Tề An Cư im lặng nhìn Tống Lăng Ức, lòng thầm nghĩ liệu có nên để cậu ngủ ngoài cửa không. Cuối cùng, anh thở dài bất đắc dĩ, quay người lại và nói: “Mời vào.”
Trong lòng Tống Lăng Ức như muốn reo hò, nhưng nụ cười trên môi chưa kịp kéo dài, cậu đột nhiên ngã nhào về phía trước. Tề An Cư vô thức đưa tay ra đỡ, nhưng vì sức nặng bất ngờ, anh lùi lại một bước, nhăn mặt.
Tống Lăng Ức sững sờ, nhận ra mình vô tình đạt được mơ ước bấy lâu – lao vào vòng tay của Tề An Cư! Hương sữa tắm thoang thoảng từ Tề An Cư khiến cậu lâng lâng, linh hồn như bay bổng.
Tề An Cư cau mày, đặt tay lên vai Tống Lăng Ức, đẩy cậu ra và hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Tống Lăng Ức đáng thương nói: “Ồ, ngồi xổm quá lâu chân em tê cứng rồi. Anh giúp em với được không?”
Tề An Cư nhăn mặt, dùng chút sức ném cậu sang một bên, lạnh lùng nói: “Hoặc là vào ngay, nếu không tôi sẽ đóng cửa lại.”
Tống Lăng Ức lập tức bỏ vẻ mặt đáng thương, ngoan ngoãn lăn vào nhà. Tề An Cư nhìn chiếc ghế sofa chật hẹp, có chút ngao ngán khi nghĩ đến việc để một người như Tống Lăng Ức ngủ trên đó.
Anh hỏi: “Cậu muốn ngủ trên ghế sofa thật à? Nếu không thì nhanh chóng về nhà cũng chưa muộn.”
Tống Lăng Ức không hiểu ý, còn thấy Tề An Cư thật ân cần: “Không sao đâu, nếu sofa không chịu nổi thì em có thể ngủ dưới sàn!”
Tề An Cư quay đầu lại, nói: “Đi tắm rửa đi, tôi sẽ lấy chăn cho cậu.”
Tống Lăng Ức mỉm cười, đáp: “Được ạ! Nhưng anh có thể cho em mượn một bộ đồ ngủ được không?”
Tề An Cư liếc cậu một cái, rồi mang đến một bộ đồ ngủ sạch sẽ và một chiếc quần lót mới toanh. Tống Lăng Ức thất vọng nghĩ: “Ôi, sao lại lãng phí thế này? Em có ngại dùng đồ lót của anh đâu!”
Sau khi tắm xong, Tề An Cư đã đặt gối và chăn lên ghế sofa. Tống Lăng Ức lao tới, ôm chăn và nhìn Tề An Cư với đôi mắt ướt át. Bị một người đàn ông trưởng thành nhìn mình như vậy, Tề An Cư dù đã trải qua nhiều thử thách cũng không khỏi nổi da gà. Anh cố gắng hết sức chống lại sự thôi thúc muốn xoa xoa cánh tay và quay về phòng với vẻ mặt vô cảm.
Vừa quay người lại, ngón tay anh bị Tống Lăng Ức kéo lại. Tề An Cư nhướng mày, quay người và bình tĩnh nhìn cậu.
Có lẽ sự im lặng của màn đêm đã tiếp thêm dũng khí cho Tống Lăng Ức, hoặc cũng có thể là cảm xúc thăng trầm trên đường đi khiến cậu chìm đắm vào khuôn mặt tuấn tú của Tề An Cư và dần dần rơi vào một cảm xúc táo bạo mãnh liệt. Một lúc sau, cậu thì thầm tên Tề An Cư, lẩm bẩm: “Liệu anh ôm em được không? Như vậy em sẽ rất hạnh phúc.”
Im lặng một lúc, Tề An Cư mạnh mẽ thả ngón tay cậu ra, như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh nói: “Ngủ đi, ngày mai có chuyện gì chúng ta sẽ nói.”
