Giang Lộc vừa về lớp thì Kim Quất đã đi đến hỏi.
“Cậu đã đi đâu vậy?”
Giang Lộc kéo ghê xuống ghế, “Mình vừa lên văn phòng.”
Kim Quất cảm thấy hơi bất ngờ, “Sáng sớm như vậy lên văn phòng làm gì?”
“Vẫn là cô giáo Chu đó sao?” Kim Quất dường như nghĩ tới chuyện gì đó.
Giang Lộc gật đầu, cô nhìn cặp sách đang để trên bàn rồi ừ một tiếng.
“Rốt cuộc là cô Chu muốn làm cái gì?” Cứ nghĩ Chu Oánh là Kim Quất lại thấy tức giận.
“Bà ấy có đến.” Giang Lộc đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
“Bà ấy? Ai cơ…” Kim Quất ngừng nói nghiêng đầu nhìn Giang Lộc.
“Là mẹ cậu sao?”
“Ừ, vừa rồi mình đã gặp ở văn phòng, cô Chu cũng thật sự rất giỏi khi có thể mời bà ấy đến đây.” Giọng nói của Giang Lộc mang theo sự châm chọc và cả mất mát không dễ để nhận ra.
Nhìn Giang Lộc như vậy trọng lòng Kim Quất cũng không vui nhưng mà cô cũng không có cách gì chỉ có thể vỗ vai an ủi cô ấy.
Giang Lộc mỉm cười cảm kích với cô.
“Người ở cửa có phải là mẹ của Giang Lộc không?” Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai hai người.
Giang Lộc quay đầu nhìn thì trông thấy Lương Thục Ngôn đang đứng ở ngoài cửa sổ. Bà ấy cũng đang nhìn cô, hai người cứ như vậy nhìn nhau mà không nói gì. Sau một lúc Giang Lộc thu hồi tầm mắt lại cúi đầu lấy sách vở trong cặp ra.
Kim Quất nhìn thái độ Giang Lộc lạnh nhạt như vậy thì lấy tay chọc chọc eo cô.
“Mình thấy hai người vẫn nên ra ngoài kia nói chuyện thì hơn, bà ấy cứ đứng ở cửa như vậy thì không hay cho lắm.”
Giang Lộc đưa mắt nhìn Lương Thục Ngôn vẫn còn đang đứng ở đó, cuối cùng cô đóng sách vở lại rồi đi ra ngoài.
“Mẹ còn có chuyện gì muốn nói sao?” Giang Lộc đứng ở cửa hỏi bà.
“Cũng không có việc gì, chỉ là đến đây để gặp con.” Lương Thục Ngôn cười nói.
Ánh mắt Giang Lộc khẽ động, bàn tay cô để trong túi áo đồng phục nắm chặt lại.
“Vậy thì đã nhìn thấy rồi, mẹ cũng trở về đi.”
Lương Thục Ngôn nhìn bộ dạng lạnh lùng của cô thì trong lòng vô cùng đau đớn.
“Nai con, mẹ biết con rất hận mẹ, nhưng mà mặc kệ con chán ghết mẹ như thế nào thì mẹ vẫn mãi là mẹ của con. Sắp đến kỳ thi đại học rồi con nhất định phải làm bài cho tốt.”
Giang Lộc không trả lời bà.
Lương Thục Ngôn hơi do dự một lát nhưng rồi vẫn mở miệng nói tiếp.
“Mẹ nghĩ con cũng không muốn để cha con phải thất vọng vì con.”
Đồng tử trong mắt Giang Lộc bỗng nhiên co rút lại, cô nhìn chằm chằm vào Lương Thục Ngôn.
“Con là niềm tự hào cả đời này của cha con, con không thể để ông ấy…”
“Đủ rồi, mẹ trở về đi.” Giang Lộc cắt ngang lời bà, không còn muốn nghe bà nói thêm gì nữa.
*
Sau khi tan học cả nhóm người Giang Lộc cùng đạp xe đi về, Phó Tiêu đột nhiên mở miệng hỏi.
“Bao giờ thì Kim Quất đi Tương Thành?”
“Cuối tuần này mình đi rồi.” Kim Quất trả lời.
Giang Lộc, “Nhanh vậy sao?”
“Ừ, gần đây thân thể của bà đã khá hơn, nhìn vào khí sắc cũng tốt. Bố mình nói hiện giờ sức khỏe của bà ổn định là lúc nên đưa bà trở về…”
Phó Tiêu, “Như vậy không phải là rất tốt sao, điều này chứng tỏ bệnh tình của bà đã thuyên giảm.”
