Cao ốc Minh khiêm.
Lý Duật đẩy cửa phòng ra, nhìn Đàn Hoa với khuôn mặt âm trầm bấm notebook bên cửa sổ sát đất, trong lòng thực sự rất hụt hẫng.
Người khác đều cho rằng hắn với Đàn Hoa là oan gia, đối thủ một mất một còn, nhưng ở bên nhau từ khi thời còn cởi truồng đến khi lớn lên, thật ra bọn họ hiểu biết nhau còn hơn anh em.
Mấy tin tức nhiều năm qua chỉ là một cách bọn họ ở đấu trí với nhau mà thôi…… Tuy rằng lý do cũng rất ấu trĩ, nhưng ai kêu hai người bọn họ không ai chịu nhường ai?
Lần này hắn chủ động tìm Đàn Hoa, một phần là do tín nhiệm cô lực xuất sắc của Đàn Hoa, mặt khác là muốn lợi dụng cơ hội lần này để kết thúc cuộc cãi nhau ầm ĩ kỳ quặc mười năm nay của bọn họ, trở lại làm anh em như bình thường.
Nhưng không ai ngờ, công việc vừa mới bắt đầu, Đàn Minh đã bất hạnh gặp phải tai nạn xe cộ.
Đàn Minh xảy ra chuyện, chuyện này đối với Đàn Hoa chắc chắn là đả kích trí mạng trên đời này nhất.
Ở trong trí nhớ của Lý Duật, khi còn nhỏ Đàn Hoa cũng không thích Đàn Minh lắm, bởi vì Đàn Hoa từ nhỏ đang thích yên tĩnh, mà Đàn Minh luôn thích khóc, cho nên Đàn Hoa thường xuyên trốn đến nhà hắn chơi.
Sau đó, khi Đàn Hoa mười một tuổi, Đàn Minh sáu tuổi, cha mẹ hai người rốt cuộc cũng xé rách mặt nạ, không miễn cưỡng duy trì vẻ hòa bình bên ngoài nữa, bởi vì các loại lợi ích mà hai vợ chồng bọn họ không ly hôn, mà lựa chọn mỗi người tự do có tình nhân ở bên ngoài, cực kỳ ích kỷ ném hai anh em bọn họ cho bảo mẫu.
Cũng từ khi đó, bên cạnh Đàn Hoa có thêm một người hầu nhỏ.
Đàn Hoa là anh trai có thể dành cho Đàn Minh tất cả, giám sát việc học, khen thưởng thành tích, vì Đàn Minh đánh nhau mà đến trường học gặp thầy giáo, thậm chí còn đi học nấu ăn, bởi vì khi còn nhỏ dạ dày Đàn Minh không tốt!
“Đàn Hoa, nếu cậu là phụ nữ chắc chắn tôi sẽ vì cậu tình nguyện từ bỏ cả một rừng rậm, chỉ treo cổ trên một cái cây là cậu —— chỉ cần cậu đối xử tốt với tôi bằng một nửa em trai của cậu thôi.”
“…… Không cần tôi biến thành phụ nữ, chỉ cần cậu cắt bỏ chim nhỏ của mình, tôi bảo đảm sẽ coi cậu như em trai thứ hai.”
Nhớ tới lời nói vui đùa khi nhỏ, Lý Duật không kìm được mỉm cười, nhưng nhớ đến hiện tại, hắn càng lo lắng hơn.
Nếu Đàn Minh thật sự cứ như vậy không tỉnh, hắn nên giúp Đàn Hoa tỉnh lại như thế nào?
“Sao vẫn là tư liệu mấy ngày trước vậy? Mấy ngày nay các cậu không có thử ống kính lại hả?” Đàn Hoa ngước mắt, cau mày hỏi.
“Ừm……”
“Bởi vì tôi không có ở đó?”
“Chuyện đó……” Lý Duật hắn cũng coi như một nửa anh trai của Đàn Minh, Đàn Minh xảy ra chuyện lớn như vậy, sao hắn có thể không biết xấu hổ bỏ qua chuyện của Đàn Hoa một bên, coi như không có việc gì mà tiếp tục kế hoạch tuyển diễn viên chứ?
“Lý Duật, cậu làm diễn viên có thể mặc kệ tất cả, bán mặt đã kiếm đủ lời, nhưng nếu cậu làm đạo diễn cũng có thái độ lười biếng này, xin lỗi mình không thể theo hầu được. Thời gian của mình không có rẻ như vậy!”
“……” Yên lặng nhìn gương mặt nôn nóng căng chặt che giấu đau khổ của Đàn Hoa, Lý Duật không rên một tiếng.
“…… Thật xin lỗi.”
“Chấp nhận, phần trăm chia cho cậu giảm bớt 10 phần trăm.”
Đàn Hoa tức giận trừng mắt nhìn Lý Duật cười đùa cợt nhả, “Tàn nhẫn như vậy?”
“Có khi nào cậu thấy mình thua thiệt chưa?” Lý Duật nhướng mày, mắt phượng ưu nhã mê người lộ ra mấy phần đắc ý.
“Ồ? La Đông Vượng không có việc gì cũng châm chọc cậu, sao không thấy cậu xử lý hắn vậy?”
“Hứ! Hắn ta là một cọng hành thôi, không đáng giá để mình quan tâm?”
