“Ngươi quen gã?”
Ánh mắt Giang Uẩn vẫn bình tĩnh như nước, nói: “Ta không hiểu ý tướng quân.”
Vẻ mặt Điền Mãnh trở nên dữ tợn, căm thù cuộn trào trong mắt, gã hận không thể lập tức bóp nát cổ tay Giang Uẩn.
“Còn giả vờ? Nếu không phải vì ngươi…”
Giọng nói Điền Mãnh đột nhiên ngừng bặt, bởi vì cánh tay còn lại của gã bị một người bóp chặt. Gã cao lớn dũng mãnh, tự nhận mình là đệ nhất mãnh tướng Tề quốc, sức mạnh và lực tay kinh người có thể giương một cây cung nặng hàng trăm thạch. Thậm chí không ai dám so tài với gã, bởi vì gã sẽ dễ dàng bẻ gãy tay chân đối phương giống như bóp chết một con kiến.
Nhưng lần này, Điền Mãnh lại cảm thấy đau đớn.
Ngay sau đó, tầm mắt của gã tối sầm, cảm giác xương cốt sắp gãy rụng, điều mà trước nay gã chưa từng trải qua. Điền Mãnh đột nhiên quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt rét lạnh thấu xương.
Một bóng người cao lớn tuấn tú đứng ở phía sau, ánh mắt đối phương sắc bén như dao, lúc này trong con ngươi đó ngập tràn sát ý.
Giọng nói của Tùy Hành lạnh lẽo: “Buông tay.”
Vừa dứt lời, “rắc” một tiếng, cổ tay Điền Mãnh hoàn toàn bị bẻ gãy.
Điền Mãnh đau đớn, mồ hôi lạnh trên trán lăn xuống, cuối cùng gã cũng buông tay ra, khiếp sợ nhìn Tùy Hành.
Tên Thái tử Tùy quốc này vậy mà có lực cánh tay mạnh hơn gã!
Đã lâu rồi Tùy Hành chưa có cảm giác muốn giết người trên đại điện, nếu không phải hôm nay không mang theo binh khí, hắn nhất định sẽ không chút do dự đâm tên này chết tươi.
Tùy Hành vội đi tới, ngồi xổm xuống bàn, cau mày, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Giang Uẩn, hỏi: “Có đau không?”
Giang Uẩn lắc đầu.
Tuy nhiên, sắc môi y tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là do đau đớn tạo thành, trên cổ tay còn có một vết đỏ lớn, in hằn năm dấu tay thật sâu.
Điền Mãnh kinh ngạc nhìn một màn này, sau đó dường như hiểu ra điều gì, gã cười lạnh: “Không ngờ ngươi lại đeo bám Thái tử Tùy quốc.”
Gã cười một cách tàn nhẫn.
Mà ánh mẳt Giang Uẩn vẫn bình tĩnh, không hề dao động.
Từ Kiều và các tướng lĩnh của doanh trại Thanh Lang có hơi bất an, sợ Tùy Hành sẽ trực tiếp giết người trên đại điện.
Không ai hiểu rõ tính tình chủ soái hơn bọn họ, một khi Tùy Hành thật sự phẫn nộ, ngay cả ông trời hắn cũng dám giết, huống hồ gì một mãnh tướng Tề quốc.
Nhưng dù sao đây cũng là yến tiệc chiêu đãi sứ thần Tề quốc, nếu xảy ra án mạng, hai nước chắc chắn nảy sinh hiềm khích, lúc đó sắc mặt bệ hạ sẽ rất khó coi.
Điền Khuyết hay tin cũng nhanh chóng dẫn theo vài sứ thần Tề quốc chạy sang.
Hắn đúng là muốn thăm dò thực lực của doanh trại Thanh Lang, nhưng hắn chưa bao giờ muốn công khai đối nghịch với Tùy Hành trên đại điện một cách ngu xuẩn như vậy.
Điền Khuyết cúi đầu tạ tội với Tùy Hành, mong đối phương tha cho Điền Mãnh một mạng.
“Điền Mãnh lỗ mãng quen rồi, hắn quả thật không biết thân phận của vị tiểu lang quân này, mong điện hạ cho hắn một cơ hội chuộc lỗi, ngày mai ta sẽ bảo hắn tới phủ tạ tội với điện hạ.”
