Phiêu Miểu 5 - Quyển Nhiên Tê

Chương 30



Năm vị tăng nhân đang tranh luận sôi nổi, một người nói về vô tướng, một người nói về hư không, một người nói về vô niệm, một người bàn về nhất pháp, một người nói về nhất pháp nhị môn.

Ba La Mật đột nhiên xông ra, họ lập tức ngừng tranh luận về Phật pháp.

Ba La Mật lao tới chỗ Xứ Tịch, muốn kéo hắn đi.

“Sư phụ, chỗ này tà khí lắm, đừng tụng kinh nữa, mau rời khỏi đây với đồ đệ!”

Ba vị tăng nhân kia nhìn nhau rồi nở một nụ cười âm hiểm, trong nháy mắt biến thành đá.

Huyền Trang thấy ba vị tăng nhân hóa đá bèn chắp tay niệm Phật: “A Di Đà Phật!”

Xứ Tịch hốt hoảng nói: “Không ổn rồi! Ba La Mật, con mau đi đi!”

Ba La Mật lo lắng nói: “Sư phụ, đi cùng nhau!”

Xứ Tịch vội vàng nói: “Ta không đi được. Ba vị thiền sư kia đã hóa thành ma vật rất đáng sợ. Ba La Mật, con mau đi đi, nếu không sẽ nguy hiểm!”

Ba La Mật nói: “Ba vị tăng kia đã hóa đá, chỉ là ba đống đá vụn, sợ gì chứ!”

Lời Ba La Mật vừa dứt, bỗng nhiên nghe thấy ba tiếng gầm kinh hoàng.

“Grrrrrr…”

“Grrrrrr…”

“Grrrrrr…”

Vi Ngạn đứng bên cạnh thấy rõ, ba vị tăng nhân hóa đá trong làn sương trắng dần dần biến thành ba ma vật khổng lồ, giống như ba con chó khổng lồ, toàn thân phủ đầy lông đen, miệng đầy răng nanh lởm chởm, và mỗi con có một con mắt khổng lồ màu đỏ máu.

Ba La Mật sợ chó nhất, lập tức run rẩy.

Xứ Tịch vội nói: “Ba La Mật, mau đi đi!”

Ba La Mật cố gắng kìm nỗi sợ, run rẩy nói: “Không, sư phụ, cùng đi với con!”

Xứ Tịch nói: “Ta tạm thời chưa nguy hiểm, con mau đi, ra ngoài tìm người cứu ta. Nếu con chết trong bụng ma vật, ta và thiền sư Huyền Trang cũng không sống nổi.”

Huyền Trang nói: “A Di Đà Phật! Con có thể đến chợ Tây tìm một cửa hàng tên là Phiêu Miểu Các, chủ cửa hàng là một con rồng trắng, nó có thể cứu chúng ta.”

Ba ma vật gầm rú lao về phía Ba La Mật và Vi Ngạn.

Ba La Mật không yên lòng về Xứ Tịch còn do dự không biết có nên chạy hay không, nói: “Nhưng sư phụ…”

Vi Ngạn thấy vậy bèn xách Ba La Mật lên, cắm đầu chạy.

“Còn sống thì còn hy vọng, trước hết phải bảo toàn tính mạng rồi mới cứu được sư phụ!”

Ba La Mật khóc nói: “Sư phụ, hãy kiên nhẫn, đồ đệ chắc chắn sẽ cứu người ra.”

Xứ Tịch và Huyền Trang nhìn Vi Ngạn ôm Ba La Mật chạy đi, ba ma vật đuổi sát theo, cùng nhau niệm Phật: “A Di Đà Phật!”

Vi Ngạn ôm Ba La Mật chạy trốn, ba ma vật đuổi theo không ngừng.

Vi Ngạn chạy thở hổn hển bèn thả Ba La Mật xuống, nói: “Mèo mập, tự mình chạy đi.”

Ba La Mật đành tự chạy, vừa nói: “Giới trẻ bây giờ được nuông chiều, chịu chút khổ cũng không nổi, bế một con mèo mà cũng không chạy được.”