La Đông Vượng, nghệ danh La Đông, xuất đạo cùng lúc với Lý Duật, hình tượng cũng tương tự, bởi vậy hai người thường xuyên bị fan, truyền thông lấy ra so sánh, nhưng nhiều năm qua mặc kệ La Đông nỗ lực như thế nào, giá trị con người, nhân khí, rating vẫn luôn bị Lý Duật đàn áp, bởi vậy La Đông vẫn luôn buồn bực.
Nhưng mà năm trước La Đông trái ngành tự biên tự diễn một phim điện ảnh đề tài thanh xuân, tuy rằng danh tiếng thê thảm nhưng doanh thu phòng bán vé rất tốt, miễn cưỡng có thể coi như hòa vốn, cũng coi như nở mày nở mặt.
Nhưng năm nay còn chưa qua hết, Lý Duật đã lôi kéo thành lập một đội ngũ đạo diễn, chuyện này giống như là một cái tát trực tiếp lên mặt La Đông, khi truyền thông không kiếm được Lý Duật thì tìm tới La Đông, La Đông nói không thèm lựa lời nói không ngừng.
“Chắc là cậu còn chưa biết, La Đông muốn quay bộ phim “Vân Thanh”, Kỳ Ký điện ảnh đã lấy được quyền chuyển thể, nhìn dáng vẻ giống như là muốn sống chết với cậu.”
“Cái gì?”
Lý Duật thu lại dáng vẻ đùa giỡn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên cũng phai nhạt dần. Hắn không thèm để ý đến La Đông, nhưng cô lực chế tác các tác phẩm của Kỳ Ký điện ảnh người trong nghề không ai dám nghi ngờ……
Vẻ mặt anh tuấn bỗng nhiên buông lỏng dần, ánh sáng trong mắt không hề bị lay động, giữa hai hàng lông mày tràn đầy kiêu ngạo cùng sự tự tin nóng lòng muốn thử.
Thấy ý chí chiến đấu của Lý Duật nổi dậy, Đàn Hoa cười nhạt, cảm giác vô lực mệt mỏi chìm ngập bên trong nụ cười.
“Đàn Hoa…… bác Thiệu đã nói rồi, thương tích của Đàn Minh hôn mê bảy ngày cũng rất bình thường, em ấy nhất định sẽ tỉnh lại nhanh thôi, đến lúc đó lại kêu cậu làm đồ ăn, cậu không thể suy sụp trước.”
“…… Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì! Hai chúng ta là ai chứ!” Lý Duật nghiêng người ngồi lên tay vịn trên ghế dựa bên cạnh Đàn Hoa, cánh tay dài ôm lấy bả vai của Đàn Hoa, “Giữa trưa tôi hẹn mấy người bạn ăn cơm ở “Tả gia”, đi không?”
Biết Lý Duật thật tình lo lắng cho mình, Đàn Hoa gật gật đầu.
Nhưng mà giữa trưa khi đến cửa “nhà hàng tư nhân Tả gia”, đột nhiên Đàn Hoa nhớ tới cái gì đó, sau khi hỏi quản lý vài câu, liền biến thành một con quỷ hút máu quý tộc mới bước ra từ địa ngục, dáng vẻ tuấn mỹ cao nhã nhưng cả người âm u lạnh lẽo, một khi có người đến gần sẽ bị anh hút lấy linh hồn, làm mấy người dùng cơm chung không dám nói gì, chỉ có Lý Duật như bình thường cười ha ha.
Giữa lúc đó Lý Duật có tìm cơ hội hỏi quản lý, mới biết được ngày 11 Đàn Minh có dẫn theo mấy người bạn đến đây ăn cơm, nhưng còn chưa dọn xong đồ ăn, năm người đã từ từ đi hết.
Lý Duật không nghĩ ra lý do, cũng không trực tiếp hỏi Đàn Hoa, tạm thời để thắc mắc vào trong lòng.
Trưa hôm đó, Đàn Hoa vẫn mang dáng vẻ âm u lạnh lẽo, Lý Duật giống như nhìn thấy phía sau Đàn Hoa là áo choàng màu đỏ không gió mà bay, cộng thêm một đàn dơi lộ răng nanh bay xung quanh Đàn Hoa. (lúc này Lý Duật thấy Đàn Hoa giống như ác quỷ Dracula có đám dơi bay xung quanh á)
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Đôi mắt híp lại của Đàn Hoa lộ ra vẻ nguy hiểm và không kiên nhẫn.
“Không, không có gì.”
“Vậy ý của cậu thì sao?”
“A, à, Lạc Thanh này không tồi, tôi đã xem mấy bộ phim điện ảnh trước đó của cô ấy, là một người mới có thiên phú, hình tượng và khí chất khá giống Cam Tố Nga, tôi hy vọng có thể nhanh chóng sắp xếp thử ống kính.”
Sau khi kết thúc cuộc họp, Đàn Hoa giống như quỷ hút máu rời khỏi phòng họp trong chớp mắt, làm Lý Duật đang chuẩn bị mở miệng nói muốn đi thăm Đàn Minh chung với hắn rồi thuận đường ghé nhà ăn cơm ké cũng chưa kịp nói ra.
“Nếu dáng vẻ bây giờ của Đàn Hoa là vì người nào đó, mặc kệ người kia là nam hay nữ, kết cục nhất định rất bi thảm.” Lý Duật đồng cảm nói.