Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss

Chương 49: Thích anh.



Dịch: Mẫn Mẫn.

Trong phòng, Châu Thương cẩn thận bảo vệ ly nước ép trong tay, lòng e sợ Châu Tích táy máy chân tay với mình lúc đang khua môi múa mép. Trông dáng vẻ Châu Thương thế này, Châu Tích liền cười giễu cợt.

“Mở mồm ngậm miệng là anh dâu, mày gọi thuận miệng quá nhỉ? Một ly nước ép thôi mà, mày hành xử như thế thằng kia có thấy được đâu?”

“Liên quan đeo’ mẹ gì tới chị, Châu Tích, chị có ngon thì nói câu đó trước mặt anh Hành ấy, tôi không rảnh quan tâm tới chị đâu.” Châu Thương chẳng buồn đếm xỉa đến thứ đàn bà hai mặt như Châu Tích, loại phụ nữ này hiển nhiên cùng một giuộc với cha ruột cô ta, lòng dạ đều sâu không thấy đáy.

“Tình cảm Châu Giang Hành dành cho người kia sâu đậm như thế, hắn đột nhiên kết hôn với kẻ khác, mày không thấy lạ à?” Châu Tích nào chịu buông tha, cố tình cản đường Châu Thương, mắt lăm lăm nhìn mặt cậu nhóc hòng lục soát tin tức hữu dụng nào đó.

“Châu Tích, chị vẫn nên lo cho anh trai mình đi, chuyện của anh Hành bớt chõ mũi vào.” Nếu người gây sự là Châu Mẫn thì cậu đã tẩn cho đối phương một trận từ đời nào rồi. Cậu lo thư phòng chỉ có mỗi Đường Uông, lỡ như Châu Tích bày quỷ kế gì thì toang, thế là cậu nhóc kéo mạnh cô ả ra chỗ khác rồi bỏ chạy lấy người.

Lúc Châu Thương về lại thư phòng, Đường Uông vẫn giữ trạng thái và nét mặt giống y đúc với lúc cậu nhóc ra ngoài.

“Anh dâu uống nước ép ạ.” Châu Thương gãi đầu, nghĩ ngợi cho bằng được câu an ủi, “Nếu anh dâu có thích ai, em lấy chữ ký người đó giúp anh nhé?”

Sẵn tiện xem thử danh sách nam thần của anh dâu để lần sau không bị hớ như hôm nay nữa.

Đường Uông chỉ lắc đầu mà không nói lời nào.

Sao cậu nhóc có cảm giác tự dưng anh dâu mất hết tinh thần vậy nhỉ? Châu Thương chưa từng đu idol nên cho rằng Đường Uông shock quá nên vẫn chưa bình tĩnh nổi.

“Hay anh em mình chơi game nhé?” Châu Thương từng nghe Châu Giang Hành nói Đường Uông thường chơi game nên lại đưa ra đề nghị.

Sau khi đi xã giao với khách khứa dưới lầu xong, Châu Giang Hành vội vã trở lại thư phòng, vừa bước vào liền thấy hai con người đang đối mặt chơi game với nhau.

“Anh Hành chờ bọn em chút, bọn em sắp thắng rồi.”

Châu Giang Hành cất bước đi đến bên cạnh Đường Uông, anh ngó mắt nhìn màn hình điện thoại của họ, năm vị anh hùng giờ đây chỉ còn mỗi Châu Thương sống sót, người ta đã đánh tới nơi rồi, vậy mà bảo sắp thắng à?

Quả nhiên, chưa đầy 2 phút sau, trò chơi hạ màn với bàn thua không thể nào thảm hại hơn.

“Em phắn trước đây, chừa lại thế giới hai người cho mấy anh đó.” Châu Thương cất điện thoại đi, trước khi đi lại không dằn được lòng, len lén thì thầm vào tai anh: “Anh à, sao anh nói với em anh dâu chơi game giỏi lắm mà. Nói thật nhé, em chưa thấy ai “gà” như anh dâu luôn, filter trong mắt anh hình như hơi dày rồi đó.”