“Điền Mãnh.”
Điền Khuyết quát mạnh: “Mau đến xin lỗi tiểu lang quân.”
Tùy Hành đột nhiên lạnh lùng đứng dậy, nói: “Không cần.”
Làm người của hắn bị thương, một câu xin lỗi nhẹ nhàng là muốn giải quyết cho qua, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Từ Kiều đoán không sai, Tùy Hành muốn giết người rồi.
Điền Khuyết cảm thấy khó xử, bởi vì đúng như Tùy Hành nghĩ, hắn muốn dùng cách xin lỗi qua loa để giải quyết chuyện này. Suy cho cùng cũng không xảy ra việc gì lớn liên quan đến mạng người, hơn nữa trên yến tiệc, xuất phát từ việc tôn trọng khách mời, một Thái tử như Tùy Hành đáng lẽ nên tiếp nhận ý tốt của hắn, tránh làm mọi chuyện quá khó coi. Chỉ là Điền Khuyết không ngờ, Tùy Hành vậy mà không chấp nhận lời xin lỗi của hắn.
Hắn không khỏi liếc nhìn vị Thái tử tuấn tú trẻ tuổi trước mắt, trong đầu hiện lên vô số tin đồn bạo ngược đáng sợ về người này. Xem ra, những lời đồn đó cũng không phải vô căn cứ.
Điền Khuyết chỉ có thể tiếp tục quát Điền Mãnh: “Còn không mau xin lỗi!”
Chỉ cần Điền Mãnh quỳ xuống trước mặt mọi người, hắn có thể trực tiếp yêu cầu Tùy đế ra mặt giải quyết việc này.
Điền Mãnh tựa hồ nghe phải câu chuyện cười, gã hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Giang Uẩn, hận ý trong lòng lại dâng lên, gã nghiến răng nghiến lợi, nói: “Ngươi có biết y là ai không, còn dám kêu ta xin lỗi. Nhìn thấy chứ? Mắt trái của bổn tướng là bị y đâm xuyên qua, hôm nay ta nhất định phải vạch trần bộ mặt của y.”
“Đủ rồi!”
Điền Khuyết mất sạch kiên nhẫn: “Điền tướng quân, nếu ngươi còn tiếp tục vô cớ gây rối, thì lập tức cút về Tề đô cho ta.”
Lời này vừa nói ra, không những Điền Khuyết không tin, mà tất cả mọi người có mặt đều không thể tưởng tượng được, một tiểu lang quân ốm yếu mỏng manh như vậy, sao có thể đâm mù một con mắt của Điền Mãnh?
“Được, ta xin lỗi.”
Điền Mãnh đột nhiên đổi ý. Gã khom người tạ tội, nhưng vẻ mặt lại hung ác như một con rắn độc, nhìn chằm chằm vào Giang Uẩn, sau đó nở nụ cười tàn nhẫn, nói: “Coi như đêm nay ngươi may mắn, món nợ này, ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi.”
Gã lại nhìn Tùy Hành, đầy ẩn ý nói: “Chắc hẳn điện hạ không biết thân phận thật sự của y. Ta khuyên điện hạ nên mở to mắt ra nhìn, đừng để vẻ ngoài của y đánh lừa. Nếu không, điện hạ cũng sẽ giống như ta, bị y cắn trả.”
Điền Khuyết hận không thể cắt lưỡi gã ngay lập tức, hắn vội tiến lên tạ tội, sau đó mạnh mẽ lôi Điền Mãnh đi.
Tùy Hành trầm mặc một lúc, hỏi Giang Uẩn: “Ngươi quen gã?”
Giang Uẩn lắc đầu, giọng nói vẫn bình tĩnh.
“Không quen.”
“Vậy tại sao gã biết ngươi?”
“Có lẽ là nhầm ta với người khác.”
Đương nhiên Tùy Hành sẽ không tin những gì Điền Mãnh nói, trong đầu hắn hiện tại chỉ đang suy nghĩ, phải giết chết tên kia như thế nào mới không để lại sơ hở. Tuy nhiên, so với giết người, hắn càng quan tâm thương thế của tiểu lang quân hơn.
