Sau khi truyền nước vết mẩn ngứa trên người Tống Lăng Ức giảm đi rất nhiều, không còn sưng tấy, đỏ tấy như lúc ban đầu nữa.
Nhưng cậu vẫn phải kiêng khem rất nhiều cho đến khi hoàn toàn phục hồi. Trên đường trở về, Tống Lăng Ức phải đội mũ, đeo mặt nạ, quấn mình thật chặt.
Sáng hôm sau ngủ dậy, cậu vẫn thấy da mặt và cổ có vết sưng đỏ, vì không quay được nên phải xin nghỉ với đoàn làm phim.
Tề An Cư đã đặt vé tàu, nhưng sau khi xem tinh hình đành phải lùi lịch.
Sau khi treo nước, vết mẩn ngứa trên người Tống Lăng Nghi giảm đi rất nhiều, không còn sưng tấy đỏ tấy như lúc đầu nữa.
Tông Lắng Ức cảm thấy từ khi nhận bộ phim này, cậu liên tục gặp xui xẻo, chỉ mấy ngày đã ốm hai lần.
Nhưng…
Có anh ấy bên cạnh thì dù có hai chục, một năm loại bệnh cậu vẫn gánh được.
Chỗ sưng đỏ có hơi ngứa, dù bôi thuốc ngứa cũng không bớt được bao nhiêu, không để ý thì không sao, nhưng một khi chú ý sẽ càng ngứa hơn, gãi đến mức trầy ca da.
Tống Lăng Ức cảm thấy bị đâm hai nhát còn hơn chịu đựng cảm giác đau đớn này.
Cậu liếc nhìn sang bên cạnh.
Tề An Cư ngồi cách cậu không xa, đang cúi đầu chăm chú vẽ lên tập vẽ, đầu bút phát ra tiếng sột soạt.
Tống Lăng Ức cảm thấy mình không bị chú ý, duỗi móng vuốt ra, lặng lẽ cào lên mặt.
“Cách!”
Một cây bút chì đập vào mu bàn tay anh, rồi rơi xuống đất, lăn nhiều vòng.
Tống Lăng Ức thấy căng thẳng, nhìn sang cười nịnh nọt với người đàn ông không chút biểu cảm. Hai cái má sưng đỏ như phính ra, hai con mắt chỉ còn một khe bé như sợi chỉ.
Tề An Cư nhưỡng mi, liếc cậu một cái, sau đó yên lặng dời đi ánh mắt, Thằng khờ này không biết lấy đâu ra tự tin để cười?
Khi Tống Lăng Ức đã có thể làm việc trở lại đã là ngày thứ tư.
Vì cậu mà lịch quay bị rối tung cả lên, đoàn làm phim không tránh khỏi bất mãn, nhưng cũng không dám lên tiếng với cậu.
Tống Lăng ức được đào tạo bài bản trong lĩnh vực này, và đã mua rất nhiều đồ ăn thức uống ngon để hối lộ nhân viên. Thậm chí, cậu còn đích thân đi xin lỗi giám đốc.
“Xin lỗi, đạo diễn Trần, mấy ngày nay tôi vì việc riêng mà làm chậm tiến độ công việc của mọi người. “
Đạo diễn Trần nói vài lời lịch sự và hỏi về tình trạng cơ thể của cậu, sau đó ánh mắt rơi vào Tề An Cư đang đứng ngay sau cậu.
“Đây là bạn học của cậu à?”
“Không phải, anh ấy là bạn tốt của tôi, lúc tôi bị sốt, anh ấy đã đến thăm tôi.” Giọng điệu Tống Lăng Ức có chút dè dặt nhưng không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
Giám đốc Trần rất ngạc nhiên khi nghe vậy. Lần trước, hắn không để ý đến Tề An Cư trong đoàn làm phim, hôm nay là lần đầu tiên đối diện với anh, hắn còn nghĩ là nghệ sĩ mới debut nào cũng công ty Tống Lăng Ức, nhưng hóa ra không phải vậy.
Trên thực tế, hắn không thích người khác đến phim trường, đến cả phóng viên cũng không được phép vào. Nhưng Tống Lăng Ức là nhân vật đặc biệt, và được phép mang người khác vào, mà không lo bị đuổi ra.
Tình trạng Tống Lăng Ức vẫn rất tốt không hề giống như bị bệnh tật liên miên ảnh hưởng, ngược lại còn trông tràn đầy năng lượng, diễn xuất vẫn rất chuyên nghiệp, quá trình quay phim diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Trần Văn Đồng hài lòng nhếch khóe miệng, ngay cả nếp nhăn ở khóe mắt cũng giãn ra, vốn dĩ thấy Tống lăng Ức liên tục gặp phiền toái, hắn có hơi lo lắng, nhưng hiện tại mọi thứ có thể dồn nén xuống được đâu rồi.
Hắn đã xem cảnh quay vừa rồi và cảm thấy rất hài lòng. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, bộ phim sẽ hoàn thành sớm hơn dự kiến, thậm chí còn thành công hơn cả những gì hắn mong đợi.
“Cô nói cái gì cơ?!”
Từ bên cạnh truyền đến tiếng kêu của trợ lý đạo diễn Trương Kỳ.
Trần Vân Đồng theo bản năng nhìn lại, thấy Trường Kỳ nói gì đó qua điện thoại di động, vội vàng đi về phía cậu ta.
“Đạo diễn Trần, Mạnh Hàn đóng vai khách mời cậu chủ La bị tai nạn giao thông không tới được, nhiều người cũng đã xác nhận thông tin ấy.”
