Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô

Chương 21



*匜: [Dị] Ở thời cổ đại, đây là một dụng cụ dùng để múc nước khi rửa, hình dạng giống như cái gáo.

Hạ triều, Châm Tầm.

Mùa xuân, hoa đào nở rộ.

Những bông hoa đào màu hồng nhạt như những đám mây mơ màng, một cơn gió xuân thổi qua, rải xuống cơn mưa hoa lộng lẫy, kiều diễm mê hoặc lòng người.

Trong hoàng cung, tại Thái Miếu, đang diễn ra một buổi tế lễ.

Hoàng đế mặc áo bào có hình rồng uốn lượn, đội vương miện cố định bằng vàng, chân đi giày đỏ, tay cầm ô ngọc, cúi đầu quỳ lạy trước bàn tế.

Văn võ bá quan đều mặc triều phục trang nghiêm, quỳ sau lưng hoàng đế, im lặng không một tiếng động.

Tế lễ tại tông miếu, lễ nghi ẩn giấu trong các vật phẩm.

Xung quanh bàn tế, các tế quan chuyên trách cầm đủ loại lễ khí, xếp thành ba hàng. Những lễ khí này gồm ngọc bích, ngọc khuê, ngọc tông, ngọc hoàng, ngọc chương, ngọc hổ, sáu loại ngọc này còn được gọi là “Lục Thuỵ”. Ngoài ra còn có thảm màu, da khâu, bình vàng, và một chiếc gáo có hình phượng bay bằng ngọc xanh*, cùng với một chậu ngọc trắng hình hồ ly.

Hoàng đế để thể hiện lòng thành kính khi tế trời, tự tay dâng lên các phẩm vật cúng tế nhưng trước khi dâng phải rửa tay sạch sẽ.

Một tế quan lớn tuổi mang theo gáo ngọc xanh hình phượng bay, trong khi một tế quan trẻ tuổi mang chậy ngọc trắng hình hồ ly.

Tế quan trẻ tuổi đổ dòng nước trong từ gáo ngọc xanh hình phượng bay, nước chảy xuống làm sạch đôi tay của hoàng đế.

Nước chảy qua tay hoàng đế, rơi vào chậu ngọc trắng hình hồ ly.

Hoàng đế rửa sạch tay, một tế quan cung kính mang đến một chén rượu đục đặt trên khay vàng.

Nhìn thấy rượu đục, sắc mặt hoàng đế thoáng chút không vui nhưng lại kiềm chế.

Năm nay, Quá quốc không cống nạp cỏ thanh mao để lọc rượu đúng hạn. Do đó, rượu tế trời không thể lọc được, chỉ có thể dùng rượu đục. Mà dùng rượu đục để tế trời thì không đúng lễ nghi là hành vi khá cẩu thả.

*過國 [Quá Quốc] là một nước phong kiến ở thời kỳ đầu của triều đại nhà Hạ, thuộc vùng La Châu, cũng là một trong những quốc gia phong kiến được thành lập sớm ở khu vực Giao Đông. Địa điểm xưa của Quá Quốc nằm ở phía bắc thành phố La Châu, tỉnh Sơn Đông ngày nay, gần Đông của trấn Quá Tây. Sau đó, Quá Quốc bị vua Hạ Đế Chử tiêu diệt.

Hoàng đế lại nghĩ đến quốc quân của Quá quốc đầy tham vọng và không yên ổn. Theo báo cáo của thám tử, từ mùa hè năm ngoái Quá quốc đã lén lút luyện nhiều binh khí, âm thầm tích trữ sức mạnh quân sự.

Mùa xuân năm nay, Quá quốc không cống nạp cỏ thanh mao như thường lệ, có thể nói là một sự khiêu khích không lời, báo hiệu một cuộc chiến tranh đầy hiểm họa.

Nghĩ đến điều này, hoàng đế không khỏi nhíu mày.

Giữa cơn mưa hoa đào rơi rụng, lễ tế trời vẫn diễn ra tuần tự.