Châu Giang Hành không thèm đoái hoài cậu nhóc, anh đuổi Châu Thương ra ngoài rồi về lại vị trí bên cạnh Đường Uông. Thấy Đường Đường cúi đầu, Châu Giang Hành rất muốn xoa đầu cậu, nghĩ là làm, anh lập tức vươn tay ra.

Bàn tay vừa sờ đến mái đầu mềm mại của cậu, Đường Uông đột ngột nghiêng đầu tránh đi.

“Đường Đường có muốn đi xem cá không?” Châu Giang Hành cảm nhận được tâm trạng Đường Đường đang không ổn, lúc này anh lại muốn kéo Châu Thương về gặng hỏi cho ra lẽ.

“Tôi không muốn đi.” Đường Uông cụp mắt nhìn điện thoại, giọng anh quanh quẩn bên tai mà cậu không nghe lọt nổi một chữ, trong đầu cậu giờ đây chỉ biết lặp lại tuần hoàn cuộc trò chuyện của Châu Tích và Châu Thương khi nãy.

Chỉ dựa vào mấy câu nói đó cũng không thể chứng minh điều gì, lỡ như Châu Tích cố tình thì sao? Đường Uông tự nhủ với lòng không được dễ dàng bị dắt mũi, nhưng hồi tưởng lại cách mình và Châu Giang Hành tiếp xúc sau khi quen nhau, tình cảm của anh dành cho cậu hình như… có hơi kì lạ.

Bất kể là thật hay giả, Đường Uông vẫn muốn tìm hiểu một chuyện.

“Tôi muốn đi xem phòng của anh.”

“Được.” Châu Giang Hành đồng ý ngay tắp lự, trông không giống đang giấu giếm bí mật nào đó mà không thể để cậu biết cả.

Tâm trạng Đường Uông bấy giờ mới thả lỏng hơn, cậu cho rằng bản thân không đủ tin tưởng Châu Giang Hành, nhưng vừa định mở miệng nói thêm gì đó, Châu Giang Hành lại nói tiếp:

“Xem cá xong lại đưa em đi xem phòng anh nhé?”

“… Được thôi.”

Thường thì nếu là chuyện Đường Uông không muốn thì Châu Giang Hành sẽ không cưỡng ép, chả phải cậu đã bảo không muốn đi rồi ư, tại sao Châu Giang Hành cứ nhất quyết muốn dẫn cậu đi chứ?

Đường Uông không muốn mình nghĩ ngợi lung tung, nhưng rồi lại không khống chế được bản thân.

Cậu mặc cho Châu Giang Hành dắt tay cậu đi, bàn tay lạnh lẽo ấy dù được tay anh sưởi ấm mà vẫn không thể ấm áp lên nổi.

Trời nhá nhem tối, hồ cá bắt đầu lên đèn, hai bên phía cầu đá được treo đèn cổ hình hoa sen, khi đến gần còn thấy được một cái đình nghỉ mát cách đó không xa.

Đổi lại lúc bình thường, Đường Uông sẽ rất bất ngờ và hiếu kỳ đi dạo khắp nơi, nhưng lúc này cậu hoàn toàn không có hứng, tất thảy sắc màu vào trong mắt đều hòa cùng một thể với bóng tối xung quanh.

Cậu liếc mắt nhìn anh, Châu Giang Hành đang cặm cụi nhắn tin, kể từ khi ra khỏi phòng, anh vẫn luôn nói chuyện với người nào đó.

Châu Giang Hành để ý Đường Uông đang quan sát mình, anh cũng không che che đậy đậy, nếu cậu muốn xem thì cũng chỉ nhìn được tin nhắn giữa anh và Châu Thương thôi.

[Châu Giang Hành: Lúc anh không ở đấy, em với Đường Đường có xảy ra chuyện gì không?]

[Châu Thương: Em chỉ… kể xấu vài câu với anh dâu…]

[Châu Thương: Có nhắc đến cậu idol trong show sống còn mà anh dâu thích, cậu idol đó tằng tịu với Châu Thiệu Quân…]

[Châu Thương: Em sai rồi! Anh hãy gửi list nam thần của anh dâu cho em đi, lần sau em không dám nói bậy nói bạ nữa đâu!]