Hắn kiểm tra mấy lần, xác nhận cổ tay Giang Uẩn không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu ngươi mệt, cô bảo người đưa ngươi về phủ nhé.”
Giang Uẩn lắc đầu, nói không cần.
Kể cả cổ tay y chỉ đỏ một mảng, Tùy Hành vẫn không nhịn được muốn giết chết tên đó.
Giang Uẩn nói: “Ta thật sự không sao.”
“Cô biết.”
“Cô sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.”
Tùy Hành bình tĩnh nói, trong chốc lát, trong đầu hắn lóe lên vô số cách giết người hoàn hảo.
Lúc này, một người khác trong đại điện cũng mở to mắt, không thể tin được nhìn chằm chằm vào Giang Uẩn.
Người này chính là ông lão bên cạnh Tề Tử Kỳ.
Tiểu lang quân thanh khiết nho nhã, một mình ngồi dưới ánh đèn mờ ảo, vẫn không giấu được vẻ phong hoa tuyệt thế, đôi mắt đó… tim ông lão như bị ai đó đánh mạnh một đòn.
Tề Tử Kỳ cũng bị tình cảnh vừa rồi hấp dẫn sự chú ý, xưa nay y không thích Điền Mãnh, cảm thấy người này quá thô lỗ vô lễ, ánh mắt y lướt qua Giang Uẩn trong chốc lát, đột nhiên hỏi Hàn Tiếu: “Vị tiểu lang quân kia có phải là ngươi đàn khúc Phượng Cầu Hoàng không?”
Hàn Tiếu đáp vâng.
Dù sao ông cũng đã đánh tiếng trước với phủ Thái tử, Hàn Tiếu không cố ý giấu giếm chuyện này, ông chỉ cảm thấy trong tình huống hiện tại, vị công tử trước mắt tốt nhất không nên gây sự với người của Thái tử.
Với tính tình của Tùy Hành, hắn quả thật dám giết người trên đại điện.
Một Điền Mãnh đã đủ khiến người ta đau đầu, bây giờ lại thêm vị công tử Tề quốc, ông thật sự không chịu nổi nữa.
Tuy nhiên, tâm tư Tề Tử Kỳ đơn thuần, đôi mắt y đột nhiên sáng lên, trước khi Hàn Tiếu kịp ngăn cản, y vội vàng lao về phía Giang Uẩn.
Hàn Tiếu: “…”
Hàn Tiếu mệt lòng không thôi, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, chắc chắn sẽ đổ xuống đầu vị thừa tướng là ông đây.
Giang Uẩn vẫn yên lặng ngồi bên bàn, một vài người đến vây quanh y, có người là danh sĩ xuất thân cao quý, tận mắt chứng kiến tài hoa của Giang Uẩn trong tiệc Xuân Nhật, từ lâu đã muốn tìm cơ hội kết giao với y. Thấy Giang Uẩn bị bắt nạt, mọi người đều chạy qua an ủi, bao gồm Triệu Diễn và vị Thế tử cao ngạo Lạc Phụng Quân.
Triệu Diễn một mình đi qua, phát hiện sư phụ không ngăn cản, còn vờ như không thấy, hắn mạnh dạn để Nhị đệ và Tam đệ ở lại hầu hạ ông, sau đó chạy đến hỏi thăm Giang Uẩn.
Giang Uẩn nhẹ nhàng nói y không sao, đa tạ mọi người quan tâm.
Giang Uẩn cũng mời Lạc Phụng Quân ngồi xuống.
Lạc Phụng Quân khinh thường ngồi chung bàn với đám con cháu quý tộc Tùy đô, hắn lấy ra một chiếc bình sứ trắng tinh xảo từ trong tay áo, đặt lên bàn rồi nói: “Đây là loại thuốc mà ta thường dùng, có tác dụng lưu thông máu, trị thương ở tay, ngươi có thể bôi. “
Giang Uẩn hơi kinh ngạc.
Hai tay y cầm bình sứ lên, đưa lại cho Lạc Phụng Quân: “Thuốc này quý giá như vậy, ta không thể nhận.”
