Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 177



Vốn dĩ chỉ muốn lén lút ra ngoài đi dạo một vòng thôi, không ngờ vừa mới ra tới cửa đã bị bắt tại trận luôn rồi.

Ba con con chột dạ nên trong khoảnh khắc nhìn thấy cha thậm chí còn nín cả thở, đồng loạt cúi đầu, mang bộ dạng “Con sai rồi.” Ngoan ngoãn đợi xử phạt.

Đứng trước áp chế tuyệt đối, bất cứ giải thích nào cũng đều yếu ớt.

Rắn lớn nhìn ba con con một cái, đưa cái túi trong tay qua, dặn dò “Dày là để trải xuống nằm, mỏng là để đắp.”

Ba con con dựa vào kích thước chiều cao của bản thân lần lượt nhận chăn đệm của mình. Tiếp tục cúi đầu trầm mặc nhận sai.

“Ngày mai các con phải tự mình bện chiếu cói, sau khi làm xong thì có thể vào trong bộ lạc chơi đùa tự do.”

Ý của câu này là tối nay lỗi của các con thì ta bỏ qua, chỉ cần ngày mai các con hoàn thành nhiệm vụ, thời gian còn lại có thể tùy ý chơi đùa.

Về phần buổi tối, bộ lạc núi Xà Thần cách rừng sâu không quá xa, trong rừng sâu có nhiều thú dữ, có hổ độc hành, cũng có cả sói theo bầy đàn.

Nếu gặp phải hổ còn dễ nói.

Nếu gặp phải sói đi thành bầy, bầy sói có sở trường là giương đông kích tây, chiến đấu công kích theo nhóm, mấy đứa nhóc không có kinh nghiệm chắc chắn sẽ bị thiệt thòi, có khi còn bị thương nữa.

Nuôi dưỡng thêm là được rồi.

Nuôi dưỡng thêm rồi có thể thả về với rừng sâu.

Rắn lớn mặc niệm trong lòng.

Sau khi cảnh cáo xong đám nhóc không biết trời cao đất dày này, rắn lớn quay người trở về.

Mấy nhóc con đưa mắt nhìn nhau, cũng ngoan ngoãn trở về phòng mình.

Sáng sớm hôm sau, Sơ Niệm vừa thức dậy thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài, còn có tiếng rắn lớn mang tính chất cảnh cáo, “Nhỏ giọng thôi, mẹ còn đang ngủ.”

Đợi khi cô mặc xong quần áo đi ra ngoài, ba con con bên cạnh người đều có đệm cói được chuẩn bị sẵn.

Thậm chí đã bắt đầu học theo rắn lớn cách dùng tay bện chiếu cói rồi.

Phương pháp dạy dỗ của rắn lớn với các con chính là, nếu muốn sống sót, thì cái gì cũng phải do bản thân mình tự làm.

Không cần biết là giường đi ngủ, hay bát ăn cơm của chính mình, toàn bộ đều phải do tự mình làm ra.

Nếu không phải rắn lớn đã có sẵn sự xã hội hóa một cách thành thục, hơn nữa còn từng trưởng thành trong bộ lạc, từng thấy con người nuôi dạy con cái như thế nào. Sợ là mấy con con sau khi nở trứng thì đã bị hắn dùng cái đuôi ném vào sâu trong rừng rậm để tự sinh tự diệt rồi.

Phương thức dạy dỗ không giống nhau thì sẽ sinh ra những đứa trẻ không giống nhau.

Nếu không phải có người nói mấy đứa trẻ hoạt bát đáng yêu có năng lực làm việc này là rắn, thì ai cũng không thể nhìn ra được những đứa trẻ nhìn nghiêm túc vô hại này lại chính là đằng xà trong truyền thuyết, hơn nữa một bữa cơm còn ăn cả một con bò.

Sơ Niệm làm xong cơm, gọi lớn ra phía ngoài cửa sổ“Ăn cơm thôi.”

Mấy con con rất tích cực trong lúc ăn cơm hôm nay thế mà lại có chút miễn cưỡng chia phần, cho dù là lúc ăn cơm cũng ngốn nga ngốn nghiến, cả người đều toát ra một loại hơi thở “Tôi yêu thích làm thủ công, làm thủ công khiến tôi vui vẻ.”

Nhìn mấy đứa con đang điên cuồng làm chiếu cói, Sơ Niệm bất lực cười hỏi: “Chàng lại nói gì với các con thế?”