[Châu Giang Hành: …]

Châu Thương muốn biết nguyên do, há nào Châu Giang Hành lại không muốn. Đường Đường có thể đổi màn hình khóa, màn hình chính và nền cuộc trò chuyện thành ảnh minh tinh ba lần một tuần, thoạt đầu anh còn ghen lên ghen xuống, bây giờ lại nhìn mãi thành quen. Hiện tại anh còn phải đổi mới phần thưởng chữ ký cho Đường Đường chơi xếp hình mỗi tuần một lần, dù ít chơi điện thoại lại thì cũng không thể ngăn nổi sự nghiệp ngắm trai của Đường Đường.

Sau khi trao đổi với Châu Thương, bản thân Châu Giang Hành cũng cho rằng Đường Uông mất tinh thần là vì cậu idol nọ.

Anh không thường xuyên quay về nhà, cách một đoạn thời gian hồ nước lại xuất hiện một vài biến đổi vụn vặt, vì vậy Châu Giang Hành chỉ chọn vài con cá mình biết rồi kể chuyện cho Đường Uông nghe.

“Con cá màu vàng kia Châu Thương bảo trông khá ngon, có lần nó tính trộm về thì bị cha phát hiện rồi đánh cho một trận.”

“Ừm…” Đường Uông đáp lại rất máy móc, căn bản chẳng nghe lọt tai, tầm nhìn cậu cũng không men theo nơi mà Châu Giang Hành chỉ.

Gió đêm một lúc một lớn, Châu Giang Hành đứng đầu ngọn gió che chắn cho Đường Uông, thấy cậu không hứng thú lắm, anh quyết định dẫn Đường Đường đi nơi khác.

“Đến rồi.”

Đường Uông nghi hoặc ngước lên.

“Chả phải em nói muốn đi xem phòng anh sao?”

Vừa nãy Đường Uông không nhìn đường, cậu chỉ nhớ hai người đã đi qua một hành lang dài đằng đẵng.

Cuối hành lang có một cửa sổ, nhìn xuyên qua có thể thấy được tàng cây xào xạc bên ngoài cánh cửa đó. Phòng của Châu Giang Hành nằm ngay kế bên, cũng chính là gian phòng cuối cùng ở hành lang.

Vị trí căn phòng này không hề đắc địa, Đường Uông đứng ở đây mà còn nghe được tiếng xe cộ qua lại từ bên ngoài vọng vào.

Cậu không còn hơi đâu để nghĩ lung tung, tay Đường Uông đã vô thức đặt lên tay nắm cửa tự khi nào. Dù biết khả năng cao sẽ chẳng phát hiện điều gì, nhưng cậu vẫn gạt tay nắm xuống rồi đẩy cửa vào trong.

Căn phòng hoàn toàn khác so với những gì Đường Uông tưởng tượng, thay vì gọi là phòng ở thì nó lại giống phòng khách sạn hơn. Trừ những vật dụng cần thiết trong đời sống hằng ngày ra, hoàn toàn không có bất cứ vết tích sinh hoạt nào trong căn phòng này. Bên trong chỉ có một chiếc giường đôi, đến gối, drap trải giường cũng đều là màu trắng.

Nơi nhuốm hơi thở của Châu Giang Hành thế mà lại là giá sách sát tường, có thể thấy được bên trên xếp đầy giáo trình đại học. Ngoài ra ở góc tường còn đặt một chiếc xe lăn, đừng bảo là dấu vết người khác, đến dấu tích liên quan đến Châu Giang Hành còn chẳng có bao nhiêu.

“Em đang tìm gì thế?” Trông Đường Uông không giống như tham quan mà lại nhìn quanh quất như đang tìm kiếm thứ gì hơn, Châu Giang Hành bèn cất tiếng hỏi.

Đường Uông vội lắc đầu, tìm bừa một cái cớ: “Tôi muốn xem ảnh hồi nhỏ của anh.”

“Anh không có thói quen chụp ảnh…” Châu Giang Hành chợt khựng lại, cũng không biết đang hồi tưởng điều gì, “Cũng không có ai chụp cho anh hết.”

