Một tiếng kêu kinh hãi vang bên tai Tề An Cư, âm lượng lớn suýt nữa làm thủng màng nhĩ anh, một thân thể ấm ấp nép vào sau lưng anh, vô tình đẩy anh tiến lên 2 bước rồi mới dùng lại.
Nhận ra người phát ra tiếng kêu chính là Tống Lăng Ức. Hơn nữa người này còn như bạch tuộc bám lấy anh, Tề An Cư nhất thời không nói nên lời. Đúng là bị dọa ma đột ngột, không tránh khỏi kinh hãi, nhưng phản ứng thế này chẳng phải quá khoa trương sao?
Trong khoảnh khắc, anh tự hỏi liệu có phải Tống Lăng Ức đang đóng kịch, giả vờ nắm lấy cơ hội để…
Tuy nhiên, anh nhanh chóng phủ nhận suy đoán này, bởi vì tiếng tim đập hồi hộp của cậu rất rõ ròng, không thể làm giả được.
Tề An Cư dừng một chút, nghĩ đến tình huống này không biết nên làm thế nào, đẩy ra, hay là an ủi cậu?
Suy nghĩ không đến một giây, Tề An Cư rốt cuộc mềm lòng, dù sao đàn ông đàn ang lại trông sợ hãi như vậy cũng có hơi đáng thương, anh vỗ vỗ cánh tay Tống Lăng Ức đang đặt trên vai anh, hỏi: “Cậu không sao chứ?”. Vừa nói, anh vừa xoay cổ, hơi thở gấp gáp nóng bỏng của Tống Lăng Ức phả vào cổ anh, làm anh cảm thấy có hơi ngứa ngáy.
“Phù.”
Tống Lăng Ức thở một hơi thật dài, trái tim nhỏ bé đang sợ hãi dần trở lại tần suất bình thường. Ý thức được bản thân đang làm chuyện gì, cậu lập tức xấu hổ.
Tề An Cư thoáng thấy sắc mặt tái nhợt của Tống Lăng Ức, liền đoán được có lẽ cậu không muốn đi tiếp, liền nhờ nhân viên dừng lại. Tống Lăng Ức thấy có lỗi, chán nản theo anh rời khỏi nhà ma, trông cậu ủ rũ như cái cây héo úa.
“Không cần đâu ạ.”
Tề An Cư tự mình mua hai chai nước, cứ thế đưa cho Tống Lăng Ức một chai. Cậu đờ đẫn uống từng ngụm một, chất lỏng mát lạnh chui vào cổ họng, mang đến cảm giác khoan khoái, dễ chịu, đồng thời những chuyện xấu hổ ban nãy cũng hiện rõ trong đầu.
Ôi!
Tống Lăng Ức ôm đầu, trong lòng kêu thảm thiết. Mẹ kiếp, cậu thực sự chỉ muốn đào hố chôn mình. Cái thằng này, mẹ mày sao lại sinh ra cái thứ đáng xấu hổ như mày chứ, đồ không nên thân gì hết.
Tuy nhiên, Tề An Cư cũng không đề cập đến việc nhà ma, như thể họ chưa bao giờ đến đó.
Sau đó, cả hai quay lại tàu lượn siêu tốc, tàu cướp biển và đu quay, trải qua đủ hết trò chơi, Tống Lăng Ức cũng không còn xấu hổ.
Đèn bật sáng, họ bước lên đu quay.
Khi bánh xe đu quay từ từ nay lên, khung cảnh thành phố có thể được thu gọn trong tầm mắt, những ngôi nhà lên đèn và đèn đường bật sáng. Tề An Cư bị vẻ đẹp này thu hút, nhìn chằm chằm vào mắt đất đang càng xa.
Anh tập trung nhìn phong cảnh, lại không biết bản thân đang là cảnh đẹp để người khác say mê. Tống Lăng Ức hoàn toàn chìm đắm vào vẻ đẹp của anh, không gian an tĩnh.
Khi bánh xe đu quay đạt đến điểm cao nhất, Tề An Cư cảm thấy chân mình lắc lư, anh không thể không ngoảnh mặt đi nơi khác, đột nhiên, một khuôn mặt hiện lên trước mặt anh.
