Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 102: Chọn sinh cổ



Trong khi đó Tiều Lượng cũng từ trên lầu cầm pháp khí đi xuống, phá vỡ bầu không khí lúng túng lúc này.

Tạ Linh Nhai cảm thấy rằng bất cứ ai tung tin đồn ra bên ngoài, chung quy đều sẽ gián tiếp hủy hoại danh tiếng của hắn.

Ngưu sư phó không ngờ mình lại tính toán sai như này, liên tục nhìn chằm chằm vào các bộ tro cốt bên ngoài.

“Thầy Tạ, tôi nhìn thấy Bì Đà La bên ngoài…” Vốn dĩ Tiểu Lượng đang coi sóc Quách Tinh, thì thấy bên ngoài cửa sổ có các bộ xương, cậu ta đã sợ tới mức chạy nhanh xuống.

Tạ Linh Nhai đã giảng cho Tiểu Lượng nghe những lời dạy của Phật giáo và kể cho cậu ta nghe nhiều về những kinh nghiệm của bản thân. Nên Tiểu Lượng biết rõ bọn họ đang đuổi bắt Hồng Dương Đạo và khi gặp gỡ Thi Đà Lâm.

Liên Đàm đã từng giải thích qua, vốn dĩ Thi Đà Lâm không phải là thứ tà ác, nhưng có người dùng Mẫu Đà Ma Nô Sa thi pháp với nó, đến lúc này các bộ xương hay nói đúng là quỷ Bì Đà La mới thực sự đi hại người.

Trong Phật giáo, người ta phải nhập thiền hoặc nhờ một pháp sư giữ bùa cứu mạng để có thể rút lui hoàn toàn khỏi quỷ Bì Đà La. Nhưng Tiểu Lượng lại không biết điều đó, chỉ coi thường nó và vội vàng chạy xuống giúp đỡ.

Và cũng nhờ Tiểu Lượng này mà Ngưu sư phó mới biết được, những thứ này không phải là do Tạ Linh Nhai đưa tới: “Cái gì mà Bì Đà La, đó là cái gì? Là hướng về phía cậu mà tới sao?”

Mẫu Đà Ma Nô Sa pháp ở Phật môn cũng là cấm thuật, nên Ngưu sư phó cũng không biết đây là cái gì.

Tạ Linh Nhai không để tâm tới ông ta, nhưng ở đây còn có những người khác, nên hắn nhanh chóng tranh thủ thời gian nói với những người khác: “Đây là bùa chú triệu hồi ma quỷ. Hai vị có thể thỉnh Phật gia thiên thần phù hộ, thứ chúng nó sợ chính là ngọn lửa.”

Nói xong hắn đem lệnh bài lấy ra tới, lại đem Tam Bảo Kiếm ném đến, Tiểu Lượng duỗi tay bắt được.

Tạ Linh Nhai nói: “Đợi lát nữa nếu loạn lên, cậu hãy bảo vệ Quách Tinh.” Sau đó hắn lại nói với Phó Tri Nghiệp và hai chị em họ Bao: “Bao tiền sinh cùng bao nữ sĩ, xin hai người hãy bảo vệ ngài Phó và cha của ngài ấy… thật là ngại quá, này hẳn là kẻ thủ của tôi tìm đến trả thủ, liên lụy mọi người rồi.”

Giờ đang là lúc náo loạn, Phó Tri Nghiệp dẫu có bực bội trong lòng cũng sẽ không thể nói ra được, cứ nghiêm túc đi theo bên người hai chị em Bao Vấn San, như thể muốn dùng dây thừng trói chặt mình trên người bà mới cảm thấy an toàn.

Hai chị em họ Bao cũng hiểu rõ gật đầu một cái, họ biết lúc này nói gì cũng không còn ý nghĩa, bởi vì nếu để Tạ Linh Nhai chậm trễ việc này, thì e là cả bọn họ cũng không thể tránh được chuyện phiền phức. Bao Vấn Kỳ lấy ra một cây roi dài, Bao Vân San cũng rút ra hai thanh đoản kiếm, nem sang hai bên, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, động tác trông cực kỳ lưu loát.

Pháp thuật Tát Mãn, ngoại trừ việc có thể sử dụng vũ đạo cùng thần linh câu thông với bên ngoài, võ công cũng không yếu, thậm chí có thể mời đến các dũng sĩ đã qua đời đi theo bảo hộ.

