Sau Khi Biến Thành Husky Của Tình Địch Lạnh Lùng

Chương 20: Ngày thứ mười chín trở thành chó



Vì bị bắt tại chỗ nên Úc Đinh chỉ có thể dùng đến thủ đoạn thông thường của mình —— giả ngu.

Chú chó Husky thở hổn hển thè lưỡi, nhón chân tưng tưng nhảy Disco trong phòng khách.

Lúc thì gặm gặm chỗ này chỗ kia, lúc sau thì chạy đến máy lọc nước uống vài ngụm nước.

Cả người nó run run, đột nhiên cắn vào gối trên sofa, đầu lắc lư 180 độ cuồng nhiệt như lục lạc.

Đúng là một con chó ngố nửa đêm mất ngủ nên thức dậy như phê thuốc.

Cố Kinh Giới: “…”

—— Nhìn theo cách này, có vẻ như không có nhiều khác biệt so với một con husky bình thường.

Ngoại trừ đôi tai tự động biến mất khi dán bên trán.

Cố Kinh Giới nhìn cảnh tượng trước mắt, nói:

“Đừng nghịch nữa, về phòng nào.”

Úc Đinh lững thững quay lại phòng ngủ phía sau anh.

Cố Kinh Giới chắc là bị đánh thức, cũng không vội tắt đèn ngủ.

Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống.

Làm cho các đường nét lạnh lẽo trên khuôn mặt rõ ràng của người đàn ông trông mềm mại hơn nhiều.

Cố Kinh Giới đeo một cặp kính chống ánh sáng xanh, ngồi ở đầu giường xem điện thoại di động, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng dụi mắt, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Như nghĩ tới điều gì đó, anh đứng dậy, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy lọ thuốc, rót ra hai viên rồi nuốt vào.

Úc Đinh đột nhiên cảm thấy tội lỗi.

Người bị bệnh tim không nên thức khuya.

“Gâu gâu!” Úc Đinh kêu lên mấy tiếng, chân chó bò đến, cắn chăn kéo về phía người đán ông.

Cố Kinh Giới thấy thế cười nhẹ nói: “Muốn anh đi ngủ sớm sao?”

Giọng nói mang theo ý cười của anh đặc biệt dễ nghe.

Từ tính thấp nhẹ, xen lẫn chút trong trẻo như viên ngọc rơi xuống đĩa.

Nụ cười cũng vậy.

Giống như một tảng băng trôi đang tan chảy.

Úc Đinh ngơ ngác nhìn người trước mặt, tự hỏi tại sao trước đây hắn không nhận ra rằng Cố Kinh Giới cười lên rất đẹp.

Ngoài bộ lọc thù địch của kẻ thù, Úc Đinh phải thừa nhận rằng đối phương quả thực có khuôn mặt xinh đẹp.

Mặc dù có vẻ hơi lỗi thời khi dùng từ xinh đẹp để miêu tả một người đàn ông.

Nhưng bộ não khô cằn của hắn không thể tìm được tính từ nào khác vào lúc này.

“Sao em lại ngơ ngác thế?” Cố Kinh Giới xoa đầu con chó, nhấc chăn ra hiệu cho nó vào.

Một chiếc giường được sưởi ấm rất thoải mái.

Úc Đinh vào trong, tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống, khóe mắt liếc nhìn điện thoại di động của Cố Kinh Giới.

Trang hiển thị đầy văn bản dày đặc.

Úc Đinh nhìn kỹ hơn và nhận ra rằng đó là fanfic giữa hắn và Cố Kinh Giới.

Người này lại đang đọc những thứ lộn xộn trong siêu thoại CP trên weibo.

Nhìn tiêu đề của bài viết này, 《 Giao dịch tiền bạc và quyền lực: Kẻ thù trở thành bạn tình 》

Ảnh đế đại thiếu gia thụ x nghèo khó idol công, từ ngữ chính: Bao nuôi, 18. Cấm, chợ hoa, gương vỡ lại lành.