Vi Ngạn thở không ra hơi, nói: “Trọng lượng của ngươi… đâu giống một con mèo… bế ngươi như bế mười con mèo ấy…”

Ba La Mật vừa chạy vừa nói: “Giới trẻ bây giờ, nói chuyện đều thật phóng đại, ta đâu có nặng đến thế…”

Vi Ngạn và Ba La Mật chạy trong rừng đá mù sương, ba ma vật đuổi sát phía sau. Vì địa hình rừng đá nhiều lỗ hổng, thân hình hai người nhỏ hơn ma vật nhiều, có thể lách qua, vào các lỗ nên chạy rất lâu mà không bị ma vật bắt kịp. Tuy nhiên, ma vật không ngừng đuổi, hai người lại có hạn chế về thể lực, cứ chạy mãi thế này, bị ma vật bắt là chuyện sớm muộn.

“Grrrrrr…”

“Grrrrrr…”

“Grrrrrr…”

Ba ma vật càng lúc càng gần, Vi Ngạn và Ba La Mật chạy đến kiệt sức, thở dốc, sắp bị bắt.

Đột nhiên, Vi Ngạn thấy phía trước trên đỉnh đá có một bóng người, đang vẫy tay về phía họ.

Đó là một hòa thượng cầm đèn, mũi cao, mắt xanh, đôi mắt sáng ngời, mặc áo cà sa lệch vai.

Đây chẳng phải là một trong ba vị tăng vừa tụng kinh cùng Huyền Trang và Xứ Tịch sao? Ông ta không phải đã hóa thành ma vật rồi sao?!

Khi Vi Ngạn còn đang nghi ngờ, vị tăng người Hồ kia đã biến mất.

Ngay tại chỗ mà vị tăng người Hồ vừa đứng, xuất hiện một vầng trăng sáng.

Không, đó không phải là trăng sáng, mà là một lối ra giống như vầng trăng.

“Grrrrrr…”

“Grrrrrr…”

“Grrrrrr…”

Ba ma vật càng lúc càng đuổi đến gần.

Ba La Mật nhìn thấy thì vội vàng nói: “Cửa ra đó dẫn ra ngoài! Không kịp vòng lên đâu, chúng ta phải nhảy lên đó!”

Vi Ngạn lo lắng nói: “Đỉnh núi cao như vậy, ta không thể nhảy lên được!”

Ba La Mật nói: “Nắm lấy đuôi ta, ta sẽ kéo ngươi nhảy lên!”

“Được!”

Vi Ngạn bèn nắm lấy đuôi của Ba La Mật, Ba La Mật nhảy vọt lên, kéo Vi Ngạn leo lên những tảng đá.

Ba ma vật ở phía sau tiếp tục đuổi theo.

Nhiều lần, Vi Ngạn cảm thấy như mình sắp bị những ma vật phía sau bắt được.

Đừng thấy Ba La Mật tròn trịa, nhưng nó lại vô cùng linh hoạt. Sau vài lần nhảy, nó đã kéo Vi Ngạn leo lên đỉnh núi và lao vào trong cửa ra.

Ba ma vật cũng nhảy về phía lối ra, nhưng lối ra đột nhiên biến mất.

Rừng đá mù sương, mọi thứ xung quanh vẫn như trước, dường như lối ra chưa từng tồn tại.

Vi Ngạn kể xong mọi chuyện, mới chợt nhớ đến Ba La Mật, liền vội vàng tìm kiếm khắp nơi.

“Ủa, con mèo mập đó đâu rồi? mèo mập, ngươi ở đâu?”

Nguyên Diệu thầm nghĩ, nơi Vi Ngạn đã đến, chẳng lẽ là trong cuốn Vô Tự Không Minh Thiền? Nếu vậy, có lẽ Huyền Trang và Xứ Tịch cũng đang ở trong Vô Tự Không Minh Thiền? Ba vị tăng có thể biến thành ma kia là ai?

Bùi Tiên lo lắng nói: “Việc này thực sự rất khó xử. Họ Vi, ta không thể đến bẩm báo với Thiên Hậu rằng hai vị cao tăng Huyền Trang và Xứ Tịch đã bị ma vật bắt đi, bị nhốt trong ma cảnh được chứ? Nếu ngươi đã trở về, chuyện này ngươi nên đi bẩm báo với Thiên Hậu thì hơn.”

Vi Ngạn ngừng tìm mèo, lắc đầu lia lịa, nói: “Ta không đi đâu. Thiên Hậu coi trọng Bách Tăng Yến và kinh Đại Vân đến vậy, chỉ chấp nhận điềm lành, không thể có tai ương. Hai vị cao tăng bị nhốt vào ma cảnh vào thời điểm này, ai đi báo tin cho Thiên Hậu sẽ bị xem là kẻ mê hoặc quần chúng, chắc chắn sẽ bị trừng phạt.”