Kim Quất im lặng vài giây rồi nói tiếp, “Bác sĩ nói…chuyện này cũng có thể là hồi quang phản chiếu.” ( Hồi quang phản chiếu chỉ hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.)
Giang Lộc cùng Phó Tiêu đều bị bất ngờ. Giang Lộc cười an ủi cô ấy, “Không đâu, chúng ta nên tin vào những điều tốt đẹp ở trước mắt, nói không chừng bà cậu sau khi đi Tương Thành trở về thì sức khỏe sẽ hồi phục lại.”
Kim Quất mỉm cười với Giang Lộc, cô nhìn về phía trước thì thấy đã đến ngã tư, “Được rồi, mình về nhà đây.”
“Ừ, tạm biệt.”
“Ừ.”
Kim Quất giơ tay chào hai người Giang Lộc và Phó Tiêu, đến ngã rẽ thì nhóm bọn họ chia làm hai đường.
Một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt Kim Quất, người đó đứng ở ven đường khiến cho cô không thể không dừng xe lại.
“Tại sao anh lại đứng ở đây?” Kim Quất nghi ngờ nhìn anh ta.
Hứa Trung đi về phía cô.
“Tôi đang đợi em.”
“Chờ tôi làm gì?”
“Chuyện ngày hôm qua em không thấy chúng ta cần phải nói chuyện hay sao?”
Kim Quất nghiêng đầu nhìn Hứa Trung, “Cần thiết sao?”
Hứa Trung, “…………”
Ngày hôm qua sau khi hôn Hứa Trung xong cô đã không nói một lời mà vội vàng bỏ đi, chuyện này có cần phải nói rõ ràng không?
“Anh đang nói về chuyện gì vậy?” Kim Quất vừa cười vừa tiếp tục hỏi.
Hứa Trung bước thêm vài bước đến gần Kim Quất hơn, giọng nói của anh trầm xuống, “Kim Quất, em vẫn định giả ngu với tôi?”
Tươi cười trên mặt Kim Quất giảm đi không ít, hơi thở cũng trở nên rối loạn. Hứa Trung chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với cô khiến cho trái tim mạnh mẽ của cô cũng bắt đầu loạn nhịp.
“Tôi…vì cái gì mà phải giờ vờ?” Kim Quất vừa nói vừa lùi xe về phía sau.
“Bộp.”
Hứa trung bỗng nhiên giơ tay giữ lấy đầu xe, Kim Quất bị giật mình muốn lùi về phía sau thế nhưng lại thấy bản thân mình không thể nhúc nhích được một phân nào.
“Kim Quất, em thích tôi.”
Lời này của Hứa Trung không phải là câu hỏi mà là một lời khẳng định.
“Ai nói tôi……”
“Không thích tôi thì ngày hôm qua ai hôn tôi chính là một con chó.”
“Ngày hôm qua tôi hôn anh bởi vì anh quá phiền…”
Kim Quất còn chưa nói xong thì một hơi thở nam tính đã xông thẳng vào mặt cô mang theo cảm giác quen thuộc.
Giây tiếp theo môi cô bị người nào đó cắn một phát.
Kim Quất bỗng ngơ ngẩn cả người bị Hứa Trung hôn một cách mạnh mẽ. Đến khi nụ hôn kết thúc thì cô mới có phản ứng lại.
Kim Quất vừa động đậy thì Hứa trung đã kéo cô ôm chặt vào lòng, “Đừng cử động, để tôi ôm em một cái.”
“Hứa Trung, anh…”
“Quả quýt nhỏ, mặc kệ em có thích tôi hay không nhưng mà tôi phải nói là tôi thích em.” Hứa Trung ôm chặt người trong lòng, giọng nói cũng trở nên dịu dàng khác thường.
Kim Quất sững sờ trong giây lát, sau đó khóe miệng cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười rồi đưa tay ôm lấy Hứa Trung.
Cô cũng thích anh, có lẽ cũng đã thích từ rất sớm.
“Cuối tuần này tôi phải đi Tương Thành.” Cô dựa vào trong ngực anh nói.
“Ừ, tôi biết rồi. Tôi sẽ đợi em trở về.”
*
Phó Tiêu đưa Giang Lộc đến đầu hẻm nhỏ thì dừng lại.