Không xa đó, trên một cây đào cao hơn tường cung, có một thiếu niên tuấn tú và một thiếu nữ tuổi hoa niên đang ngồi.

Thiếu niên mặc áo xanh, dung mạo tuấn tú, đôi mày dài như cánh chim ưng, bên dưới là đôi mắt phượng dài. Khí chất của hắn như ngọc đẹp từ núi Côn Lôn, tỏa ra ánh sáng nhạt nhưng đầy quý phái.

Thiếu nữ mặc áo trắng, tóc đen như ngọc đen bóng, làn da mịn màng như sứ. Nàng như một cành ngọc, hay như tuyết đọng trên đỉnh núi băng, khí chất lạnh lùng, thoát tục.

Thiếu niên cười nói: “Tiểu Hồ, nghi thức tế lễ của loài người thật phức tạp nhưng nhìn cũng khá thú vị.”

Thiếu nữ thản nhiên đáp: “Tiểu Phượng, năm nay Quá quốc không cống nạp cỏ thanh mao, đây không phải là điềm lành. Có thể sẽ có chiến tranh trong kinh đô.”

Tiểu Phượng nói: “Loài người có chiến tranh cũng không liên quan gì đến chúng ta.”

Tiểu Hồ nói: “Vẫn có liên quan đấy.”

Tiểu Phượng suy nghĩ một chút, nói: “Ý ngươi là nếu có chiến tranh sẽ không còn lễ tế trong hoàng cung, và chúng ta sẽ không thể ngồi cùng nhau xem lễ tế nữa sao?”

Tiểu Hồ nhíu mày nói: “Nếu có chiến tranh, rất có thể chúng ta sẽ phải chia xa.”

Ánh mắt của Tiểu Phượng lập tức tối lại.

“Tiểu Hồ, ta không muốn xa ngươi. Nếu không được gặp ngươi, ta sẽ cảm thấy rất cô đơn.”

Tiểu Hồ nhìn về phía đám đông đang tế lễ, nàng chăm chú nhìn chén rượu đục trong tay hoàng đế, cũng dần chìm vào nỗi lo lắng và buồn bã.

Tiểu Phượng suy nghĩ rồi nói: “Ta có cách rồi. Tiểu Hồ, nếu xảy ra chiến tranh và chúng ta phải chia xa, chúng ta sẽ đi tìm nhau.”

Tiểu Hồ có hơi nghi ngờ và buồn bã, nói: “Nhưng… liệu chúng ta thật sự có thể tìm được nhau không? Chúng ta thậm chí còn không thể tự do di chuyển…”

Tiểu Phượng nhìn Tiểu Hồ, ánh mắt kiên định nói: “Chỉ cần có mong muốn được gặp lại và hành động, dù cách xa chân trời hay địa ngục, chúng ta cũng chắc chắn sẽ gặp lại nhau.”

Tiểu Hồ vẫn không chắc chắn, lo lắng hỏi: “Thật sự có thể gặp lại nhau không?”

Một cơn gió xuân thổi qua, cánh hoa đào tung bay, những cánh hoa bay qua bóng dáng của Tiểu Phượng và Tiểu Hồ đang ngồi cạnh nhau rồi bay vào đám đông đang tế lễ.

Những cánh hoa màu hồng nhạt bị gió xuân cuốn thành một vòng xoáy nhỏ, bay quanh các tế quan đang cầm lễ khí rồi rơi xuống gáo ngọc xanh hình phượng bay và khay hoa ngọc trắng hình cáo trong tay họ.

Tiểu Phượng nói: “Chắc chắn là có thể. Nếu chúng ta phải xa nhau, dù cách xa bao nhiêu, ta chắc chắn sẽ tìm ngươi, Tiểu Hồ.”

Tiểu Hồ xua tan nỗi buồn trên khuôn mặt, mỉm cười nói: “Ừ. Tiểu Phượng, ta cũng sẽ đi tìm ngươi.”

Tiểu Phượng và Tiểu Hồ nhìn nhau cười, nụ cười rạng rỡ của hai người dưới ánh nắng ấm áp mùa xuân trở nên lấp lánh.

