, vì dù sao trước đó cậu ta cũng đã từng đi theo cái người thầy lừa đảo này, chịu dạy dỗ qua hết rồi.
Gia đình Phó Tri Nghiệp sắp xếp cho tài xế đến ga tàu cao tốc đón họ, nhưng khi đến phó gia, Tạ Linh Nhai mới phát hiện, tới không chị có bọn họ, mà còn có hai nhóm người khác, một nhóm là một đôi nam nữ trung niên, dáng người khô khô gầy gầy, thoạt nhìn cũng không quá thu hút.
Tuy nhiên, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vì Phó Tri Nghiệp rất quan tâm đến bố mình, nghe Đường Khải nói anh ta còn mời những người khác, và có rất nhiều bạn bè như Đường Khải sẵn sàng giới thiệu người quen, nên chuyện đụng phải những người kỳ lạ cũng không có gì ngạc nhiên.
Khi ở trong nhà người bệnh nhìn thấy những người cùng nghề, Tạ Linh Nhai dù dễ làm thân đến đâu cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu và mấy người kia cũng không ai nói chuyện.
Nhóm người còn lại là chủ nhà Phó Tri Nghiệp, sau khi ra tới mới thấy, một người đàn ông trung niên cao ớn với mái tóc hoa râm, Phó Tri Nghiệp vừa đi vào phòng khách vừa hỏi người đó: “Ngưu sư phụ, phải mất bao lâu mới có kết quả?”
Ngưu sư phụ nói: “Đã hơn ba giờ rồi, nếu không chảy ra, chứng tỏ cha của ngài vẫn còn có thể cứu được.”
Phó Tri Nghiệp không khỏi gật đầu, liếc nhìn người bên ngoài rồi bước tới chào: “Đây là thầy Tạ sao, xin hỏi còn có bao nhiêu thầy, bao nhiêu cô đến? Xin lỗi vì phải để mọi người chờ lâu.”
Sau đó anh ta liếc mắt nhìn hai người phía sau Tạ Linh Nhai một cái, cảm thấy hai người này hẳn là trợ thủ hoặc là đồ đệ của Tạ Linh Nhai.
“Phó tiên sinh.” Tạ Linh Nhai cùng đôi nam nữ kia thay phiên nhau bắt tay Phó Tri Nghiệp.
Phó Tri Nghiệp mang theo một chút xin lỗi nói: “Bởi vì cha tôi bệnh nặng, nên cứ phải mời hết các thầy hay từ khắp nơi về chữa trị chị hy vọng ông ấy sớm bình phục, các vị thứ lỗi… Không biết kế tiếp sẽ là vị sư phụ nào đi vào xem?”
Những người ở đây cũng không ai muốn rối rắm xếp hàng cả, nhưng vì muốn kiếm tiền nên mới tới, cho nên, thái độ cũng rất tốt.
Tạ Linh Nhai buông tay ra và hỏi: “Mời hai vị?”
Hai người nam nữ trung niên kia đều họ Bao, phỏng chừng là anh em hoặc là chị em, bọn họ không ngờ Tạ Linh Nhai sẽ làm như vậy, nên liếc nhìn nhau, sau đó nhìn Tạ Linh Nhai: “Không biết đại danh của vị này là?”
Tạ Linh Nhai nói tên của mình ra.
“… Là thầy Tạ của Bão Dương Quan.” Không ngờ, hai người này biết Tạ Linh Nhai, nên lộ ra vẻ mặt xem như đã hiểu, giống như đang nói bảo sao cậu ta lại có gan đề cho người khác xem trước.
Tạ Linh Nhai chỉ hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười với họ.
Quách Tinh thấy danh tiếng của thầy Tạ ở bên ngoài cũng rất uy danh hiển hách, thì trong lòng cũng có một loại cảm giác vinh dự không nói nên lời, nhưng nhớ tới lời Tạ Linh Nhai dặn dò, cậu ta lại không dám ăn nói lung tung.
Sau khi chào hỏi qua lại, bọn họ cũng tự giới thiệu một chút, người đàn ông tên là Bao Vấn Kỳ, còn người phụ nữ tên là Bao Vấn San, là chị em, sau đó thì cả hai cùng đi vào phòng.
Trong khi đó vị sư phụ họ Ngưu được mời đến trước đó cũng không đi, mà cùng với ba người của Tạ Linh Nhai cùng nhau ở phòng khách im lặng chờ đợi.