“Phòng của anh thật… sơ sài.” Đường Uông có thể đoán ra được đại khái sự việc, chắc chắn là khi ấy không được tôn trọng nên anh mới bị phân tới căn phòng này.

“Cũng không thảm như em nghĩ đâu, sau này trưởng thành thì anh chuyển ra ngoài ở, rất ít khi về lại đây.” Nhìn dáng vẻ cau mày của Đường Uông, anh chỉ muốn xoa đầu cậu, may mà lần này không bị xoa hụt.

“Chúng ta về nhà đi, tôi không muốn ở đây nữa.” Đường Uông nắm lấy tay anh, cậu muốn về nhà nói rõ ràng rành mạch mọi chuyện.

Châu Giang Hành bỗng có cảm giác tâm trạng Đường Uông chùng xuống không liên quan đến cậu idol kia, trực giác nói cho anh biết Đường Đường đang mất hứng vì chuyện khác.

Trên đường về nhà, bầu không khí trong xe rất im lặng, không có Châu Thương ở đây, Đường Uông và Châu Giang Hành cũng chẳng nói với nhau câu nào. Đường Uông mặc cho anh nắm tay mình, mắt luôn dóng ra ngoài cửa sổ.

“Đường Đường, điện thoại em có âm báo.”

Thông báo vang lên mấy lần mà Đường Đường không có phản ứng, anh chỉ đành lên tiếng nhắc nhở.

Cả một buổi tối không dùng điện thoại, Đường Uông nhận được kha khá tin nhắn, thông báo khi nãy là tin nhắn do Liêu Nguyên Tân gửi đến.

[Liêu Nguyên Tân: Meme òa khóc.]

[Liêu Nguyên Tân: Meme đập bàn.]

[Đường Uông: ?]

Đường Uông lúc này mới sực nhớ chuyện cậu ta với bạn gái, cậu còn tưởng hai người đã “tình mình hai ngả”, bèn lật đật gửi nhãn dán mèo con xoa đầu tỏ vẻ an ủi sang cho đối phương.

[Liêu Nguyên Tân: Mình hiểu lầm bạn gái rồi!]

[Liêu Nguyên Tân: Cô ấy quả thật từng thích tên kia, lúc đầu để mắt đến mình cũng vì tên hai người giống nhau, nhưng cô ấy đã uncrush từ lâu rồi.]

[Liêu Nguyên Tân: Hôm ấy cổ lừa mình là vì tên đó tỏ tình với cổ! Bạn gái mình vốn muốn đi nói chuyện rõ ràng với hắn, ai ngờ đâu cô bạn cùng phòng kia cố tình bẻ cong sự thật vì khi đó vừa cãi nhau với bạn gái mình xong! Hôm đó mình cũng uống say, xung quanh lại ồn ào nên mình nghe câu được câu mất.]

[Liêu Nguyên Tân: Bọn mình nói rõ với nhau rồi! Hôm khác mình mời cậu đi ăn, cảm ơn cậu đã chứa chấp con ma men mình nhá!]

Thấy cậu chàng gửi tới loạt tin nhắn tràng giang đại hải, Đường Uông tức khắc nghệch ra, cậu nghiêm túc đọc kỹ từng con chữ, trong lòng có hơi xúc động bùi ngùi.

“Sao vậy em, cậu ấy chia tay với bạn gái rồi à?” Châu Giang Hành quét mắt ngó được tên gợi nhớ là Liêu Nguyên Tân, cũng nhìn thấy từng đoạn tin nhắn dài ngoằng được gửi đến, Châu Giang Hành cũng cho rằng đối phương đã chia tay nên tìm Đường Uông kể khổ.

“Không chia tay ạ, đã làm lành rồi.” Đường Uông ngơ ngác trả lời, “Cậu ấy nói chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Có chuyện gì nói ra là được mà.” Châu Giang Hành tiếp chuyện với lời lẽ vô cùng tự nhiên.

Lúc này Đường Uông lặng thinh, nhìn mớ nhãn dán Liêu Nguyên Tân gửi tràn trề niềm hân hoan vô kể, Đường Uông nhanh chóng nghĩ thông suốt.

