Họ ra đi với hai chiếc rương hành lý lớn. Ngoài quần áo tắm rửa và một ít nhu yếu phẩm, phần lớn không gian bị chiếm bởi chăn nệm mà Tề An Cư mang theo. Dù có ra khỏi nhà, thói quen sạch sẽ của anh vẫn không hề giảm bớt. Khi đến đảo XX, họ còn mua thêm đặc sản địa phương, đến lúc về thì hành lý đã đầy túi lớn túi nhỏ, đến mức cả bốn tay cũng không thể mang hết.
Tống Lăng Ức thấy vậy liền vội vàng chạy đến giúp đỡ. Trong lòng Dương Quỳnh có chút mâu thuẫn. Nhưng đời có câu “duỗi tay không đánh mặt người tươi cười,” hơn nữa tâm trạng của bà lúc này cũng không tồi, nên bà không nói gì, chỉ hơi lạnh lùng, không mấy thân thiện.
Tề An Cư từ đầu đến cuối đều lãnh đạm.
Tống Lăng Ức cùng Tiểu Đường đến đón. Tống Lăng Ức đi vào sảnh sân bay, còn Tiểu Đường thì chờ ở bãi đỗ xe. Khi họ ra ngoài, Tiểu Đường nhanh chóng xuống xe chào hỏi rồi xắn tay áo, mang hành lý lên xe.
Tống Lăng Ức ân cần mở cửa xe cho Dương Quỳnh, không biết đang nghĩ gì chỉ có gương mặt hết mực chân thành
Dương Quỳnh nhìn cậu một cái rồi không có nhúc nhích.
Tề An Cư chờ Tiểu Đường xếp hành lý xong, nhìn mẹ mình vẫn đứng yên tại chỗ, đề nghị: “Mẹ, nếu mẹ không muốn ngồi xe của cậu ấy, chúng ta gọi taxi về nhé?”
Dương Quỳnh nghĩ đến không gian chật hẹp trong taxi, cộng với việc mang theo nhiều hành lý, bà mím môi nói: “Hành lý đã dọn lên xe rồi, chẳng lẽ lại phiền Tiểu Đường dọn lại?” Nói xong, bà cúi người chui vào trong xe.
Tề An Cư mỉm cười một cái rất nhẹ hầu như không thể nhìn thấy, rồi cũng ngồi vào ghế sau.
Trong xe có bốn người, Tống Lăng Ức đầy tâm tư, Dương Quỳnh không muốn giao lưu, Tề An Cư vốn dĩ ít lời, Tiểu Đường thấy vậy, nghĩ rằng mình phải phá vỡ bầu không khí im lặng này. Cậu cảm thấy công việc trợ lý của mình ngày càng mở rộng phạm vi, không chỉ đưa đón mẹ chồng của sếp mà còn phải tìm cách giải quyết mâu thuẫn gia đình.
Anh liên tục khơi mào mấy chủ đề, chủ yếu xoay quanh chuyến du lịch lần này và những điều Dương Quỳnh thường quan tâm. Ban đầu, Dương Quỳnh còn ngần ngại không muốn nói nhiều, nhưng sau đó dần dần bị khơi dậy hứng thú, bắt đầu trò chuyện. Tống Lăng Ức cũng thường xuyên nói thêm vài câu, chỉ có Tề An Cư vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không để ý đến nội dung câu chuyện của họ.
Trên đường đi, bầu không khí dần trở nên vui vẻ hơn, và chẳng mấy chốc họ đã đến nơi.
“Dì, sau chuyến đi chắc các dì mệt mỏi rồi, lại không ăn được gì trên máy bay, chắc đói bụng lắm phải không?” Tiểu Đường nói. “Anh Lăng Ức đã bảo cháu chuẩn bị sẵn đồ ăn, về đến nhà là có thể ăn ngay.”
Dương Quỳnh liếc mắt nhìn Tống Lăng Ức. Chỉ thấy trong lúc bà không chú ý, cậu lại mon men đến gần Tề An Cư.
Ngay từ đầu, Tề An Cư đã lạnh nhạt với Tống Lăng Ức. Hai người ước chừng đã một tháng không gặp mặt, lúc này Tống Lăng Ức một mặt si ngốc nhìn chằm chằm Tề An Cư, đến nỗi không để ý đến đường đi, nếu phía trước có cây cột điện, chắc cậu sẽ đâm vào.
Bị người dùng ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm, dù Tề An Cư có tâm lý mạnh mẽ cũng có chút chịu không nổi, không khỏi liếc mắt cảnh cáo Tống Lăng Ức, ý bảo cậu ta tiết chế một chút.
Ánh mắt đó khiến tim Tống Lăng Ức đập lỡ một nhịp, miệng khô lưỡi khô, lòng bàn tay cũng ra một tầng mồ hôi mỏng. Không muốn để Tề An Cư phát hiện sự bất thường của mình, Tống Lăng Ức hoảng loạn quay đầu đi.