Úc Đinh:……

Cái thứ gì đây?

Nhìn kỹ nội dung, Úc Đinh sợ hãi.

Đây không phải là màu vàng quá sao?!

Nhưng Cố Kinh Giới lại đọc hết với vẻ mặt không hề thay đổi, thậm chí còn thưởng cho tác giả 500 tệ và bình luận:

[Chị gái cố lên, tiếp tục tạo món ăn]

Tác giả trả lời: [Cảm ơn bố đường ~ Tui sẽ cố gắng]

Dáng vẻ quen thuộc của anh khiến Úc Đinh bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.

“Ngủ đi.” Cố Kinh Giới vén góc chăn lại cho hắn.

Chẳng mấy chốc đèn đã tắt, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Chỉ có màn hình điện thoại di động vẫn phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Úc Đinh nhắm mắt lại, những từ hạn chế như “quần áo ướt sũng”, “rên rỉ”, “yết hầu nghẹn ứ”, “Anh đặt tay lên…” vẫn còn lởn vởn trong đầu hắn.

Cứu với! Tại sao Cố Kinh Giới lại thích xem loại truyện này?

Đúng là không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.

Hắn đang trong trạng thái hoảng hốt nên không để ý rằng sau khi Cố Kinh Giới đóng trang fanfic, anh đã đặt mua vài chiếc camera thông minh trên nền tảng mua sắm trực tuyến.

Ở vùng ngoại ô thành phố, một công viên động vật hoang dã.

Khu vườn vào đêm khuya rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng sói tru và tiếng gầm của dã thú.

Ở đây không chỉ có hổ, báo và các loài hung thú khác được nuôi dưỡng mà còn có hai con sói xám lông dài mới được vận chuyển từ rừng An Lĩnh vào năm trước.

Chúng nó đều từng là Lang Vương. Nhưng một trong số chúng đã thất bại trong một đợt cạnh tranh. Để ngăn chúng đánh nhau và làm tổn thương nhau, chúng đã được nuôi riêng trong công viên, một mỗi con được chia một lãnh thổ rộng lớn.

Để đảm bảo an toàn cho khách du lịch, toàn bộ chuồng sói được làm bằng kính chống đạn.

Nhưng vào lúc này, rầm một tiếng, móng vuốt của Lang Vương mạnh mẽ vung lên, kính hai bên vỡ tan như vỏ trứng mỏng manh.

“Ra đây, tôi cảm thấy có đồng loại ở gần đây.” Gã nói, chăm chú nhìn con sói bơ phờ đối diện.

“Đồng loại gì… Đây là lãnh thổ của con người, Lam Ba, anh đang mơ à?”

Sói xám nằm uể oải tại chỗ, giọng điệu mang theo chút mỉa mai.

Lang Vương trịnh trọng nói: “Tôi chắc chắn 80% là thú nhân còn chưa thức tỉnh.”

“Cái gì?!”

Con ngươi của con sói xám đột nhiên co lại, nó đột ngột nhảy dựng lên.

Sáng hôm sau.

Thịnh Liên đổ thức ăn cho mèo cho Gạo Nếp như thường lệ, xỏ giày rồi mở cửa ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Thứ gì đó màu trắng lóe lên trên mặt đất.

Anh ta nhặt nó lên nhìn, nhận ra rằng đó là một mảnh giấy phác thảo cứng A4.

Lật lại, mặt sau tờ giấy có mấy chữ viết xiêu vẹo:

[Xin đừng gửi Gạo Nếp đến cửa hàng thú cưng để nhờ nuôi, cửa hàng thú cưng đó có vấn đề]

Thịnh Liên không hiểu.

Ai đã đặt nó ở đây?

