“Kết… gì cơ?” Tâm trí Đường Uông trở nên trống hoác, thật lòng khó mà tin nổi vào những gì mình nghe được.
“Kết hôn.” Châu Giang Hành điềm tĩnh bưng cafe lên uống, đến khi cụp mắt xuống mới dám bộc ra đôi chút căng thẳng.
Đường Uông xác định mình không nghe nhầm, cậu hút mạnh một ngụm nước trái cây nhằm bình ổn lại cảm xúc, sau đó đặt ly thủy tinh rỗng xuống, thẳng thừng đưa ra quyết định.
“Không.”
“Nếu anh đồng ý thì có thể nuôi con với tôi, tôi không muốn chỉ vì con mà hai chúng ta bị ép buộc đến bên nhau trong khi chẳng hiểu biết gì về nhau cả.”
“Vậy chúng ta quen thử được không?” Bàn tay Châu Giang Hành vẫn không rời bỏ cốc cafe.
“…” Đường Uông cũng hơi động lòng với đề nghị này, nhưng cậu vẫn còn ngần ngừ không dám.
Chẳng chờ cho Đường Uông đưa ra quyết định, chợt nghe đối phương cất chất giọng trầm ấm đến độ tê tai lên và nói.
“Vậy anh sẽ bắt đầu theo đuổi em ngay từ bây giờ.”
Cho đến khi về nhà, bên tai Đường Uông vẫn còn văng vẳng câu nói đó của Châu Giang Hành.
“Đường Đường, ba xin nghỉ giúp con mấy ngày rồi, chừng nào chúng ta đi làm thủ tục bảo lưu đây.” Từ khi về đến nhà, Dụ Doãn chỉ lo bận bịu chuyện của Đường Uông nên chưa kịp thu dọn hành lý, và cũng vì vội mà đống đặc sản đều bị nhét bừa chung với nhau, lúc này chú mới lấy riêng từng món ra để phân loại, “Mấy cái này giữ lại cho bạn cùng phòng của con nhé?”
Đường Uông vẫn đang mải mê nghĩ về Châu Giang Hành, nghe ba nhỏ nói vậy liền đáp “Dạ” như được lập trình sẵn, phải một lúc lâu sau, cậu mới tiêu hóa được lời chú nói.
“Từ từ rồi làm thủ tục bảo lưu cũng được ạ, con muốn học xong kỳ này rồi hẵng bảo lưu.” Cũng sắp kết thúc học kỳ rồi, Đường Uông thương lượng với ba nhỏ một hồi, cuối cùng quyết định xin nghỉ trước, khi nào thi xong rồi mới làm thủ tục sau.
Mấy ngày này cậu không đến trường, nhóm Đọc thực đơn trong ký túc xá cứ nhớ nhung mãi không thôi.
[Máy xúc nhà ai mạnh nhất]
[Hạ Miểu Miểu: Hôm nay Đường Đường đến trường chưa?]
[Chung Thân: Chưa.]
[Tiêu Kỳ Vọng: Ngày mai Đường Đường có đến trường không?]
[Đường Uông: Không nhé.]
[Hạ Miểu Miểu: Đường Đường à, rốt cuộc cậu bị bệnh gì thế, giấu giếm cảm đám bọn mình (Meme bé mèo ôm tim).]
[Đường Uông: Không có gì to tát đâu, mình chỉ làm tiểu phẫu thôi, nhưng vẫn cần phải điều dưỡng sức khỏe.]
[Chung Thân: Ứ nghe ứ nghe, bọn này phải đi thăm cậu thì mới yên tâm!]
[Đường Uông: oj8k.]
Đường Uông gửi địa chỉ cho họ rồi báo cho hai cha một tiếng, sau đó nằm ườn lên sofa chờ bạn cùng phòng tan học ghé thăm.
Ba nhỏ mua về vài quyển sách dành cho phụ nữ mang thai, dạo này lúc nào cậu cũng đọc mấy quyển đó, thầm nghĩ chốc nữa bạn mình sẽ tới, Đường Uông bèn lặng lẽ giấu chúng vào tủ trong của ghế sofa.
Hơn nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên, Đường Uông nhẩm tính thời gian thì giờ này đám Hạ Miểu Miểu hẳn còn đang trên lớp, cậu ngờ ngợ đi ra mở cửa, người đang đứng trước cửa nhà ăn mặc thoải mái, trong tay còn xách theo một trái dưa hấu, đối phương không ai khác ngoài Từ Văn.
“Anh Từ?” Đường Uông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn, nhưng sau đó vẫn lịch sự mời đối phương vào nhà.
