Chuông báo thức phá tan màn đêm yên tĩnh, người nằm trên giường gần như lập tức mở mắt ra.
Bởi vì rèm cửa che sáng rất tốt, phòng ngủ vẫn tối, thế nên Tống Lăng Ức thức giấc trong trạng thái mơ hồ, thoáng chốc còn nghĩ đây là ban đêm. Tuy nhiên, ngay sau đó, cậu đã hoàn toàn lấy được tỉnh táo, lấy tay xoa mặt, rời khỏi giường với độc một chiếc quần lót che thân.
Cậu nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ quần áo đơn giản, cầm lấy nguyên liệu Tiểu Đường đã chuẩn bị sẵn, rồi nhanh chóng rời đi.
Khi bước ra khỏi thang máy, cậu đụng phải một người quen thuộc. Đó là quản lý Chu Nhân của mình.
“Vẫn còn sớm nha.”, Chu Nhân nhìn từ đầu đến chân Tống Lăng Ức, châm chọc nói.
Tống Lăng Ức nhướng mày: “Anh cũng tới sớm quá nha! Cần gì ở tôi?”
“Không sớm thì sao gặp được cậu? Tôi có việc muốn trao đổi, cậu đi trễ một chút có được không?”
“Chuyện quan trọng, tôi chỉ có thể cho anh 5 phút thôi.”
Chu Nhân nổi giận, hít một hơi thật sâu, đẩy kính: “Tôi từng bảo sẽ kéo về cho cậu một dự án quảng cáo. Ngay bây giờ có thể ký hợp đồng, tuần sau cậu tiến hành quay một video ngắn cho bên đó.”
“Tuần sau?”
“Có gì không được?”
“…”
“Là cậu đòi nhận quảng cáo có giá trị hợp đồng cao. Hiện giờ lại không muốn quay.”
“Không phải là tôi không muốn quay, mà vì tình trạng lúc này…”
Chu Nhân cười lạnh một tiếng: “Cậu bị làm sao? Tôi thấy vẫn ổn mà, khắp người khoẻ mạnh, tay chân lành lặn đó thôi.”
Tống Lăng Ức không vui nói: “Sao anh cứ khó ở như vậy? Thích thế lắm à?”
Chu Nhân dừng lại vài giây, hết sức kiềm chế mà nói: “Nếu khó quá, để tôi xin phép người kia nhà cậu cho cậu nghỉ mấy hôm. Anh ta chắc không vô lý đến mức giữ chặt cậu bên cạnh, không cho rời nửa bước, nhỉ?”
“..”
“Đưa hợp đồng đây, tôi sẽ xem sau.”
Tống Lăng Ức nhận hợp đồng từ Chu Nhân rồi vội vàng phóng vút đi.
“Cẩn thận, đừng để ai bắt được.” Chu Nhân nhìn bóng lưng của cậu, không khỏi nhắc nhở.
“Chụp được hình thì làm sao? Người nổi tiếng không được có bạn à?”
Nhưng đó có phải bạn bình thường của cậu đâu. Mệt ghê, đúng là làm người khác lo lắng mà.
Chu Nhân cũng không thèm oán trách, chỉ nói: “Dù sao cũng đừng làm loạn, khiến tôi khổ sở dọn dẹp rắc rối cậu gây ra làm được.”
Tống Lăng Ức lạnh lùng trả lời “Không” rồi chạy đi mất, thoáng cái không thấy người đâu.
Chu Nhân âm thầm lắc đầu.
…
Tống Lăng Ức bây giờ đã quá quen thuộc với ngôi nhà của Tề An Cư, mặc dù chỉ mới vài ngày, nhưng cậu đã coi nơi đây gần gũi hơn cả nhà mình.
Xét theo lịch sinh hoạt của Tề An Cư, thời gian làm bữa sáng cho anh nhất định phải sớm hơn trước 7 giờ.
Tề An Cư là người tự lập, cảm thấy bản thân không cần phải có ai chăm sóc 24/7. Anh đã nói rõ cậu không cần đến nữa, nhưng Tống Lăng Ức vẫn xuất hiện vào ngày hôm sau, dường như cậu hoàn toàn phớt lờ mọi điều anh nói.
Tề An Cư chưa từng đối phó với người da mặt dày như vậy. Có lẽ Tống Lăng Ức sẽ là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng có da mặt dày như thế trong cuộc đời anh. Hơn nữa, cậu là có ý tốt, thế nên anh lại càng khó xử.
Chỉ là bạn học cũ với nhau, có cần tha thiết vậy không? Ngay cả người thân cũng không dốc hết lòng dạ cho nhau đến mức này. Tề An Cư không hiểu nổi.
Tống Lăng Ức dường như không nhận ra thái độ của Tề An Cư, cậu cho gạo đã vo sạch vào nồi, thêm nước vừa đủ, để lửa nhỏ, một lúc sau thì khuấy đều.
Đây là do cậu đã hỏi cách nấu cháo từ Tiểu Đường, nếu làm thế này sẽ khiến cháo dẻo, thơm ngon, ăn với dưa chua rất ngon.
Cậu làm theo đúng chỉ dẫn, thành phẩm không tồi, hương gạo nhàn nhạt khuếch tán, chính cậu cũng thấy có chút tự hào. Sau khi hấp thêm vài cái bánh, bữa sáng đơn giản đã hoàn thành.
Tề An Cư được gọi tới ăn cơm, Tống Lăng Ức bê cháo đến trước mặt anh, tự tay đặt thìa lên tay anh.
“Rất nóng, một lúc sau mới ăn nhé.” Tống Lăng Ức cảnh cáo, nét mặt lo lắng.
Tề An Cư cảm thấy mình đang bị đối xử như em bé mầm non.