Nếu ánh mắt có thể giết chết một người, thanh niên mắt xanh bây giờ chắc là đã bị Cố Kinh Giới giết chết vô số lần.
Tộc thú nhân cùng nhân thú vốn cùng thuộc một mạch.
Chỉ là xét vào sức mạnh, nhân thú rơi vào bóng tối còn mạnh hơn trước rất điều. Một số trong chúng nó có lẽ đã từng giết người, đã từng thấy máu nên xuống tay cực kỳ tàn nhẫn —— tựa như giờ phút này, cho dù mới bị tấn công cũng có thể gặp nguy không loạn đá văng một cửa khác của chiếc xe chạy đi.
Sắc trời đã hoàn toàn trở tối.
Nhưng những người đang đi dạo ven đường vẫn không khỏi bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn.
“Đây là…… Tai nạn xe hả?”
Một số bóng đen khó nhìn rõ bằng mắt người lướt qua mắt họ.
Hai con sói đang đuổi theo với tốc độ rất nhanh, chúng sắp đuổi kịp nhưng không thể di chuyển vì đang ở trung tâm thành phố.
Người qua đường vô thức dụi dụi mắt.
Bên trong xe tải.
Thanh niên với đôi mắt xanh biến mất ngay lập tức sau khi hành động của mình bị vạch trần.
Trước khi rời đi, Cố Kinh Giới tận mắt chứng kiến thanh niên nhổ một mảng lông lớn của Husky.
Tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Cố Kinh Giới vừa liếc mắt liền nhận ra – là người mà lần trước đã tham dự buổi ký tặng của anh.
Rõ ràng đây là một kế hoạch đã được lên từ lâu.
Úc Đinh nằm giơ hai chân lên tại chỗ, khó chịu kêu lên: “Ưm ưm…”
Tiếng làm nũng của con chó rất nhỏ nhưng lại giống như một lò xo rung chuyển trái tim Cố Kinh Giới một cách mãnh liệt.
Anh vội vàng bước tới cởi sợi dây thừng trên người Husky rồi nhẹ nhàng xoa bóp chân nó.
“Còn đau không?” Cố Kinh Giới nắm lấy lòng bàn chân của nó, nhẹ nhàng thở ra.
Hơi ngứa.
Úc Đinh nao núng, nhưng không nhịn được muốn dựa vào anh theo thói quen, hắn dùng sức lực đang dần hồi phục của mình cọ sát vào Cố Kinh Giới sủa: “Gâu!”
Đau quá.
Bây giờ anh không còn quan tâm đến những kẻ trộm chó đã trốn thoát nữa, Cố Kinh Giới càng lo lắng cho sự an toàn của Úc Đinh hơn.
Anh bế ngang nó lên, trực tiếp ngăn một chiếc taxi bên đường nói: “Đến phòng khám thú ý gần nhất.”
Hầu hết ô tô sẽ từ chối chở thú cưng, đặc biệt là những con chó lớn như Husky.
Cố Kinh Giới sờ túi, đưa hết số tiền còn lại cho tài xế. Là số tiền mà hôm nay đi bán nghệ kiếm được, tổng cộng hơn 300.
“Được rồi, lên đi, ở ngay phía trước thôi.”
Tài xế ngạc nhiên nhìn họ qua gương chiếu hậu, dường như nhận ra Cố Kinh Giới là ai.
Nhưng có lẽ vì lễ phép, hoặc thấy vẻ mặt Cố Kinh Giới lúc này quá lo lắng nên không làm phiền anh.
Ánh sáng trên đường lờ mờ.
Chiếc taxi đang di chuyển rất nhanh và khung cảnh cứ lùi dần ra khỏi cửa sổ.
Do bị tiêm thuốc nên mí mắt của Úc Đinh cứ giật lên xuống, hắn rất buồn ngủ.
Nằm trong cái ôm rất ấm áp, dần dần hắn chìm vào giấc ngủ.
Cố Kinh Giới cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn, ánh mắt mờ mịt.
Từ ngày đoán được thân phận thật sự của Úc Đinh, Cố Kinh Giới đã biết bọn họ không phải người thường.
Hai người tốt bụng mà anh gặp hôm nay có lẽ giống Úc Đinh. Họ thuộc một đẳng cấp khác, một “ẩn số bí ẩn” mà người bình thường không thể tò mò được.
Cũng giống như xem phim “Harry Potter” khi còn nhỏ, Muggle chưa bao giờ biết đến thế giới phù thủy.
Cố Kinh Giới chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây.
Bây giờ anh đã có sự nghiệp, tiền bạc, địa vị, danh vọng… tất cả.
