Tống Lăng Ức bay suốt một đêm dài, trở về thành phố S, cả một đêm không ngơi nghỉ, nhưng tuyệt đối không mệt mỏi. Buổi sáng điên cuồng tập gym, như thể hết chỗ tiêu hao năng lượng, lại xem tiếp kịch bản, nhưng mà đọc đến đâu quên đến đấy. Ngáo ngơ như thế đến tận buổi chiều, cậu liền đến phòng giữ quần áo, lựa chọn cho mình trang phục đẹp nhất.
Chu Nhân đi tìm Tống Lăng Ức để bàn vài chuyện, cả phòng không thấy một bóng người, cuối cùng vào phòng để quần áo mới tìm được cậu, hắn ngẩn ngơ, hỏi: “Cậu muốn làm gì đây?”
Tống lăng Ức nhìn chằm chằm vào ngăn kéo, hao tổn tâm trí lựa chọn cẩn thận, hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của Chu Nhân, nửa ngày sau, quyết định dùng hai cái măng sét màu đen trang nhã, cài vào cổ tay áo.
Chu Nhân ôm cánh tay, thờ ơ nửa ngày, lạnh nhạt nói: “Cậu hôm nay đi dự sự kiện thảm đỏ ở đâu à? Sao tôi không biết?”
“Đêm nay tôi có hẹn!”
“Là cô gái đẹp nào thế?”
Tống Lăng Ức khinh thường, liếc nhìn: “Trong đầu anh ngoài gái đẹp ra, còn gì khác không?”
“Còn có tiền cùng siêu xe.” Chu Nhân nói, “Cậu biết rõ cậu lúc này giống cái gì không? Không đợi đối phương trả lời, hắn liền đưa ra đáp án: “Thiếu nữ tương tư.”
“Anh đến cả giới tính còn không phân biệt rõ ràng, có lẽ bệnh cũng không hề nhẹ, tôi cực kỳ hoài nghi, anh có thể làm người đại diện phát ngôn hiện tại không, hay là để Tiểu Đường đổi cho anh đi!” Tổng Lăng Ức phủi phủi nếp gấp góc áo, trào phúng nói.
“Dù cậu thay đổi thế nào, đối với tôi không quan trọng, thế nhưng tôi muốn biết, cậu đến cùng là hẹn hò cùng ai?”
“Một bạn học đã lâu không gặp.”
Chu Nhân nhất thời nhớ đến: “Là cái người ở tiệm cà phê lần trước?”
“Không sai.”
“Chỉ là là tình cờ gặp thôi sao? Cậu long trọng như vậy, tôi còn nghĩ cậu đi làm phù rể cho người ta.”
Ngữ điệu Chu Nhân bình tĩnh, chậm rãi nhưng Tống Lăng Ức nghe ra ý tứ giễu cợt, liền tự an ủi hắn đang ghen tị với sự đẹp trai của cậu. Nhưng mà nội dung lời nói của Chu Nhân thật sự đáng lưu tâm, cậu đánh giá bản thân một lần nữa trước gương, cảm giác đang hơi khoa trương, chần chờ nói: “Không thích hợp?”
“Quá mức trang trọng làm người đối diện cảm thấy xa cách, trừ khi người bạn học kia từ thời Trung Cổ xuyên đến.”
Tống Lăng ức nhíu mày, một lần nữa lục lọi tìm kiếm giữa đống quần áo, lôi ra một bộ tây trang đơn giản, không ngừng khoa tay múa chân, hỏi: “Thế nào?”
Chu Nhân ngán ngẩm, lười quản cậu, xoay người rời đi.
“Anh lái xe đưa tôi đi!” Giọng Tống Lăng Ức từ phía sau truyền đến lưng anh.
“Không rảnh!” Hắn phũ phàng đáp.
Tám giờ sáng, Tề An Cư chuyên chú nhìn màn hình máy tính, deadline đang đến gần, phải tăng tốc hơn mới được.
Mười hai giờ, anh nấu một bát mì sợi, thêm quả trứng lẫn rau xanh diệp, bữa trưa giải quyết nhanh chóng, lại tiếp tục chuyên tâm vẽ tranh.
Sắc tời dần tối, kim giờ chạm đến số năm, bản thảo cũng hoàn tất được quá nửa. Tề An Cư đứng lên, lắc lắc cổ tay phải hoạt động liên tục trong thời gian dài, làm vài động tác giãn cơ, rồi hướng đến phòng bếp.
Xương sườn đã được giã đông từ trước, bây giờ có thể sử dụng, bắc nồi đun sôi nước, sau đó cho sườn vào. Anh cho thêm nước, thêm rượu gia vị và gừng, rồi cho nhỏ lửa lại. Bên kia là cơm, cùng rau dưa đã rửa sạch, chuẩn bị cho lên chảo.
Tuy bận rộn như thế, nhưng Tề An Cư cảm giác giống như đã quên cái gì đó ←_←
Lại tiếp tục chuyên tâm, cho dầu vào chảo, đổ súp lơ, mùi thơm đồ ăn dần truyền ra, đột nhiên anh khựng lại, rốt cuộc nhớ ra mình đã quên cái gì.