“Nghe bạn cùng phòng em nói em đang bệnh nên anh đến thăm.” Từ Văn quan sát cậu bằng ánh nhìn chứa đầy sự quan tâm, nhưng hắn lại thấy sắc mặt Đường Uông hồng hào chẳng giống như đang bệnh chút nào.
Không cần hỏi Đường Uông cũng hiểu ý của đám bạn mình, đoán chừng bọn Hạ Miểu Miểu thấy Từ Văn có ý đồ với cậu nên mới cố tình ghép cặp cả hai.
Sau kì nghỉ, Dụ Doãn và Đường Bình Chiêm bắt đầu vào guồng công việc nên lúc này trong nhà chỉ có mỗi cậu và Từ Văn, Đường Uông rót cho hắn ly nước mật ong vừa mới nấu, hai người im lặng ngồi trên sofa, bầu không khí dần trở nên gượng gạo.
“Đường Uông… Anh…” Từ Văn đương tính nói gì đó thì lại bị tiếng chuông cửa ngắt ngang, Đường Uông thở phào một hơi, đồng thời thầm lầu bầu tự hỏi, không biết ai lại đến nữa đây.
“Để em mở cửa trước đã.” Đường Uông đứng dậy đi mở cửa, sau đó tức khắc đứng sững tại chỗ.
“Đường Đường.” Châu Giang Hành đi xe lăn, nét mặt vẫn lạnh lùng anh tuấn gây choáng ngợp chẳng thay đổi, phía sau anh còn có hai người mặc đồ đen thân hình lực lưỡng đi theo.
“Sao… sao anh lại tới đây?” Ánh nhìn Đường Uông lưu luyến trên mặt người nọ chừng vài giây, sau đó mới sực nhớ ra mình định nói gì.
“Trên báo cáo kết quả khám sức khỏe của em có ghi địa chỉ, hôm nay anh đi mua chút đồ, tiện đường thì ghé đưa cho em.” Hai vệ sĩ phía sau vô cùng phối hợp nhấc thùng giấy trong tay lên cho cậu xem.
“Đường Uông?” Từ Văn vừa gọi vừa bước tới, hắn đứng sau lưng Đường Uông, thò nửa người ra quan sát.
Trông thấy nét cười đột nhiên biết mất trên mặt Châu Giang Hành, chả hiểu sao Đường Uông chột dạ không thôi, cảm giác bị cha đứa bé bắt quả tang tại trận sao cứ thân thuộc thế nào ấy nhỉ.
“Vào trong ngồi một lát nhé?” Đường Uông cất tiếng mời mọc theo bản năng.
Người đàn ông vạm vỡ đẩy Châu Giang Hành vào bên trong, đặt đồ đạc xuống rồi thức thời rời đi, sau khi tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Bầu không khí hiện tại còn ngượng ngập hơn cả lúc cậu và Từ Văn ở riêng vừa rồi.
Châu Giang Hành với Từ Văn đã từng gặp nhau, hai người lặng lẽ bao vây Đường Uông ở chính giữa.
“Trong nhà có máy ép hoa quả không?”
“Có, ở trong bếp.” Đường Uông gật đầu, mọi sự chú ý đều đặt hết lên người anh.
“Tôi đi ép bưởi chùm, cái này tốt cho sức khỏe, em nên uống nhiều một chút.” Châu Giang Hành vô cùng tự nhiên kéo tay Đường Uông, “Ngồi xuống nghỉ đi, đừng đứng mãi như thế.”
Từ Văn đứng dạt sang bên, hắn nhìn ra được Châu Giang Hành chắc chắn biết Đường Uông mắc phải bệnh gì, đời nào hắn lại cam lòng với bầu không khí thân thiết giữa hai người, thế là cố tình xáp tới phá hủy nó.
“Thời tiết này uống nước ép dưa hấu mát hơn nhiều, Đường Uông, em thấy sao?”
“Dưa hấu có tính hàn, Đường Đường không nên ăn nhiều.” Châu Giang Hành lên tiếng can ngăn, tay thì thoăn thoắt gọt gọn vỏ bưởi.
“Em xin lỗi anh Từ, em không được ăn dưa hấu, hay em ép cho anh một ly nhé?”
Dứt lời thì tính đứng lên đi lấy dưa, Châu Giang Hành liền bắt lấy cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh của cậu: “Để anh làm cho.”
“Chúng ta đừng đứng trong bếp cản trở anh ấy nữa, ra ngoài kia chờ thôi.” Mắt thấy không còn cách nào xen vào giữa hai người bọn họ nữa, Từ Văn lại nghĩ sang cách tách cả hai ra.
Lần này Châu Giang Hành không nói gì, Đường Uông thấy anh chăm chú làm việc, thế là lui ra ngoài đi ngồi sofa.
