Ra khỏi bệnh viện.
Trong bồn hoa có một đám cỏ khô, khi Giang Đinh nhìn về phía đó, cỏ khô từ từ chuyển thành màu trắng xám, gió thổi tung đám cỏ ngả nghiêng làm lộ ra những bông hoa violet đẹp đẽ ở giữa.
Đông qua, xuân đến.
Cậu bước nhanh trên con đường sỏi của Đại học Phí Mạn hướng về ký túc xá sinh viên. Đang đi giữa đường, một sinh viên vỗ vai cậu từ phía sau, Giang Đinh quay lại, là Frank, bạn cùng nhóm trong môn rủi ro đầu tư.
“Này người anh em.” Cách nói của Frank nặng giọng Anh: “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
Giang Đinh ngần ngừ một chút, nhưng vẫn nhìn vào thiết bị liên lạc rồi trả lời: “Ngày 14 tháng 2.”
“Đúng rồi! Ngày 14 tháng 2! Ngày lễ tình nhân tuyệt vời!” Frank cười nói, “Vậy tối nay cậu có tham gia bữa tiệc của bọn tôi không?”
Bữa tiệc?
Nếu nhớ không lầm thì cậu đã từ chối một lần trước đó rồi mà.
Giang Đinh nhíu mày một chút, giọng nhạt nhòa nói: “Không đi, cảm ơn lời mời của cậu, nhưng tối nay tôi có việc.”
“Ôi, sao vậy?” Frank nhướn mày, “Việc gì thế? Ở ký túc xá học một mình à?”
Chưa đợi đối phương trả lời, Frank lại bắt đầu cằn nhằn: “Thôi nào anh bạn, đừng nhàm chán vậy chứ, tham gia bữa tiệc đi mà, tôi tin rằng cậu sẽ được các cô gái săn đón lắm đó!”
Khi Frank đang định kéo Giang Đinh đi thì một bàn tay từ phía sau vỗ vào vai Frank ngăn lại.
“Xin lỗi.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Giang Đinh và Frank cùng quay lại thì thấy Phong Nhiên không biết đã xuất hiện ở đó từ lúc nào.
Cậu ta mỉm cười nhìn Frank từ trên cao: “Tối nay cậu ấy có hẹn với tôi rồi.”
Nửa phút sau.
Hai người nhìn Frank tức giận rời đi, Giang Đinh nhẹ nhàng mở miệng: “Đến từ khi nào vậy?”
“Từ lâu tôi đã muốn đến đây thăm cậu rồi.” Phong Nhiên cười nói, “Thế nào, người anh em, có cảm động không?”
“Không cảm động.” Giang Đinh liếc nhìn cậu ta, ánh mắt cậu rơi vào cái túi sau lưng Phong Nhiên, “Cái gì vậy?”
“Guitar.” Phong Nhiên lơ đãng đáp.
“Cậu… chỉ mang một cây guitar thôi sao?” Giang Đinh cảm thấy không thể tin nổi.
“Đúng vậy.” Phong Nhiên giả vờ buồn bã rồi một tay vỗ vai Giang Đinh, “Tôi đã vượt hàng nghìn dặm để đến thăm cậu, giờ không còn đồng nào hết, cậu định cho tôi ở đâu đây?”
Giang Đinh đau đầu xoa trán.
Một lúc sau.
“Quán bar? Cậu chắc chứ?!” Phong Nhiên ngạc nhiên nhìn bảng hiệu nhấp nháy và bị Giang Đinh khóa cổ kéo vào trong.
Hai người vừa vào cửa đã trở thành tâm điểm, nhiều cặp đôi bên trong đều ngẩng đầu nhìn về phía họ. Còn mặt Giang Đinh vẫn không biến sắc, cậu nghiêm túc gọi một chai whisky với nhân viên phục vụ rồi ngồi xuống ở chỗ gần cửa kính lớn.
Phong Nhiên ngây người nhìn Giang Đinh rót rượu, ngập ngừng nói: “Cậu… không phải không thích uống rượu sao?”
Giang Đinh không biểu lộ cảm xúc, chỉ đưa ly rượu tới: “Uống cùng anh em thì không tính là rượu, mà là tình cảm.”
Phong Nhiên ra vẻ sắp khóc, nhưng không diễn nổi mà phải bật cười.
“Được rồi.”
Cậu ta nâng ly, uống một ngụm rồi cười nói: “Rượu này cũng ngon đó, lát nữa mua về.”
“Không có tiền.”
“Này này!” Phong Nhiên gõ lên bàn, “Cậu không đưa tôi về ký túc xá thì cũng thôi đi, giờ còn không cho tôi tiêu tiền ở quán bar nữa?!”
“Ký túc xá có giờ giới nghiêm.”
Phong Nhiên lùi lại: “Cậu được, cậu được lắm.”
Hai người bắt đầu ngớ ngẩn lao vào uống rượu, cậu một ly, tôi một ly, chẳng mấy chốc đã uống cạn chai rượu vừa mua.