“Nếu chúng ta phải xa nhau thì chắc chắn phải tìm nhau cho đến khi gặp lại.”

“Vậy thì hứa nhé.”

“Ta hứa.”

“Ta Hứa.”

*

Tiết xuân phân, sấm bắt đầu vang, và tia chớp lóe sáng. Đó là thời điểm của một kỳ chim én trở về, trong Thần Đô hoa đào nở rộ, chim én quay về dưới nắng xuân.

Chợ Nam, Phiêu Miểu các.

Đêm qua đã có một cơn mưa xuân, mưa nhẹ nhàng thấm vào đất trong đêm, sáng nay dưới hiên hành lang còn vương lại một vài dấu vết của mưa xen lẫn với đất, lá rụng, và hoa tàn.

Nguyên Diệu nhìn thấy cảnh này thì không chịu nổi, bèn xắn tay áo kéo một thùng nước từ giếng lên, cầm lấy một chiếc giẻ lau, bắt đầu lau dọn hành lang.

Ly Nô ngồi xổm trên quầy trong đại sảnh vừa ăn cá khô vừa trông tiệm.

Bạch Cơ không có việc gì làm bèn đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu thưởng thức cảnh chim én bay lượn dưới nắng xuân.

Những con chim én bay lượn thấp trên những bụi tường vi dại leo trên tường vườn, chúng linh hoạt và dễ thương, cắt ngang cơn gió xuân bằng đôi cánh như kéo.

Khi Nguyên Diệu lau đất đến chân Bạch Cơ nói: “Bạch Cơ có thể nhấc chân lên một chút không?”

Bạch Cơ cười, rồi bay lên lơ lửng.

“Được thôi. Hiên Chi siêng năng thật đấy.”

Nguyên Diệu nói: “Dù sao thì gần đây Phiêu Miểu các cũng không có việc gì, ta cũng chẳng có gì để ghi chép, rảnh rỗi cũng không có gì làm nên ta quyết định lau dọn sàn nhà.”

Bạch Cơ cười nói: “Vậy thì ngươi lau luôn sàn cửa hàng, phòng trong, kho, phòng chứa đồ và cả phòng của ta đi nhé.”

Nguyên Diệu hỏi: “Tại sao chứ?”

Bạch Cơ cười khúc khích: “Bởi vì ngươi rảnh mà, phải không?”

Nguyên Diệu nhăn nhó, nói: “Ừ.”

Bạch Cơ lơ lửng giữa không trung, tiếp tục nhàn nhã ngắm nhìn chim én bay lượn dưới nắng xuân.

Trong khi đó, tiểu thư sinh mồ hôi nhễ nhài, cặm cụi lau dọn sàn nhà.

Đột nhiên, một con chim tím rực rỡ bay từ phía chân trời, cất lên một tiếng hót lanh lảnh, kéo theo đôi cánh đuôi lộng lẫy và uyển chuyển, bay vào Phiêu Miểu các.

Nguyên Diệu đang cúi đầu lau dọn, nghe thấy tiếng chim kêu bèn ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một con chim tím có kích thước chỉ bằng một con chim hỉ thước nhưng trông rất giống phượng hoàng, bay một vòng trên không trung ở sân sau rồi thu cánh đáp xuống bên cạnh ao sen bảy báu.

Nguyên Diệu ngạc nhiên, không biết đây là loài chim gì, cũng không rõ tại sao nó lại đến Phiêu Miểu các.

Bạch Cơ thấy con chim tím thì mỉm cười. Nó từ từ bay xuống đất, nhẹ nhàng bước ra khỏi hành lang, tiến về phía bụi cỏ trong sân.

“Kỳ Minh, sao ngươi lại đến đây? Đúng là một vị khách hiếm hoi.”

Con chim tím cất tiếng nói, là một giọng nam trầm.

“Bạch Cơ đại nhân, đã lâu không gặp. Hôm nay ta đến Phiêu Miểu các là vì… à, chuyện này có hơi dài dòng…”

Bạch Cơ ngẫm nghĩ một lúc hỏi: “Có phải Phượng Hậu sai ngươi đến không?”