Y biết, đôi tay của nhạc sư rất quan trọng, thuốc trị thương mà Lạc Phụng Quân mang theo nhất định không phải là loại thông thường. Ngoại trừ cổ tay bị siết hơi đau, y hoàn toàn không có chỗ nào bị thương.
Y nói bản thân không sao, thật sự không phải là lời khách sáo.
Hơn nữa, Tùy Hành đã yêu cầu thái y mang đến nhiều loại thuốc trị thương đặt ở trên bàn. Hắn còn muốn tự mình bôi thuốc, xoa bóp cho Giang Uẩn, nhưng y từ chối.
Lạc Phụng Quân liếc nhìn những lọ thuốc trên bàn, khinh thường nói: “Mấy thứ tầm thường đó sao có thể sánh bằng Trấm Vũ của ta? Không phải ta xót ngươi, mà là xót cho đôi tay này. Lỡ như gãy rồi, sao có thể đàn khúc Phượng Cầu Hoàng được nữa?”
Nói xong hắn quay người rời đi.
Giang Uẩn không còn cách nào khác, đành thu tay lại.
“Xin hỏi có phải là Sở Ngôn công tử không?”
Lúc này, một giọng nói thiếu niên trong trẻo vang lên.
Động tác của Giang Uẩn hơi khựng lại, y ngước mắt, gật đầu với Tề Tử Kỳ.
Ông lão đứng sau Tề Tử Kỳ đột nhiên biến sắc.
Những người khác nhìn thấy công tử Tề quốc đến, đều biết ý trở về chỗ ngồi, chỉ có Triệu Diễn vẫn đứng ở chỗ cũ, hắn không có ấn tượng tốt với đám sứ thần Tề quốc, lo Giang Uẩn lại bị bắt nạt.
Hai binh lính được Tùy Hành để lại cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tề Tử Kỳ.
Thái tử điện hạ ra lệnh, nếu lại có kẻ không biết tốt xấu, làm hại tiểu lang quân, bọn họ nhất định phải giết chết ngay lập tức, không cần để ý hậu quả.
Tề Tử Kỳ không nhận ra địch ý của hai binh lính, nhưng ông lão thì nhận ra, vội kéo công tử lui về sau hai bước. Tề Tử Kỳ không vui nói: “A Ông cứ lôi ta làm gì?”
Y ngồi xuống đối diện chiếc bàn dài, tò mò nhìn Giang Uẩn, nói: “Công tử thật tuấn tú, ngươi là người đàn khúc Phượng Cầu Hoàng sao?”
Giang Uẩn nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ bắt chước vụng về thôi, khiến công tử chê cười rồi.”
Tề Tử Kỳ gật đầu, đột nhiên nói: “Thật kỳ lạ. Ta luôn có cảm giác dường như chúng ta đã quen nhau từ trước.”
Sắc mặt ông lão hơi đổi.
Giang Uẩn cụp mắt, rót ly rượu đặt sang phía đối diện, cười nói: “Ta cũng có cảm giác vừa gặp đã thân với công tử.”
Tề Tử Kỳ nói: “Ngươi nói đúng. Trong sách thường viết, “bạch thủ như tân, khuynh cái như cố”*. Chúng ta có lẽ thuộc loại sau.”
*Bạch thủ như tân, khuynh cái như cố: Mặc dù có người quen biết đã lâu nhưng lại như người mới quen. Lại có người mới gặp mà như quen biết đã lâu. Ý nói độ hiểu nhau không thể đo bằng thời gian.
Giang Uẩn mời y uống rượu.
Ông lão thấp giọng nói: “Hầu gia đã căn dặn, công tử không được uống rượu bên ngoài.”
Giang Uẩn đáp: “Đây là rượu trái cây, không sao đâu.”
Tề Tử Kỳ bưng chén rượu nhấp một ngụm, ngày thường y không uống nhiều, chỉ uống một chút mà hai má đỏ bừng, nghịch ngợm nói với ông lão: “Đây là yến tiệc, uống rượu là lễ phép, cũng đâu phải việc phóng túng gì, A Ông cổ hủ quá, kể cả phụ vương ở đây, người cũng không ngăn cản ta.”