Qua khoảng chừng hai mươi phút, hai chị em Bao Vấn San mới ra tới, nhưng không phải xem xong rồi, mà là đem công cụ đều lấy vào, thoạt nhìn, giống như là bọn họ muốn bắt đầu chữa trị.
Ngưu sư phụ thấy thế, cũng có chút khẩn trương, ngồi thẳng một chút, vì dù sao nếu nhóm người Bao Vấn San trị hết, thì lão ta cùng cùng Tạ Linh Nhai đều sẽ tay không ra về, nhiều lắm cũng chỉ cầm thêm được chút tiền đi lại.
Vốn dĩ Tạ Linh Nhai không biết cách chữa trị của bọn họ là gì, nên khi nhìn thấy hai người họ lấy dụng cụ, hắn nhỏ giọng nói với Quách Tinh cùng Tiểu Lượng nói: “Tát Mãn.”
Quách Tinh cùng Tiểu Lượng mở to đôi mắt chút, bọn họ đối với Tát Mãn đều là chỉ nghe danh chứ chưa thấy bao giờ.
Cái gọi là Tát Mãn, thật ra cũng chính là “Vu”, Còn hai từ này là Thông Cổ Tư ngữ, được rất nhiều người dân tộc thiểu số trong nước thờ phụng, chỉ là ở Hoa Hạ, gần vài thập niên qua dấu vết về việc thờ Tát Mãn còn lại rất hiếm hoi.
Tát Mãn muốn lên đồng hiến tế, về nghi thức phỏng chừng chỉ giới hạn trong một căn phòng, nếu bọn họ không có yêu cầu Ngưu sư phụ và Tạ Linh Nhai tránh đi, thì mọi người cũng hiểu ý ngồi ngay ngắn ở phòng khách, nhân tiện nhìn một chút về việc thi pháp của Tát Mãn.
Trong tay Bao Vấn San cầm một lá cờ làm bằng giấy ngũ sắc, đặt ở ngoài cửa chính rồi hạ bàn thờ xuống: “Trong chánh điện có trà và rượu để nghênh đón thần linh. Phía trên có thanh thiên, phía dưới có địa quan, tùy phúc tam quan, phi thần mã, Cao Hoàng Ngọc Hoàng, bốn huyện Thành Hoàng, tiếp nhận người nhà…”
Đây là muốn thỉnh thần, thần linh bên họ rất đa dạng, chẳng những có Phật giáo và hai vị thần mà còn có cả những tổ tiên.
Tạ Linh Nhai mơ hồ cảm thấy hai chị em Bao Vấn San cũng có chút bản lĩnh, vì bổn huyện thành hoàng không phải cứ mời là sẽ tới, nhưng bọn họ cũng đã mời đến được, còn có cả âm miếu lực sĩ.
Bao Vấn San cùng Bao Vấn Kỳ nhảy đến mồ hôi chảy đầm đìa, chú ngữ niệm đến càng ngày càng cấp, làm cho sắc mặt mọi người cũng không khỏi bị lây nhiễm chút khẩn trương.
Cuối cùng, phát ra một tiếng lạch cạch nhỏ, đàn hương vỡ thành từng mảnh, Bao Vấn San cũng lùi lại hai bước ngồi dưới đất.
Bao Vấn Kỳ chau mày, muốn thay đổi nghi thức, cúi đầu giống như động vật: “Mời một loạt tới ngồi, còn kim hoa miêu thần không đến… “
Đây là lời mời đến các loài động vật linh thiêng.
Tạ Linh Nhai thầm nghĩ, đến cả âm miếu lực sĩ cũng không có tác dụng, chẳng lẽ miêu thần còn có thể dùng được sao?
“Òóo-” Chỉ nghe thấy cha Phó ở trong phòng chợt kêu lên một tiếng, âm điệu kia cùng với người thường cũng không giống nhau, hoặc là nói không lớn giống tiếng người, nhưng cực kỳ to lớn vang dội, còn mơ hồ có chút giống như là gà trống gáy gọi bình minh.
Ánh mắt Bao Vấn Kỳ sáng lên, một bên nhảy một bên hướng trong phòng đi vào, Phó Tri Nghiệp cũng đi theo sau.
