13
Tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ là cảnh tượng khi tôi và Trì Vọng gặp nhau lần đầu tiên.
Khi đó, tôi vừa xuyên không đến thế giới này, chưa gặp lại Phương Vân, cuộc sống có chút nghèo khó, phải đi làm thêm trong cửa hàng tiện lợi để kiếm tiền trang trải học phí.
Trì Vọng bước vào cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá, toàn thân đẫm máu.
Tất cả khách mua hàng trong cửa hàng tiện lợi khi đó bị dọa sợ đến mức rời khỏi cửa hàng ngay lập tức, chỉ còn lại mình tôi đứng sau quầy thu ngân, ngẩn ngơ nhìn anh ấy.
Trì Vọng nhướng mày: “Đang nghĩ gì vậy? Tính báo cảnh sát à?”
Tôi nói: “Anh bị thương.”
Tôi giúp Trì Vọng băng bó vết thương.
Anh ấy trông rất đáng sợ, nhưng lúc ngồi yên lại rất ngoan.
Tôi vụng về băng bó vết thương trên tay anh ấy, nói với anh ấy: “Xong rồi.”
Tôi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, Trì Vọng bỗng dưng nắm chặt cánh tay của tôi.
Anh ấy vừa nhìn tôi vừa nói: “Một tháng em đi làm ở đây có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Tôi nói ra một con số.
Trì Vọng ngay lập tức báo giá cho tôi, là một con số gần gấp trăm lần.
Tôi đờ đẫn: “Nhiều tiền đến như vậy… Vậy anh cần em làm gì?”
Trì Vọng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của tôi, bỗng dưng nở một nụ cười ngả ngớn: “Yêu đương chứ còn làm gì nữa. Em có đồng ý không?”
Dưới ánh đèn, tôi nhìn khuôn mặt tuy nhuốm máu nhưng vẫn đẹp trai cực kỳ của anh ấy, thầm nghĩ: “Có gì đâu mà không muốn.”
Suốt 3 năm sau đó, Trì Vọng mưa nắng thất thường, tựa như một con chó điên, chỉ có tôi biết phải dỗ dành anh ấy như thế nào.
Anh ấy nhớ kỹ tất cả sở thích của tôi.
Tôi không thích mùi khói thuốc lá, anh ấy không bao giờ hút thuốc trước mặt tôi.
Tôi sợ lạnh, vào mùa đông, anh ấy sẽ hoãn lại tất cả lịch trình để đưa tôi đi tắm suối nước nóng.
Tôi thích hư vinh, cho nên vào ngày sinh nhật của tôi, anh ấy đã bắn pháo hoa suốt đêm, khiến cho toàn bộ thành phố Giang đều biết ngày hôm ấy, quý cô Hạ Nhan tròn 21 tuổi.
Dưới màn pháo hoa đêm đó, Trì Vọng ôm chặt tôi: “Nhan Nhan, hãy hứa với anh là em sẽ bên anh mãi mãi đi.”
Tôi cảm động đến rơi lệ: “Em hứa với anh! Trì Vọng, hay là bây giờ anh cầu hôn em đi, em sẽ đồng ý luôn!”
…
Pháo hoa giữa bầu trời đêm chợt tắt.
Tôi tỉnh lại, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo trong không khí nói với tôi rằng nơi đây là tầng hầm.
Tay tôi bị trói chặt nhưng tôi vẫn giãy giụa theo bản năng.
Chỉ mới cựa một chút, bả vai đã bị ai đó đ è xuống từ phía sau lưng.
“Nhan Nhan, em không chạy thoát được đâu.”
Trì Vọng tháo cà vạt xuống, quen tay trói tay tôi lại rồi thắt một nút thắt.
Anh ấy mặc áo sơ mi màu đen, trên ngực cài một chiếc ghim cài áo hình hoa hồng bằng bạc.
Món đồ trang sức rẻ tiền như vậy không xứng với trang phục đắt tiền của anh ấy chút nào.
Nhưng tôi nhận ra đó là món quà cuối cùng mà tôi tặng cho Trì Vọng.
Trì Vọng điều chỉnh lại nút thắt, sau đó mang thuốc lại đây.