Kỳ Minh gật đầu.

Bạch Cơ cười nói: “Vậy thì mời ngươi vào trong uống trà rồi từ từ nói.”

Kỳ Minh nói thêm: “Thực ra, Phượng Vương cũng có vài lời nhờ ta truyền đạt đến ngươi.”

Bạch Cơ nói: “Vậy thì nói ngay ở đây đi. Dù sao cái tên Phượng Vương đó cũng chẳng có lời nào hay ho, ta chẳng bao giờ thích nghe những lời nó nói.”

Kỳ Minh rũ cánh, trông có vẻ khó xử.

Nguyên Diệu thấy bầu không khí có hơi khó chịu bèn nói: “Bạch Cơ, Kỳ Minh huynh đã cất công đến đây, dù mang lời của ai đến thì cũng phải uống trà. Chúng ta không thể thiếu lễ nghi tiếp đón khách được.”

Kỳ Minh liếc nhìn Nguyên Diệu một cái rồi nhìn về phía ao sen bảy báu, nói: “Không cần phiền phức như vậy. Ta vốn không thích uống trà đục ở nhân gian, nước trong ao sen bảy báu này lại rất tinh khiết, ta sẽ uống nước này.”

Bạch Cơ cười nói: “Kỳ Minh, ngươi đến Phiêu Miểu các thực sự có chuyện gì thế?”

Kỳ Minh cúi đầu uống một ngụm nước từ ao sen bảy báu rồi mới nói: “Bạch Cơ đại nhân, chuyện này liên quan đến thiếu chủ Phượng Xí.”

Phượng Xí là con trai của Phượng Vương và Phượng Hậu, nó là một con phượng hoàng trắng.

Bạch Cơ ngờ vực hỏi: “Phượng Xí làm sao?”

Kỳ Minh tỏ ra lúng túng, mở miệng định nói nhưng dường như có rất nhiều điều muốn nói mà không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, kỳ Minh mở lời: “Bạch Cơ đại nhân, thiếu chủ Phượng Xí đã đến Thần Đô. Chuyện là thế này…”

Phượng Vương và Phượng Hậu đã kết hôn nhiều năm, chỉ có một đứa con duy nhất là Phượng Xí. Phượng Vương và Phượng Hậu coi con trai duy nhất Phượng Xí như bảo bối, yêu thương hết mực, điều này khiến Phượng Xí tuy có bản chất lương thiện nhưng lại khá ngây thơ, không hiểu sự đời, và rất bướng bỉnh, luôn làm theo ý mình.

Khi Phượng Xí lớn lên, Phượng Vương mới nhận ra rằng Phượng Xí sau này sẽ kế thừa ngôi vị của mình, gánh vác trọng trách và trách nhiệm của một vị vua, trở thành vua của muôn chim. Vì vậy Phượng Vương bắt đầu thay đổi thái độ, từ một người cha hiền lành đột nhiên trở thành người cha nghiêm khắc, kiểm soát chặt chẽ tự do của Phượng Xí.

Do sự thay đổi đột ngột này mà Phượng Xí đã hình thành tính cách bướng bỉnh làm theo ý mình nên mâu thuẫn giữa hai cha con trở nên lớn hơn. May mắn thay, có Phượng Hậu dịu dàng và thông minh đứng ra hòa giải làm dịu đi mối quan hệ giữa cha và con.

Thời gian trôi nhanh, Phượng Xí đã đến tuổi kết hôn. Phượng Vương vì lợi ích chính trị, đã chọn trưởng công chúa của tộc Thanh Loan làm thê tử cho Phượng Xí.

Phượng Xí đã gặp trưởng công chúa của tộc Thanh Loan nhưng không thích nàng ấy, cảm thấy rằng họ không hợp nhau và không muốn kết hôn với nàng. Cưới người mình không thích và phải sống chung với nhau sẽ chỉ gây hại cho cả hai bên. Phượng Xí đã từ chối cuộc hôn nhân này.