Rắn lớn vừa thu dọn với Sơ Niệm vừa nói “Chỉ là đồng ý với các con sau khi làm xong thì có thể ra ngoài đi chơi thôi.”

“Chẳng trách.” Sơ Niệm cười nói, sau khi cất bát đũa vào thùng chứa, vẩy vẩy nước trên tay, ra khỏi phòng.

Diện tích của khu vườn rất lớn, đủ cho ba con con tiến hành bện chiếu.

Bên dưới gốc cây to có một cái bàn đá, lâu lắm rồi chưa dùng tới, bên trên có một lớp lá cây và bụi.

Sơ Niệm quét dọn bên trên một chút, lấy một tấm da thú ra làm khăn trải bàn, bên mép khăn trải bàn hình tròn còn có tua rua, nhìn rất thanh nhã và tươi mới.

Sau khi lau dọn dẹp thì bàn đá rộng rãi thoáng đãng hẳn lên, Sơ Niệm lại lấy chút hoa quả trong kho ra, cắt một đĩa hoa quả đặt lên trên.

Chuyển cái ghế của mình từ trong phòng ra, thoải mái ngồi hưởng thụ ánh mặt trời sáng mai.

Chủ yếu nhất là, thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm một chút cho mấy đứa con đang lúng ta lúng túng.

Nếu như người khác gây cản trở từ bên trong như thế này thì chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng mà người này đổi thành Sơ Niệm, rắn lớn cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Những chuyện như bện chiếu cói này, chỉ cần làm sai một bước, đợi tới khi phát hiện ra, thì phải gỡ ra không chỉ là một chút đâu.

Có sự hướng dẫn của mẹ, tốc độ của ba con con trở nên cực kì nhanh chóng, cũng tránh được rất nhiều lỗi sai.

Đợi tới buổi trưa, đám nhóc trên cơ bản đã hoàn thành công việc rồi, còn nhiệt tình mời cha mình tới kiểm tra nữa.

Chiếu cói đông ấm hạ mát, cực kì thoải mái, bên trên trải thêm một hoặc mấy lớp da thú nữa.

Bây giờ đây chính là mốt của bộ lạc núi Xà Thần, nhà nhà người người đều nằm giường chiếu như thế này.

Thật ra Sơ Niệm đã gieo trồng bông vải rồi, bông vải ít nhất phải đợi tới năm sau mới thu hoạch được, tới lúc đó có thể thử đánh bông làm chăn đệm.

Lúc buổi chiều, đám nhóc cuối cùng cũng có thể giành được thời gian hoạt động tự do của mình rồi.

Tiền đề chính là không được rơi khỏi phạm vi của bộ lạc núi Xà Thần.

Sau khi ba con con nghe xong thì tự lao đi tìm đường.

Sơ Niệm muốn đi xem xem, sợ là bọn chúng lại gây ra chuyện gì, nhưng bị rắn lớn cản lại.

Hắn nghiêm túc nói, “Niệm Niệm, sớm muộn gì thì chúng cũng sẽ phải rời xa cha mẹ sống cuộc sống của chính mình, tới lúc đó có thể sẽ sống ở những nơi không giống nhau, gặp những người không giống nhau, còn có thể bởi vì ngu ngốc mà bị thiệt thòi nữa. Lẽ nào nàng muốn theo chúng từng bước một, tiếp tục che mưa tránh gió cho chúng à, liệu nàng có bảo vệ được chúng cả đời không?”

Sơ Niệm nghe xong thì sửng sốt.

Sau khi cô tới đây mới gặp được hai bộ lạc, không cần biết là bộ lạc núi Xà Thần hay là Ngự Thú tộc, đều là những bộ lạc lương thiện.

Nhưng thế giới này rộng lớn như thế, thế giới không chỉ ở xung quanh núi Tường Vân.

Cô đã từng nghe tới tranh đấu giữa các bộ lạc, cũng biết được vẫn luôn tồn tại những bộ lạc dã man không có tính người.

Cô không thể nào mãi mãi bảo vệ các con bên cạnh mình được, cũng không thể nào cứ đi theo chúng mãi được.

Nếu như tới nơi an toàn nhất là bộ lạc núi Xà Thần mà cô cũng không thể yên tâm, thì sau này thế nào được?

Nghĩ tới những điều này, Sơ Niệm dừng bước chân.

Rắn lớn vỗ vai an ủi cô, “Không sao đâu, bọn chúng sẽ không làm hại người ở nơi này đâu.”