“Em bị thương rồi, phải bôi thuốc thôi.”
Tôi cố gắng hết sức để giãy giụa, nhưng Trì Vọng vẫn đè tôi xuống.
Anh ấy trói tôi lại, bàn tay lướt qua thân thể của tôi, khớp xương ngón tay rõ ràng.
3 năm trôi qua, Trì Vọng biết rõ mỗi một vị trí nhạy cảm trên người tôi.
Toàn thân tôi run lên, tóc mái ướt đẫm mồ hôi, phản ứng s1nh lý khiến nước mắt tuôn rơi mất khống chế.
Trì Vọng dịu dàng kề sát vào trán tôi, tựa như vô số lần trước kia, hôn lên nước mắt tôi:
“Khóc cái gì?”
Tôi nói: “Trì Vọng, anh có thể thả em ra trước được không, em muốn đi cứu Phương Vân…”
Tôi không biết Phương Vân có chạy thoát được hay không. Tình huống tệ nhất có thể xảy ra là cậu ấy cũng rơi vào trong tay của Cố Bạc Xuyên.
Trì Vọng lẳng lặng nói: “Em nói gì vậy? Anh không nghe rõ.”
Tôi nói: “Anh có thể thả em ra không…”
Còn chưa kịp dứt lời, Trì Vọng đã dùng nụ hôn ngăn chặn tất cả mọi lời nói của tôi.
Tôi ra sức cắn anh ấy, mùi máu tươi ngay lập tức lan tràn trong khoang miệng.
Nhưng Trì Vọng dường như không cảm thấy đau.
Mãi một lúc lâu sau, anh ấy mới buông tôi ra, dùng lòng bàn tay lau đi vết máu ở khóe môi.
“Nhan Nhan, em thay đổi rồi.”
“Trước kia em rất ngoan, chưa từng cắn ai cả.”
Anh ấy mỉm cười, xoa mái tóc tôi một cách nuông chiều: “Nhưng cứ duy trì như bây giờ cũng tốt, cho dù em có như thế nào, anh vẫn thích em.”
…
Trì Vọng giam cầm tôi.
Phần lớn thời gian, anh ấy sẽ đích thân ở bên cạnh tôi. Nếu anh ấy có việc không thể không rời đi, bên ngoài sẽ có hơn 20 vệ sĩ canh gác.
Trong tầng hầm không có đồng hồ, tôi cũng không biết đã trôi qua mấy ngày.
Tôi chỉ biết tôi bắt đầu tuyệt thực.
Lúc Trì Vọng quay lại, tôi đã rất yếu ớt. Anh ấy bóp cằm của tôi để rót chất dinh dưỡng vào miệng.
Nhưng vài phút sau khi anh ấy rót vào, tôi sẽ lại nôn ra.
Trì Vọng tức điên lên.
Anh ấy nới lỏng sợi dây thừng đang trói tôi lại, đè tôi lên tường.
“Em hận anh đến như vậy à?”
Không ăn không uống suốt nhiều ngày, tôi đã không còn sức để chống cự lại Trì Vọng nữa.
Tôi lặp đi lặp lại một cách máy móc: “Thả em ra, em muốn đi cứu Phương Vân.”
Trì Vọng buông tôi ra.
“Em ăn uống ngoan đi, anh sẽ đưa em đến gặp Phương Vân.”
Tôi ngẩng phắt dậy, trong mắt chan chứa hy vọng:
“Anh biết Phương Vân đang ở đâu à?”
Trì Vọng không chút quan tâm, cứ thế mà giúp tôi thay quần áo: “Ừ, sắp chết rồi.”
Phương Vân sắp chết.
Một câu này khiến tôi khóc ầm lên, nước mắt thấm ướt người Trì Vọng.
Anh ấy tựa như bị nước mắt của tôi làm bỏng, đứng dậy.
Trì Vọng ra ngoài, bỏ lại tôi còn đang khóc thút thít.
Nửa tiếng sau, anh ấy quay lại, bế bổng tôi lên.
Tôi cố gắng hết sức để giãy giụa.
Anh ấy đè tôi lại: “Đừng động đậy nữa.”
“Anh đưa em đến gặp Phương Vân.”