Phượng Vương không quan tâm đến sự phản đối của Phượng Xí, nhất quyết muốn thực hiện cuộc hôn nhân này. Phượng Xí rất không hài lòng với thái độ cứng rắn của Phượng Vương và kiên quyết không đồng ý kết hôn. Phượng Vương cho rằng con trai mình bướng bỉnh, không hiểu đại cục nên ép buộc phải theo sự sắp xếp của ông khiến hai cha con lại xảy ra mâu thuẫn.

Phượng Hậu thấy phu quân và con trai mỗi người giữ ý kiến riêng, không ai chịu nhượng bộ, trong lòng rất khó xử, không biết nên hòa giải thế nào.

Kỳ Minh nói đến đây, đột nhiên im lặng và rơi vào suy tư. Bạch Cơ và Nguyên Diệu nghe đến nửa chừng thì rất tò mò, không biết chuyện hôn nhân này sau đó ra sao.

Bạch Cơ hỏi: “Kỳ Minh, sau đó thì sao? Ngươi vừa nói Phượng Xí đã đến Thần Đô, có phải vì không muốn kết hôn nên đã lén rời khỏi Đảo Hỏa Diễm chạy đến Thần Đô không?”

Kỳ Minh lắc đầu nói: “Không, không, Bạch Cơ đại nhân, Phượng Xí thiếu chủ không lén chạy đến Thần Đô mà là đến công khai. Phượng Vương và Phượng Hậu đều biết việc này.”

Nguyên Diệu không nhịn được hỏi: “Vậy chuyện hôn nhân thì sao? Sau đó thế nào?”

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, nếu Phượng Xí đã chạy đến Thần Đô thì hôn sự chắc chắn đã bị hủy bỏ rồi.”

Kỳ Minh nói: “Chuyện hôn nhân này vẫn chưa hoàn toàn bị hủy nhưng tạm thời đang bị treo.”

Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Ý ngươi là sao?”

Kỳ Minh thở dài một hơi, nói: “Haiz, không biết phải nói sao cho rõ. Vì mọi người đều không biết chuyện gì đã xảy ra với Phượng Xí thiếu chủ. Phượng Xí thiếu chủ giận dỗi không chịu kết hôn, Phượng Vương nhất quyết muốn cuộc hôn nhân diễn ra, hai cha con liên tục tranh cãi. Một người bạn của Phượng Xí thiếu chủ đang làm việc dưới trướng Nguyệt Lão, đã đề nghị hắn đi hỏi Nguyệt Lão để tìm hiểu về nhân duyên hôn nhân của mình. Nếu trong sổ nhân duyên không ghi tên hắn và công chúa Thanh Loan thì có thể lấy lý do là không có duyên phận để làm Phượng Vương từ bỏ ý định liên hôn với tộc Thanh Loan. Vì vậy Phượng Xí thiếu chủ đã đến Thanh Tịnh Thiên, Đô La Sơn, nơi có Phong Nguyệt Nhân Duyên để gặp Nguyệt Lão. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra nhưng sau khi trở về từ chỗ Nguyệt Lão, Phượng Xí thiếu chủ như bị trúng tà, nói rằng mình là một cái gáo rửa tay và cần phải tìm một cái chậu rửa tay.”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu nghe mà như lạc vào mê cung, hai mắt nhìn nhau đầy bối rối.

Kỳ Minh thấy vẻ mặt bối rối của Bạch Cơ và Nguyên Diệu biết rằng họ chắc chắn không hiểu được lời mình nói, vì chính nó còn chưa biết rõ ràng về chuyện đã xảy ra với Phượng Xí nên không thể nói rõ ràng về điều mình không biết.

