Cơm trưa vẫn là Tống Lăng Ức phụ trách, Tề An Cư nói muốn tự mình làm nhưng cậu khăng khăng bảo bây giờ xương khớp anh cần thời gian phục hồi, vì vậy Tề An Cư mới mặc kệ, để cậu muốn làm gì thì làm.
Trải qua khóa huấn luyện chuyên sâu, kỹ năng nấu nướng của Tống Lăng Ức đã tiến bộ rất nhiều, những món được làm rất chỉn chu, rất dễ ăn, đến mức Tề An Cư cũng không chê vào đâu được.
Ví dụ như đĩa sườn xào chua ngọt này, nước đường có màu đồng nhất, chua chua ngọt ngọt, sau đó rắc một lớp mè trắng, điểm xuyết một ít bông cải xanh trên mép đĩa. Màu sắc, hương thơm, vị ngon không thua gì những nhà hàng phổ thông.
Haha, nếu không đóng phim nữa, chắc cậu mở nhà hàng quá!
Tống Lăng Ức tự mãn và đăng một bức ảnh lên Weibo: Thành tích hôm nay tiếp tục được cải thiện (⌒▽⌒) mang về đây hàng trăm nghìn lượt chia sẻ và bình luận.
Sau đó, khi cậu quay lại, chiếc đĩa đang cầm gần như rơi xuống đất. Tề An Cư… anh, anh ấy không có mắc quần áo!
Không, quần vẫn mặc, nhưng áo thì không!
Lần đầu tiên nhìn thấy thân thể trần trụi của Tề An Cư. Tống Lăng Ức suýt nữa trợn tròn mắt.
Nước da Tề An Cư rất trắng, gần như phát ra tia sáng lạnh lẽo như đồ sứ tinh xảo. Anh gầy mà cũng không gầy, cơ bắp phân bổ đều khắp xương, hai bả vai đẹp đẽ, trải dài ở hai bên vai và lưng, anh ta chiếc quần đùi hơi bó sát, ôm lấy cặp mông hoàn mỹ và đôi chân dài khỏe khoắn.
Tim Tống Lăng Ức đập loạn xạ, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, một luồng nhiệt khí tụ tập ở bụng dưới, hai chân run rẩy, tưởng chừng cậu sắp ngất luôn tại chỗ.
Tề An Cư cởi chiếc áo khoác dính màu nước của mình, nhúng nó vào nước và chà mạnh, đột nhiên bên cạnh vang lên một loạt tiếng động, đầu tiên là chiếc đĩa thức ăn đặt mạnh xuống bàn, vang lên tiếng “cạch” rõ ràng. Sau đó, Tống Lăng Ức hét lên: “Ôi! Ôi! Ôi! Em nhớ ra có việc gấp, em đi trước đây ạ!”. Tề An Cư chưa kịp ngoảnh đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng người hoảng loạn phóng đi một mạch.
Tề An Cư:… Đây là cái gì?
Tống Lăng Ức tham gia đoàn làm phim, vì vậy cậu không thể làm phiền cuộc sống của anh được nữa. Cuộc sống của Tề An Cư cuối cùng có thể trở lại nhịp điệu trước đây. Anh phải làm thêm đuổi kịp tiến độ cập nhật của truyện và trả nợ bản thảo đang nợ tạp chí.
Làm việc cần mẫn trong mấy ngày, biên tập viên đột nhiên nhắn tin cho anh trên QQ.
Ngón tay băng lãnh của tôi: Đại Đại! Cuối tuần sau anh có đến T Market không?
Tề An Cư: Tôi không đi.
Ngón tay băng lãnh của tôi: Đừng, XX, XXX, XXXX đều đã đến. Tứ đại thần thiếu anh thì sẽ không trọn vẹn.
Tề An Cư: Tôi xin lỗi, tôi quá bận, vì vậy không thể đi được.
Ngón tay băng lãnh của tôi: ~~o(_)o ~~
Ngón tay băng lãnh của tôi: Cái này, nản ghê…
Ngón tay băng lãnh của tôi: Nghe nói Đại Đại là đại mỹ nhân, còn tưởng lần này được gặp người thật ╮(╯▽╰)╭
Ngón tay băng lãnh của tôi: Mà này, nói mới nhớ, lượt theo dõi trên weibo của anh đột nhiên rất nhiều, anh đã check qua chưa?
Nhắn lại từ “không”, Tề An Cư đăng nhập vào Weibo đã lâu không vào, phát hiện quả nhiên là như vậy, không biết người hâm mộ từ đâu đến, đã hơn 500.000 người theo dõi rồi.
Có phải website – nơi anh đăng tải truyện đã mua lượt theo dõi cho anh?
Mặc dù suy đoán này là vô lý, nhưng anh không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác.
Mà những người này cũng không phải là lượt theo dõi ảo, tất cả bài cập nhật weibo của anh, bao gồm cả cập nhật nhắc nhở đã lâu không có nội dung cũng tăng kha khá số lượng tương tác.
Lâu lắm rồi anh không cập nhật weibo, phần lớn thông báo tự động manga anh theo dõi có chương mới, thỉnh thoảng tập trạng anh tốt sẽ vẽ vài fanart manga rồi up lên, nhưng sẽ sớm bị người khác reup, đề lại cho tác giả gốc như anh lượt tương tác đến đáng thương.
Cho nên weibo của anh luôn vắng vẻ, bình thường chỉ có những fan trung thành đã quen thuộc của anh mới để lại bình luận, nhưng hiện tại có rất nhiều fan mới, ai nấy cũng hừng hực khí thế.
Rõ ràng là weibo của anh, nhưng cái tên Tống Lăng Ức là cái tên thường xuyên được nhắc đến.
Chủ đề mới nhất mà người ta hay bình luận, đó là: “Rốt cuộc minh tinh của chúng ta khổ luyện tập nấu ăn là vì sao?”
Tề An Cư lướt qua bình luận, cuối cùng đã hiểu chuyện gì xảy ra, trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ, đại minh tinh này phiền vô cùng!
Nhưng suy đi tính lại, bức ảnh là do người khác chụp trộm anh, lại có người lần theo manh mối tìm được weibo của anh. Vốn nhận được không ít giúp đỡ của Tống Lăng Ức, anh không nên trách mắng cậu.
Bây giờ. người hâm mộ của Tề An Cư được chia làm ba phe. Một nhóm là độc giả trung thành của anh ấy, chỉ thảo luận về tác phẩm của anh và không quan tâm đến những điều khác. Nhóm thứ 2 là quan tâm đến mọi thứ, trừ truyện tranh của anh. Cuối cùng là quan tâm đến mọi thứ của anh, đặc biệt là chèo thuyền anh với Tống Lăng Ức, thiếu điều xây chiến hạm đến nơi.
Cùng lúc đó, tin nhắn gửi riêng cho anh cũng đầy hộp thư, anh cũng không thèm bấm vào, để xem nội dung là gì. Anh xoa xoa khoảng trống giữa hai lông mạnh, mệt mỏi đóng toàn bộ tab lại, muốn cho tất cả khuất khỏi tầm mắt lẫn tâm trí!