Tắt bếp, Tề An Cư lấy di động kiểm tra, lập tức nhận được tin nhắn của Tống Lăng Ức.
Tống Lăng Ức: Anh đã đi chưa? Em đến rồi, đang chờ anh! [≧▽≦]/
Giờ tin nhắn được gửi đi 5 giờ 41 phút chiều.
Tề An Cư giật giật mắt, không còn gì để nói, nếu anh nhớ không nhầm, thời gian hẹn còn một giờ nữa. Anh vốn định lấy cớ từ chối, nhưng tầm này thì đâm lao phải theo lao, bất động vài giây, mới nhắn lại: “Chưa đến, cậu chờ tôi một lúc.”
Tin nhắn phát ra sau đó lập tức được hồi đáp.
Tống Lăng Ức: Đợi bao lâu cũng không vấn đề gì! Trên đường đi cẩn thận nha! o[∩_∩]o
Tề An Cư lặng lẽ chà xát mu bàn tay đang nổi da gà, nội tâm chỉ có thể dùng một chuỗi… để biểu đạt.
Anh nhìn súp lơ trong nồi, khẽ thời dài, đun cho sôi rồi cho lên khay, sau đó gọi cho bằng hữu Phàn Lân, nói nếu hắn còn chưa ăn cơm có thể đến nhà anh ăn, Phàn Lâm nhiệt liệt hưởng ứng.
Phàn Lâm sống cùng một chung cư với anh, ba phút sau liền đến, vừa gặp anh lập tức hỏi: “Cậu hóa ra cũng dám ra ngoài ăn cơm? Không sợ mất vệ sinh à?”
Hắn biết Tề An Cư vô cùng khiết phích, sẽ không vô duyên vô cớ ra ngoài ăn cơm, hay gọi ship đến, không ăn lẩu nước có các loại thực phẩm không rõ nguồn gốc, đồ ăn quá hai ngày sẽ lập tức vất đi. Nếu không biết tình hình tài chính của Tề An Cư, còn tưởng anh là thiếu gia nhà giàu, vô cùng chú trọng đến dinh dưỡng.
Tề An Cư lười không muốn giải thích, thản nhiên nói: “Bạn học cũ thật sự rất nhiệt tình, không thể chối từ.”
“Được, được, anh mau đi đi, yên tâm, tôi ăn xong sẽ dọn dẹp sạch sẽ!” Phàn Lâm luôn thèm nhỏ dãi thức ăn do Tề An Cư chế biến, mùi thơm xộc thẳng lên mũi, liền không khách khí ngồi xuống vung đũa ngấu nghiến.
Tề An Cư lặng nhìn người kia vùi mặt vào trong đĩa, không khỏi lắc đầu.
Lúc này đã sáu giờ hơn, trì hoãn lâu quá không tốt, Tề An Cư dọn dẹp một chút liền ra ngoài, vừa lúc một chiếc xe taxi đi qua khu chung cư nhà anh, liền vẫy tay, nhanh chóng nhảy lên xe.
“Tài xế, đến đường XXX, nhà hàng Nhã Nhàn.”
“Nhà hàng Nhã Nhàn?” Tài xế quay đầu, đánh giá anh một lượt, nét mặt kỳ quái, “Chỗ đó không lái xe vào được, cậu đi bộ một đoạn mới được.”
“Đi, lái được đến đâu thì lái.”
Xe chạy đến một cái hẻm nhỏ thì dừng lại, tài xế đối với anh nói: “Cậu cứ đi thẳng là đến nơi.”
Tề An Cư mơ hồ bước ra khỏi xe, liếc ngang liếc dọc, tự nhiên dấy lên nghi ngờ, nhà hàng năm sao kiểu gì mà tổ chức trong hẻm tối? Chỗ khỉ khô cò gáy này có thể ra sinh ý sao?
Tuy nhiên, ngõ dù nhỏ hẹp, lại không quá âm u, ước chừng năm mét lại có một cột đèn đường, nên có thể soi tỏ phía trước. Tề An Cư bán tin bán nghi đi một đoạn, đột nhiên thấy xung quanh trống trải, một tòa nhà cổ kính hiện ra trước mắt, bức tường xám đen, màu cửa đỏ sậm thẫm đẫm nét sang trọng, xưa cũ, hai con sư tư đã uy nghiêm ngồi hai bên, đèn lồng chiếu rọi, soi rõ biển hiện: “Nhà hàng Nhã Nhàn.”
Tề An Cư bỗng dừng bước chân, cẩn thận đánh giá một lúc, xác nhận không đến nhầm nơi mới bước lên cầu thang, nhìn quét một vòng không thấy chuông cửa hay thứ gì đó đại loại, chỉ thấy hai của vòng cửa vàng sáng lấp lánh.
Đang muốn vươn tay ra, cửa liền “két” lên một tiếng, rồi chậm rãi mở ra, bên trong một thiếu niên trẻ tuổi đầu đinh xuất hiện.