Tạ Linh Nhai cũng không khỏi đứng dậy, đi vào trong phòng, sau đó đưa mắt nhìn quanh, lại cảm thấy như này có chút không tốt, vì dù sao nhìn trộm không tốt chút nào.
Cha Phó sau khi đau đớn kêu lên vài tiếng thảm thiết, thì chợt im lặng không phát ra tiếng gì nữa.
Gian ngoài, Bao Vấn San còn đang ngồi dưới đất chợt lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Ngưu sư phụ và Tạ Linh Nhai liếc nhau, xem ra, vẫn là thất bại.
Phó Tri Nghiệp có chút ủ rũ và tức giận, anh ta đi ra ngoài, mấy ngày nay, Bao Vấn San và những người khác đã cho thấy được kết quả hiệu quả nhất. Vì trước đó cha anh ta cũng đã khó chịu đến độ nói không nên lời, nhưng vẫn không có phản ứng gì với những pháp thuật kia.
Phó Tri Nghiệp hạ quyết tâm, nói với thư ký: “Nói với mọi người, tôi sẽ tăng thêm 50 vạn tiền thù lao.”
Mọi người ở đây nghe vậy đều cảm thấy trong lòng nóng ran.
Tạ Linh Nhai cũng nghĩ, thêm 50 vạn này, hẳn là đã cảm thấy điều gì, nên mới thẳng tay chi ra số tiền lớn như thế…
Ngay cả Bao Vấn San cùng Bao Vấn Kỳ cũng lộ ra sắc mặt muốn được thử lại lần nữa, Bao Vấn San nói: “Ngài Phó, mặc dù chúng tôi đã thất bại, nhưng chú của chúng tôi là người có tài năng thiên bẩm về Tát Mãn, chúng tôi có thể mời ông ấy đến đây.”
Tinh thần của Phó Tri Nghiệp chấn kinh: “Thiên bẩm về Tát Mãn sao?”
Bao Vấn San giải thích nói: “Chúng tôi là người được gia tộc đề cử đến để học tập trở thành Tát Mãn, nhưng chú của chúng tôi, khi còn nhỏ đã bị bệnh một thời gian và sau đó trở thành Tát Mãn, người được xưng là thần thụ Tát Mãn, ông ấy là bị thành thần lão Tát Mãn bắt giữ để đi theo học tập, nên khi ông ấy tỉnh lại thì cái gì cũng biết.”
Lấy thần thụ và người thường ra so, người nào giỏi hơn, chắc hẳn không cần nói cũng biết.
Vừa rồi bọn họ vừa giúp cha Phó kêu ra một tiếng quái dị, giống như tiếng gà trống gáy, hơn nữa bọn họ là kiểu triệu động vật thần, Phó Tri Nghiệp mơ hồ cảm thấy đã đúng bệnh, có lẽ chú của bọn họ công lực càng giỏi hơn nữa, như vậy, hẳn là có thể giải được thư ếm.
Phó Tri Nghiệp lập tức nói: “Được, vậy phiền các vị kia mời vị lão Tát Mãn kia tới!”
Sau đó chỉ chớp mắt, anh mắt đối diện với Tạ Linh Nhai, có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói: “… Ừm, thầy Tạ, thầy có muốn xem chút không?”
Tạ Linh Nhai cũng không để ý, chỉ dẫn Quách Tinh và Tiểu Lượng cùng vào phòng, nhưng trên thực tế hai người Quách Tinh lại có chút khẩn trương, vì dù sao cũng đang ở trong bầu không khí cạnh tranh, cho dù có muốn không để ý cũng không thể tránh khỏi việc muốn chiến thắng, huống chi chuyện này nếu giành được chiến thắng sẽ nhận được một số tiền rất lớn.
Tạ Linh Nhai vào phòng trước, phát hiện sắc mặt của Ngưu sư phó cũng rất căng thẳng, nhịn không được đánh giá hai người Bao Vấn San.
…
Bước vào phòng cha Phó, mọi người nhìn thấy một chén treo ngược ở trong nhà, ở miệng ly có tờ giấy.
Quách Tinh nhịn không được hỏi: “Thầy Tạ, đây là cái gì?”
Mặc dù Tạ Linh Nhai không biết đây là phương pháp chẩn trị của giáo phái nào, chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu ra: “Chỉ sợ đây là một pháp thuật bày ra để thử nghiệm, nếu không nhỏ giọt, chứng tỏ bệnh nhân vẫn còn có thể cứu chữa được.”