Vì vậy kỳ Minh nói: “Ta cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, tóm lại là Phượng Xí thiếu chủ kiên quyết muốn tìm cái chậu rửa tay, hắn nghĩ rằng cái chậu đó có thể ở nhân gian nên đã đến Thần Đô. Đây là lần đầu tiên Phượng Xí thiếu chủ đến nhân gian, Phượng Vương và Phượng Hậu đều không yên tâm nên đã cử ta đi theo để chăm sóc. Ngoài ra, Phượng Vương và Phượng Hậu còn dặn dò ta, chắc chắn phải tìm hắn bởi vì nhân gian đầy nguy hiểm, yêu quái hoành hành, mà Phượng Xí thiếu chủ lại không quen biết sự đời, sợ rằng hắn sẽ gây họa, hoặc bị yêu quái lớn đáng sợ ăn thịt. Bạch Cơ đại nhân, xin ngươi vì tình thầy trò từng có với Phượng Hậu mà giúp chăm sóc Phượng Xí thiếu chủ. Còn về chuyện gáo rửa tay và chậu rửa tay, ngươi gặp Phượng Xí thiếu chủ rồi thì tự hỏi hắn nhé.”

Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Bạch Cơ, Phượng Hậu và ngươi có tình thầy trò sao?”

Bạch Cơ cười đáp: “Đúng vậy. Phượng Hậu là con chim phượng đẹp nhất trên thế gian. Bà ấy không chỉ đẹp mà còn rất dịu dàng lại có phong thái cao quý, đức hạnh đoan trang. Không giấu gì ngươi, khi ta vừa xuống nhân gian để thu thập nhân quả, ngoại trừ giới tính là nữ thì những điều khác đều không giống nữ nhân. Vì cách ăn nói và cư xử không giống nữ nhân nên lúc đó ta thường xuất hiện với hình dáng “Long công tử”. May mắn thay, lúc đó ta đã gặp Phượng Hậu, bị phong thái quý phái và khí chất thanh tao của bà ấy thu hút nên đã theo học cách làm một nữ nhân dịu dàng và thanh lịch. Phượng Hậu là một người rất tốt, bà ấy kiên nhẫn dạy ta cách cư xử của một thục nữ, rèn giũa khí chất của ta còn dạy ta nữ công gia chánh. Kỹ thuật thêu thùa của Phượng Hậu là đệ nhất thiên hạ, tất cả kỹ năng may vá của ta đều do bà ấy dạy. Mặc dù ta không có nhiều kiên nhẫn và không hứng thú với việc thêu thùa nên chỉ học được một chút bề ngoài của bà ấy nhưng cũng đã khá tốt rồi.”

Nguyên Diệu ngạc nhiên mở to miệng, nói: “Bạch Cơ, may vá thì thôi, vì đó là một kỹ năng cần phải học nhưng làm nữ nhân cũng cần phải học sao?”

Bạch Cơ xoay một vòng, tạo dáng thanh lịch, che miệng bằng tay áo, cười nói: “Hiên Chi làm thục nữ tất nhiên là phải học rồi. Nhìn ta này, sau khi học phong thái và cách cư xử từ Phượng Hậu, ta dần dần trở thành một nữ nhân cao quý và thanh lịch. Từ khi biết cách giữ vẻ thanh lịch và khí chất dịu dàng, ta ít khi biến thành “Long công tử”, mà thích xuất hiện với hình dạng “Bạch Cơ” hơn.”

Cao quý, thanh lịch, phong thái uyển chuyển, con rồng yêu này đúng là không biết xấu hổ, tự khen mà không hề đỏ mặt. Nguyên Diệu nghĩ thầm trong lòng nhìn Bạch Cơ.

Bạch Cơ hỏi kỳ Minh: “Vậy, Phượng Xí đang ở đâu thế?”

Kỳ Minh vừa nghe, cúi đầu xuống bật khóc.

“Vấn đề là ở chỗ này. Phượng Vương và Phượng Hậu phái ta chăm sóc Phượng Xí thiếu chủ, nhưng… nhưng ta không thường đi xa, ít khi đến nhân gian nên không chú ý, ta đã để lạc mất Phượng Xích thiếu chủ. Bây giờ ta không biết hắn ở đâu. Bạch Cơ đại nhân, Thần Đô này là địa bàn của ngài, xin hãy giúp ta tìm Phượng Xích thiếu chủ.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.