14
Trên xe của Trì Vọng, tôi được kể cho nghe về những chuyện đã xảy ra.
Ngày hôm ấy, dưới sự che chở của tôi, Phương Vân chạy trốn.
Nhưng đó cũng không được tính là một lần chạy trốn thành công.
Bởi vì Cố Bạc Xuyên sai người bắt Hứa Văn đi.
Lúc tôi được Trì Vọng đưa đến bờ biển, Hứa Văn đã bị trói trên cần cẩu, treo cao trên bờ biển.
Chỉ cần thả cần cẩu ra, Hứa Văn sẽ ngay lập tức rơi xuống biển xanh sóng vỗ.
Cố Bạc Xuyên dùng cách này để ép Phương Vân xuất hiện.
Phương Vân đến.
Giờ phút này, cậu ấy đứng trên vách núi cao, chỉ còn một chút nữa là trượt chân rơi xuống biển.
So với sự điên cuồng của Cố Bạc Xuyên, trông Phương Vân có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cậu ấy nói: “Anh cứ đẩy anh ấy xuống đi. Dù sao nếu anh ấy ngã xuống, em cũng sẽ nhảy xuống theo anh ấy.”
Cố Bạc Xuyên đứng cách xa Phương Vân khoảng mấy chục mét.
Anh ta muốn bước về phía Phương Vân, nhưng hễ anh ta tiến lên một bước, Phương Vân lại lùi về phía sau một bước.
Sau lưng cậu ấy là biển cả bao la, Cố Bạc Xuyên không dám nhúc nhích nữa.
Anh ta đứng yên tại chỗ, im lặng mất một lúc lâu.
“Em nghiêm túc đấy à?”
“Em yêu anh ta đến như vậy sao?”
Cố Bạc Xuyên đang nói đến Hứa Văn.
Phương Vân không nói lời nào.
Cố Bạc Xuyên im lặng một lúc lâu, dường như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng, anh ta chỉ nói một câu:
“Thẩm Miên Miên chết rồi.”
Ánh mắt của Phương Vân vẫn bình tĩnh như cũ.
Thật ra cả tôi và cậu ấy đều đã biết chuyện này.
Sau khi chúng tôi rời khỏi thành phố Giang, Thẩm Miên Miên cũng mất tích.
Là Trì Vọng đã nhốt cô ta lại.
Nhà họ Trì dùng một số biện pháp thẩm vấn thường dùng trong bang hội, Thẩm Miên Miên vốn không thể chịu nổi.
Chưa đầy nửa tiếng, cô ta đã khóc lóc khai rằng chuyện bắt cóc là do cô ta tự biên tự diễn.
“Anh là nam thứ, vốn dĩ anh phải trung thành bảo vệ em mãi mãi mới đúng! Cho dù anh có cưới người phụ nữ khác, trong tim anh cũng chỉ có thể có một mình em!”
Có lẽ là cuối cùng cũng mất đi lý trí, Thẩm Miên Miên gào thét.
Trì Vọng nghe không hiểu, cũng không muốn nghe.
Anh ấy sai người thu thập bằng chứng xung quanh, ghi chép lại cả lời khai của Thẩm Miên Miên rồi sao lưu thành hai bản.
Một bản đưa cho Cố Bạc Xuyên, một bản gửi đến nhà họ Phương.
Hành động này của anh ấy trực tiếp huỷ hoại mối quan hệ giữa hai gia tộc.
Sau khi người nhà họ Phương biết chuyện Cố Bạc Xuyên vì một ả đàn bà mất mặt rẻ tiền như vậy mà hại chết Phương Vân, họ đã ngay lập tức dừng hợp tác với nhà họ Cố.
Nhưng Cố Bạc Xuyên còn không có thời gian quan tâm đ ến những vấn đề này.
Cố Bạc Xuyên còn hận chính bản thân mình hơn cả người nhà họ Phương hận anh ta.
Trong tất cả cảm xúc của con người, chỉ có sự hối hận là đáng sợ nhất.
Hối hận có thể chuyển hóa thành bất kỳ loại cảm xúc nào, có thể là phẫn nộ, cũng có thể là thù hận.