Phó Tri Nghiệp đứng ở một bên tuy không nói chuyện, nhưng từ sắc mặt của anh ta có thể thấy, Tạ Linh Nhai đã nói đúng rồi.
Tạ Linh Nhai nhìn cha Phó một chút, trên bàn còn có ảnh chụp gia đình, Tạ Linh Nhai vừa nhìn liền biết, vốn dĩ cha Phó có thân hình mảnh khảnh, giờ lại càng gầy hơn, chỉ có bụng là phồng to lên, giống như đàn bà đang mang thai, ông cái đỡ bụng đang cồn cào, nói không ra lời.
Tạ Linh Nhai vén quần áo lên, phát hiện bụng cha Phó không những sưng tấy mà còn xanh xao, đến khi mơ hồ đưa tay sờ vào, sẽ cảm giác có thứ gì đó vừa mềm vừa cứng, giống như có một khối thịt.
“Cảm giác của ngài thế nào?” Tạ Linh Nhai hỏi.
Cha Phó đau đớn khôn nguôi, chỉ có Phó Tri Nghiệp trả lời: “Nó giống như có gậy gộc đang quấy loạn nội tạng của ông, lúc đầu nó cũng không có đau lắm, nhưng giờ càng ngày càng tăng.”
Tạ Linh Nhai nhìn trong chốc lát, hỏi: “Cha Phó, có phải lần đó khi ngài đi nơi khác chơi, đã ăn thịt gà phải không?”
Cha Phó bỗng nhiên cứng đờ, hoảng sợ nhìn qua, giọng nói có chút hoang mang: “Cậu vừa nói… Phải, hình như là, sau khi tôi ăn xong… Bắt đầu cảm thấy không thoải mái, lúc ấy còn bị tiêu chảy nữa.. “
Sau khi xem qua bệnh tình của cha Phó, rất nhiều người tới nhìn, cũng không ít người nhận ra là ông đã bị thư ếm, tuy nhiên, bùa ngải hại người có rất nhiều loại, đã vậy cái này còn là bị một người cao tay ấn yếm vào, nên không ai có thể nói rõ tình huống cụ thể.
Phó Tri Nghiệp khi nghĩ đến, trước đó cha mình từng kêu lên một tiếng to giống như tiếng gà trống: “Thầy Tạ, vậy trước đó cha tôi có kêu lên một tiếng, chẳng lẽ nó cũng có liên quan đến điều này?”
“Đúng vậy, vì dẫu hai người kia không tố pháp, thì cha ngài sớm hay muộn cũng sẽ kêu lên như thế. Chỉ là như vậy càng xác thực thêm những suy đoán trong lòng tôi, cha ngài là bị người ta thư ếm Chọn Sinh Cổ.” Tạ Linh Nhai nói, cái này là hắn được thấy trong quyển sách ghi chép ở Bão Dương.
Phó Tri Nghiệp vội la lên: “Đó là cái gì thế?”
“Người trúng Chọn Sinh Cổ, là người được người hạ cổ chọn sẽ thư ếm thứ gì vào trong người, đến khi ấy trong thân thể người bị hạ cổ sẽ mọc ra thứ đó. Cha ngài ăn thịt gà, nên trong cơ thể ngài ấy có gà trống đang dẫn thành hình, một khi nó hoàn toàn trưởng thành, thì tính mạng của ngài ấy cũng không giữ được.” Tạ Linh Nhai nói: “Và càng ngoan độc hơn chính là, sau khi ngài ấy chết, linh hồn sẽ tự nhiên bị người thư ếm mặc nhiên sai khiến, cho nên cho dù ngài có tìm đến nơi mà cha ngài đã từng đến, thì người kia cũng sẽ không lộ mặť, vì căn bản người này không cần tiền, chỉ cần mình có thể sai khiến được ma quỷ. Những người này khi thư ếm cũng rất tùy ý, chọn trúng ai thì người đó phải chịu, thậm chí có người còn không oán không thù gì với họ… Đương nhiên, thông thường bọn họ sẽ càng thích chọn những người sinh sống ở nơi khác.”
Sắc mặt của Phó Tri Nghiệp và cha Phó thay đổi rất nhiều, họ không hề cảm thấy việc hai chị em kia thi triển pháp thuật của Tát Man để thứ trong bụng ông kêu lên là chuyện tốt. Giờ thứ này cũng đã kêu lên rồi, xem bộ thời gian cho bọn họ cũng không còn nhiều nữa.