Sơ Niệm: “…”

Hình như liên quan tới chuyện này, cô vẫn luôn xem ba đứa con của cô là trẻ con.

Quả nhiên sự lo lắng quan tâm của cha và mẹ đều không giống nhau.

Sau khi nghĩ thông, trên mặt Sơ Niệm lúc này cũng xuất hiện ý cười nhẹ nhõm.

Khoảng thời gian ở bộ lạc núi Xà Thần, mỗi ngày rắn lớn đều bố trí các nhiệm vụ tương ứng cho ba con rắn nhỏ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, sau khi kiểm tra thông qua thì có thể tự do hoạt động.

Nhiệm vụ cũng không nặng nề, trên cơ bản chính là tự làm những vật dụng cần thiết cho mình, làm bàn ghế giường tủ gì đó.

Nếu nhanh thì buổi sáng làm xong, buổi chiều có thể nghỉ ngơi, nếu chậm thì có thể làm tới chạng vạng tối mới xong, rồi mới được ra ngoài đi chơi.

Thời gian nghỉ ngơi vẫn duy trì thói quen nghỉ hàng tuần, từ thứ hai tới thứ sáu làm nhiệm vụ, thứ bảy với chủ nhật nghỉ ngơi.

Ba con con nhìn lại thành thục thêm, còn thiếu kinh nghiệm, có quá nhiều sự việc chưa từng thấy, nhìn thấy cái gì cũng tò mò, hơn nữa còn cực kì ham chơi.

Tới một nơi mới, ba con con lúc nào cũng muốn ra ngoài chơi.

Sau một khoảng thời gian, ba con con vui vẻ nhảy nhót như ngựa hoang đứt cương trong bộ lạc, cũng không xuất hiện những vấn đề trong dự liệu của Sơ Niệm.

Mặc dù Tiểu Miên Hoa nhỏ nhất, nhưng nam nữ già trẻ ‘ăn tuốt’, dáng vẻ ngọt ngào nũng nịu dỗ cho ai nấy đều mở cờ trong bụng, trong bộ lạc ai cũng biết thần nữ có một con gái rất đáng yêu.

Miên Tuyến có dáng vẻ người lạ chớ lại gần, học được bộ dạng cao ngạo lạnh lùng của rắn lớn, nếu có người chủ động tiếp cận hắn thì hắn cũng sẽ không bài xích, sẽ kiên nhẫn tiến hành hỏi một đáp một.

Miên Cẩu là một đứa điệu đà, chỉ thích chơi với các bé gái.

Điều buồn cười chính là, thẩm mỹ của phụ nữ xã hội nguyên thủy là mãnh nam cao to đen hôi, có thể không đen nhưng bắt buộc phải vạm vỡ.

Đen đại diện cho sự chăm chỉ chuyển cần, thời gian ra ngoài tương đối nhiều.

Vạm vỡ thể hiện là người người đàn ông có sức khỏe, có năng lực làm việc, là một người đàn ông cường tráng.

Miên Cầu lại là dạng thiếu niên mảnh mai, mặc dù có cô bé động tâm với mĩ mạo của hắn, nhưng lại không coi trọng sự mảnh mai của hắn.

Càng buồn cười hơn đó chính là Mộc Vân, lúc Mộc Vân tới tìm cô nhìn thấy Miên Cầu gặp khó khăn đang ôm lấy cô giải bày sự ấm ức, còn hiểu lầm mối quan hệ của cô với Miên Cầu, còn cho rằng Miên Cầu là người đàn ông thứ hai của cô, còn dùng ánh mắt khen ngợi nhìn cô, khen ngợi cô có hai người đàn ông đều rất lợi hại.

Sơ Niệm cười đau cả bụng, ôm bụng nói, “Đó là em trai của chồng ta.”

Mặc dù nhìn phong cách không giống nhau, nhưng vừa nhìn là biết hai người có quan hệ huyết thống thồi.

Bây giờ nói là em trai, qua mười mấy năm nữa có thể quang minh chính đại nói to đó chính là con trai của mình rồi.

Và đương nhiên Sơ Niệm rất muốn có thể giới thiệu như vậy rồi.

Một nhà sống ở trong bộ lạc tròn một tháng thời gian, ba con con đang ở độ tuổi ham chơi, khi đề cập tới việc phải trở về thì có chút vui không muốn về.

Nhưng mà lời tiếp theo của rắn lớn khiến bọn nhóc lại hăng hái lần nữa.

“Đây là lãnh địa của cha, các con có muốn có lãnh địa của mình không?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.