“Cậu trở về đi.”
“Để tôi đưa cậu đến dưới nhà?” Phó Tiêu hỏi cô.
Một chân Giang Lộc để trên mặt đất, một tay cô giơ lên chào tạm biệt Phó Tiêu, “Không cần, tự tôi về cũng được.”
“Nai con.” Phó Tiêu gọi tên cô.
Giang Lộc dừng xe lại quay đầu nhìn cậu ấy, “Có chuyện gì vậy?”
“Nai con, thật ra…” Phó Tiêu mấp máy môi mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
“Không có gì, cậu trở về đi.”
“Cậu đúng là bị thần kinh, tôi đi đây.” Giang Lộc mắng cậu ta một câu rồi mới đạp xe rời đi.
Phó Tiêu nhìn theo bóng cô, trên mặt hiện rõ sự thất vọng. Cậu đưa tay gãi gãi đầu, vẻ mặt buồn bã, cảm thấy bản thân đúng là một kẻ không có tiền đồ.
Trần Châu vẫn đang ở nhà.
Xe máy của anh vẫn còn để ở dưới lầu, Giang Lộc đem xe đạp để ở bên cạnh rồi chuẩn bị đi lên cầu thang.
“Giang Lộc.”
Giọng nói này…
Giang Lộc xoay người lại, cô nhìn người nào đó đang đi về phía mình.
Đúng là cô ta.
“Cậu đã về rồi.”
“Mạnh Lai.”
Lúc này cô ấy nên mặc đồng phục mới phải. Trường cấp ba bên đấy hình như còn chưa đến giờ tan học, hơn nữa đi từ bên đó sang đây cũng phải mất một tiếng đồng hồ, xem ra…
Là cô ấy trốn học.
Thật là thú vị.
“Có chuyện gì, đang đợi tôi sao?”
Mạnh Lai đi đến bên cạnh cô, “Ừ.”
“Chẳng mấy khi cậu lại chủ động đến tìm tôi, thật là là khiến cho tôi cảm thấy được yêu thích mà lo sợ đấy.” Trong giọng nói của Giang Lộc mang theo sự châm chọc rõ ràng.
Mạnh Lai nhíu mày, “Chúng ta nhất định phải dùng cách thức như vậy để nói chuyện sao?”
“Không thì cậu cảm thấy chúng ta nên dùng cách thức nào?” Giang Lộc hỏi ngược lại.
“Nai con, cậu đừng như vậy, dù sao thì chúng ta đã từng…”
“Cậu im đi.” Hai tay Giang Lộc vòng ở trước ngực lạnh lùng nhìn Mạnh Lai.
“Cậu vẫn còn mặt mũi để nhắc lại chuyện cũ sao?”
Gương mặt Mạnh Lai vốn nhợt nhạt lúc này lại càng trông ốm yếu hơn.
“Nai con, tôi biết tôi có lỗi, tôi xin lỗi cậu, tôi..”
“Cậu biết là được rồi.”
Hai mắt Mạnh Lai chứa đầy nước mắt, nhìn qua trông rất đáng thương.
Giang Lộc mỉm cười chế giễu, “Không nghĩ rằng đã lâu như vậy nhưng mà cậu vẫn giỏi nhất việc bày ra cái dáng vẻ đáng thương như này. Nhưng mà Mạnh Lai cậu cảm thấy chiêu này đối với tôi còn có tác dụng sao?”
“Hôm nay tôi tới đây không phải muốn cùng cậu cãi nhau.”
“Ồ.”
“Hôm trước dì đến trường học của cậu đúng không?”
“Cho nên hôm nay cậu đến đây là vì?”
“Sau đó dì cũng đến trường của tôi.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
“Dì… Tôi thấy sức khỏe của dì không được tốt lắm. Cậu chán ghét tôi, không thích tôi thế nào tôi cũng chịu được nhưng mà cậu định dùng thái độ này để cư xử với dì sao?”
Giang Lộc nhắm hai mắt lại, bộ dạng giống như cô đang cố gắng chịu đựng việc gì đó.
“Mạnh Lai, rốt cuộc cậu dùng tư cách gì mà nói những chuyện này với tôi. Xem ra bà ấy thực sự đối xử với cậu rất tốt khiến cho cậu tới để nói giúp bà ấy những lời này.”
Mạnh Lai hơi do dự nhìn Giang Lộc, cuối cùng vẫn mở miệng nói.
“Dì ấy đang có thai.”