Còn về phần Ngưu sư phó, lão ta có chút không cam lòng mà nhìn thoáng qua Phó Tri Nghiệp, cảm thấy lúc này mình có thể làm chút gì đó giúp Phó Tri Nghiệp để mối quan hệ giữa cả hai tốt lên, nhưng tiếc là Phó Tri Nghiệp xem bộ càng tín nhiệm Tạ Linh Nhai hơn.

Rồi không đợi cho Ngưu sư phó kịp nói thêm chút gì, những bộ xương đã lướt qua sân, có bộ thì hướng lên trên lẩu bò, có bộ thì phá cửa sổ sát đất…

Tiểu Lượng rút kiếm lên lầu, canh giữ ở phòng của Quách Tinh.

Quách Tinh vừa lúc khôi phục được ý thức, xoay người đỡ tủ đầu giường nôn khan mấy lần, cậu ta ngồi dậy nhìn Tiểu Lượng rồi vội vàng chạy vào, mơ hồ nói: “Sao tôi lại có cảm giác như đang chạy ra bên ngoài vậy? Lạnh quá…”

“Không phải là cậu nằm mơ, mà đúng là cậu bị người ta dùng thuật gọi hồn gọi ra ngoài.” Tiểu Lượng cắt ngang lời cậu ta nói.

Quách Tinh còn chưa kịp phản ứng lại lời Tiểu Lượng nói, chợt nghe thấy một thanh âm vang lên, đến khi cậu ta quay đầu lại, thì thấy có một bộ xương khô đang bám vào suối chảy ở bên ngoài, một bàn tay đánh vỡ cửa kính, xương tay đóng mở vài cái.

“Mịa nó!” Quách Tinh suýt chút nữa là ngã trên mặt đất, tè ra quần, vội chạy về phía trước, ôm lấy cánh tay Tiểu Lượng: “Thầy Tạ đâu! Thầy Tạ đâu! Thẩy Tạ đâu!”

“Ở bên ngoài.” Tiểu Lượng đỡ Quách Tinh, lúc này chân Quách Tinh mềm nhũn, đi vài bước mà giống như là đã cố hết sức, Tiểu Lượng kêu cậu ta ngồi xuống: “Được rồi, đừng nói chuyện nữa.”

Quách Tinh run bần bật, liếc nhìn cậu ta: “Anh Lượng, anh, anh được không…”

Cậu ta biết Tiều Lượng cũng nhập đạo không bao lâu, hiện tại vẫn chỉ là một đạo đồng.

Tiểu Lượng vững vàng nói: “Dẫu cho tôi gia nhập chưa lâu, nhưng cũng sẽ giữ được cậu, được chưa?”

Quách Tinh nhìn Tiểu Lượng ở bên cạnh, không nói nữa.

Lúc này bộ xương khô kia cũng đã tiến về phía trước, bò vào, thịt thối trên cánh tay rơi đầy trên mặt đất, hốc mắt tối om của nó “nhìn chăm chú” vào bọn họ, sau đó tạo thành tư thế bò, rồi ở trên mặt đất bò về phía trước.

“Sắc mệnh vừa đến, lôi hỏa đi theo!” Tiểu Lượng vung Tam Bảo Kiếm lên, chém xuống đầu lâu!

Phía sau cánh cửa chợt vang lên một tiếng động đớn, Quách Tinh quay đầu nhìn lại, là Bao Vấn San đang bảo hộ ở trước người Phó Tri Nghiệp, hai tay cầm hai thanh đoản kiếm găm lên ngực quỷ Bì Đà La, sau đó bà lộn ngược ra sau và vững vàng rơi trên mặt đất, sức mạnh ở eo bà thật đáng kinh ngạc, bà múa may đoản kiếm trong tay, trong miệng cao giọng nói: “Ca ngày A Tây tô mộc!”

Trên đoản kiếm bốc cháy lên ngọn lửa màu trắng, đây là phép thuật triệu hồi lửa của Tát Mãn.

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt những bộ xương trắng, từ một bộ lan sang nhiều bộ, rồi giống như chúng có thể cảm nhận được đau đớn, ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra âm thanh cập cập.

Phó Tri Nghiệp nghe thấy âm thanh kia, cũng cảm thấy răng của mình giống như đang kêu lên cập cập.

Bao Vấn San đá xương cốt bị lửa đốt xuống lầu, lôi kéo Phó Tri Nghiệp lên tầng khác. Chỉ thấy Bao Vấn Kỳ đã canh giữ ở bên giường cha Phó, bụng cha Phó sưng to, vốn đã ngủ không được, giờ trong mắt lạ càng có thêm nhiều nỗi lo sợ, ông trơ mắt nhìn Bao Vấn Kỳ ở bên giường mình, chân ngồi xếp bằng, roi da trong tay liên tục quất đánh thứ gì đó: “Cách ngày nhiệt!”