Phong Nhiên đưa tay chùi miệng rồi say sưa gục xuống bàn: “Cậu say chưa thế?”
Giang Đinh cúi đầu, chai rượu trong tay xoay vòng vòng: “Chưa.”
“Lừa người.” Phong Nhiên bĩu môi, “Cậu càng say thì mặt càng trắng, giờ mặt gần như trong suốt rồi còn dám nói là chưa say.”
“Là do ánh sáng.”
“Ở đây bật đèn vàng đấy.” Phong Nhiên lườm một cái, “Nếu đã vậy thì thêm một chai nữa, cậu có dám không?”
Giang Đinh lại không mở miệng.
Phong Nhiên ủ rũ than thở vài câu, cậu ta đang định đứng dậy đi lấy rượu thì bị Giang Đinh gọi lại.
“Anh Nhiên.” cậu nhẹ nhàng kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười nhạt, “Anh mang guitar mà không định chơi một bài sao?”
Phong Nhiên đột ngột ngừng lại.
Ngay sau đó, Phong Nhiên từ từ ngồi xuống, ngẩn người nói: “Được…”
Một lúc sau, cậu ta điều chỉnh dây đàn, đầu ngón tay gảy một giai điệu, là bài dân ca cổ tên “Cỏ Gối”.
Giai điệu nhẹ nhàng êm dịu, Giang Đinh lặng lẽ cúi đầu lắng nghe, thời gian như hóa thành dòng sông từ từ cuốn đi mọi âm thanh xung quanh, tiếng đàn guitar chẳng mấy chốc trở thành âm thanh duy nhất trong quán bar.
Khi bài hát kết thúc, mọi người đều vỗ tay.
Phong Nhiên đứng dậy cười cảm ơn, ánh mắt tỏa sáng nhìn Giang Đinh, hỏi: “Hay không?”
“Ừm.” Giang Đinh gật đầu.
“Không hay bằng cậu chơi piano.” Phong Nhiên ngồi xuống, để guitar sang một bên, “Khi nào mới có thể nghe lại “Moonlight” của cậu đây?”
Giang Đinh khẽ cười: “Chờ tôi tốt nghiệp đã.”
“Được.” Phong Nhiên nói, “Nói lời phải giữ lấy lời đấy.”
Giang Đinh bỗng nhiên im lặng.
Phong Nhiên cũng không mở miệng nữa, cậu ta lơ đãng gảy dây đàn, cho đến một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Có một tin tốt đây.”
Khi Giang Đinh ngẩng đầu nhìn về phía Phong Nhiên, cậu ta nở nụ cười lém lỉnh đắc ý.
“Tôi có bạn gái rồi.”
Tuy nhiên, cậu ta không ngờ rằng, câu nói này khiến Giang Đinh ngẩn ra rất lâu.
Khi cậu ta đang tưởng đối phương không hiểu và định lặp lại lần nữa thì cuối cùng cũng thấy đôi mắt xanh lam của Giang Đinh dần dần cong lên.
Đó là lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, Giang Đinh thật sự nở nụ cười.
“Chúc mừng cậu nhé.” cậu nói, “Hy vọng anh Nhiên sẽ hạnh phúc.”
“Hạnh phúc, là cái gì? Là hương hoa chớm nở đầu xuân mà ta ngửi thấy, nó xoa dịu trái tim ta…”
Trong xe, Bạch Phù tắt đài phát nhạc và dừng xe ở bãi đỗ rồi bước xuống.
Cách đó không xa là công viên ngoại ô hành tinh Lưu Sa.
Anh đeo balo và giá vẽ lên lưng, đi men theo lối cũ, sau một lúc, anh đến bên băng ghế dài cạnh hồ.
Khi anh đang chuẩn bị lấy giá vẽ ra thì bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng hát du dương gần đó.
Anh dừng lại, chậm rãi đi về phía âm thanh, băng qua một hàng tre thưa thớt, anh thấy một nhóm trẻ em đứng xếp hàng trên bậc thang trước đình nghỉ mát.
Bọn trẻ đều mặc đồng phục thêu chữ “Viện phúc lợi Nhã An” và đang hát để kêu gọi quyên góp.
Những người đi đường hiếu kỳ đứng xung quanh, họ đắm chìm lắng nghe giọng hát trẻ thơ trong trẻo.
Bạch Phù hơi ngạc nhiên.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Bài hát kết thúc, bọn trẻ cúi chào dưới sự hướng dẫn của một người phụ nữ trung niên và cảm ơn những người đi đường.
Một số người dùng thiết bị liên lạc quét mã quyên góp bên cạnh, nhiều người khác thì không hề bận tâm mà quay người rời đi.
Bạch Phù đi qua quét mã, khi anh đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy thiết bị liên lạc của người phụ nữ vang lên.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Bạch Phù rồi bất chợt cười.
“Xin cậu hãy dừng bước.”
Bà nói rồi cúi xuống dặn dò vài câu với bọn trẻ, sau đó đi về phía Bạch Phù.
“Xin hỏi quý danh của cậu là gì?” bà đưa tay ra bắt tay với Bạch Phù.