“Em với sếp Châu thân với nhau lắm à?” Khóe mắt Từ Văn nhìn về phía cái người đang xem nơi này như nhà của mình mà lòng ghen ghét không thôi.
“Bọn em cũng khá thân.” Dù gì người ta cũng là cha đứa bé trong bụng cậu cơ mà.
“Đường Uông, em có thể nói cho anh biết em bị bệnh gì không? Cô của anh là bác sĩ, nếu có chuyện gì thì anh có thể giúp em.”
“Đường Đường, máy ép này chỉ cần nhấn nút bắt đầu là được rồi phải không?” Giọng Châu Giang Hành bất chợt vang ra từ trong bếp.
“Không, đầu tiên phải…” Đường Uông tức khắc bị Châu Giang Hành di dời lực chú ý.
“Thêm nhiều nước tí nhé?”
“Không cần, tôi thích uống chua.”
Hai người cứ hỏi qua đáp lại như thế, Từ Văn hoàn toàn không có cơ hội nói chen vào.
Dưới sự chỉ đạo từ xa của Đường Uông, chẳng mấy chốc Châu Giang Hành đã ép xong nước bưởi và dưa hấu. Đường Uông ngửi thấy mùi thơm bèn chớp mắt, mấy ngày nay cậu ăn món dễ tiêu là chính, ngon thì ngon thật nhưng cứ ăn hoài thì lại nhớ đồ chua với mấy món cay.
Nước ép bưởi chùm tỏa ra hương thơm chua chua ngọt ngọt, Đường Uông vừa cầm được nước trên tay liền lật đật hớp một ngụm thật to.
“Anh cố ý chọn trái chua cho em uống đỡ thèm đấy.” Kể từ ngày đó, hôm nào Châu Giang Hành cũng tìm đến Đường Uông để trò chuyện, anh biết dạo này cậu đang thèm nên mới tìm thật nhiều đồ ăn vặt có thể thỏa cơn thèm mà lại tốt cho sức khỏe đến cho Đường Uông.
Châu Giang Hành tóm gọn mọi sự chú ý của cậu, khiến cho ánh mắt Đường Uông chỉ nhìn thấy mỗi mình anh.
Từ Văn đứng uống nước ép dưa hấu thì lại bị cô lập, hắn âm thầm thở dài, dưa này chẳng ngọt gì cả.
Chuông cửa lần nữa vang lên, Châu Giang Hành chủ động đi nhận việc như thể bản thân là chủ nhân thực thụ của căn nhà này, đắc chí mở cửa chào mừng bạn cùng phòng của Đường Uông đến chơi.
Đám Hạ Miểu Miểu tay xách nách mang ngơ ngác đứng trước cửa nhà, mắt trân trân nhìn anh chàng đẹp trai ngồi xe lăn trước mặt.
“Đường Đường đưa nhầm số nhà à?” Hạ Miểu Miểu ngờ ngợ kiểm tra lại địa chỉ trong điện thoại.
“Không có.” Đường Uông đi hai chân mà lại không bằng Châu Giang Hành ngồi xe lăn, cậu vừa sải bước chạy đến cửa thì chợt nghe Hạ Miểu Miểu hỏi thế.
“Đây là…”
“Người theo đuổi em ấy.” Châu Giang Hành ngắt ngang lời Đường Uông.
“Chào các em.” Từ Văn lên tiếng cùng lúc với anh.
Dù hai câu nói đồng thời được nói ra, nhưng ai nấy cũng đều nghe rõ mồn một, Hạ Miểu Miểu nhìn Từ Văn, rồi lại trông sang anh chàng đẹp trai trước mặt, cậu chàng không kìm được quay đầu thầm thì với Tiêu Kỳ Vọng một câu: Cảnh tượng đầy trái ngang.
Rõ ràng mọi người ở đây đều là lần đầu tới nhà Đường Uông, vậy mà Châu Giang Hành lại tự đắc, làm người khác có cảm giác anh cũng là chủ nhân của cái nhà này vậy.
Hạ Miểu Miểu cầm ly nước ép dưa hấu Châu Giang Hành vừa làm, lén lút hỏi Đường Uông ngồi cạnh mình: “Hai người quen nhau rồi à?”
“Đâu có đâu.”
“Cũng phải, nếu quen rồi thì sao anh ấy lại nói đang theo đuổi cậu được chứ.” Cậu chàng lầu bầu, uống thử một ngụm nước ép dưa hấu, “Ngọt thật.”
“Mình biết rồi!” Chợt Hạ Miểu Miểu kích động vỗ tay lên đùi Tiêu Kỳ Vọng một phát rõ to, “Anh ấy có phải là người kia không?”
Tiếp đó điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Đường Uông.