Cùng với tiếng nói sốt ruột, trên người Bao Vấn Kỳ cũng hiện lên một luồng ánh sáng vàng mờ nhạt, một bộ xương định siết cổ ông, nhưng khi tay nó vừa chạm vào thì làn da trong nháy mắt, héo rút thành tro bụi!

Lại thêm mấy con quỷ Bì Đà La đang từ cửa sổ bò vào, Bao Vấn San đá chúng nó xuống, rồi đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bà nhìn đến sân phơi ở lầu hai, Ngưu sư phó đang đứng ở đó, trong tay cầm lão ta cầm cờ làm phép, vẫy vẫy nó về phía quỷ Bì Đà La, Chợt có một bàn tay xương từ khe hở trên lan can thò ra, nắm lấy mắt cá chân của Ngưu sư phó, và cố sức kéo ông xuống.

Ngưu sư phó vội dùng một chân khác dẫm qua, giẫm nát tay bộ xương khô ra thành hai khúc, nhưng cũng vì vậy mà lão ta mất thăng bằng, tiến về phía trước một mét và ngã từ tầng hai xuống thảm cỏ.

Bao Vấn San có chút không nỡ nhìn vội nhìn sang nơi khác, sau đó bà hoảng hốt nhớ lại Phó Tri Nghiệp đang cầu khấn thần tiên cứu giúp cha mình.

Phía sau, Phó Tri Nghiệp ngồi ở mép giường, nắm tay cha mình: “Cha, đừng sợ, không có gì, hai vị Bao tiên sinh này sẽ bảo vệ cha.”

Bao Vấn Kỳ canh giữ ở cửa, quay đầu lại hỏi chị mình: “Sao rồi chị?”

Bao Vấn San một kiếm đâm vào đỉnh đầu của quỷ Bì Đà La đang muốn bò lên trên cửa sổ, rồi nhìn chằm chằm vào phía dưới nói: “Người đó đi vào rừng rồi…”

Người đó mà Bao Vấn San chi không phải là Ngưu sư phó, mà là Tạ Linh Nhai, Phó Tri Nghiệp cũng run rẩy đến gần, ngoái đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên anh ta nhìn thấy Tạ Linh Nhai đang một mình chạy như bay vào cánh rừng, quý Bì Đà La cũng tức tốc đuổi theo, dọc đường đi tạ Linh Nhai đã tay không đánh bay không ít quỷ Bì Đà La, điều này làm cho lòng Phó Tri Nghiệp không khỏi cảm thấy lo lắng.

Mặc dù Phó Tri Nghiệp không hiểu pháp thuật, nhưng anh ta cũng biết Tạ Linh Nhai như này là muốn đi tìm hang ổ của quỷ Bì Đà La, để hoàn toàn triệt phá tà thuật này.

“Mày có thể đừng trốn nữa không!” Tạ Linh Nhai đang trách cứ Ngoan Long, con rắn nhút nhát này cứ cố sức chui vào trong cánh tay hắn, sau đó còn có ý định chui về phía ngực hắn. Và đây chẳng qua cũng chỉ là mấy bộ xương khô thôi, đã có thể dọa cho Ngoan Long sợ đến thất hồn lạc phách như này, khiến hắn cảm thấy thật tuyệt vọng.

Đã vậy Liễu Linh Đồng đi theo cũng cố ý khóc lớn, vốn dĩ nó không sợ quỷ Bì Đà La gì cả, nhưng nó lại sợ Ngoan Long, nên khi thấy Ngoan Long đang hướng đầu đi đến và đang cách rất gần, dã không nhịn được la toáng lên.

Tạ Linh Nhai đau khổ chém ra lôi phù, làm nổ tung ba năm con quỷ Bì Đà La.

Sau khi lần đầu tiên nhìn thấy Thi Đà Lâm, Tạ Linh Nhai mới phát hiện ra rằng Thi Đà Lâm này không lớn như lần trước mình nhìn thấy, và quy Bì Đà La này cũng là được bí mật triệu hồi đến. Và lần này quỷ Bì Đà La, lại từ trên cây bò xuống.

Chúng nó từng bộ xương bị vỏ cây bao vây lấy, tay trước xé rách vỏ cây, giống như đang lột áo ngoài, sau đó từ nhánh cây trèo xuống dưới.

