Mười ngày sau, trên hành tinh Lưu Sa, tại nghĩa trang ngoại ô.
Giữa làn sương trắng dày đặc, Bạch Phù đứng một mình trước mộ, anh cúi người đặt một bó cúc trắng xuống.
Khuôn mặt anh bình lặng, ánh mắt đong đầy nỗi buồn. Anh đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm vào bức ảnh đen trắng của người đang mỉm cười.
Tiểu Loan.
Anh gọi thầm trong lòng.
Anh đến thăm em đây.
Một con quạ vỗ cánh mạnh đậu trên cành cây phía sau, lông vũ đen rơi xuống, âm thanh vang lên rõ ràng giữa sự tĩnh lặng.
Bạch Phù không quay đầu lại, anh chỉ lặng lẽ cúi mắt nhìn Tiểu Loan.
Hình như anh vẫn đang thì thầm lẩm nhẩm trong lòng.
Dạo này anh ổn lắm, còn em thì sao?
Gần đây em có ăn uống đầy đủ không, có ngủ ngon không?
Khi ngủ, em có còn giống như trước thích hất chăn ra không?
Có lén mua kem ăn vì thích cảm giác mát lạnh không?
Không có anh chăm sóc, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé.
Người trong ảnh chỉ cười, như thể lúc nào cũng sẽ đáp lại: “Biết rồi, biết rồi mà, anh càm ràm mãi thôi.”
Bạch Phù cười, nhưng khóe mắt anh lại ửng đỏ.
Anh bước lên một bước, quỳ xuống rồi cúi đầu tựa vào bia mộ và khẽ nói: “Tiểu Loan, anh xin lỗi…”
Nếu anh không quên nói với Giang Đinh về triệu chứng bệnh của em thì cậu ấy đã không gửi cho em xem ảnh toàn cảnh vũ trụ, em cũng sẽ không vì sợ hãi mà phát bệnh tim rồi ngừng thở giữa cơn hoảng loạn ấy.
Thật đáng tiếc.
Hai từ đáng buồn nhất trên thế gian này là “nếu như”.
Nếu như thế này, nếu như thế kia.
Như thể một hố sâu không bao giờ thấy đáy.
Khoảnh khắc hy vọng dành cho người đã mất giống như hình thức tra tấn tàn nhẫn, mỗi lần nghĩ đến lại khiến người ta đau đớn đến tận xương tủy, khiến người ta chìm đắm, rồi lại buộc người ta phải tỉnh ngộ.
Một giọt nước mắt trong suốt lăn dài theo khóe mắt chảy xuống cằm rồi lặng lẽ biến mất trong lớp cỏ mỏng.
Bạch Phù im lặng dựa vào bia mộ như vậy rất lâu, sau đó mới chống tay đứng dậy.
Anh loạng choạng một chút rồi chật vật vịn vào bia mộ để đứng vững.
Sau một lúc lâu, anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt lại trở về dáng vẻ dịu dàng, tự tin thường ngày, anh khẽ mỉm cười và nói nhỏ:
“Anh đi đây.”
“Tháng sau, anh lại đến thăm em.”
Nói xong, anh giơ tay vuốt nhẹ đỉnh bia mộ rồi quay lưng rời đi.
Ngoài nghĩa trang, trong xe cơ giáp, Lam Tự đi theo Bạch Phù đưa tay vẫy vẫy, gương mặt tươi cười khiến anh thoáng chút ngỡ ngàng.
Giây tiếp theo, anh tỉnh táo lại và bước tới: “Sao em lại đến đây?”
Lam Tự cười nói: “Đến đợi anh Bạch cùng về nhà.”
“Anh Bạch.” Cậu ta thò đầu ra khỏi cửa xe cười rạng rỡ, “Anh không buồn lắm chứ?”
Rõ ràng là cậu ta muốn chọc anh vui, Bạch Phù cười nhẹ một cái: “Ừm.”
“Vậy mình cùng lái xe về nhà nhé! Em mới làm bánh quy đó, muốn mời anh Bạch ăn thử!”
“Được.”
Bạch Phù xoa đầu cậu ta, anh bước sang một bên ngồi vào xe mình rồi khởi động và cùng cậu ta về nhà.