Tề An Cư thấy cậu không nhìn chằm chằm mình nữa thì hài lòng.
Tiểu Đường đã chuẩn bị sẵn năm món ăn và một món canh trong tình trạng được giữ nhiệt, sẵn sàng ăn bất cứ lúc nào. Tống Lăng Ức biết Dương Quỳnh chắc chắn không muốn đến nhà mình, liền cùng Tiểu Đường mang đồ ăn vào nhà Tề An Cư.
Dương Quỳnh vốn có chút do dự, nhưng gần đây bà có ấn tượng tốt với Tiểu Đường, lại nghe cậu ta nói sáng sớm đã lóc cóc mua đồ ăn nấu cơm, nên không nỡ từ chối. Vậy nên dĩ nhiên sau đó là khung cảnh bốn người quây quần bên bàn ăn.
Qua nhiều ngày mới được bước vào nhà Tề An Cư, Tống Lăng Ức không khỏi hớn hở. Cầu vừa nhấc đũa liền gắp đồ ăn Tề An Cư thích bỏ vào bát anh rồi cười ngây ngô
Dương Quỳnh ngồi đối diện, thấy cảnh này liền cảm thấy chướng mắt, khóe miệng lập tức sụ xuống.
Tiểu Đường thấy vậy, nhanh chóng gắp một miếng cá cho Dương Quỳnh: “Dì à, dì ăn cái này, đây là phần tinh hoa nhất của con cá, chính là đôi mắt cá. Dì nếm thử tay nghề của cháu, cho cháu ý kiến.”
Dương Quỳnh nể tình ăn một miếng, không tự chủ mà so sánh Tiểu Đường với Tống Lăng Ức. Thật sự nếu phải tìm con dâu, cũng nên giống Tiểu Đường, hiền lành dịu ngoan, chứ không phải như người cả ngày khiến bà bực mình.
Nghĩ đến đây, Dương Quỳnh bất giác ném ý nghĩ đáng sợ ra khỏi đầu, đột ngột buông chén đũa, nghiêm túc nói: “An An, con cũng đã lớn, khi nào cho mẹ ôm cháu?”
Vừa dứt lời, không khí trên bàn cơm lập tức im lặng.
Tống Lăng Ức giật mình, lén nhìn biểu cảm của Tề An Cư.
Tề An Cư không tỏ vẻ gì, bình tĩnh đưa một miếng đồ ăn vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm. Anh là người duy nhất không bị ảnh hưởng và tiếp tục ăn.
Dương Quỳnh liếc thấy Tống Lăng Ức như lâm vào đại nạn, âm thầm so sánh, thấy con trai không trả lời, bà tiếp tục hỏi: “Con cho mẹ một câu chắc chắn, ít nhất là bao giờ thì con mới có bạn gái.””
Tề An Cư đầu cũng không ngẩng, chậm rãi nói: “Mẹ muốn con tìm bạn gái kiểu gì?”
“Mẹ rất dễ tính, chỉ cần là cô gái tốt, con thích là được.” Dương Quỳnh nói, “Đương nhiên, thông minh xinh đẹp là cần thiết, để đảm bảo di truyền cho đời sau.”
Nghĩ ngợi, bà nói thêm: “Tính cách phải hiểu chuyện hiếu thuận.” Đừng giống ai đó hỗn với bà.
“Còn phải biết làm việc nhà.” Đừng giống ai đó luộm thuộm..
“Còn yêu cầu gì nữa không?”
“Ừ…” Dương Quỳnh suy nghĩ nói, “Gia cảnh không thể quá kém, đừng có chú tâm vào sự nghiệp quá, còn có thời gian chăm con cái. Gia đình đơn giản, không lộn xộn.”
Tề An Cư im lặng nghe xong, hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Tạm thời thế thôi.”
“Nhưng mẹ, những cô gái như mẹ nói, con không quen ai cả, mẹ sẽ thất vọng đấy.” Tề An Cư nói.
“Bây giờ có nhiều trang web hẹn hò mà? Sao con không thử xem? Trong đó có nhiều cô gái tốt.”
Tiểu Đường suýt nữa phun canh, lén nhìn sắc mặt của Tống Lăng ức, quả nhiên đen như đáy nồi.
Tề An Cư rõ ràng không muốn đáp lời mẹ, dứt khoát im lặng.
“Trang web hẹn hò thì sao? Mẹ thấy cũng tốt mà, con gái hàng xóm lầu dưới cũng đăng ký, đã hẹn hò được hai lần rồi.” Dương Quỳnh nói, có chút tiếc nuối, “Cô gái đó không đẹp lắm, mà hình như đã qua dao kéo.! Nếu không mẹ đã giới thiệu cho con rồi.”
Tống Lăng Ức không thể nhịn nữa, lớn tiếng: “Dì…”
“Mẹ thấy người này thế nào?” Tề An Cư bất ngờ chỉ vào Tống Lăng Ức, nói với Dương Quỳnh.