Đúng lúc ăn trưa, khói bếp từ Ngũ Quán Đường tỏa ra, mùi cơm canh thơm ngát, một nhóm tăng nhân đang ăn trong đại sảnh.
Ngũ Quán Đường chia làm hai sảnh, đại sảnh bên trái là Sảnh Thường Trí, đại sảnh bên phải là Sảnh Tùy Duyên. Sảnh Thường Trí là nơi ăn của tăng nhân trong chùa. Khi nghe tiếng mõ gỗ, đó là tín hiệu bắt đầu bữa ăn, các tăng nhân bận rộn học tập hoặc lao động xong sẽ đến dùng bữa chay. Sảnh Thường Trí có quy tắc nghiêm ngặt, việc lấy thức ăn do các tăng nhân giám sát, trước khi ăn phải đọc “chú cúng dường”. Sảnh Tùy Duyên là nơi ăn của khách hành hương hoặc tăng nhân xin tá túc, thức ăn lấy tùy ý, không khí tương đối thoải mái hơn.
Trong Sảnh Tùy Duyên, Bạch Cơ và Nguyên Diệu tự lấy một ít món chay và bánh hồ từ các tăng nhân phát cơm, quỳ ngồi trước một bàn gỗ gần cửa sổ, yên lặng dùng bữa.
Các món chay đơn giản, thô sơ, không có hương vị, bên cạnh lại vọng đến tiếng “chú cúng dường” trang nghiêm khiến Nguyên Diệu hơi khó ăn.
Bạch Cơ lại ăn rất ngon lành.
Nguyên Diệu nhìn quanh, Sảnh Tùy Duyên không có nhiều người, khách hành hương ăn ít ỏi, tăng nhân xin tá túc lại nhiều hơn khách hành hương.
Sự chú ý của Nguyên Diệu bị thu hút bởi hai tăng nhân không xa.
Một người là tăng nhân trẻ, mặc áo đen, phong thái thanh thoát là Xứ Tịch mà lúc nãy đã gặp trong tháp Đại Nhạn. Người ngồi cùng bàn với Xứ Tịch là một tăng nhân trung niên thấp béo, mặc áo cà sa màu cam vàng An Đà Hội*, gồm năm mảnh vải dài ngắn khác nhau quấn quanh người.
* An Đà Hội: Là một trong ba loại áo của tăng nhân Phật giáo. Ba loại áo của tăng nhân Phật giáo bao gồm: Tăng-già-lê, Uất-đa-la-tăng, và An Đà Hội.
Vị tăng nhân trung niên thấp béo, đôi mắt tròn xoe, ria mép nâu vàng trông rất lanh lợi. Đừng nhìn bề ngoài tròn trịa của ông ấy mà tưởng lầm, vì động tác của ông ấy rất linh hoạt. Ông ấy đã đi đi lại lại đến chỗ tăng nhân phát đồ chay mười lần để lấy bánh hồ, tám lần để lấy cháo rau, và vô số lần để lấy đồ điểm tâm.
Mấy lần tăng nhân trung niên đi ngang qua chỗ Bạch Cơ, tay ông ấy chất đầy các đĩa, bát, và khay chứa đồ chay nhìn như sắp va vào bàn gỗ xung quanh nhưng lại linh hoạt tránh qua, không làm rơi một giọt canh nào.
Tăng nhân trung niên có khẩu vị rất tốt, ăn rất vui vẻ, ba miếng là hết một cái bánh hồ, một hơi là hết một bát cháo rau. Trước mặt ông ấy chất đầy đĩa, bát, và khay trống.
Mọi người trong sảnh Tùy Duyên đều nhìn tăng nhân trung niên ăn uống một cách ngạc nhiên.
Khi thấy tăng nhân trung niên chạy đến lấy đồ ăn, tăng nhân phát đồ chay mặt biến sắc, tay cầm muỗng múc rau run rẩy vì sợ hãi.
Tăng nhân trung niên ăn quá nhiều.
Xứ Tịch rất bối rối, ngồi không yên.
Tăng nhân trung niên vừa ăn vừa nói với Xứ Tịch: “Sư phụ, sao ngài không ăn?”