Lam Tự xuống xe quay lại cười nói với Bạch Phù: “Anh Bạch đợi em một chút,” sau đó cậu ta vào nhà rồi chạy ra như một cơn gió và đưa túi bánh quy cho anh.
“Đây ạ.” Cậu ta nói, “Vì anh Bạch thích ngọt nên lần này em đã thêm thật nhiều đường đó!”
“Cảm ơn.” Bạch Phù đưa tay nhận, “Anh rất thích.”
“Là thích bánh quy, hay là thích em?” Lam Tự tinh nghịch chớp mắt.
“Thích cả hai.” Bạch Phù cười.
“À.” Nghe anh nói vậy, Lam Tự bỗng nhiên ngại ngùng, “Thật không ạ?”
Bạch Phù lại xoa đầu cậu ta lần nữa: “Thật.”
“Hehehe.” Lam Tự cười rồi dụi đầu vào lòng bàn tay anh, “Anh giống anh trai của em quá.”
Hơi thở của Bạch Phù bỗng dưng ngắt quãng.
“Em… vừa nói gì?”
“Ai da, em không có ý gì khác đâu!” Lam Tự thấy vậy thì lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, gương mặt lộ vẻ bối rối, “Vì anh lớn tuổi hơn em, lại luôn chiều chuộng em nên vừa rồi em lỡ lời, em xin lỗi…”
“Không sao đâu.” Bạch Phù cười dịu dàng, “Em không cần phải xin lỗi.”
“Là anh phải xin lỗi.” Anh dừng lại, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi không thể che giấu, anh từ từ rũ mắt, “Anh hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, anh đi trước đây.”
Nói xong anh định quay đi.
Nhưng bất ngờ, một đôi tay ôm chặt lấy eo anh.
“Anh Bạch Phù.” Cậu ta run rẩy nói, “Em… em có phải đã làm anh giận không?”
Giọng điệu rất đáng thương, vô cùng buồn bã, dường như đôi mắt đã đỏ hoe rồi.
Hàng mi của Bạch Phù run rẩy, anh khẽ nói: “Không có, em thả anh ra trước đã.”
“Không đâu.” Cậu ta thổn thức nói, “Trừ khi anh Bạch Phù tha thứ cho em thì em mới buông tay.”
“Được rồi…” Giọng Bạch Phù run nhẹ, “Anh tha thứ cho em.”
Cậu ta tròn xoe mắt không thể tin nổi: “Thật sao?”
“Thật.”
Vừa nói, đôi tay ấy dần dần thả lỏng, Bạch Phù quay người lại, anh kéo khóe miệng lên đối diện với cậu trai đang do dự: “Anh không giận em, anh sẽ không bao giờ giận em đâu, Tiểu… Tự.”
“Dạ!” Lam Tự gật đầu, anh mắt sáng ngời, “Vậy thì tốt quá rồi!”
Bạch Phù lùi lại một bước: “Vậy anh đi nhé.”
“Được ạ!” Cậu ta cười tươi vẫy tay, “Hẹn gặp lại anh Bạch Phù!”
Bạch Phù gật đầu, anh quay đi và biến mất ở phía bên kia cánh cửa.
Còn Lam Tự thì đứng lại, lớp mặt nạ trên mặt hoàn toàn bị lột bỏ, đôi mắt vốn ngây thơ lúc này lộ ra sự tham lam.
“Bạch Phù…” Cậu ta thì thầm.
“Sớm muộn gì thì anh cũng sẽ thuộc về em thôi.”
Và em rất mong chờ ngày đó.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
Cuối tháng sáu.
Giang Đinh cuối cùng cũng trở lại trường và trực tiếp tham gia kỳ thi cuối kỳ.
Phong Nhiên đã lâu không gặp cậu và chỉ cảm thấy cậu lại gầy hơn chút nữa, còn khuôn mặt thì vẫn nhợt nhạt như trước, mái tóc rối lòa xòa trán càng làm cậu trông thật ngoan ngoãn.
Cậu im lặng thi hết môn này đến môn khác, thỉnh thoảng lại ho nhẹ vài tiếng, hình như là bị cảm.