Tống Lăng Ức vốn tưởng rằng mình sẽ hưng phấn đến không ngủ được cả đêm, không ngờ lại ngủ rất ngon lành. Nếu không nghe thấy tiếng hét của Dương Quỳnh, cậu có thể tiếp tục ngủ thẳng cẳng đến trưa.
Cậu uể oải mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Dương Quỳnh, ngáp dài và nói: “Có chuyện gì vậy, bà Dương? Mới sáng sớm đã quấy rầy giấc mơ người khác?”
“Dậy rồi à? Sao cậu lại ở nhà tôi?”
“Không có gì, chỉ là tối qua chúng cháu về quá muộn, nên An Cư bảo cháu ngủ ở phòng khách. Thật ra, cháu muốn ngủ với anh ấy hơn.”
Đôi mắt Dương Quỳnh tối sầm lại, bà không thể tin được nói: “Cậu… cậu…”
Một lúc sau, bà mới lấy lại bình tĩnh, cầm gối đánh vào đầu và mặt Tống Lăng Ức, không ngừng hét lên: “Cút đi! Cút khỏi nhà tôi! Không được dây dưa với con trai tôi! Cậu… cậu là đồ hồ ly tinh!”
Tống Lăng Ức chỉ muốn định trêu tí, không ngờ lại chọc giận bà. Cậu không dám đánh trả, chỉ có thể né đòn. Dương Quỳnh đã phát huy hết sức mạnh chiến đấu của mình, đuổi theo Tống Lăng Ức khắp nhà, khiến cậu chỉ biết năn nỉ cầu xin.
“Thôi nào dì Dương, dì bình tĩnh lại đi. Cháu và An Cư còn chưa đi đến bước cuối cùng, sao dì lại tức giận như vậy? Dì đợi bọn cháu đóng ván… à nhầm ván đóng thuyền rồi cáu không muộn mà. Ối… cháu đau, dì Dương, làm ơn dừng lại đi!”
Hôm qua Tề An Cư thức đến năm giờ sáng, mãi mới chợp mắt được hai tiếng thì nghe thấy tiếng huyên náo trong nhà. Đường gân xanh trên trán giật giật, anh cố chịu đựng cơn tức giận đứng dậy đi vào phòng khách kiểm tra. Khi nhìn thấy mẹ mình liều mạng đuổi theo Tống Lăng Ức, anh sửng sốt trong giây lát.
“Mẹ… mẹ đang làm gì vậy?”
Dương Quỳnh và Tống Lăng Ức đồng thời dừng lại, một người ôm gối, người còn lại giữ nguyên tư thế chạy, ngơ ngác quay lại nhìn anh.
“Ai đó giải thích được không?” Tề An Cư ánh mắt kỳ quái liếc nhìn hai người.
“Dì… dì ấy chẳng phải muốn xem TV sao? Mẹ anh trách em làm hỏng ghế sofa, tức giận còn muốn đánh em!”
Tề An Cư nhìn mẹ mình. Dương Quỳnh mím môi, ngực phập phồng một lúc sau mới lên tiếng: “Có người nhàn rỗi không có việc gì làm, lại đến nhà người khác quấy rầy. Có việc gì thì về nhà mà làm, đừng lúc nào cũng đến đây!”
Nói xong, bà tức giận ném chiếc gối xuống đất, muốn ngồi trên ghế sofa, nhưng trên đó chất đầy gối và chăn bông của Tống Lăng Ức. Thấy vậy, bà trừng mắt nhìn cậu rồi quay về phòng một cách giận dữ.
Tống Lăng Ức nhún vai, kẻ gây rối vừa đi khỏi, cậu liền nở nụ cười tươi, ôm tóc như tổ chim, nói với Tề An Cư: “An Cư, chào buổi sáng! Hôm nay trời đẹp quá ha!”