Xứ Tịch nhỏ giọng nói: “A Di Đà Phật! Ba La Mật, đây không phải là ở tự viện Đức Thuần của mình, mà là đang làm khách ở chùa Đại Từ Ân, ngươi nên thu liễm một chút, ăn ít đi. Thật là mất lễ…”
Ba La Mật lớn tiếng nói: “Ăn uống có gì mà mất lễ? Sư phụ, đồ nhi theo ngài đi đường suốt mấy ngày, ăn cơm không có bữa nào đủ no, đã lâu rồi không được ăn thỏa thích như thế này. Chùa Đại Từ Ân là tự viện hoàng gia, giàu có lắm, mười đồ nhi cùng ăn cũng không làm họ nghèo đi đâu.”
Xứ Tịch mặt đỏ bừng, có vẻ không thể kiềm chế được đồ đệ này bèn lấy cớ phải đi tụng kinh và tu bài giảng buổi trưa rồi rời đi trước.
Ba La Mật vẫn tiếp tục ăn uống không chút ngượng ngùng.
Bạch Cơ nhìn một cái Ba La Mật, cười.
Nguyên Diệu cũng cười, nhỏ giọng nói: “Con mèo cam này ăn giỏi ghê.”
Bạch Cơ cười nói: “Ngươi đã nhận ra rồi sao?”
Nguyên Diệu nhỏ giọng nói: “Tất nhiên là nhận ra, dưới bộ áo tăng màu cam đó là cái đuôi mèo.”
Bạch Cơ cười nói: “Xứ Tịch thiền sư thật thú vị, không chỉ mơ thấy Tổ sư Đạt Ma* và nhận được cuốn sách thiền Vô Tự Không Minh Thiền còn thu nhận một con mèo làm đệ tử.”
* Đạt Ma: Cao tăng đời Nam Bắc triều, người Thiên Trúc là tổ sư thiền tông Trung Quốc. Ông cả đời truyền giảng Phật pháp ở Lạc Dương, Tung Sơn, và các nơi khác, có các tác phẩm “Thiếu Thất Lục Môn”, bao gồm “Tâm Kinh Tụng”, “Phá Tướng Luận”, “Ngộ Tính Luận”, “An Tâm Pháp Môn” và đã dịch “Lăng Già Kinh”. Ông viên tịch tại chùa Không Tướng, núi Hùng Nhĩ, hưởng thọ một trăm năm mươi tuổi.
“Và là một con mèo ăn rất giỏi. Ngươi nhìn nó ăn uống liếm lưỡi, giống y như Ly Nô lão đệ.”
Bạch Cơ lén nhìn một cái, cười nói: “Mèo đều liếm lưỡi khi ăn như vậy.”
Ba La Mật một lần nữa đi lấy đồ ăn và bánh hồ nhưng bị tăng nhân phát đồ chay từ chối.
“A Di Đà Phật! Phật môn bát giới, không ăn phi thơi.”
Ba La Mật không vui, la lên: “Cái gì bát giới thập giới? Phật môn không cho người ta ăn no sao? Không ăn no làm sao có sức mà tụng kinh?”
Tăng nhân phát đồ chay không động lòng, vẫn không cho đồ ăn.
Ba La Mật rất tức giận, chống tay lên hông nói: “Chùa Đại Từ Ân đãi khách như vậy sao? Keo kiệt như vậy, đến ăn no cũng không cho khách ăn?”
Tăng nhân phát đồ chay nói: “A Di Đà Phật! Không ăn phi thời*, đó là quy tắc.”
* Không ăn phi thời: Không ăn uống ngoài thời gian được quy định cho phép. Các tăng sĩ Bố Trai cho rằng việc ăn quá nhiều lần sẽ vượt quá giới hạn thời gian và vi phạm giới luật “Không ăn phi thời.”
Ba La Mật nhìn xung quanh một cái, mắng: “Ta nhổ! Cái gì không ăn phi thời, lừa gia đây sao? Người ta còn đang ăn đó, ngươi chẳng lẽ xem thường ta là từ tự viện nhỏ bên ngoài đến nên cố ý không cho ăn?”
Nguyên Diệu nhỏ giọng nói: “Bạch Cơ có nhận ra không, cách nó cãi nhau cũng rất giống Ly Nô lão đệ.”
Bạch Cơ nhỏ giọng nói: “Ừ, đúng là có hơi giống, có lẽ mèo đều cãi nhau như vậy.”
Tăng nhân phát đồ chay tức giận đến quên cả nói A Di Đà Phật, nói: “Người ta chỉ lấy một phần mà chưa ăn hết, không tính là không ăn phi thời. Ngươi đã lấy bao nhiêu phần rồi?”