Nhưng Giang Uẩn chỉ cho y uống một chén, không rót chén thứ hai.
Ông lão nhìn gương mặt của Giang Uẩn, do dự một lát rồi hỏi: “Lão nô mạo muội hỏi một câu, công tử… thật sự là người Vệ quốc sao?”
Giang Uẩn gật đầu.
Y hơi nhướng mi, tựa hồ có chút kỳ lạ hỏi: “Sao trưởng lão lại hỏi vậy?”
“Là… là lão nô đường đột. Lão nô chỉ là… nhất thời tò mò.”
Giang Uẩn nói: “Tò mò là bản tính của con người, không có gì sai cả. Ta quả thật lớn lên ở Vệ quốc, phụ mẫu huynh trưởng đều là người Vệ quốc, nếu trưởng lão có hứng thú, về sau rảnh rỗi có thể ghé thăm một chuyến, ta sẵn lòng đón tiếp.”
Ông lão mỉm cười, đáp nhất định.
Tề Tử Kỳ đến đây chủ yếu là để khuyên Giang Uẩn về sau đừng đàn khúc Phượng Cầu Hoàng. Giang Uẩn nghe ra ý tốt của y, đáp bản thân đã biết, đồng thời đảm bảo về sau không tùy tiện đàn khúc này nữa.
Tề Tử Kỳ nhìn vết đỏ trên cổ tay Giang Uẩn, những chỗ nghiêm trọng đã bầm tím, y hơi áy náy, một lần nữa xin lỗi Giang Uẩn vì sự lỗ mãng của Điền Mãnh.
Giang Uẩn nhẹ nhàng nói không sao.
Hai người vốn không quen biết nhau, cũng không có nhiều đề tài để nói, nhưng Tề Tử Kỳ rất muốn thân cận với Giang Uẩn, hỏi: “Ngày mai ta có thể đến phủ thăm công tử không?”
Giang Uẩn không trả lời.
Ông lão lên tiếng: “Ngày mai công tử phải đi theo Điền đại nhân đến bãi săn, dọc đường đồng hành cùng các quan viên Tùy quốc, làm gì có thời gian ra ngoài?”
Tề Tử Kỳ hỏi: “Ngày mốt thì sao?”
Ông lão đau đầu.
Giang Uẩn đáp: “Việc này hơi khó nói, xem tình tình đã.”
Lúc yến tiệc gần kết thúc, Điền Khuyết đột nhiên bước ra khỏi hàng, nói là muốn thay mặt Tề vương dâng lễ vật cho Thái tử Tùy quốc.
Hắn lo lắng hành động vừa rồi của Điền Mãnh đắc tội Tùy Hành, nên đã vắt óc nghĩ ra cách bồi thường, đồng thời cũng muốn lấy lòng đối phương.
Mọi người trong điện đều cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc là báu vật như thế nào mà phải chỉ đích danh tặng cho Thái tử?
Điền Khuyết vỗ tay, tùy tùng Tề quốc nhấc một chiếc lồng vàng to lớn, bên trong quả nhiên có hai thiếu niên mặc tuyết bào, xương cốt mềm mại, dung mạo tuyệt diễm, đôi mắt quyến rũ.
Điền Khuyết đứng dậy giới thiệu: “Đây là hai khôn quân được vương thượng chúng ta nuôi dưỡng cẩn thận, rất giỏi hầu hạ người khác. Điện hạ là anh hùng trẻ tuổi, tinh lực dồi dào, vương thượng chúng ta bằng lòng để bọn họ ở lại Tùy đô, hầu hạ điện hạ.”
Tề Liệt vương hoang dâm vô độ, cho xây đài Thanh Tước ở Tề đô, bắt những thiếu niên dung mạo xinh đẹp nuôi thành khôn quân, một tay dựng lên chiếc lồng khóa vàng nổi tiếng khắp các nước, thiên hạ không ai không biết.
Bài phú “Thanh Tước” của Trần Kỳ chính là chỉ trích sự tàn bạo của Liệt vương. Tuy hiện tại nhiều quý tộc đều có sở thích nuôi dưỡng khôn quân, nhưng xét về ngoại hình và tư chất đều thua xa khôn quân ở đài Thanh Tước.