Phó Tri Nghiệp lo lắng nói: “Thầy Tạ, cậu nhất định phải cứu cha tôi!”
Tạ Linh Nhai an ủi nói: “Ngài Phó, anh cứ bình tĩnh, thứ này vẫn có thể trị được, chỉ là phải chuẩn bị một ít dược liệu linh tinh, chờ đến canh năm mới lại đến chữa trị.”
Phó Tri Nghiệp nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của Tạ Linh Nhai, không khỏi nhẹ nhõm nói: “Thầy Tạ, vậy trăm sự nhờ thầy, mời!”
Tạ Linh Nhai gật gật đầu.
Quách Tinh và Tiểu Lượng vốn tưởng rằng Thầy Tạ đã nắm chắc phần thưởng này, nhưng sau khi ra ngoài, lại thấy chủ nhà và mọi người đang tham khảo phương pháp.
Có vẻ như cho đến giờ, dù Tạ Linh nhai là người duy nhất tiết lộ ra nguồn gốc của loại thư ếm này, nhưng Phó Tri Nghiệp cũng không dám đặt hết hy vọng vào hắn
….
Ban đêm, Tạ Linh Nhai ngủ phòng riêng, trong khi hai “trợ thủ” Quách Tinh và Tiểu Lượng lại được sắp xếp ngủ cùng nhau.
Đến canh năm chữa bệnh, nhưng cũng không phải là canh năm của hôm nay, vì có chút dược liệu trong lúc gấp gáp vẫn chưa thể chuẩn bị đủ, khả năng phải là ngày hôm sau.
Quách Tinh cùng Tiểu Lượng đang lặng lẽ thảo luận, hiện tại tình hình rất giống với việc thầy Tạ và hai chị em họ bao kia đang chạy đua với thời gian, cả hai rất muốn xem, rốt cuộc là thuốc của thầy Tạ giỏi, hay là chú của hai chị em họ Bao đến nơi này tố pháp giỏi. Bởi vì nghe nói nếu chú của hai người họ đến thì khả năng thành công cũng rất lớn.
Tạ Linh Nhai không ngờ rằng đến nay lại có nhiều thầy như vậy, hắn cũng không thể nhanh chóng hoàn thành sự việc, vì việc càng cấp bách càng dễ xảy ra sai sót. Nếu cuối cùng đúng là chú của hai chị em họ Bao có thể trị hết chop cha Phó, thì cũng chỉ có thể nói là duyên phận của hắn với cha Phó không đủ.
Tạ Linh Nhai đang ngủ ngon lành trong phòng khách, thì chợt nửa đêm bị điện thoại di động đánh thức, hoá ra là Tiểu Lượng gọi đến. lúc này Tạ Linh Nhai đang rất buồn ngủ, một lúc mới bắt được: “Có chuyện gì?”
Tiểu Lượng khẩn trương đến mức thay đổi điệu bộ, nói: “Thầy Tạ, mau nhìn đi! Thầy có thể đứng dậy xem được không?”
Tạ Linh Nhai bình tĩnh lại một chút: “Nhìn cái gì, có cái gì thú vị sao?”
Hắn xoay người bò dậy, chỉ nghe thấy Tiểu Lượng ở bên kia nói: “Nửa đêm tôi tỉnh lại phát hiện thân thể Quách Tinh đều lạnh, nên sợ tới mức muốn đi tìm thầy, nhưng khi muốn đi lại vô tình nhìn thấy ở ngoài cửa sổ còn có một Quách Tinh nữa!”
Tiểu Lượng sợ tới mức lập tức gọi điện thoại cho Tạ Linh Nhai, vì sợ nếu mình đi ra ngoài thì sẽ không thấy Quách Tinh.
Ngoài cửa sổ còn có một Quách Tinh sao? E rằng đó là linh hồn bé nhỏ của cậu ta đó.
Tạ Linh Nhai đẩy cửa sổ ra, thì thấy có một Quách Tinh đang ở ngoài sân, hai chân cách mặt đất ba mét đang đi lại.
Quách Tinh không hề có tướng chết sớm nên đây chắc chắn không phải là việc bắt giữ linh hồn của âm sai, hơn nữa, linh hồn này có thể được nhìn thấy bằng mắt thường, nên chắc chắn đây là một loại ma thuật tà ác nào đó.