Bùi Tiên nói: “Việc này quả thực rất khó giải quyết. Không báo tin thì không ổn, nếu không tìm được thiền sư Huyền Trang trước Bách Tăng Yến, ta cũng sẽ bị trừng phạt. Họ Vi, tất cả đều do ngươi, đã vào ma cảnh rồi mà còn không đưa hai vị cao tăng về?”

Vi Ngạn nói: “Nếu ta có khả năng đó, những năm qua ta còn lăn lộn ở Phụng Các làm gì, đã trở thành quốc sư từ lâu rồi!”

Mắt Bùi Tiên sáng lên, nói: “Đúng rồi! Có thể tìm đến Quang Tạng quốc sư, ngài ấy chắc chắn có thể cứu hai vị cao tăng! Nhưng hiện giờ ngài ấy đang ở Lạc Dương để xem xét phong thủy cho kinh đô mới, mà Bách Tăng Yến sẽ diễn ra sau hai ngày nữa, dù có cưỡi ngựa nhanh đến Lạc Dương mời ngài ấy, cũng không kịp rồi.”

Vi Ngạn nói: “Còn một người nữa ở ngay tại Trường An, có thể cứu được hai vị cao tăng.”

Bùi Tiên hỏi: “Ai?”

Vi Ngạn nhìn về phía tiểu thư sinh đứng đờ đẫn bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Cơ.”

Nguyên Diệu lập tức tỉnh lại, cười khổ nói: “Đan Dương, nói Bạch Cơ thì nói Bạch Cơ, ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì?”

Vi Ngạn nói: “Hiên Chi, ngươi và Bạch Cơ luôn không rời nhau, tối nay nàng cũng đến đây chứ? Nàng đã đẩy ta vào ma cảnh, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, nếu không có mèo mập nghĩa khí cứu giúp thì ta đã chết trong đó rồi.”

Bùi Tiên lúc này mới nhớ ra Nguyên Diệu vẫn còn ở đây, liền hỏi: “Hiên Chi, ta còn chưa hỏi ngươi tối nay sao lại xuất hiện ở đây?”

Nguyên Diệu thấy không thể giấu được nữa, đành nói: “Trọng Hoa, tối nay tiểu sinh theo Bạch Cơ đến tìm Đan Dương. Đan Dương đừng tức giận, biết ngươi mất tích, Bạch Cơ cũng rất lo lắng cho ngươi, chúng ta cũng đến tìm ngươi mà.”

Bùi Tiên nghe thấy Bạch Cơ cũng đến, vui mừng nói: “Bạch Cơ cô nương cũng đến à? Nàng ở đâu? Sao không hiện thân gặp ta?”

Nàng bị Thiên Yêu Trảm của ngươi dọa chạy rồi. Nguyên Diệu thầm nghĩ, nhưng lại nói: “Bạch Cơ luôn tuân thủ pháp luật, không bao giờ phạm giờ giới nghiêm. Hôm nay vì lo lắng cho an nguy của Đan Dương nên mới vào chùa Đại Từ Ân ban đêm. Thấy Đan Dương bình an vô sự, nàng vội trở về đóng cửa suy ngẫm, không dám gặp Trọng Hoa.”

Bùi Tiên tiếc nuối nói: “Nàng về rồi à? Ta lâu rồi không gặp nàng, cũng rất nhớ nàng. Phạm giờ giới nghiêm có gì to tát, cùng lắm ta mở một mắt nhắm một mắt, cần gì vội vàng về như vậy.”

Bùi Tiên từng có tình cảm với Bạch Cơ từ vụ “Cá Đèn Lồng”, sau đó cũng nhiều lần bày tỏ sự ngưỡng mộ, nhưng Bạch Cơ không thích Bùi Tiên, chưa bao giờ để ý đến hắn.

Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh, nói: “Phạm giờ giới nghiêm là trái pháp luật, chuyện này cũng không nhỏ đâu.”

Vi Ngạn nói: “Hai người các ngươi đừng bàn chuyện giới nghiêm nữa. Cáo già Bạch Cơ đã chạy về rồi, chúng ta có nên đến Phiêu Miểu Các tìm nàng không?”

Bùi Tiên tức giận nói: “Họ Vi, không được gọi Bạch Cơ cô nương là cáo già!”

Vi Ngạn ngẩn ra, nói: “Họ Bùi, Hiên Chi còn không tức giận, ngươi tức giận làm gì?”

Bùi Tiên nói: “Vì ta ngưỡng mộ Bạch Cơ cô nương, nên không cho phép ngươi nói xấu nàng!”