Mặc dù trong lòng bọn họ lên án Liệt vương, nhưng một số quan đại thần vẫn yêu thích không nỡ buông tay khi thấy những khôn quân trẻ tuổi giống hệt như sủng vật, mềm mại nằm trong lồng vàng.
Hơn nữa, Liệt vương nuôi dưỡng khôn quân không chỉ vì thú vui hưởng lạc, mà lão còn chọn những người có tư chất tốt, huấn luyện họ trở thành sát thủ, ẩn nấp bên cạnh trọng thần các nước để thăm dò tình báo, đồng thời thành lập một tổ chức tình báo nổi tiếng khắp thiên hạ gọi là Thanh Tước.
Điền Khuyết rất tự tin vào lễ vật này của mình, nhưng lại sợ Tùy Hành vẫn còn cố kỵ, hắn nói: “Nếu điện hạ không yên tâm, có thể cắt đứt gân tay và gân chân, hoặc trực tiếp phế bỏ kinh mạch của họ. Bọn chúng tuyệt đối sẽ không phản kháng, cũng không dám bất kính với điện hạ. Đây là tấm lòng thành mà vương ta dâng lên cho điện hạ, mong điện hạ nhận lấy.”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tùy Hành.
Nào ngờ Tùy Hành “ha” một tiếng: “Thứ người khác đã chơi qua, cô không có hứng thú, ý tốt của Tề vương cô đã biết, còn về lễ vật, phiền Điền đại nhân mang đến như thế nào thì mang về như thế đó.”
Mọi người nhìn nhau.
Không ngờ Tùy Hành lại từ chối lễ vật trước mặt nhiều người như vậy, điều này liên quan đến quan hệ giữa hai nước, kể cả không thích thì Tùy Hành cũng nên giả vờ tiếp nhận, sau đó đuổi bọn họ đi là được.
Sắc mặt Điền Khuyết cũng khó coi, không ngờ hắn hết lần này đến lần khác thể hiện thành ý, nhưng đối phương vẫn không chịu xuống nước.
“Bệ hạ.”
Hắn nhìn Tùy đế, hy vọng ông sẽ đứng ra giải quyết ổn thỏa việc này.
Tùy đế nói: “Đây là chuyện riêng của Thái tử, ngay cả trẫm cũng không thể can thiệp.”
Điền Khuyết chợt hiểu, người nắm quyền trong triều đình Tùy quốc chính là vị Thái tử điện hạ này, nhưng suy cho cùng hắn cũng là một cựu thần lâu năm, đành gượng cười nói: “Là Điền mỗ suy nghĩ không chu toàn, lần sau ta nhất định sẽ lựa món quà khác cho điện hạ.”
Sau khi yến tiệc kết thúc, Tùy Hành ra lệnh cho binh lính lấy cung tên, chuẩn bị so tài với Điền Mãnh.
Tay Điền Mãnh bị thương, tuy cổ tay được nối lại nhưng sức lực cũng mất đi phần nào. Tuy nhiên cuộc so tài này là do Điền Mãnh chủ động đề nghị, hắn đã quen thói tự phụ, đương nhiên không muốn cúi đầu, nhanh chóng cho người đi lấy cung tên rồi sải bước đến đài thi đấu.
Các vị đại thần đều đến vây xem.
Từ Kiều thấp thỏm không yên, ông biết rõ, tuy bên ngoài Tùy Hành có vẻ bình tĩnh, thậm chí còn uống rượu với Điền Khuyết và các sứ thần khác của Tề quốc, nhưng sát ý trong lòng hắn vẫn chưa hề giảm bớt.
Ông lo Tùy Hành sẽ nhân cơ hội này bắn chết Điền Mãnh.
Tuy nhiên Tùy Hành không bắn chết người, hắn chỉ “lỡ” bắn gãy một cánh tay của Điền Mãnh, cây cung nặng ngàn cân trực tiếp xuyên qua xương, ghim chặt cánh tay gã lên tấm bia.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Giang (mặt không vui): Thật sự không sao đâu.
Tùy chó con (mặt tươi cười): Ừm (trong đầu lóe lên vô số cách giết người).