Nhân lúc nghỉ ngơi giữa các môn thi, Phong Nhiên lặng lẽ đi tới đưa cho cậu một cốc nước nóng và nhận lại một lời “Cảm ơn” khàn khàn.
“Bệnh của cậu đã khá hơn chưa?”
“Đã ổn rồi.” Giang Đinh ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam nhìn lại, “Nhưng cần phải đến bệnh viện làm MECT định kỳ.”
“Ừm.” Phong Nhiên gật đầu, “Lần sau điều trị nhớ gọi tôi, tôi sẽ đi cùng cậu.”
Nói xong, Phong Nhiên không để cậu có cơ hội từ chối mà đã quay đầu đi thẳng.
Giang Đinh nhìn bóng lưng cậu ta rồi khẽ mỉm cười.
“Cảm ơn.” Cậu thì thầm.
Một cơn gió ngang qua thổi tung những sợi tóc trên trán, cậu ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ấy vẫn chỉ có hai màu đen trắng.
Kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc.
Trong lớp học vang lên tiếng reo hò, tiếp theo là tiếng tranh luận sôi nổi về đáp án. Phong Nhiên đeo túi lên một bên vai và cười nói với Giang Đinh: “Đi thôi, cùng đi ăn trưa nào, tiện thể nói với cậu vài chuyện.”
“Được.” Giang Đinh gật đầu lặng lẽ đeo thiết bị liên lạc lên rồi cùng cậu ta bước ra ngoài.
Hai người băng qua Quảng trường Trí Linh, Phong Nhiên nói: “Thực ra vài ngày trước, tôi đã gặp Bạch Phù.”
Giang Đinh dừng bước: “Khi nào?”
“Vào đêm mà anh ấy gọi điện cho cậu.” cậu ta nói, “Chính đêm đó, chúng tôi bị người khác truy đuổi.”
Giang Đinh sững sờ rồi tiếp tục bước theo cậu ta: “Tại sao?”
“Không biết nữa.” Phong Nhiên cười nói, “Nhưng tôi đã hỏi ra được, người ra lệnh cho bọn chúng họ Lâm.”
Cậu ta dừng lại một chút rồi hỏi: “À đúng rồi, cậu có quen ai họ Lâm không?”
Trong khoảnh khắc ấy, Giang Đinh sững người: “Có một người.”
“Ai vậy?”
Giang Đinh đột nhiên im lặng.
Phong Nhiên không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng không hỏi thêm. Cậu ta đang suy nghĩ cách chuyển chủ đề thì thấy Giang Đinh bỗng nhiên ngẩng lên, lông mi khẽ run rẩy và nói:
“Xin lỗi…”
Nụ cười của Phong Nhiên khẽ khựng lại: “Xin lỗi chuyện gì?”
“Chuyện hai người bị truy đuổi.” Giang Đinh nói khẽ, “Có lẽ liên quan đến ba tôi.”
“Bởi vì…” Cậu nhìn Phong Nhiên, ánh mắt đầy bi thương, “Thư ký của ba tôi, họ Lâm.”
Phong Nhiên ngạc nhiên nhướng mày, sau đó nhìn thấy vẻ mặt của cậu thì nói: “Không sao đâu, trên đời này có rất nhiều người họ Lâm, cũng không chắc là…”
“Thật đấy.” Đây là lần đầu tiên Giang Đinh ngắt lời cậu ta, ánh mắt cậu hơi mờ mịt, giọng nói nhẹ nhàng và chậm rãi, “Bởi vì tôi chưa đưa ra lựa chọn nên cả hai người đều phải chịu hình phạt.”
“Hình phạt gì?” Phong Nhiên cau mày.
Giang Đinh lắc đầu im lặng, như thể rơi vào nỗi buồn mơ hồ không tên.
Kỳ nghỉ hè bắt đầu.
Giang Ngôn Châu bận rộn với công việc nên không kiểm soát Giang Đinh quá chặt, ông chỉ yêu cầu cậu lúc nào cũng phải đeo thiết bị liên lạc.
Khi sắc mặt của cậu cuối cùng cũng không còn nhợt nhạt như trước nữa thì Giang Đinh mới quyết định gọi điện cho Bạch Phù. Theo như lời hứa từ đêm hôm đó, hai người hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.