Anh từng nghĩ, chỉ cần Úc Đinh chịu ở bên anh, anh có thể chăm sóc hắn thật tốt và cho hắn mọi thứ.
Nhưng bây giờ, tai nạn ngày hôm nay giống như một tia sét giáng xuống, khiến Cố Kinh Giới hiểu ra rằng anh thậm chí không có năng lực bảo vệ Úc Đinh khi nguy hiểm ập đến.
Thành thật mà nói, anh tự trách mình.
“Chúng ta tới rồi.” Tài xế dừng lại bên đường, nhắc nhở.
Cố Kinh Giới tỉnh táo lại, ôm Úc Đinh trong lòng xuống xe, chạy nhanh về phía phòng khám thú cưng.
…
Một tiếng sau.
Cố Kinh Giới trên đường trở về khách sạn nhận được cuộc gọi của hai người xa lạ: “Ổn rồi, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chúng tôi về bây giờ.”
Cả hai con sói đều thở phào nhẹ nhõm.
Thế mà âm mưu của một nhóm nhân thú phế vật lại thật sự đi bắt cóc một con non sắp vượt qua kỳ nguyền rủa.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Úc Đinh, họ chắc chắn sẽ chết trong lòng nhiều chút.
Lam Ba chộp lấy điện thoại nói: “Ừm thì, Cố tiên sinh, Úc Đinh nhờ anh lo cho. Khi nào hai người định đi đăng ký kết hôn?”
“Phụt–”
Cố Kinh Giới đang uống nước, nghe xong liền phun hết ra.
Thấy anh không lên tiếng, Lam Ba có chút không hiểu: “Úc Đinh còn chưa nói cho anh biết sao?”
“Cậu ấy nói gì vậy?” anh hỏi.
Lam Ba: “Tộc thú nhân của chúng tôi muốn phá bỏ lời nguyền thì chỉ có cách duy nhất để cứu là tình yêu. Tôi nghĩ lần trước Úc Đinh có thể trở lại thành người trong thời gian ngắn là bởi vì cậu ấy đã thích anh. Cậu ấy chưa tỏ tình với anh sao?”
Đừng nói đến tỏ tình.
Trên thực tế, nếu Lam Ba không nói ra, Cố Kinh Giới có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được tâm ý của Úc Đinh.
Anh cụp mắt xuống, hàng mi dài run rẩy, che đi những cảm xúc không rõ trong mắt.
Úc Đinh… cũng thích anh à?
Khi đó, Cố Kinh Giới giả vờ là một người hâm mộ, gửi tin nhắn đề cập đến chuyện của mình với ý định kiểm tra thái độ của Úc Đinh đối với anh.
Suy cho cùng, họ là những đối thủ cạnh tranh vào thời điểm đó.
Không ngờ, sau khi Úc Đinh lầm tưởng rằng “cô” thích Cố Kinh Giới, hắn đã tức đến mức hủy kết bạn với anh.
Từ lúc đó trở đi, Cố Kinh Giới đã hiểu.
Đời này anh và Úc Đinh không thể ở bên nhau được.
Hạnh phúc đến quá đột ngột.
Thay vào đó là cảm giác mơ màng phi thực tế như bước lên mây.
Husky bên cạnh anh vẫn đang ngủ.
Cố Kinh Giới nhìn thoáng qua, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Người nọ lẽ ra đã sớm biết anh là Hazlitt&.
Những bức tranh, những cuốn sách và những lời nói khi xưa trong nhà anh đều không che giấu.
Khi Úc Đinh còn nhỏ và không biết anh là con trai, hắn đã chân thành nói trong thư rằng mình muốn cưới anh.
Cố Kinh Giới chưa bao giờ coi trọng điều đó.
Bởi vì — anh biết rất rõ Úc Đinh là thẳng nam.
Thấy điện thoại im lặng hồi lâu, Lam Ba thở dài nói: “Xem ra cậu ấy chưa nói gì.”
Cố Kinh Giới: “Ừ.”
Lam Ba: “Không sao đâu, cậu ấy sẽ sớm nói cho anh biết. Sau này hai người vui vẻ ở bên nhau, cố gắng đến Cục Dân Chính càng sớm càng tốt nha.”
Sẽ tốt hơn nếu họ có thể sinh ra một đứa con hay gì đó để góp thêm một viên gạch cho những người dân vốn đã khốn khổ của loài thú nhân.
Tựa hồ nhớ tới thanh niên mắt xanh vừa rồi, anh cắn chặt môi: “Xin lỗi, có lẽ tôi không bảo vệ được Úc Đinh.”
Lam Ba thắc mắc, “Tại sao anh lại cần phải bảo vệ cậu ấy? Tộc thú nhân chúng tôi rất mạnh mẽ sau khi sống sót qua thời kỳ bị nguyền rủa, sau này cứ để cậu ấy bảo vệ anh.”