Nhưng Tạ Linh Nhai lại nhanh chóng nghĩ đến, nơi trấn Thanh Khâu này, vẫn còn có một số ít dân tộc thiểu số sống và sinh hoạt ở đây, nên sẽ có một chút ít tập tục văn hóa khác được du nhập vào đây. Những dân tộc thiểu số này, từ lâu đã có truyền thống không chôn cất, nên khi có một người chết, người đó sẽ được bọc cẩn thận và treo trên cây, để phong hóa theo ý muốn chứ không chôn dưới lòng đất.

“Thật ngại quá, đã quấy rầy vong linh các vị rồi…” Tạ Linh Nhai tự mặc niệm trong lòng một lúc, quỷ Bì Đà La mới xuất hiện này cùng với tập tục không hạ thổ của người dân tộc nơi đây dường như cũng không khác nhau là mấy, chỉ là cách thức nhìn qua sẽ kinh dị hơn một ít.

Tạ Linh Nhai sau khi nhận ra thuật pháp mới này, hắn trầm tư một lát, sau đó hắn lộ ra về mặt tức giận quát lớn với Liễu Linh Đồng và Ngoan Long, nhắc chúng không được thô lỗ, rồi khoanh chân ngồi ngay tại chỗ, tay làm pháp quyết, chuyên tâm thì thầm: “Lửa nóng phong chưng, bốn cảnh khai sáng. Ngô phụng chân thần, sai khiến vạn linh. Cửu thiên sắc mệnh, tốc tức hiện hình!”

Cách đó không xa, Phó Tri Nghiệp ở trên lầu dùng sức xoa xoa hai mắt của mình.

Anh ta hoài nghi những gì mà mình tận mắt chứng kiến.

Đặc biệt là các bộ xương trắng trên thân cây trong nhà, khiến cho anh ta hoảng sợ ngàn lần. Cảnh tượng trước mắt này đúng là đã phá vỡ quan điểm của anh ta về cuộc sống và khiến anh ta nghi ngờ rằng mình vẫn còn đang nằm mơ.

Gần nhà Phó Trí Nghiệp không có cây đào nào, nhưng anh ta lại nhìn thấy ở mặt đất bên cạnh Tạ Linh Nhai mọc lên những nụ hoa, chốc lát sau lại phát triển thành một cây nhỏ, với các tảng lá xanh um, nó dần dần cao lên, sau đó đột nhiên nở ra hoa đào!

Gió đông thổi qua, hoa đào rung rinh, một chút đỏ rực như lưỡi đao sắc bén, thổi bay xương trắng.

Hoa đào trên bệ lớn tỏa ra tứ phía, khiến Phó Tri Nghiệp nhìn thấy hình dáng của gió, hoa đào quấn trong đó cũng bay lên lầu.

Cánh hoa màu hồng nhạt dính vào xương trắng như tuyết, còn quỷ Bì Đà La thì bị dính vào hoa đào, thân thể yếu ớt nằm ngửa trên mặt đất, mất đi sức lực để di chuyển.

Năng lượng ma quỷ trong cơ thể Thi Đà Lâm cũng bị hoa đào xua tan, đúng là lúc này, một sợi nắng sớm từ phương đông phá tan bóng tối, chiếu lên ánh sáng của sắc trời rạng đông.

Khoảnh khắc ánh nắng chiếu vào mặt Phó Tri Nghiệp, hoa, cây, xương giống như tháp Hải Thị dần trở nên trong suốt và biến mất không thấy tâm hơi.

Nếu không phải hương thơm ngọt ngào thoang thoảng xộc vào mũi, thì có lẽ Phó Tri Nghiệp sẽ cho rằng đây chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ lạ lùng mà thôi!

Tạ Linh Nhai lảo đảo đứng dậy dưới ánh nắng ban mai, đôi chân tê dại và cơ thể hắn được dát lên một lớp viền vàng.

Phải mất một lúc lâu, Phó Tri Nghiệp mới hồi phục tinh thần lại. Mặc dù đây là một loại thủ thuật che mắt khó hiểu, nhưng cũng đủ khiến người xem phải kinh ngạc cảm thán. Và mỗi khi nhìn đến các sách vở ghi chép, miêu tả về thuật pháp chấp trượng thành rừng nào đó, Phó Tri Nghiệp đều sẽ cảm thấy đó chỉ là những tưởng tượng phong phú, nhưng giờ, khi được tận mắt chứng kiến, anh ta đã hoàn toàn thán phục:

Tạ Linh Nhai cầm trong tay con rắn đã bị doạ cho ngất xỉu, vừa rồi, có một con quỷ Bì Đà La ngã xuống vừa lúc nện ở trên người hắn, làm cho con rắn nhát gan này ngay lập tức mềm nhũn, đến khi hắn lấy nó ra khỏi ngực thì mới phát hiện con rắn này đã ngất đi rồi.