Ba La Mật lớn tiếng nói: “Đó là lỗi của các ngươi chùa Đại Từ Ân dùng bát đĩa quá nhỏ, ta phải đi đi lại lại lấy. Nếu các ngươi dùng bát đĩa lớn để đựng bánh hồ và đồ chay, ta lấy tối đa ba lần là đủ ăn rồi.”
Tăng nhân phát đồ chay còn muốn tranh luận nhưng bị một tăng nhân phát đồ chay khác ngăn lại.
“A Di Đà Phật! Phật môn từ bi, ngũ giới thập thiện, không tức giận, giữ tâm hòa, dễ dàng với người.”
Tăng nhân phát đồ chay kia vì muốn tránh rắc rối, nhịn nhục cho Ba La Mật một đĩa bánh hồ.
Ba La Mật lấy bánh hồ, quay đi và nói: “Chỉ có năm cái bánh, thật keo kiệt!”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu không nhịn được mà bật cười.
Ăn xong bữa chay, Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời khỏi chùa Đại Từ Ân, đi xe ngựa trở về chợ Tây.
Trên đường về, Bạch Cơ dường như tâm trạng rất tốt còn ngâm nga một khúc nhạc nhỏ.
Nguyên Diệu không nhịn được nói: “Bạch Cơ trông như có tâm trạng rất tốt.”
Bạch Cơ cười nói: “Cả buổi sáng kiếm được một nghìn lạng bạc, tất nhiên là tâm trạng tốt rồi.”
Nguyên Diệu nói: “Ý ngươi là gì?”
Bạch Cơ cười nói: “Ngươi biết tại sao hôm nay ta muốn đến chùa Đại Từ Ân gặp Thiền sư Huyền Trang không?”
“Không phải để nghe ông ấy giảng về Phật lý sao?”
“Nếu muốn nghe Phật lý, đến chùa Thanh Long tìm Hoài Tú thiền sư cũng được mà. Hoài Tú thiền sư có trái tim lưu ly, quan điểm về kinh Phật sâu sắc hơn.”
“Vậy tại sao ngươi lại đến gặp Thiền sư Huyền Trang?”
“Ngươi nghĩ xem ai đã nói cho ta biết Thiền sư Huyền Trang đã đến Trường An và ở tại chùa Đại Từ Ân?”
Nguyên Diệu nghĩ ngợi một lát. Hôm qua, Thượng Quan Uyển Nhi đã đến Phiêu Miểu các và nói chuyện với Bạch Cơ trong một lúc. Hắn ở sảnh chính, nghe loáng thoáng thấy họ nhắc đến “Chùa Đại Từ Ân” và “Thiền sư Huyền Trang”. Hôm nay, Bạch Cơ đã đến chùa Đại Từ Ân rồi.
“Là Thượng Quan đại nhân bảo ngươi đến gặp Thiền sư Huyền Trang sao?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Võ Hậu mở tiệc mời các danh tăng khắp nơi để quảng bá Kinh Đại Vân, tạo thanh thế cho việc lên ngôi hoàng đế của mình. Thiền sư Huyền Trang có vị trí vô cùng tôn kính trong giới tăng nhân, không ai có thể sánh được trong nghiên cứu và đóng góp cho kinh điển Phật giáo. Thượng Quan đại nhân muốn biết ý kiến của Thiền sư Huyền Trang về Kinh Đại Vân trước khi buổi tiệc diễn ra. Nếu trong buổi tiệc, Thiền sư Huyền Trang chỉ ra rằng Kinh Đại Vân là kinh giả sẽ gây ra đại loạn, Võ Hậu cũng không biết phải đối phó thế nào.”
“Thượng Quan đại nhân tự mình hỏi không được sao? Với Lai Tuấn Thần và Diêm La điện của hắn, ai dám nói Kinh Đại Vân nửa lời?”
“Thiền sư Huyền Trang là danh tăng nổi tiếng thiên hạ, được Thái Tông và Cao Tông rất kính trọng, lễ nhượng ba phần. Võ Hậu và Thượng Quan đại nhân không muốn áp bức ông ấy, gây bất mãn cho tăng chúng làm dân chúng phàn nàn. Vì vậy, chỉ có thể tìm hiểu ý kiến của ông ấy trước rồi mới tính kế. Vì Thiền sư Huyền Trang và ta là bạn cũ nên Thượng Quan đại nhân mới tìm đến ta.”