Đến ngày hẹn, cậu gần như không thể chờ đợi được mà lên phi thuyền đi về phía hành tinh Lưu Sa.
Khi đến nhà hàng chuyên món Âu, Bạch Phù vẫn chưa tới. Giang Đinh chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Cậu chống cằm, đôi mắt xanh lam chứa đầy ý cười rạng rỡ. Nữ phục vụ đến để giúp cậu gọi món thì bị ánh mắt của cậu làm cho hai má đỏ bừng rồi vội vã che mặt chạy đi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen trắng trở nên sống động hơn, không khí ngập tràn hương thơm ngọt ngào, mọi thứ đều thật đẹp đẽ.
Cậu giống như chú chó nhỏ đang chờ đợi chủ nhân trở về, nó mong ngóng sự xuất hiện của người chủ.
Tuy nhiên, mặt trời dần lặn về phía tây, đèn đường bật sáng, dòng xe cộ tấp nập qua lại, nhưng chủ nhân mà chú chó nhỏ hằng mong đợi vẫn không xuất hiện.
Đôi mắt xanh lam dần trở nên u ám, cậu khẽ cau mày, trên mặt lộ rõ vẻ buồn bã.
Bạch Phù… không đến sao?
Nữ phục vụ tò mò nhìn cậu vài lần, rồi lại do dự vì thấy sự buồn bã trên khuôn mặt cậu nên không dám tiến lại gần làm phiền.
Cậu chậm rãi hạ mắt, tay buông thõng xuống, đầu gục lên bàn, toàn thân như không còn chút sức lực.
Nhưng ngay lúc đó, chuông gió ở cửa khẽ rung lên, cậu ngẩng đầu nhìn về phía ấy.
Nhưng người đến không phải là Bạch Phù, mà là… Lam Tự.
Thấy đôi mắt xanh lam dần u tối, Lam Tự mỉm cười bước tới ngồi đối diện với Giang Đinh và nói lời xin lỗi:
“Xin lỗi nhé Giang Đinh, anh Bạch Phù nói anh ấy có việc bận nên đã nhờ tôi đến thay anh ấy.”
Giang Đinh cau mày, cậu khẽ nói: “Anh ấy có việc gì?”
“Chuyện này ấy à…” Lam Tự nhếch miệng tỏ vẻ ngây thơ và vô tội nói, “Không liên quan đến cậu.”
“Dù sao thì cũng là chuyện quan trọng hơn cậu.”
Giang Đinh đột nhiên đứng dậy, cậu không nói lời nào mà quay lưng muốn rời đi.
“Cậu muốn đến nhà tìm anh ấy sao?” Lam Tự nói sau lưng cậu, “Đừng đi, anh ấy không có ở nhà đâu.”
“Anh ấy ở đâu?” Giang Đinh quay lại.
“Anh ấy…” Lam Tự cười, “Lúc này đang ở trong phòng ngủ của tôi.”
“Cậu có biết không?” lúm đồng tiền trên mặt Lam Tự càng sâu thêm, cậu ta nhìn thẳng vào mắt cậu, “Anh ấy nói giường của tôi rất thoải mái đấy.”
Thế giới bỗng chốc sụp đổ, một tiếng nổ ầm vang lên, đen, trắng, xám cuộn trào hợp thành một cơn lốc dữ tợn, nó gào thét cuốn lấy cậu, trong chớp mắt đã nuốt chửng cậu.
Cậu đứng yên tại chỗ, nhưng toàn thân như rơi vào vực thẳm.
Ở một nơi khác.
Bạch Phù đang cau mày nhìn vào khóa vân tay thông minh trên cửa và nhẹ giọng hỏi: “Xong chưa?”
“Xin ngài đợi một chút, sắp xong rồi.” giọng nói của thợ sửa khóa từ bên ngoài vang lên, sau đó là vài tiếng khoan vang rền.
Bạch Phù nhức đầu xoa trán.
Sao đột nhiên cái khóa này lại hỏng nhỉ?
Còn thiết bị liên lạc của anh nữa chứ, rõ ràng tối qua vẫn ổn mà tại sao sau khi gọi điện sửa khóa thì lại hỏng luôn rồi?
Thật là khó hiểu.