Tạ Linh Nhai sắc mặt đen tối đi tới, nhìn thấy Ngưu sư phó đang quỳ trên mặt đất, lẩm bẩm, trên lưng dính đẩy cát sỏi, lão ta thều thào: “Kêu xe cứu thương… “

Tạ Linh Nhai trợn mắt, né tránh tiếp xúc với lão ta.

Đám người Phó Tri Nghiệp cũng xuống dưới, nhưng khi đến gần mới phát hiện, trên tay Tạ Linh Nhai vậy mà còn có một con rắn, con rắn này trước đó bọn họ chưa từng thấy qua.

“Con rắn này phải xử lý thế nào? Thầy Tạ muốn thiêu nó sao?” Phó Tri Nghiệp còn tưởng rằng đây cũng là tà vật gì

đó.

“Không phải, đây là thú cưng mà tôi nuôi.” Tạ Linh Nhai nói.

Mặc dù Phó Tri Nghiệp cảm thấy nuôi rắn có chút quỷ dị, nhưng sau khi trải qua cảnh tượng vừa rồi, anh ta vẫn giữ thái độ tôn trọng: “Thì ra là do thầy nuôi, có phải là vừa rồi nó đã ra sức quá, nên giờ mới bị mệt như vậy không? Thầy có muốn tìm thứ gì đó để ăn bồi bổ không?”

“Không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.” Tạ Linh Nhai cũng ngượng ngùng nói, con rắn này quả thật chưa giúp được gì, đã bị doạ cho ngất đi, sau đó hắn cầm cái ly đến, đem Ngoan Long cuốn lại bỏ vào trong và đổ một chút nước.

Tạ Linh Nhai lại lần nữa xin lỗi mọi người: “Trước đây khi tôi điều tra tà đạo, hình như đã để sót lại một ít trong số chúng, nên bọn chúng mới theo dõi và giở trò ở đây, thật ngại quá đã làm phiền mọi người rồi, thực xin lỗi.”

“Không sao đâu, dù sao chúng tôi cũng không ai bị thương.” Bao Vấn San vui vẻ nói: “Nhưng nhờ vậy mà chúng tôi mới được tận mắt chứng kiến cảnh thẩy thi phép, đúng là có phúc phận lắm mới được thấy màn thi phép độc đáo của thầy, xem như được mở mang tầm mắt.”

Mọi người ở đây đều có cách thi phép khác nhau, nên cũng giống như Tạ Linh Nhai chưa từng thấy qua cách thi phép của Tát Mãn, Tát Mãn cũng chưa từng thấy đạo sĩ dùng sắc lệnh mộc linh để là phép, nhưng Tát Mãn vẫn tin vạn vật có linh tính, bởi vậy họ đối với việc thi pháp lại càng tôn sùng hơn và cũng đánh giá cao về tài năng của Tạ Linh Nhai.

Trời hừng đông, Tạ Linh Nhai trong thoáng chốc cũng không thể ngủ được, Phó Tri Nghiệp vội vàng đưa Ngưu sư phó đến bệnh viện và sắp xếp cho cha Phó nghỉ ngơi thật tốt, tiếp đến, lại cho người xử trí việc cửa sổ trong nhà bị phá, trong khi đó, Tạ Linh Nhai ở bên này cũng liên hệ Tỉnh Đạo Hiệp, bày tỏ nghi ngờ về tàn dư của Hồng Dương Đạo, đang chạy trốn đến Thước Sơn tới, với ý đồ trả thù mình.

Đạo Hiệp tỉnh cũng rất coi trọng, lập tức nói sẽ tra xét rõ chuyện này.

Rất nhanh đã đến buổi tối của ngày hôm sau, những đồ vật Tạ Linh Nhai muốn Phó Tri Nghiệp chuẩn bị, cũng đã đầy đủ hết, trong khi đó, chú của hai chị em họ Bao cũng vì khoảng cách đi lại quá xa, mà không thể đến được.

Hai chị em họ Bao sau khi xem Tạ Linh nhai thi pháp vào tối qua, trong lòng đều cảm thấy, có lẽ tiền thưởng lần này sẽ thuộc về hắn.

Nhưng vì xuất phát từ việc tôn trọng đối với gia chủ, nên bọn họ cũng không lập tức thu dọn đồ đạc rời đi, với lại bọn họ và Tạ Linh Nhai cũng coi như hợp ý, nên cả hai đều ở lại xem và trao đổi với Tạ Linh Nhai về phương pháp chữa bệnh cho cha Phó.