Tạ Linh Nhai không kịp nghĩ nhiều, vội nói với Tiểu Lượng: “Ra ngoài.” Rồi cầm điện thoại di động nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Lượng đang cân nhắc thử việc nói ra ngoài là như thế nào, thì nhìn thấy thẩy Tạ nhảy ra ngoài bằng cửa sổ, nhưng lúc này bọn họ đang ở trên tầng hai mà.
Tạ Linh Nhai suýt chút nữa đã bị gãy chân, khả năng nhảy từ trên cao này của hắn không được tốt bằng Thi Trường Huyền, nên sau khi ngã xuống đất, hắn loạng choạng vài cái sau đó mới điên cuồng chạy về phía trước.
Tiểu Lượng thấy vậy, cũng xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Thân ảnh của Quách Tinh lẻ loi ở trong sân chạy đi, hướng tới một phương hướng phiêu du nào đó, Tạ Linh Nhai vất và lắm mới đuổi theo được, thấy sắc mặt Quách Tinh ngây thơ, trong lòng mang theo một ý niệm, dùng Tâm Ấn trói buộc tâm hồn cậu ta lại.
Trong sân có trồng cây đào liễu, Tạ Linh Nhai ngắt xuống một cành liễu, giả vờ đặt linh hồn của Quách Tinh xuống đất. Sau đó hắn vô tình nghe thấy tiếng động nào đó, nên vội quay lại nhìn, chỉ thấy một bóng người lóe lên và bóng đèn biến mất ngay lập tức.
Tạ Linh Nhai muốn chạy thật nhanh để gọi hồn phách của Quách Tinh mang về, nên nhất thời không quan tâm đến, tiếp tục chạy trở về.
Hắn và Tiểu Lượng chạy lên chạy xuống cầu thang trong phòng, đưa linh hồn Quách Tinh trở lại trong cơ thể cậu ta, rồi đốt bùa vào hoà cho cậu ta uống, mới khiến cậu ta bình tĩnh lại, sau đó Tạ Linh Nhai đánh thức hai chị em họ Bao và Ngưu sư phụ.
Sắc mặt Tạ Linh Nhai lạnh lùng, nghĩ đến bóng người mà mình đã nhìn thấy trong sân. Hắn đi ra ngoài nhìn bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngưu sư phụ.
Ngưu sư phó né tránh ánh mắt của hắn vài lần, sau đó mới bình tĩnh lại ngồi xuống, đối diện với Tạ Linh Nhai, nói: “Đã hơn nửa đêm rồi, có chuyện gì vậy?”
Tạ Linh Nhai lạnh lùng nhìn lão ta, nói: “Bắt sinh chết thay?”
Hai chị em họ Bao vốn còn đang mê mang không hiểu, lúc này, mới dùng ánh mắt khác thường mà nhìn Ngưu sư phụ.
Mặt Ngưu sư phụ chợt tái nhợt, đông cứng lại, lão ta nói: “Tiểu Tạ, thấy đang nói lung tung cái gì vậy hả?”
“Bùn trên quần của ông còn chưa có khô đâu.” Tạ Linh Nhai cười khẩy chỉ ra.
Bắt sinh chết thay, thực ra là một pháp thuật thường thấy của tà pháp, lúc trước Tạ Linh Nhai cũng đã từng gặp qua, thứ pháp thuật ấy sẽ đánh linh hồn người mà nó muốn chết thay ra ngoài, sau đó sẽ thế tai ách của linh hồn sắp chết vào, đến lúc ấy linh hồn bị đánh ra sẽ phải thay linh hồn người khác nếm chịu tai ương.
Này là một pháp thuật rất tàn ác, người thi pháp sẽ lấy đèn sau đó đứng ở bên ngoài gọi hồn, hồn phách người trong mộng sẽ rời khỏi thân xác, cứ vậy đi đến, đến lúc ấy pháp sư sẽ đem đèn đưa cho hồn phách, nếu sinh hồn này nhận đèn, thì pháp thuật đó sẽ thành, tới lúc ấy, cho dù có là quỷ thần cấp cao cũng sẽ không thể cứu được nữa. Và vì trước đó đã làm tốt pháp, còn giả vờ nhận đèn nhưng thật ra là đang bí mật tìm người chết thay. Này đúng là thấy tiền sáng mắt.