Vi Ngạn nói: “Nhìn ngươi thế này mà cũng dám mơ tưởng đến Bạch Cơ sao?”

Bùi Tiên đáp: “Tại sao ta lại không thể mơ tưởng đến Bạch Cơ cô nương chứ? Ta cũng là một đại tướng quân thần dũng của Kim Ngô Vệ!”

Vi Ngạn nói: “Chậc chậc, họ Bùi kia, ta khuyên ngươi từ bỏ giấc mộng cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga ấy đi.”

Bùi Tiên giận dữ: “Họ Vi, ngươi đang mắng ai là cóc ghẻ vậy?”

Vi Ngạn cười nói: “Mắng những ai mơ tưởng đến Bạch Cơ ấy! Nguyên Diệu, ta không mắng ngươi đâu, đừng hiểu lầm!”

Nguyên Diệu nhăn mặt nói: “Liên quan gì đến ta chứ! Đan Dương, Trọng Hoa, các ngươi bớt nói vài câu đi!”

Bùi Tiên xông tới Vi Ngạn, vung nắm đấm nói: “Họ Vi, xem ra ngươi muốn bị đánh rồi.”

Vi Ngạn trong lòng sợ hãi nhưng không chịu lép vế, nói: “Họ Bùi kia, hiện giờ ta còn cao hơn ngươi một bậc quan hàm đấy, ngươi dám phạm thượng sao?”

Bùi Tiên giận dữ: “Đây đâu phải triều đình, ai mà quan tâm quan hàm to nhỏ chứ?”

Nói xong, Bùi Tiên đánh Vi Ngạn một cú, Vi Ngạn không chịu thua, phản kích lại, hai người đánh nhau túi bụi.

Mặt Nguyên Diệu càng lúc càng dài ra, nói: “Đan Dương, Trọng Hoa, đừng đánh nữa! Việc quan trọng lúc này là đi tìm Bạch Cơ cứu thiền sư Huyền Trang và thiền sư Xứ Tịch.”

Bùi Tiên và Vi Ngạn hoàn toàn không nghe, tiếp tục đánh lộn.

Nguyên Diệu lòng đầy lo lắng, đúng lúc đó, các bức tượng Tịnh Quang nữ thần trong Yến Đường bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt sáng ngời.

Tượng Tịnh Quang nữ thần mở miệng nói tiếng người: “Chư pháp đều không, gọi là vô tướng. Thường cảnh vô tướng, thường trí vô duyên, dù hành vô tướng mà độ chúng sinh là hành Bồ Tát. Dù hành vô tướng mà độ chúng sinh là hành Bồ Tát. Dù hành vô tướng mà độ chúng sinh là hành Bồ Tát. Dù hành vô tướng mà độ chúng sinh là hành Bồ Tát…”

Tượng Tịnh Quang nữ thần cứ nói mãi như rơi vào ma chướng.

Nguyên Diệu giật mình kinh hãi, Bùi Tiên và Vi Ngạn cũng ngừng đánh nhau, ba người nhìn quanh cảnh tượng huyền ảo, nghe tiếng ma âm, không khỏi hoảng hốt gọi người.

Một đội Kim Ngô Vệ chạy vào.

Kim Ngô Vệ gặp những chuyện quỷ quái thế này cũng bó tay, chiêu kiếm Thiên Yêu Trảm của Bùi Tiên cũng vô dụng trước hiện tượng này chỉ còn cách mời các cao tăng từ chùa Đại Từ Ân đến tụng kinh trừ tà. Các cao tăng được mời tới, tụng kinh trước tượng Tịnh Quang nữ thần, tượng Tịnh Quang nữ thần cũng tụng kinh, một lúc lâu sau Yến Đường tràn ngập tiếng tụng kinh, mọi người nhốn nháo cả lên.

Nguyên Diệu nhìn cảnh hỗn loạn và huyền ảo này, chợt không biết nói gì.

Cho đến khi trời sáng, đêm dài qua đi, tượng Tịnh Quang nữ thần mới phát ra một tiếng gầm rú như quái thú, dừng tụng kinh.

Mọi người vừa sợ vừa mệt thì thấy tượng cuối cùng không làm loạn nữa, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trải qua một đêm lộn xộn, Nguyên Diệu, Vi Ngạn, Bùi Tiên ba người mệt đến không mở nổi mắt, tìm một phòng thiền, cùng nhau ngủ thiếp đi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.