Cậu tin Châu Giang Hành không phải loại người như thế, miệng lưỡi kẻ địch mấy lời có thể tin? Dù cho trước kia anh từng có người mình thích, vậy thì cũng chỉ là trước kia thôi, cậu không cho rằng Châu Giang Hành là hạng người không chịu trách nhiệm về mặt tình cảm.

“Anh… thích tôi chứ?” Đường Uông muốn có một đáp án, cậu ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Châu Giang Hành với vẻ nghiêm túc pha lẫn chờ mong, nhưng bàn tay đang siết chặt lấy điện thoại đã bán đứng sự căng thẳng tận sâu trong tâm.

“Thích chứ.” Vẫn luôn rất thích.

Tình yêu đong đầy trong đôi mắt ấy làm gì có cách nào che lấp nổi đây. Tất thảy đều được Đường Uông thu trọn vào trong mắt, cậu có cảm giác như có dòng điện chạm vào người mình, đó là ánh nhìn khiến cho lòng cậu an yên đến lạ.

Nếu Châu Giang Hành thích cậu, thế thì người anh thầm thương trộm nhớ trước kia chẳng phải đã trở thành “thì quá khứ” hay sao? Cậu không nên xoắn xuýt thêm nhiều thứ khác.

“Em thì sao, Đường Đường, em có thích anh không?” Châu Giang Hành ngừng cả thở, anh đang khao khát một đáp án mà mình chờ đợi bấy lâu, anh muốn nghe Đường Đường thốt lên câu nói ấy.

“Thích ạ.” Đường Uông tuân theo suy nghĩ thật nhất tận sâu đáy lòng để trả lời anh, sau này cậu chỉ tin mỗi Châu Giang Hành thôi, sẽ không để lời nói của người ngoài làm ảnh hưởng tới bản thân nữa.

Lúc xuống xe, mặt Đường Uông bị đèn chiếu lên trông rất đỏ, hai người đan chặt tay nhau, đôi môi ánh lên sắc đỏ tươi thắm.

Bước chân Châu Giang Hành rất loạn xạ, nom như đang nhẫn nhịn điều gì, Đường Uông phát hiện cũng chỉ biết đỏ tía tai, chốc nữa về đến nhà sẽ xảy ra chuyện gì đây. Cậu vô thức xoa bụng, một số chuyện không làm đến bước cuối cùng thì có lẽ vẫn ổn.

“Lạch cạch” – cửa nhà mở ra, trong bóng đêm, Đường Uông dựa thân lên cửa, tầm mắt dán chặt lên người Châu Giang Hành, cậu thở rất gấp gáp, ngỡ rằng một giây sau sẽ hòa chung hơi thở với ai kia.

Bỗng dưng, đèn đột ngột sáng lên làm Đường Uông lóa mắt, cậu nheo mắt lại một chốc để chờ thích nghi. Đường Uông ngỡ mình sẽ bị ôm chặt, ai ngờ đâu lại chứng kiến cảnh tượng Châu Giang Hành chạy xồng xộc vào phòng ngủ.

Sau một hồi lục tung hộc tủ, Châu Giang Hành cũng lôi ra được hai phần tài liệu.

“Đường Đường, anh xé nó được không?” Châu Giang Hành nhìn Đường Uông chằm chằm bằng đôi mắt sáng rực.

Tầm mắt cậu dịch sang hai phần tài liệu đó, bên trên viết chữ “Hợp đồng tiền hôn nhân”.

“Haiz, anh xé đi.”

__

Mẫn Mẫn: Vậy là sau chương này, sếp tổng nạnh nùng và em bé nhỏ xíu của ảnh đã chính thức quấn quýt nhau hơn =))) ảnh đợi ngày này không biết bao lâu luôn áaaaa, chúc mừng anh nhà nha~~

Cả nhà ơi, mọi người tích cực để lại bình luận cho mình đỡ cô đơn với ạaa 😭 Tui có cảm giác như mình tự dịch tự đọc ýyy, tủi thân lắm luôn hiuhiu, lúc nào đọc được comment của mọi người là tui có động lực làm kinh khủng =))) vậy nên cả nhà iu đừng hướng nội nữa nha~


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.