Ngay thời khắc quyết định như thế này, Trì Vọng đã giao Thẩm Miên Miên cho Cố Bạc Xuyên.
Anh ấy nói: “Giết cô ta chỉ làm bẩn tay tôi. Giao cho anh vậy.”
Thẩm Miên Miên bị Cố Bạc Xuyên tra tấn suốt 3 tháng, cuối cùng cũng tẩu thoát thành công.
Cô ta trốn trong nhà họ Thẩm, muốn đi tìm nam chính của mình.
Trong chuyện này, hai nhà họ Cố – Trì xưa nay không hợp nhau vậy mà lại thống nhất lập trường.
Nam thứ và vai ác liên minh, nam chính và nữ chính bị bọn họ hợp tác treo cổ.
15
Tất cả những chuyện này, Trì Vọng đã kể hết lại cho tôi nghe khi còn ở dưới tầng hầm.
Phản ứng của tôi và Phương Vân gần như giống hệt nhau –
Đó chính là không có phản ứng gì cả.
Nhìn thấy Phương Vân không nói lời nào, Cố Bạc Xuyên vội vã hạ thấp giọng, nói: “Thẩm Miên Miên chết rồi, sẽ không có ai chen chân vào giữa chúng ta nữa.”
“Vậy nên… Em về với anh được không?”
Phương Vân cười.
Cậu ấy ngồi xuống vách núi.
Gió biển thổi bay làn váy màu đỏ của cậu ấy, tựa như một đoá hoa diễm lệ đang nở rộ bên vách núi.
Phương Vân không chút do dự mà cất lời: “Không được.”
Gió biển gào thét giữa hai người, khoảng cách chỉ hơn 10 mét nay lại như chân trời góc biển.
Có lẽ là gió to quá, mắt Cố Bạc Xuyên đỏ au.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cố Bạc Xuyên chịu thua. Xưa nay, anh ta vốn kiêu ngạo.
Anh ta nói: “Vân Vân, anh biết là anh có lỗi với em.”
“Em thà chết cũng không muốn tha thứ cho anh hay sao?”
Phương Vân ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh mắt của cậu ấy rất bình tĩnh:
“Cố Bạc Xuyên, giữa chúng ta không có tha thứ hay không tha thứ.”
“Em làm vợ của anh trong 3 năm, nhận được rất nhiều phúc lợi. Xét về phương diện này, em phải cảm ơn anh.” Giọng điệu của Phương Vân hết sức lễ phép, tựa như đang nói với một người dưng xa lạ.
Cố Bạc Xuyên bỗng dưng rơi lệ.
Anh ta nói: “Trước khi chết, Thẩm Miên Miên có nói với anh một câu.”
“Cô ta nói em và cô ta là loại người giống nhau.”
“Cho nên, 3 năm đó đều là giả, đúng không?”
Một câu hỏi chẳng đâu vào đâu, nhưng Phương Vân nghe hiểu.
Cố Bạc Xuyên đang hỏi cậu ấy là có phải cậu ấy chưa từng yêu anh ta hay không.
Tất cả chẳng qua chỉ là diễn xuất và sự lừa dối.
Hai chữ “Đúng vậy” ngập ngừng bên miệng suốt mấy lần, nhưng cuối cùng, Phương Vân vẫn không nói ra hai chữ ấy.
Cậu ấy chỉ cười, nước mắt hòa vào làn gió.
“Cố Bạc Xuyên, sao có thể như thế được?”
“Bà đây lại không phải là diễn viên chuyên nghiệp, sao có thể diễn giống như vậy được? Đương nhiên là bởi vì em đã từng thật lòng yêu anh.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Cố Bạc Xuyên ngay lập tức thay đổi.
Mặt anh ta tái nhợt, tựa như một món đồ sứ, giây tiếp theo sẽ vỡ vụn ngay lập tức.
Phương Vân mỉm cười vuốt phẳng làn váy, ánh mắt dần hồi tưởng lại:
“Lúc em vừa mới xuyên không đến đây, trong nhà yêu cầu em tham dự một buổi vũ hội, nhưng em không hiểu gì cả, lúng túng muốn chết.”