…
Khi đến phòng khám thú cưng, bác sĩ đã cho hắn một liều thuốc an thần.
Úc Đinh lúc này đã hoàn toàn ngủ say, hắn cũng không để ý rằng Cố Kinh Giới đã bế hắn về khách sạn.
Hắn lại gặp cơn ác mộng quen thuộc đó.
Cuốn tiểu thuyết fan hâm mộ mà hắn đã quên lãng một lần nữa xuất hiện trong giấc mơ với hình ảnh rõ là cực kỳ HD.
Úc Đinh mơ về một cái kết khác.
Lần này, vì yêu Cố Kinh Giới nên hắn đã không thành công sống sót sau thời kỳ bị nguyền rủa mà trực tiếp biến thành một chú chó Husky bình thường không có ý thức của con người.
Hắn có khả năng phá nhà cửa, ăn phân và nhặt những thứ ngẫu nhiên trên mặt đất. Hắn ngày ngày đòi ăn thịt và trở nên chán ghét khi nhìn thấy thức ăn cho chó.
Lúc này, bản quyền cuốn tiểu thuyết Tấn Giang do Đồng Vận Thi viết đã được bán thành công, cô trở thành một nhà văn nổi tiếng trên mạng. Đối mặt với con chó mà cô nhặt được năm đó, cô đương nhiên chiều chuộng nó không ngừng và cung cấp đủ loại thịt với số lượng không giới hạn.
Sau khi Úc Đinh bị triệt sản, hắn được cho ăn béo như bình xăng, khiến hắn thậm chí còn khó đi lại bình thường.
Cố Kinh Giới đã chữa khỏi bệnh tim và kết hôn với Đồng Vận Thi, họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Úc Đinh còn đưa nhẫn kim cương trong đám cưới của họ.
Cứ như thế hắn đã trở thành một con chó bóng đèn giữa tình yêu của họ.
Úc Đinh suýt xuất huyết não vì giấc mơ này.
Cái quái gì vậy!
Cố Kinh Giới là gay! Cố Kinh Giới rõ ràng thích hắn, sao có thể cưới người phụ nữ khác…
Úc Đinh cực kỳ ủy khuất.
Đồng thời, hắn không cam lòng nhượng bộ, trong giấc ngủ hàm răng đánh lập cập.
Bên trong phòng khách sạn.
Để chăm sóc tậb tình của chó mùa lạnh, nhiệt độ điều hòa được đặt ở mức rất thấp.
Trợ lý Tiểu Vương lo lắng nói: “Anh Cố, như vậy Đinh Đinh sẽ không cảm thấy lạnh chứ? Vừa rồi em thấy nó run đó.”
Cố Kinh Giới nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn con chó husky nằm trên giường, dặn dò: “Điện thoại cho quầy tiếp tân dặn họ cho người đưa chăn bông dày hơn tới.”
Tiểu Vương: “Ồ.”
Đầu giường có điện thoại cố định.
Tiểu Vương tay chân nhẹ nhàng đi qua ghi số lại. Cậu ta không dám gọi ở đây, sợ đánh thức Đinh Đinh.
Yêu chiều một con chó không khác gì người yêu như vậy, ngoại trừ Cố Kinh Giới đúng là không còn ai.
Ngay lúc Tiểu Vương đang viết số, mí mắt Husky trên giường bỗng nhiên giật giật.
Úc Đinh mở to mắt, suy nghĩ dần dần tỉnh táo.
Hắn ý thức vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Nhưng dù vậy vẫn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, lông phía sau lưng ướt nhẹp.
Chẳng trách tình yêu trong phim thần tượng lại cần có bên thứ ba quảng bá và xúc tác.
Ngay cả trong giấc mơ, Úc Đinh cũng không chịu nổi ý nghĩ Cố Kinh Giới sẽ bị người khác cướp đi.
“Gâu! Gâu gâu!” Khi nhìn thấy Cố Kinh Giới đứng ở đầu giường, hắn lập tức ủy khuất nhào tới.
Husky cụp tai, ánh mắt yếu đuối đáng thương.
Cái đuôi rũ xuống, dường như tâm trạng rất buồn.
Cố Kinh Giới rất ít khi thấy Úc Đinh trong bộ dáng này, lập tức có chút đau lòng ôm hắn vào trong lòng: “Làm sao thế?”
Từ lần trước lộ mất acc clone, Úc Đinh không còn làm nũng với Cố Kinh Giới nữa.