Chọn Sinh Cổ nếu đau từ dưới lên, thì sẽ khiến cho người bị thư ếm đau bụng. Còn nếu Chọn Sinh Cổ thì sẽ đau ngực, đến lúc này người bị ếm cần dùng bảy lạng vàng và ba lạng vải thiều, xay thành bột mịn, hoà với nước ấm uống.

Cha Phó uống nước thuốc không bao lâu, lúc đầu sắc mặt ông vẫn vô cảm, thậm chí bụng càng thêm đau, thân thể khô gầy ở trên giường lăn qua lộn lại, phát ra từng tiếng kêu đau đớn, nghe như tiếng gà gáy.

Phó Tri Nghiệp đau lòng, ôm bả vai cha mình, liên tục hỏi han: “Cha! Cha không sao chứ?”

Cha Phó muốn giãy giụa, nhưng lại bởi vì bị bệnh lâu ngày sức khỏe giảm sút, nên không thể vùng ra được, cuối cùng giữa yết hầu phát ra âm thanh hưm hưm làm như muốn nôn.

Tạ Linh Nhai bưng một cái chậu rửa mặt đến, kêu Phó Tri Nghiệp tránh ra.

Phó Tri Nghiệp vừa tránh ra, cha Phó liền đi về phía trước một bước, áp đầu vào giữa chậu rửa mặt nôn thốc nôn tháo. Mới đầu ông chỉ phun ra chút nước chua, sau đó, từ giữa yết hầu của ông phát ra tiếng ô ô, ông la lên một tiếng, rồi đột nhiên oẹ một tiếng, phun ra một vật, rớt giữa chậu rửa mặt.

Phó Tri Nghiệp ở bên cạnh chỉ thấy trong chậu rửa mặt có thêm chút máu, anh ta vội đỡ cha mình dậy, nhưng đến khi cha Phó ngước mặt lên, mới lộ ra thứ ở giữa chậu rửa, cục thịt này to như bàn tay người, còn có chút co giãn, nếu không, cũng không biết cha Phó phải làm cách nào mới nôn ra được thứ to lớn này nữa.

Chưa hết, trên nó còn dính đầy máu me nhầy nhụa, trông cực kỳ ghê tởm, Phó Tri Nghiệp chán ghét không thôi, đến khi nhìn thấy cục thịt cựa quậy, anh ta sợ tới mức vội lùi lại một bước lớn, ngã ngồi ở trên giường.

Tuy nhiên hai chị em họ Bao, Tiểu Lượng và Quách Tinh lại có chút hưng phấn, bọn họ biết thứ này không sao, cho nên thích thú mà nhìn chằm chằm vào nó.

Tạ Linh Nhai đem chậu rửa mặt đặt xuống đất, sau đó quay sang Bao Vấn San mượn thanh đoản kiếm của bà, rồi từ trên cục thịt rạch xuống, chỉ thấy ở trong cục thịt máu me còn có một sinh vật đang động đậy, nó có đầu có đuôi, nhìn qua giống như một con gà con, trên đầu cũng có mào gà có thể nhìn thấy được rõ ràng, chỗ đôi mắt mơ hồ có chút màu đen, bị màng thịt bao trùm.

Phó Tri Nghiệp nghĩ đến lời Tạ Linh Nhai từng nói, nếu con gà này hoàn toàn trưởng thành, thì cha anh ta sẽ vô phương cứu chữa, sau khi chết hồn phách còn phải bị cổ sư mặc nhiên sử dụng, tức thì, anh ta cảm thấy ghê tởm và sợ hãi tột độ. Nếu lại để thêm một buổi tối nữa thì có phải là con gà con này sẽ mở mắt trưởng thành không!

Sau khi cha Phó phun ra cổ độc, bụng cũng không hề cảm thấy đau đớn nữa, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu, hơi thở thoi thóp nhìn con gà con còn chưa mở mắt thành hình, sợ hãi nói: “Chính là nó… Nó ở trong bụng cha động đậy.”

Giọng ông nghẹn ngào bất lực, nhưng tràn đầy tự tin.

Hốc mắt Phó Tri Nghiệp nóng lên: “Ai…”

“Cha ngài bị cổ độc tra tấn đã lâu, thân thể bị huỷ hoại rất nhiều, tôi muốn ngài chuẩn bị thêm những dược liệu khác nữa, để tôi giúp ngài ấy dưỡng thương và bồi bổ thêm cho ngài ấy khoẻ lại.” Tạ Linh Nhai nói. Sau đó nói cho Phó Tri Nghiệp tìm dược liệu, chủ yếu là hai loại này, còn lại dùng để giúp cho bệnh nhân bồi bổ cơ thể.