Biết được nhiều thông tin của mình còn có thể vượt qua được sự bảo mật nghiêm ngặt của tiểu khu…

Anh ta suy nghĩ một lúc và quyết định gọi cho một người bạn để nhờ người nọ giúp điều tra cửa hàng thú cưng mà anh ta thường đến để đề phòng.

Ở nhà đợi nửa tiếng, người bạn đó gọi điện nói cửa hàng có vấn đề.

Chỗ đó thường xuyên lấy những con chó và mèo chưa triệt sản được khách hàng gửi đến nhờ chăm để buộc chúng nó lai giống, đã phạm tội thường xuyên.

Sắc mặt Thịnh Liên lập tức tối sầm, nhớ lại lần trước anh ta đi công tác, chân của Gạo Nếp run rẩy khi anh ta bế nó từ cửa hàng thú cưng trở về… hóa ra vì điều này!

Anh ta tức giận đến mức giật lấy chìa khóa xe định chạy tới yêu cầu giải thích.

Cùng lúc đó.

Úc Đinh đã nằm trên ghế sau của chiếc xe thể thao sắp về nhà cùng Cố Kinh Giới vào dịp năm mới.

Cốp xe và ghế phụ chất đầy hành lý, khi chạy qua gờ giảm tốc, thùng hành lý xóc lên xuống phát ra âm thanh rung lắc.

Cố Kinh Giới lái xe phía trước.

Trong xe vang lên tiếng đài phát thanh:

“Có tin sáng nay có hai con sói xám đã trốn thoát khỏi Công viên hoang dã ở thành phố S bên cạnh. Dựa theo đường đi vệ tinh, rất có thể chúng đã trốn đến thành phố của chúng ta. Chúng tôi hy vọng công chúng sẽ chú ý đi lại và tạm dừng các môn thể thao ngoài trời như leo núi… Nếu vô tình gặp phải sói, hãy gọi ngay cho 110 và tiết lộ địa điểm chi tiết, phần thưởng sẽ là một trăm vạn.”

Úc Đinh tròn mắt khi nghe điều này.

Các sở thú bây giờ không đáng tin cậy đến mức để những con thú hung dữ như chó sói có thể được phép trốn thoát theo ý muốn sao.

Còn tiền thưởng 100 vạn, đổi bằng mạng sống sao?

Cố Kinh Giới lái xe theo hệ thống định vị, thỉnh thoảng liếc nhìn chú husky qua gương chiếu hậu.

Nó nằm ở ghế sau, mí mắt bận rộn đánh nhau.

Khóe miệng Cố Kinh Giới không nhịn được cong lên một chút.

Một giờ sau, chiếc xe thể thao rời khỏi quốc lộ, hướng về đường núi gần thành phố H.

Con đường đột nhiên trở nên gập ghềnh.

Úc Đinh nhìn phong cảnh núi non ngoài cửa sổ, vẫn còn ngơ ngác. Tại sao quê hương của Cố Kinh Giới lại ở một nơi như thế này?

Chẳng phải là gia đình anh rất giàu sao?

Không biết qua bao lâu, con đường dần trở nên bằng phẳng hơn.

Giống như một ngôi làng nổi lên từ rặng liễu sẫm màu, Úc Đinh nhìn thấy căn biệt thự sang trọng bên sườn núi trước mặt sang trọng như một tòa lâu đài.

Giống như đang quay một bộ phim truyền hình.

Nhưng thậm chí còn cường điệu hơn những bộ phim thần tượng mà hắn đã đóng trước đây.

Khi chiếc xe thể thao được nhận dạng, cánh cửa chạm khắc tự động mở ra.

Các quản gia, nhân viên bảo vệ và người hầu mặc lễ phục cúi chào chín mươi độ và đồng thanh nói:

“Cậu chủ, chào mừng về nhà.”

Cảnh tượng quá chấn động.

Úc Đinh im lặng.

Fanfic đúng là không lừa dối tôi.

Hắn trở thành idol để kiếm sống.

Cố Kinh Giới là để trải nghiệm cuộc sống.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.