Trần Vân Đồng lập tức cau mày, tâm trạng đang tốt liền trùng xuống, yêu cầu Trương Kỳ liên lạc lại cho diễn viên khác. Bởi vì để phù hợp với sự đẹp trai và giàu có của cậu chủ Lạc nên đoàn làm phim đã thuê biệt thự siêu xe, giá thuê cao ngất trời, chậm một ngày sẽ lỗ thêm một ngày.
Trương Kỳ gọi nhiều cuộc liên tục, và mặt cậu ta trở nên tối sầm sau mỗi cuộc gọi. Không may là các diễn viên khác đều có việc bận, người có lịch quay, người đang ở nước ngoài không về được. Sau khi lục lọi trong đầu, cậu ta không nghĩ ra được diễn viên nào thích hợp.
Người nổi tiếng không phải muốn mời là mời được, người có ngoại hình nhưng không có khí chất thì gọi cũng như không, khéo còn giảm cả chất lượng phim.
Trường Kỳ lo lắng đến mức trán đổ mồ hôi, anh ta cứ đi lòng vòng suy nghĩ về ứng viên thích hợp.
Trần Vân Đồng nhìn cậu ta mà chóng cả mặt, liền xoa xoa lông mày: “Được rồi, đừng có đi nữa.”
Trong đầu hắn bỗng hiện lên một bóng người cao lớn tuấn mỹ, hắn đột nhiên hỏi: “Người đi cùng Tống Lăng Ức đâu rồi?”
“A?” Trường Kỳ sửng sốt một lúc, nhưng dù sao đã làm cho Trần Vân Đồng nhiều năm, liền lập tức hiểu ý hắn, hai mắt cậu ta lập tức sang lên: “Đúng vậy! Ngoại hình và khi chất của anh Tề An Cư rất phù hợp! Chính xác là còn phù hợp hơn Mạnh Hàn kia!”
Sau khi phấn chấn một lúc, Trương Kỳ bình tĩnh lại và nghĩ đến vấn đề thực tế hơn: “Nhưng mà, anh Tề An Cư đó không phải diễn viên chuyên nghiệp, và còn là bạn của anh Tống Lăng Ức…”
“Cứ thuyết phục đi, có thể trả giá cao hơn cũng được. Không có kinh nghiệm diễn xuất cũng không sao, tôi dạy, qua vài lần đào tạo là không thành vấn đề.”
Sau khi nhận lời của giám đốc Trần Vân Đồng, Trường Kỳ yên tâm hơn hẳn, liền đi tìm Tề An Cư, nhưng không ngờ lại đụng vào “tâm phúc” của Tống Lăng Ức.
Tiểu Đường như vệ sinh chuyên dụng, khi thấy Trường Kỳ cách Tề An Cư vài mét, liền đứng chắn trước mặt anh, một mặt cười hỏi: “Phó giám đốc Trương kỳ, anh tìm anh Lăng Ức sao? Anh ấy hiện đang ở phòng hóa trang!”
“Không tôi tìm anh An Cư.”
“Anh tìm anh An Cư sao? Nhưng mà anh An Cư đang vẽ trong thì không thể quấy rầy, anh biết mấy họa sĩ khó tính thế nào mà. Anh có chuyện gì cứ nói thông qua tôi, có chuyện gì tôi sẽ chuyển lời cho.”
“Được rồi, Bla bla bla…”
“Ồ, ra là vậy, khi nào anh An Cư vẻ xong, tôi sẽ báo cho anh ấy. Yên tâm, tôi sẽ chuyển lời.”
Trường Kỳ nhìn chằm chằm vào Tiểu Đường, thấy nụ cười toe toét của đối phương, lại quay sang nhìn Tề AN Cư.
Giữa một đám người đang bận rộn, tư thế thong thả, nhàn nhã, tập trung vẽ tranh của anh trông thực sự bắt mắt.
Cậu ta nhìn một lúc, không biết vì sao lại không dám quấy rầy, có lẽ vì sợ làm đứt cái mạch nghệ sĩ đang dâng tràn trong lòng anh.
“Câu hỏi sớm được không? Trong vòng nửa giờ thì cho tôi đáp án nhé, để tôi còn biết đường tìm người khác.”
“Được, được, không sao! Đừng lo!”
Khi Trương Kỳ và những người khác rời đi, cậu lập tức chạy bên Tề An Cư và nhỏ giọng hỏi: “Anh An Cư, anh có hứng thú quay phim không?”
Tề An Cư tựa hồ không nghe thấy, một lúc sau mới trả lời: “Tôi không có hứng thú, từ chối giúp tôi.”
“Được!”
Tề An Cư ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tiểu Đường cười hì hì, định từ chối Trương Kỳ.
Lúc này, Tề An Cư nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: “Thù lao có cao không?”
“Hả? À, thì chắc là có.”
“Bao nhiêu?”
“À. tôi không hỏi nên cũng không biết.
“Hừm, dưới 10.000 thì tôi không nhận.”
Tiểu Đường lảo đảo đổ mồ hôi hột.
Tống Lăng Ức đang tạo kiểu tóc, trong khi một nhà tạo mẫu tóc đang sây tóc cho anh, thì có một người chạy đến hỏi: “Anh Lăng Ức, thật xin lỗi, tôi cần trang điểm, mượn phòng này một lúc nhé.”
Khi Tống Lăng Ức ngoảnh lại, đôi mắt lập tức sáng bừng.
Cậu hoài nghi nhìn tới nhìn lui, xác định không có ai khác mới bảo: “Ý mấy người bảo là anh ấy.”
“Đúng!” Hai mắt thợ trang điểm lóe lên, nóng lòng muốn trang điểm cho anh chàng đẹp trai này.
Tống Lăng Ức hoàn toàn chết lặng, không thể tin chuyện này là thật cho đến khi Tề An Cư ngồi trước gương trang điểm để chuyên gia bắt đầu tô vẽ mặt cho mình.