Nguyên Diệu hiểu ra, nói: “Chẳng trách nào Bạch Cơ vừa gặp Thiền sư Huyền Trang đã hỏi về Kinh Đại Vân… Lúc đó ta còn thắc mắc Kinh Đại Vân là thật hay giả có liên quan gì đến ngươi chứ.”
“Hì hì.”
“Nhưng, chuyện này có liên quan gì đến một nghìn lạng bạc trắng?”
“Thượng Quan đại nhân bảo ta đi thăm dò ý kiến của Thiền sư Huyền Trang về Kinh Đại Vân. Nếu Thiền sư Huyền Trang không phản đối Kinh Đại Vân, ta sẽ được thưởng một nghìn lạng bạc trắng. Xem này, một nghìn lạng bạc trắng dễ dàng vào tay rồi.”
Nguyên Diệu nghĩ một lát, nói: “Nếu… nếu Thiền sư Huyền Trang phản đối Kinh Đại Vân, nói đó là kinh giả thì sao?”
Bạch Cơ cười nhẹ, nói: “Vậy, ta sẽ không nhận được một xu nào. Còn Thiền sư Huyền Trang, trước khi buổi tiệc bắt đầu e rằng sẽ viên tịch tại chùa Đại Từ Ân.”
Nguyên Diệu cảm thấy lạnh sống lưng.
“Ta đã sớm đoán được có thể kiếm một nghìn lượng rồi. Dù sao, Thiền sư Huyền Trang là một thánh tăng đắc đạo, ông ấy có trí tuệ lớn, thông tỏ mọi sự đời, biết việc nào nên nói, việc nào nên giữ im lặng, không đến mức phản lại thiên đạo mà hại thân mình.”
“Bạch Cơ, Võ Hậu thật sự muốn lên ngôi hoàng đế sao?”
“Bà ta đã đứng ở vị trí của đế vương nhiều năm rồi mà.”
“Sách thánh hiền không nói rằng, nữ nhân có thể làm hoàng đế…”
“Sách thánh hiền cũng không nói rằng, nữ nhân không thể làm hoàng đế.”
Nguyên Diệu gãi đầu, nói: “Cũng đúng.”
“Hiên Chi, Võ Hậu định đô ở Lạc Dương. Sau khi bà lên ngôi hoàng đế, chúng ta sẽ phải chuyển Phiêu Miểu các đến Lạc Dương.”
“Được thôi. Phiêu Miểu các ở Lạc Dương nằm ở đâu thế?”
“Ở phía nam sông Lạc, tại chợ Nam.”
“Bây giờ có cần bắt đầu chuyển đồ đạc qua đó không?”
“Không cần chuyển đồ đạc. Bất kể là Trường An hay Lạc Dương, Phiêu Miểu các đều tồn tại trong hoang mạc thời gian, kho hàng đều thông nhau. Đến lúc đó, chỉ cần chuyển người qua là được.”
“Không cần phải qua đó dọn dẹp cửa hàng trước sao?”
“Đến lúc đó, ta sẽ đến Chợ Nam ở Lạc Dương mở kết giới, chọn lại một cửa hàng, ngươi và Ly Nô sẽ đến sau.”
“Được thôi. Ta ở Trường An đã quen, có hơi lo lắng sẽ không quen ở Lạc Dương.”
“Hiên Chi không cần lo lắng, khí hậu ở Lạc Dương tốt hơn Trường An, thành cũng nhỏ hơn, ở một thời gian sẽ quen thôi.”
“Bạch Cơ, Phiêu Miểu các ở Lạc Dương tồn tại lâu chưa?”
“À, Phiêu Miểu các đầu tiên mà ta mở trong nhân gian là ở Lạc Dương. Không, lúc đó, thành đó chưa gọi là Lạc Dương, gọi là Châm Tầm*. Ta gặp Ly Nô ở Châm Khương.”
* Là kinh đô của triều đại nhà Hạ.
“Nhắc đến Ly Nô… Bạch Cơ, ta luôn cảm thấy vị Ba La Mật thiền sư đó từ cách ăn uống đến giọng điệu cãi nhau đều giống Ly Nô.”
“Có hơi giống, dù sao cũng là mèo cả. Ly Nô tuy tham ăn nhưng không ăn nhiều như hắn…”
“Đúng, hắn ăn hơi nhiều…”
“May là Ly Nô không ăn nhiều như hắn…”