Chọn Sinh Cổ, hoặc là các ác cổ khác, nhất là ở giai đoạn sau, cùng việc trục xuất cổ ra ngoài đều quan trọng như nhau, chính là nếu người bệnh sau khi loại bỏ nó mà không được chăm sóc điều trị, cổ độc hại thân, dẫu có đuổi cổ đi rồi, thì tuổi thọ cũng sẽ giảm xuống.

Phó Tri Nghiệp vui mừng khôn xiết, liên tục đồng ý.

Tạ Linh Nhai đun nóng một ly rượu vàng, công thức cũ quy định rõ ràng nên dùng/rượu khan, nhưng rượu khan thực chất là rượu không có vôi. Người xưa đã thêm vôi vào rượu để ngăn chặn rượu bị chua. Còn người hiện đại tất nhiên không có những lo lắng này, trực tiếp sử dụng rượu vàng.

Sau đó lấy nhân sâm và bạch linh mài nhỏ bỏ vào rượu vàng, rồi đỡ cha Phó dậy uống.

Cha Phó sau khi uống xong, ông cảm thấy bụng mình ấm áp không thôi, cũng có thêm nhiều chút sức lực, than thở một tiếng, rồi miễn cưỡng nói: “… Cảm ơn thầy.”

“Ngài đừng nói vậy, đây là trách nhiệm của tôi.” Tạ Linh Nhai lên tiếng nói với Phó Tri Nghiệp, mấy ngày nữa nên cho cha Phó uống rượu thuốc thêm, cứ đều đặn uống. Một điều nữa là cục thịt sau khi nôn ra cần phải đốt bằng lửa rồi chôn ở một nơi xa xôi và vì trong đó vẫn còn quá nhiều chất độc, nếu chôn không đủ sâu, động vật khác ăn vào cũng sẽ bị trúng độc.

Phó Tri Nghiệp cần thận ghi nhớ.

Anh ta tận mắt nhìn thấy cha mình sau khi uống thuốc xong hơi thở đã vững vàng hơn rất nhiều, trong lòng càng biết ơn Tạ Linh Nhai nhiều hơn, luôn miệng nói lời cảm ơn, tuy nhiên lúc sau lại có chút nghĩ mà sợ, trước đó Phó Tri Nghiệp chỉ nghĩ đến việc giải cổ, hiện tại giải xong rồi lại đâm ra sầu lo: “Ừm, vị pháp sư ác độc kia… Có khi nào, sau khi biết được việc chúng ta đã giải cổ rồi, lại tiếp tục tới tìm cha tôi gây phiền toái không?”

Nghe qua thì phong cách hành sự của những người làm phép tà ác kia rất ngang ngược và vô lý, mặc dù Phó Tri Nghiệp có tiền, có thể mời rất nhiều bảo vệ, nhưng anh ta cũng hiểu sâu sắc rằng, về phương diện này, nếu thẩy pháp kia muốn thi pháp thì người bình thường khó có thể phòng bị được.

“Nếu pháp thuật của người đó thất bại, người nọ sẽ bị phản phệ, không còn sức lực, thông thường cũng sẽ không dám đến gây phiền phức nữa. Và cho dù người đó có không phục, thì cung sẽ theo quy tắc giang hồ, tìm phá người đã phá giải pháp thuật của mình.” Tạ Linh Nhai nhàn nhạt nói.

Trong lòng Phó Tri Nghiệp thầm nghĩ, không lẽ, những bộ xương khô kia cũng là vì trước đó Tạ Linh Nhai đã đấu pháp cứu người, nên đối phương không phục mới đến tìm hắn gây phiền toái, đây là kiểu đem việc của gia chủ ôm vào người, tiếp đến. Phó Tri Nghiệp cảm thấy có chút vui mừng, chân thành nói: “Thật sự… Rất cảm ơn thầy.”

Vì dù nhìn dưới góc độ lấy tiền làm việc, hay giúp đỡ người dân vô tội thì điều này cũng khiến gia chủ cảm thấy rất biết ơn, Tạ Linh Nhai cũng đáp lễ: “Ngài nói quá rồi.”

Quách Tinh ở bên cạnh hắn, mặc dù còn suy yếu, nhưng nhìn thấy phiền muộn của gia chủ đã được hóa giải, thì tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng, thoải mái, vì đã giúp được người ta.