Nhưng bây giờ hắn thật sự không nhịn được, cái đuôi chó liên tục phe phẩy, nằm trong lòng đối phương cọ qua cọ lại, kêu rên ư ử, còn dùng khéo mắt liếc nhìn Tiểu Vương một cái.
Cố Kinh Giới phát hiện Úc Đinh có lẽ muốn nói gì với mình liền quay đầu nói với Tiểu Vương: “Cậu đi ra ngoài gọi điện thoại đi.”
“Ồ ồ.”
Tiểu Vương liếc nhìn con chó lớn dính cứng ngắt trong lòng anh Cố, đi ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.
Người ngoài vừa đi, Úc Đinh liền chịu không nổi.
Tuy rằng chỉ là trải qua một buổi tối, hắn lại cảm giác đã trôi qua cả thế kỷ.
Càng đáng giận hơn khi hôn lễ còn đang quanh quẩn trong đầu hắn mãi không đi!
Cố Kinh Giới cúi đầu nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: “Muốn nói cái gì?”
Úc Đinh vươn chân sờ đùi anh.
Vị trí này tiếp xúc với thần kinh cực ái muội, thân thể Cố Kinh Giới còn rất mẫn cảm. Anh theo bản năng run rẩy, cả gương mặt và tai thoáng chốc đỏ bừng: “Em, em……”
Sau khi biết Úc Đinh thích mình, Cố Kinh Giới không khỏi nghĩ nhiều.
Nhưng những tình tiết đó không có cách nào nghĩ tiếp khi mình lúc này là người, đối phương là chó.
Hơn nữa Cố Kinh Giới tự tay tắm cho Husky xong, tự nhiên rõ ràng chỗ đó của nó phát dục hoàn thiện cỡ nào.
Nhưng Úc Đinh chỉ là vói vào túi quần anh sờ một hồi, lấy điện thoại ra.
Cố Kinh Giới: “……”
Úc Đinh click mở bản ghi nhớ, cạch cạch cạch gõ chữ nói cho Cố Kinh Giới biết mình đã biết anh Hazlitt&..
[ Xin lỗi vì lúc đó đã hủy kết bạn với anh……]
Chuyện này mỗi khi Úc Đinh nhớ đến đều cảm thấy mình thật ngu.
Rốt cuộc là vì sao hắn lại cảm thấy mối tình đầu thích Cố Kinh Giới a!!
Hiểu lầm này thật sự quá hết chỗ nói rồi.
Đương nhiên, Cố Kinh Giới chắc chắn cũng đã sớm biết.
Vẻ mặt anh không thay đổi gật gật đầu, nói: “Không sao, anh tha thứ cho em.”
Úc Đinh vốn ở trong đầu đã nghĩ ra một đống lời để nói, nhưng do dự một chút, vẫn là tạm thời không định nói quá lộ liễu.
Dù sao bây giờ hắn chỉ là một con chó.
Vừa rồi oán khí từ giấc mơ kia quá nặng.
Úc Đinh bỗng nhiên không đầu không đuôi gõ một câu: Anh đừng thích cô gái kia có được không?
“Ai?” Cố Kinh Giới có chút mờ mịt.
Bây giờ anh không hiểu Úc Đinh đang nói cái gì.
Úc Đinh: Đồng Vận Thi.
Cố Kinh Giới nhớ rõ người này, mình với người nọ không có bất kỳ mối quan hệ nào, chỉ là ban đầu khi nhận nuôi thì gặp qua vài lần mà thôi.
Nhưng nghĩ đến Úc Đinh thế mà ghen với cô.
Anh có chút buồn cười, ngoài miệng lại nói: “Em còn không quen người này. Hơn nữa, anh không thích con gái.”
Úc Đinh: Anh vẫn luôn thích con trai?
Cố Kinh Giới nhìn hắn, gật đầu: “Ừm.”
Cuối cùng lại bổ sung một câu: “Giống như em vậy.”
Úc Đinh cũng không nhịn được đỏ mặt.
May mà bây giờ hắn chỉ là một con chó, bộ lông dày có thể che được nhiệt độ cơ thể tăng lên.
Không biết lấy dũng khí từ đâu ra, Úc Đinh trực tiếp hỏi bằng bất cứ giá nào: Vậy anh thích em không?
Cố Kinh Giới nhẹ nhàng mỉm cười.
Nụ cười trên mặt anh giống như cơn gió nhẹ xua tan tiết trời mùa thu se lạnh, bỗng dưng trở nên sinh động hơn hẳn.
Trái tim Úc Đinh cũng run rẩy theo.
Sau đó hắn nghe thấy Cố Kinh Giới nói: “Ừm, anh yêu em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Úc Đinh: Vậy nếu em biến thành chó bánh mì, anh còn iu em hong?