“Cố tình là chiếc váy đó còn bị mẹ kế và em kế của em giở trò, trong buổi vũ hội, váy bị rách một mảng to.”
“Không ai giúp đỡ em, tất cả mọi người đều chờ xem em bị mất mặt.”
Phương Vân nhìn về phía Cố Bạc Xuyên: “Chỉ có anh là cởi áo vest ra khoác lên người em, sau đó còn vươn tay ra, hỏi anh có thể mời em nhảy một điệu nhảy hay không.”
“Ngày hôm ấy, tất cả các cô gái trong buổi vũ hội đều hâm mộ em, mẹ kế và em kế của em tức đến nổ đom đóm mắt.”
Phương Vân mỉm cười gạt lệ: “Vậy nên, khi biết mình phải gả cho anh, em rất vui.”
“Em nói với bản thân rằng, anh không yêu em cũng không sao, em yêu anh nhiều hơn một chút là được. Chỉ cần anh không bỏ rơi em, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
Cơ thể Cố Bạc Xuyên run rẩy lảo đảo trong gió, nếu không có vệ sĩ đỡ anh ta, anh ta đã ngã xuống rồi.
Phương Vân không nhìn vào Cố Bạc Xuyên nữa.
Cậu ấy nhìn về phía biển rộng vô bờ, giọng nói dịu dàng.
“Cố Bạc Xuyên, anh có biết không? Hạ Nhan là bạn thân nhất của em. Cuộc đời này, em làm chuyện gì cũng muốn có cậu ấy đồng hành.”
“Bọn em đã hẹn trước sẽ cùng đi với nhau, nhưng sau khi cậu ấy nói với anh em gặp tai nạn giao thông, trong một khoảnh khắc nào đó, em đã hèn mọn nghĩ rằng –”
Phương Vân quay đầu lại nhìn về phía Cố Bạc Xuyên, nước mắt hòa tan vào gió biển.
“Em đã nghĩ rằng, nếu như anh nghe tin em đang ở trong bệnh viện mà ngay lập tức đến bệnh viện tìm em.”
“Vậy thì em sẽ không đi nữa. Em sẽ cho Hạ Nhan toàn bộ khoản tiền mà em đã chuẩn bị trước, sau đó ở lại bên cạnh anh.”
Khóe môi Cố Bạc Xuyên trào máu ra. Mấy năm nay, thành phố Giang vẫn lưu truyền lời đồn rằng anh ta bị ung thư dạ dày, nhưng từ trước đến nay, lời đồn vẫn chưa được chứng thực.
Phương Vân cũng không nhìn thấy.
Cậu ấy ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Văn đang bị treo lên.
“Vậy nên, em không quay về cùng anh, không phải là vì Thẩm Miên Miên hay là Hứa Văn.”
“Cho dù hôm nay anh có giết Hứa Văn cũng vô dụng, bởi vì em không yêu anh ta đến như vậy.”
“Em chỉ là không yêu anh nữa mà thôi.”
Đây là lời phán quyết cuối cùng.
Sau khi nghe thấy câu nói đó, Cố Bạc Xuyên như người mất hồn.
Anh ta chậm rãi xoay người rời khỏi.
Áo sơ mi bị cơn gió thổi lạnh.
Nhóm vệ sinh đi theo anh ta.
“Tổng giám đốc Cố…”
Khóe môi Cố Bạc Xuyên liên tục trào ra từng ngụm máu.
Anh ta ngã ngửa xuống.
“Tổng giám đốc Cố!!”
Trong lúc hỗn loạn, Phương Vân đã nhân cơ hội cứu được Hứa Văn.
Cậu ấy phát hiện ra chiếc xe của Trì Vọng ở phía xa, nhìn thấy tôi đang ngồi trong xe.
“Hạ Nhan!!”
Phương Vân phát điên, cậu ấy vừa thấy đã hiểu ngay là chuyện gì đang xảy ra, xông tới muốn cứu tôi.
Nhưng Trì Vọng không cho cậu ấy cơ hội.
Anh ấy ôm tôi vào lòng, nói với tài xế: “Quay đầu.” Xe chạy như bay rời khỏi nơi đó, ném lại Phương Vân ở phía sau.