Đến nỗi phải tìm người chết thay, cứ xem tình hình bây giờ sẽ rõ, tất nhiên là muốn người chết thay cha Phó. Vì Tạ Linh Nhai và hai chị em họ Bao điều đang giành giật từng giây từng phút muốn thi pháp, nên Ngưu sư phụ không thể rớ tới, vì vậy, nếu muốn nhanh lấy được tiền thù lao và tiền thưởng, thì biện pháp này đúng là có thể giúp lão ta mau chóng đạt được mục đích, chỉ là hơi thiếu đạo đức một chút— Lão ta như này mà còn có thể gọi là cứu người sao?
Bọn họ đều là pháp sư có tâm thần kiên định, hồn phách sẽ không bị gọi đi, Tiểu Lượng cũng từng lột xác qua, ngài Phó là người chi tiền, cũng không thể bị gọi đi, nên cuối cùng Quách Tinh mới trúng chiêu. Cũng may là thi pháp trên người Quách Tinh, người được Tạ Linh Nhai chọn, chứ nếu là những người khác, thì có lẽ Tạ Linh Nhai sẽ chưa thể phát hiện ra được và càng không thể cứu kịp!
Mọi người đều là người trong nghề, Tạ Linh Nhai cùng hai chị em họ Bao cũng đều đoán ra được đại khái, nên vô thức né tránh Ngưu sư phụ vài bước.
Trong mắt Tạ Linh Nhai, còn cảm thấy có chút vui mừng. Trong nhóm người này, có rất nhiều người dùng năng lực của mình để làm việc tốt, luôn kiên trì làm theo nguyên tắc của mình. Thôi thì xem như đây là xui xẻo, là bi kịch của Quách Tinh đi.
Mọi người đều phòng bị đối phương, không khí cực kỳ căng thẳng và đang trong lúc giằng co, chợt họ cảm thấy có một luồng âm khí mạnh mẽ ập đến, hơi thở của họ cũng ngay lập tức trở nên dồn dập.
Chỉ thấy khung cảnh trong sân, không biết từ lúc nào đã có một bóng đen dày đặc của một bộ xương xuất hiện, phản chiếu ánh sáng trăng nhợt nhạt dưới ánh trăng. thậm chí có bộ trên người còn mang theo thịt thối rữa, từng bước một bước ra ngoài.
Trong lòng Tạ Linh Nhai cảm thấy căng thẳng cực độ, mặc dù địa điểm này tuy khác, nhưng cảnh tượng lại rất giống nhau, còn nhớ trong cuộc vây hãm Hồng Dương Đạo, khi ấy hắn đã từng tận mắt nhìn thấy Tà Phật triệu ra Thi Đà Lâm.
Chẳng lẽ người quấy phá đúng là nhóm người còn sót lại của Hồng Dương Đạo, còn phải đi theo hắn tới tận trấn Thanh Khâu!
“Đã xảy ra chuyện gì?” Phó Tri Nghiệp đi xuống phòng khách, anh ta cũng bị động tĩnh của những người khác đánh thức, chỉ là chậm hơn hai bước.
Nhưng một lúc sâu, Phó Tri Nghiệp cũng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, tức thì mắng một câu thô tục, sau đó liên tiếp lùi lại vài bước. Anh ta ôm ngực nói: “Đó chính là pháp sư đã thư ếm Chọn Sinh Cổ trên người cha tôi sao? Người đó thấy thầy có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi nên nhanh chóng ra tay sao? Trên đời sao có thể có người tàn ác như vậy!”
Tạ Linh Nhai ngượng ngùng nói: “À, chuyện này, khả năng không liên quan gì đến tà pháp của vị pháp sư kia, mà là có liên quan đến tôi…”
Hắn cảm thấy rất xấu hổ, xem bộ phải để cho những người ngồi đây chịu liên luy chung với mình rồi.
Những người khác còn chưa có phản ứng, Ngưu sư phụ đã lộ ra khuôn mặt tái nhợt nói: “Từ trước tôi đã nghe nói Tạ Linh Nhai của Nữu Dương rất hung ác… Nhưng dù sao tôi, tôi cũng không có thi pháp thành công, thầy đừng nói là thấy muốn trả thù tôi nha?”
Tạ Linh Nhai: “… Ông đã nghe thấy gì về tôi thế???”