Tống Lăng Ức bí mật hôn lên môi Tề An Cư với tốc độ cực nhanh, rồi lập tức ngồi nguyên vị trí, tim đập thình thịch.
Anh sững sờ, nhìn cậu như một bóng ma.
Tống Lăng Ức lúc này hưng phấn đến mức chân tay rụng rời, nghe nói khi hôn nhau khi bánh xe đang ở đỉnh cao nhất sẽ bên nhau mãi mãi. Vậy mà cậu đã thực sự làm được!
Nhưng mà… sắc mặt Tề An Cư có hơi u ám, anh mắt nhìn cậu đầy nguy hiểm. Tống Lăng Ức cúi gằm mặt xuống, bất động như người gỗ.
Tề An Cư mỉm cười, nụ cười như gió xuân, ngay cả cảnh đêm quyến rũ phía sau cũng bị nụ cười anh làm cho lu mờ.
Trực giác Tống Lăng Ức mách bảo chuyện này rất bất ổn!
Rất tệ!
Anh ấy chưa bao giờ cười với cậu như thế này trước đây! Giống như một bông hoa có màu sắc rực rỡ, hương thơm ngào ngạt, nhưng ẩn sau đó là cái bẫy giăng sẵn chờ con côn trùng xấu số!b
Tề An Cư càng đáng yêu, Tống Lăng Ức càng tê liệt. Sau đó, cậu nhận ra bản thân vừa làm một hành động hết sức liều lĩnh.
Tống Lăng Ức, Tống Lăng Ức, có phải mày u mê quá, không kiềm chế được mà tìm cách tự hủy không?
Trong vài phút tiếp theo, Tống Lăng Ức không dám hành động hấp tấp, chỉ biết thầm cầu nguyện Tề An Cư sẽ không quá giận cậu.
Nhưng hiển nhiên kể cả khỉ rời khỏi bánh xe đu quay, lửa giận của Tề An Cư vẫn chưa tiêu tan. Tống Lăng Ức vừa xin lỗi vừa nịnh nọt, thiếu điều quỳ rạp xuống đất xin anh tha thứ.
Vì tay Tề An Cư đã được tháo bó bột, nên về lý thì Tống Lăng Ức không có lý do xuất hiện, nhưng cậu vẫn mặt dày đến nhà anh vào sáng hôm sau.
Tề An Cư nhét một cái hộp qua khe cửa:
“Cái này là cái gì?”
“Tranh của cậu đã được tôi đóng gói rồi, cậu có thể mang về.”
Tim Tống Lăng Ức đập thình thịch, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra nụ cười ngây thơ: “Gấp gáp gì, tranh vẫn ở đấy chứ có đi đâu. Hơn nữa, anh xem, em cũng không rảnh tay…” Cậu vung vẩy túi nhựa lớn đang cầm ở hai bên tay.
Tề An C ư hơi nhíu mày: “Tay tôi lành lặn rồi, cậu không cần cậu lại tới đây, cảm ơn cậu giúp đỡ trong suốt thời gian qua.”
“Sao lại khách sáo như vậy? Dựa vào quan hệ của chúng mình, đây không phải là điều nên làm sao?”
“…”
“Ai, tay em đau quá, làm ơn cho em vào đi!” Tống Lăng Ức đáng thương nói: “Mà ngày mai em phải gia nhập đoàn phim mới, cho nên em tới đây để nói lời từ biệt với anh.”
Tề An Cư cụp mí mắt, liếc nhìn ngón tay trắng bệch của Tống Lăng Ức đang cố giữ chặt túi nilon, lại nhìn lên gương mặt nhợt nhạt với đôi mắt ẩn chứa sự cam chịu.
Anh âm thầm thở dài, thừa nhận bản thân có chút mềm lòng, yên lặng nhận lấy túi từ trong tay Tống Lăng Ức, xách vào phòng bếp.
Tống Lăng Ức xoa xoa mũi, xem ra đã vượt qua thử thách đầu tiên, bước tiếp theo phải cẩn thận hơn mới được.