Tạ Linh Nhai nhận một phong bì từ tay Phó Tri Nghiệp, bên trong là tiền thù lao của hắn. Và mặc dù hai chị em họ Bao không chữa khỏi được bệnh cho cha Phó, nhưng vì tối hôm qua bọn họ vẫn dốc lực bảo vệ cho ông và Phó Tri Nghiệp, nên Phó Tri Nghiệp cũng cho bọn họ chi phí vất vả.

Vốn dĩ Tạ Linh Nhai muốn chia một ít tiền cho hai chị em họ Bao, vì dù sao chuyện tối qua cũng đã liên lụy đến họ, nhưng hai chị em họ Bao cứ khăng khăng nói mình không có công, sẽ không nhận thù lao và cứ chối từ luôn mãi. Tạ Linh Nhai cũng phiền đẩy tới đẩy lui, hắn ngỏ ý làm quen, lưu lại phương thức liên hệ, về sau có cơ hội sẽ giới thiệu vjệc tốt cho họ.

Sau khi chia tay những người bạn mới, Tạ Linh Nhai mang theo Quách Tinh và Tiểu Lượng cùng lên đường trở về.

Trên đường, Tạ Linh Nhai nhận được cuộc gọi của Tống Tĩnh, nói rằng ba Tạ muốn tới Nữu Dương để kiểm tra sức khoẻ, nên bà muốn gửi Tư Tư đến chỗ Tạ Linh Nhai, mong hắn có thể ở nơi đó chăm sóc cho cô bé một chút. Vì dù sao, chăm một người bệnh với một đứa nhóc cũng rất cực, chưa hết, nếu phải vừa chăm bệnh nhân vừa phải chăm sóc thêm cho cô bé, thì rất là bất tiện.

Tạ Linh Nhai nói thẳng, chuyện chăm sóc cô bé thì hắn có thể lo được rồi, nhưng bao lâu thì cả hai sẽ đến đón cô bé.

Tống Tĩnh do dự một chút, rồi mới nói với Tạ Linh Nhai, ba Tạ biết Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đang ở cùng nhau, nếu hắn đến đây thì Thi Trường Huyền cũng sẽ đến, lần trước ông bị hai người này trắng trợn cho xem cảnh thân mật, nên giờ sao cũng không muốn lại nhìn thấy…

Tạ Linh Nhai: “…”

Tạ Linh Nhai: “Không được, sớm muộn gì ba cũng phải quen thôi!”

Tống Tĩnh khó khăn nói: “… Linh Nhai, gần đây ba con ngủ không được ngon, con để ông ấy có thời gian suy nghĩ đi.”

Giọng điệu này nghe như Tạ Linh Nhai đang ngược đãi ba mình và người nhà giống như đang ở dưới tay hắn ăn vạ, Tạ Linh Nhai bình tĩnh lại một chút, nói: “Được rồi, vậy đợi con trở về đón Tư Tư.”

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Linh Nhai lại hỏi Quách Tinh: “Cậu có vẻ rất trầm lặng, là sau khi suýt bị gọi mất linh hồn khiến cậu vẫn chưa hồi phục lại được. Hay là cậu đang có suy nghĩ gì khác?”

Quách Tinh hơi hơi cử động, nói: “Đúng vậy. Mặc dù linh hồn của tôi suýt bị gọi đi, nhưng điều làm tôi ấn tượng nhất là dáng vẻ của cha Phó, ông ấy đã đi từ tuyệt vọng và đau đớn đến sự chuyển biến tốt đẹp… Thầy Tạ, thầy vẫn kiên trì làm việc này, cũng là vì xuất phát từ cái tâm muốn người bị hại lộ ra dáng vẻ vui mừng khi có diễn biến tốt đẹp đúng không?”

Mặc dù phần thưởng của việc chữa bệnh cho cha Phó rất cao, nhưng người làm phép cũng gánh trên vai những nguy hiểm to lớn, và thường xuyên còn bị những thầy pháp ác độc kia trả thù. Chẳng trách thầy Tạ lại nói ngài ấy đừng lo lắng nhiều.

Nghe được lời Quách Tinh nói, Tạ Linh Nhai: “…”

Hả… Mục đích ban đầu của hắn có vẻ hơi khác so với những người kia. Vì ngay từ đầu, hắn chỉ làm để kiếm tiền thôi…

Nhưng nếu nói ra điều này có đả kích Quách Tinh không? Xem ra đến cả Tạ Linh Nhai trước khi nói cũng phải suy xét xem lời nói của mình xem có quá đáng không.

Vì thế Tạ Linh Nhai kiên định gật đầu: “Ừm phải!!”

Quách Tinh cảm động nói: “Tôi biết ngay mà!”

Trong khi đó Tiểu Lượng biết rõ chân tướng: “…”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.