Bạch Phù bắt tay lại: “Cháu họ Bạch.”
“Thưa cậu Bạch, cảm ơn cậu vì đã quyên góp một khoản lớn như vậy, số tiền này sẽ giúp các em nhỏ có sách mới và cải thiện chế độ dinh dưỡng.”
“Không cần khách sáo.” Bạch Phù cười, “Có thể cô không nhận ra cháu nhưng cháu đã từng ở Nhã An vài năm.”
Người phụ nữ ngạc nhiên dừng lại.
Sau một lúc, bà mở to mắt: “Có phải cậu là…?”
“Cháu là Bạch Phù.”
“À!” Người phụ nữ xúc động, “Hóa ra cậu chính là họa sĩ Bạch Phù, tôi, tôi…”
“Đừng căng thẳng.” Bạch Phù mỉm cười, “Chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Được, được!” Người phụ nữ xoa xoa tay và điều chỉnh hơi thở, “Tôi có thể hỏi, cậu đến Nhã An vào năm nào không?”
“Năm 2737.” Bạch Phù trả lời, “Năm đó cháu vừa tròn mười tuổi.”
“Năm 37…” Người phụ nữ nhớ lại một lúc, “Lúc đó vẫn là hiệu trưởng cũ điều hành viện phúc lợi, bà ấy chắc hẳn vẫn nhớ cậu đấy.”
“Vâng ạ.” Bạch Phù gật đầu.
“Vậy cậu…” Người phụ nữ do dự, có vẻ không biết mở lời thế nào.
“Vì sao cháu lại đến viện phúc lợi ạ?” Bạch Phù nói nhẹ nhàng, khi thấy đối phương gật đầu chần chừ thì anh cười nhẹ, “Là vì cha mẹ cháu đều là bác sĩ quốc tế, năm đó, dịch bệnh bùng phát ở khu vực cực Đông nên họ tình nguyện đi cứu trợ người tị nạn, không may bị nhiễm bệnh và qua đời, thế là cháu và em trai được đưa vào viện phúc lợi.”
“Em trai của cậu…”
“Em ấy cũng qua đời rồi.” Bạch Phù nói nhẹ nhàng.
“Việc này…” Người phụ nữ có phần lúng túng.
“Không sao đâu.” Anh nói, “Hồi đó hiệu trưởng Tần rất tốt với bọn cháu nên bọn cháu không hề chịu khổ chút nào.”
Không chỉ vậy, hiệu trưởng Tần còn đi khắp nơi nhờ người tìm kiếm, liên lạc với người nhà họ Bạch đang ở xa.
Đáng tiếc, người thân lúc đó cũng bị bệnh nặng nên không thể tới được. Mãi đến hai năm sau, người nhà mới tìm được đến nơi để bàn giao tài sản gia đình cho Bạch Phù và đưa hai anh em về nhà chính hiện tại.
Sau đó, người thân cũng qua đời, Bạch Phù vào đại học và tổ chức triển lãm tranh thì cuộc sống mới dần dần khởi sắc.
“Vậy…” Người phụ nữ cố tránh khỏi chủ đề nặng nề này, “Cậu có muốn bọn trẻ hát thêm một bài nữa không? Để bọn trẻ cảm ơn cậu.”
“Không cần đâu ạ.” Bạch Phù cười nói, “Sau này cháu sẽ thường xuyên ghé thăm viện phúc lợi, hôm nay để bọn trẻ nghỉ ngơi đi ạ, chắc các em ấy cũng mệt rồi.”
— Nếu có thể. Bạch Phù thầm nghĩ. Anh sẵn lòng tài trợ lâu dài cho những đứa trẻ này.
“Được rồi…” Người phụ nữ gật đầu, “Vậy bây giờ, cậu có muốn nói chuyện với bọn trẻ một chút không?”
“Ừm.”
Nói xong, hai người đi về phía bọn trẻ và ngay lập tức thu hút được nhiều ánh mắt tò mò.
Người phụ nữ cười tươi giới thiệu: “Đây là họa sĩ Bạch Phù, hôm nay anh ấy đã quyên góp cho chúng ta một khoản tiền lớn, các con phải nói gì với anh ấy nào?”
Nói xong, bọn trẻ thi nhau nói: “Phải nói cảm ơn!” “Cảm ơn anh trai!”
Bạch Phù dịu dàng cười, anh nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”
Người phụ nữ vừa định nói gì đó thì một cô bé bỗng nhảy lên nói: “Anh trai ơi, em từng thấy anh rồi!”
Bạch Phù khựng lại.
“Chính là vào hôm đó.” Cô bé nói giọng ngọt ngào, “Có một anh trai rất đẹp, anh ấy có đôi mắt xanh lam, vừa nhìn anh vừa khóc, anh ấy trông có vẻ rất buồn nên em đã cho anh ấy một cái kẹo bông gòn hình cún con.”
“Anh trai ơi.” Giọng nói ngây thơ trong trẻo vang lên, “Anh có biết tại sao anh ấy lại khóc không?”