“Có phải là người lần trước mình nhìn thấy trong điện thoại cậu, cậu còn khen đẹp trai choáng ngợp siêu cấp vô địch không?”
Đường Uông cố hồi tưởng lại, quả thật là có chuyện này.
“Haiz, đúng là anh Từ Văn không đẹp trai bằng người ta thật, cậu tính chọn ai vậy?” Hạ Miểu Miểu âm thầm quan sát hai ứng viên, cảm thấy nan giải thay cho Đường Uông.
“Không chọn ai hết.” Ngoài miệng thì nói thế, nhưng tầm mắt Đường Uông lại nhìn về phía Châu Giang Hành.
“Phương diện khác đều ổn cả, chủ yếu phải xem hàng họ của anh ấy như thế nào thôi.” Vừa nghe Hạ Miểu Miểu nói thế, Đường Uông tức khắc bị sặc nước.
“Nếu không ổn thì làm FWB trước cũng được, dù gì cậu cũng hời được gương mặt đó mà, chỉ là mình phải chịu mệt chút thôi.”
Châu Giang Hành còn ngồi cách đó không xa, vậy mà Hạ Miểu Miểu lại kề tai mình nói những lời lẽ như thế, Đường Uông chỉ muốn bịt kín lỗ tai lại ngay lập tức.
“Miểu Miểu, cậu ăn mực khô đi, đừng nói gì nữa hết.” Tiêu Kỳ Vọng ngồi gần đó nghe không sót một câu, cậu ta chịu hết nổi bèn đưa tay nhéo cổ Hạ Miểu Miểu.
Có bạn cùng phòng Đường Uông ở đây, Châu Giang Hành cũng không nhiều lời, Từ Văn lại được nước thỉnh thoảng sán đến chuyện trò đôi câu.
Nhưng dù có như thế, đôi mắt của người tưởng chừng chẳng có cảm giác tồn tại như Châu Giang Hành lại dán chặt lên người Đường Uông.
Lúc nào cậu thấy khát thì nước sẽ được dâng đến trước mặt, muốn ăn hạt sấy cũng được đưa thẳng tới tay, vô hình trung, trông hai người như đang thể hiện tình cảm vậy.
“Anh về trước nhé các em, bên Hội sinh viên còn có việc.” Kế hoạch tỏ tình của Từ Văn cứ thế bị Châu Giang Hành phá hủy toàn bộ, hắn thầm thở dài, sau đó được Đường Uông và Châu Giang Hành tiễn tới tận cửa.
“Không cần cảm ơn.”
Động tác xoay người của Đường Uông chợt khựng lại, cậu ngờ vực trông mắt nhìn anh.
“Giúp em giải quyết phiền phức.”
Đường Uông hiểu Châu Giang Hành đang nói tới Từ Văn, cậu không kìm được bất mãn trợn mắt.
“Về mặt lý thuyết thì anh ta là tình địch của anh đấy.”
“Vậy nên anh mới cật lực giải quyết vấn đề đó đây.” Lúc nói chuyện, tay Châu Giang Hành còn táy máy móc lấy ngón tay Đường Uông.
Chẳng chờ cho cậu nhận ra điều đó, Châu Giang Hành đã nhanh chóng buông tay, anh đưa mắt nhìn ba người ngồi trên sofa đang giả vờ không nhìn thấy gì: “Anh cũng có chuyện phải đi rồi, lần sau gặp nhé.”
“Đường Đường, anh đi đây, ra tiễn anh được không?”
“Anh không ở lại ăn cơm à?” Đường Uông cứ tưởng người này sẽ ở đây mãi đến khi nào kết thúc mới thôi.
“Lần này chưa chuẩn bị chu toàn, lần sau nhé.”
Vệ sĩ áo đen nhận được hiệu lệnh thì đến đón Châu Giang Hành rời đi, đến khi Đường Uông đóng cửa lại rồi thì mới nhận ra ý của người nào đó là sẽ còn có lần sau.
Lần ra ngoài này Châu Giang Hành vẫn đi chiếc Volkswagen đen và đỗ trước cổng chung cư, từ đằng xa, Dụ Doãn và Đường Bình Chiêm đang xách đồ đi về phía này chợt hiếu kỳ ngó mắt sang nhìn.
“Em quen người đó à?” Đường Bình Chiêm men theo tầm mắt Dụ Doãn thấy được chiếc xe Volkswagen màu đen nọ.
“Chắc là không đâu.” Dụ Doãn chất chồng góc nghiêng của người đàn ông mình vừa bắt gặp với bóng hình đọng trong ký ức lại với nhau, nhưng…
“Nếu là cậu ấy thật thì không đời nào lại đi chiếc Volkswagen đó ra ngoài đâu.”